DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 231: C231: Huyên huyên nhanh chóng ngừng khóc

Tần Như nói: “Đúng vậy, mấy đứa nhỏ dưới 3 tuổi không nên đưa tới mấy chỗ tế bái, cúng giỗ nọ kia đâu Mặc dù là chuyện tâm linh nhưng nhiều người đã làm theo. Hẳn là cũng có căn cứ khoa học, chỉ là tạm thời chưa có cách giải thích mà thôi."

Bà Tần nói: “Được.”

Tân Lãng và Tô Thi Hàm liếc nhìn nhau, mặc dù hai người đều là người trẻ tuổi thời đại mới, không tin mấy chuyện ma quỷ nọ kia nhưng việc này thật sự rất huyền diệu.

Tô Thi Hàm nói: “Trước kia ba đứa Huyên Huyên chưa bao giờ bị bệnh, cũng chưa từng bị sốt. Nhưng lần này vừa lên núi về ba đứa đều ngủ thiếp đi. Về nhà con đưa chúng lên lầu ngủ, lúc sau con lên lầu kiểm ra thì thấy mặt mũi Khả Hinh và Vũ Đồng vô cùng không ổn, như là đang mơ ác mộng. Rồi con sở trán chúng thì phát hiện hai đứa phát sốt.”

Tần Như nói: “Trên đường về mà ngủ như vậy thì càng dễ ngã bệnh. Lúc mọi người dẫn chúng vẽ không nên để chúng ngủ mà phải gọi tên của chúng."

Nói rồi Tần Như lau người cho Khả Hinh, lại nói: “Tần Khả Hinh, về nhà, chúng ta về nhà.”

“Có thể gọi tên chúng như thế này.”

Bà Tần cũng nói theo: "Tân Vũ Đồng về nhà với bà nội. Chúng ta đừng ra ngoài chơi nữa, về nhà cùng bà nội nào”

Tần Lãng và Tô Thi Hàm không nhịn được cũng gọi

Bởi vì chuyện này liên quan tới sức khỏe của hai đứa con gái hắn nên hắn cũng không quan tâm chuyện này có hữu dụng hay không, cứ gọi tên cái đã.

Bốn chậu rửa mặt và nhiệt kế đo nhiệt độ nước, và bốn người cùng nhau chăm sóc cho hai đứa nhỏ. Phát hiện nhiệt độ nước hạ xuống dưới 37 độ, bà Tân và Tần Mai đi đổi nước mới bưng tới cho Vũ Đồng và Khả Hinh lau người.

Vừa lau người vừa gọi tên hai bé.

Một giờ sau, lúc bốn người hơi mệt thì hai đứa nhỏ rốt cuộc cũng mơ mơ màng màng mở mắt


Bà Tân lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho chúng, thấy hai đứa đã hạ sốt một chút.

Vũ đồng bây giờ 38.9 độ, Khả Hinh thì 38.8 độ. Đều giảm xuống 0.1 độ.

“Vũ Đồng, Khả Hinh, baba mama đều ở đây.”

“Khó chịu lâm có phải không? Không sao đâu, baba cùng mama sẽ giúp hai đứa, một lúc nữa là sẽ đỡ thôi”

Nửa giờ sau y tá đưa kết quả xét nghiệm máu tới, họ nói có thể đưa chúng đi gặp bác sĩ,

Bốn người mặc lại quần áo tử tế cho hai đứa rồi ôm tới chỗ bác sĩ.

Bác sĩ đọc kết quả xét nghiệm máu xong, kết luận Vũ Đồng và Khả Hinh bị sốt virus. Chuyện này khá là bình thường, hai người không cần lo lẳng.

“Bé được mấy tháng tuổi?"

“Ba tháng hai ngày”

“Vậy thì có thể cho chúng ít thuốc hạ sốt. Thuốc hạ sốt này mọi người phải sử dụng đúng theo liều lượng mà tôi đã kê, tuyệt đối không được dùng quá liều” Bác sĩ một bên vừa đánh đơn thuốc trên máy tính vừa dặn dò.

“Vâng” chuyện này Tân Lãng và Tô Thi Hàm đều đặc biệt chú ý tới, bởi vì cơ thể có sức đề kháng yếu, không thể dùng thuốc quá nhiều.

“Ngoài ra, sau khi uống thuốc hạ sốt, có thể tiếp. tục dùng các phương pháp giảm nhiệt độ vật lý. Mấy phương pháp đó tiểu Tương đã nói với mọi người chưa?”

“Đã nói rồi ạ! Chúng tôi sẽ làm theo”

“Được! Vậy thì nhớ cho đứa nhỏ uống thêm chút nước ấm, đồng thời sử dụng phương pháp hạ nhiệt vật lý. Chờ nhiệt độ của chúng giảm xuống xếp xỉ 38 độ thì không căn làm phương pháp hạ nhiệt vật lý nữa. Chỉ cần cho chúng uống nhiều nước ấm một chút, để chúng toát mồ hôi là được.”

“Vâng” Tân Lãng nhớ kỹ lời của bác sĩ.

Kê đơn xong, bọn họ đến lầu dưới của khu nội trú đóng tiền, lấy thuốc. Tân Lãng lái xe đưa mọi người về nhà.

Vừa về tới nhà đã nghe thấy tiếng khóc của Huyên Huyên truyền tới từ tầng hai.

Tần Lãng nhanh chân lên lau, thấy đì Hạ đang bế Huyện Huyên đi tới đi lui trong phòng khách. Ông Tân cũng đang đứng bên cạnh lắc trống dỗ dành Huyên Huyện. Nhưng Huyên Huyên vẫn cứ gân cổ khóc lớn, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.

Cái đầu nhỏ nhìn về phía cầu thang.

Vừa nhìn thấy Tân Lãng thì bé cưng càng khóc lớn hơn: “Oa, oa, oa”

Khả Hinh và Vũ Đồng đều được bà Tần và Tô Thi Hàm bế nên lúc này Tân Lãng hai tay rảnh

Dì Hạ và ông Tân thấy Tần Lãng về lập tức thở phào nhẹ nhõm.


Dì Hạ đưa Huyên Huyên cho Tần Lãng, Tăn Lãng vừa đón lấy con trai thì cậu bé lập tức ngừng khóc ngay.

Năng lực khóc mếu này khiến cho dì Hạ, ông bà Tân, Tô Thi Hàm, Tân Như đang đi lên đều cảm thấy ngây người.

Tần Lãng đành cười bất lực, dùng khăn lau nước. mắt cho nhóc con, vừa bất đắc dĩ nói: “Huyên Huyên! Con có thể đạt giải Oscar diễn xuất đó nha. Con nhớ baba và mama đúng không? Baba và mama về rồi đây."

“Hai em gái con bị sốt, baba đưa hai em đi khám bệnh.”

Nói rồi Tân Lãng sờ trán con trai một cái, thấy nhiệt độ của con bình thường. Hơn nữa nhóc con này vẫn còn sức lực lớn như vậy, rất có tỉnh thần. Trán cũng không nóng cũng không bị cảm.

Nhóc con hiếu kỳ nhìn về phía em gái đang được bà Tân và Tô Thi Hàm bế, sau đó ngậm ngón tay chớp chớp mắt.

Tần Như nói: "Lãng Lãng! Huyên Huyên không nóng sốt nhưng Vũ Đồng và Khả Hinh lại đang bệnh, nên tách Huyên Huyên ra thì tốt hơn.”

Bởi vì thường sốt thì sẽ kèm theo cảm mạo, mà cảm thì sẽ rất dễ lây.

“Vâng! Vậy đêm nay con và Thi Hàm trông Vũ Đồng và Khả Hinh. Mẹ, mẹ trông Huyên Huyên giúp con” Tân Lãng nói.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Hẹn Mà Đến
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Cô Dâu Xung Hỉ Của Cố Gia
4. Manh Thê Phúc Hắc
=====================================

“Được! Không vấn đề gì."

Ông Tần nói: "Tôi lo Huyên Huyên không thấy Lãng Lãng hoặc Thi Hàm thì sẽ khóc không ngừng. Vừa nãy khi thằng nhóc vừa tỉnh, ban đầu còn không có khóc. Qua một lúc sau không thấy Lãng Lãng và Thi Hàm thì mới khóc lên. Khóc liên tục nửa tiếng, cho đến tận lúc mọi người về.”

“Tìm đủ mọi cách dỗ dành mà vẫn không nín”


Tần Lãng nói với Huyên Huyên đang ở trong lòng: “Huyên Huyên! Hai em gái bị ốm. Đêm nay con không, ngủ với baba và mama được, con sang ngủ với ông bà nội có được hay không?”

Tô Thi Hàm cũng ôm Vũ Đồng tới trước mặt Huyện Huyên nói với nhóc: “Huyên Huyên nghe lời nhét Đêm nay ngủ với ông bà nội không được khóc nha.”

Bà Tân giao Khả Hinh cho Tân Như, sau đó tới trước mặt Huyên Huyên, nói một cách từ ái: “Tiểu bảo bối Huyên Huyên, đêm nay ngủ với bà nội được không?”

“Huyên Huyên nhà chúng ta ngoan nhất! Không khóc không nháo đúng không nào?”

“Baba và mama cũng đều ở nhà, chỉ là phải trông chừng hai em gái. Anh trai Huyên Huyên cũng đau lòng cho hai em gái đúng không?”

“Đến đây, bà nội bế nào”

Huyện Huyên nhìn Tân Lãng một cái, lại nhìn Vũ Đồng trong lòng Tô Thi Hàm, hệt như phát hiện ra em gái bình thường hoạt bát bây giờ lại yếu ớt

Cũng như nhìn vẻ mặt của mọi người trong nhà.

Nhóc nhếch miệng nở nụ cười, sau đó nhào về phía bà Tần.

Bà Tần cười ôm lấy bé cưng, sau đó nói với Huyên Huyện: “Huyền Huyên nhà chúng ta thật ngoan. Đêm nay ngủ cùng bà nội nhé."

“Lãng Lãng! Con và Thi Hàm đưa Vũ Đồng và Khả Hinh lên lầu đi. Hai con xem xem thuốc uống thế nào, mẹ đi nấu nước ấm” bà Tân nói.

“Vâng” Tần Lãng nhận Khả Hinh từ Tần Mai, sau đó cùng Tô Thi Hàm đưa chúng lên lầu.


Đọc truyện chữ Full