DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 219: C219: Không khí êm đềm ấm áp

Đi tới cửa phòng bếp, Tân Lãng nhìn thấy Tô Thi Hàm đang nghiêm túc thái cà rốt.

Là cà rốt bào sợi, nếu muốn làm ngon thì sợi cà rốt phải mỏng, tiếp đó là nêm thêm ít gia vị, đầu, muối thì sẽ tốt.

Nhưng cái này đòi hỏi phải có kỹ thuật.

Nếu không sẽ rất dễ cắt phải vào tay.

Tần Lãng đang muốn đi tới kêu Tô Thi Hàm, nhưng lại dừng lại vì anh sợ Tô Thi Hàm đang chuyên tâm làm sẽ bị giật mình, cắt trúng tay.

Nên trước tiên anh gõ cửa phòng bếp.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tô Thi Hàm dừng lại quay đầu thì thấy Tân lãng đang đứng ở phía cửa.

Tân Lãng bước tới, vòng tay qua người ôm cô vào. lòng, hắn nói: “Chỉ thái rau thôi mà cần phải nghiêm túc vậy sao, anh tới mà em còn không biết.”

Tô Thi Hàm cựa quậy, muốn thoát khỏi vòng tay của hẳn: “Tân Lãng, anh làm vậy sẽ bị cha mẹ nhìn thấy mất.”

“Cha mẹ ở dưới lầu rồi, họ không rảnh đi lên đâu, không lo bị thấy.”

Nghe Tăn Lãng nói vậy Tô Thi Hàm mới cảm thấy yên tâm, tựa vào lồ ng ngực Tân Lãng. Sau đó mới cau mày, nhìn chằm chằm vào đống cà rốt trên cái thớt gỗ, phiền não nói: "Rõ ràng lúc trước thấy anh cắt cà rốt rất dễ mà, sao tới em lại thành ra như vậy, em cũng cẩn thận với tỉ mỉ lắm mà”

“Ai cũng có sở trường riêng. Nào! để anh giúp em cắt cà rốt” Nói xong Tân Lãng buông Tô Thi Hàm rồi chuẩn bị căm con dao.

Nhưng Tô Thi Hàm ngăn lại, không cho Tần Lãng cầm lấy, nhỏ giọng kiên trì, nói: “Không! Em muốn tự. mình cắt.”


Tân Lãng biết tâm ý của cô, đây là lần đầu tiên nấu ăn cho cha mẹ chồng, nên cô muốn tự mình thể hiện.

"Vậy đi, để cho anh dạy em” Tần Lãng nói.

Lúc này Tô Thi Hàm mới bằng lòng đưa con dao. cho Tần Lãng, sau đó nghiêm túc đứng ở một bên xem Tân Lãng làm, giống như một học sinh tiểu học đang chăm chú nghe giảng.

Vì trước đó Tăn Lãng đã được hệ thống khen thưởng kỹ năng đầu bếp, cho nên việc dùng dao rất điêu luyện, chỉ cần một hai nhát là đã hoàn thành.

Thái xong, hắn mới làm ra vẻ quên mất chuyện gì đó hắn nói: “Ai da! Anh quên để lại cho em một chút cà rốt để thực hành, anh lỡ tay cắt hết rồi.”

Tô Thi Hàm khẽ cần môi, hai mắt trợn tròn nhìn về phía Tân Lãng, tỏ ý “em biết ngay là anh cố ý“

Tân Lãng nhìn thấy vẻ mặt này của cô, không nhịn được tiến tới hôn cô, sau đó cưng chiều nói: “Đây

là anh giúp em mà, hai chúng ta cùng nhau làm, nếu không cha mẹ sẽ chết đói mất”

“Ai nha! Bây giờ là mấy giờ rồi.” Nghe Tân Lãng nói vậy, Tô Thi Hàm trở nên nôn nóng.

“Đã 11 giờ 20 rồi! Hai chúng ta cùng nhau làm sẽ nhanh thôi, có lẽ trước 12 giờ thì đã làm xong không cần phải gấp đâu”

“May quá!"

Tô Thi Hàm nghe vậy lập tức thả lỏng, chẳng qua cô còn có một yêu cầu nho nhỏ: “Tần Lãng! Nấu nướng cứ để cho em làm nha, được không?”

“Đương nhiên là được rồi” Tân Lãng đáp ứng cô, hắn mim cười tiến tới vén sợi tóc ra sau tai để cô dễ dàng làm hơn.

Hai người cùng nhau làm việc, nam nữ phối hợp làm việc không mệt mỏi, không những tốc độ được cải thiện mà còn tất vui vẻ.

Không khí rất ấm cúng và hạnh phức.

Thỉnh thoảng trong phòng bếp lại truyền ra tiếng nói cười của hai người.

"Em nhỏ lửa lại chút. Đứng rồi! Cho thêm Tiêu xay. và bột Thì Là nữa, mỗi thứ một muỗng”

"Em làm tốt lảm! Giờ thì vặn lửa lớn, để nấu lấy nước."

“Trời trời, Tân Lãng! Nãy em run tay, anh xem có. phải em cho nhiều muối quá không?"

"Không sao, cứ bỏ thêm chút nước là được."

...

Ba nhóc con ở bên này thì nằm trên tấm nệm. Mất thì nhìn lên trần nhà, tay bỏ vào miệng, nghiên cứu về thế giới xung quanh.


Mặc dù không thấy cha mẹ đâu, nhưng mà vẫn nghe được tiếng của baba và mama. Cho nên ba tên nhóc không có khóc nháo.

Huyên Huyên quơ tay bắt được thứ gì đó: là hộp khăn giấy.

Lấy ra được một tờ thì đưa ngay vào miệng, hoặc bị rách, bị cần, bị xé thành nhiều mảnh.

Cảm thấy chơi cái này rất vui, cho nên nhóc con ném qua cho mấy em chơi cùng.

Tiếp đó khi Tô Thi Hàm cũng đã làm xong món cuối cùng, đó chính là món đậu phụ xào ớt xanh. Cô làm xong thì tắt bếp gas và máy hút mùi, sau đó thì phụ Tân Lãng mang đồ ăn ra

Lúc ra tới nơi, cô bị cảnh tượng trên nệm làm cho. ngây người

Khăn giấy rơi đầy xung quanh mấy đứa nhỏ, trong đó còn có rất nhiều tờ bị xé rách. Lúc này cả 3 bé cưng đều đang túm lấy hộp khăn giấy chơi rút giấy.

Tô Thi Hàm nhanh chóng bưng đồ ăn để lên bàn rồi chạy qua, nhẹ nhàng lấy hết khăn giấy trong miệng mấy bé cưng ra. Lúc này Tần Lãng cũng đã đi lại, hắn ôm Huyên Huyên lên. Trên tay thẳng nhóc thúi này vẫn còn cầm chặt hộp khăn giấy, nhìn qua đã gần thấy đáy.

Tần Lãng và Tô Thi Hàm nhìn nhau cười trong sự bất lực.

Tô Thi Hàm lấy tờ giấy trong tay Khả Hinh ra, nhỏ giọng nói: “Các con rút hết giấy của ông bà nội, coi chừng bị ông bà nội đánh cái mông nha”

Cả ba đứa nhỏ chả hiểu baba và mama đang nói gì, nhưng nhìn cha mẹ không có vẻ là đang tức giận. Cho nên ba đứa nhóc thấy mình sẽ không sao, nên “a a a a” mấy tiếng với Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm giống như trả lời bọn họ.

Điều này khiến Tô thi Hàm và Tân Lãng đều bật cười.

Năng lực gây sự này cũng vừa mới bắt đầu, thế này chưa tính là cái gì. Đợi tới khi biết bò rồi, sợ sẽ còn khủng khiếp hơn nữa.

Cho nên ông bà nội phải cẩn thận đồ vật trong nhà.

Tân Lãng đi gọi ông bà Tân qua ăn cơm. Trước. khi ăn cơm, Tân Lãng nói với ông bà Tân rằng cháu. của họ đã hút hết khăn giấy trong phòng khách rồi.

Hai người sửng sốt, quay sang mới nhìn thấy mớ: khăn giấy trong thùng rác, sau đó bà Tân cười nói "Không sao! Bây giờ mấy đứa nhỏ lấy khăn giấy chơi, trong tiềm thức chính là đang bắt chước chúng ta. Hơn nữa khăn giấy rất mềm, không nguy hiểm gì tới bọn chúng đâu."


"Làm vậy tụi nhỏ còn có thể luyện cơ tay, cũng như phát triển sự linh hoạt của mấy ngón tay. Đồng thời tay và mắt phối hợp với nhau, như vậy cũng tốt”

"Giấy lại có tính co giãn, lúc chúng xé tạo nên các hình dạng khác nhau, k1ch thích trí tưởng tượng của tụi nhỏ giúp cho não phát triển."

"Ngoài ra, nếu bây giờ con cho bọn trẻ chơi với giấy, sau này bắt đầu đọc sách tranh cho tụi nhỏ nghe. Bọn nhỏ cũng sẽ không quá bài xích chuyện này”

“Đó là một dấu hiệu tốt! Con không biết đấy thôi, hồi nhỏ Lãng Lãng cũng rất thích xé giấy báo”

Vì hồi đó nghèo, mọi người xung quanh ít ai dùng giấy, đa phần là dùng báo.

Nên trong nhà có rất nhiều báo.

Bà Tân dứt lời, cả Tân Lãng và Tô Thi Hàm đều gật đầu đồng ý.

Cả nhà lúc này mới bắt đầu ăn cơm.

Bà Tân nhìn mấy món ăn đầy trên bàn, tầm tắt khen Tô Thi Hàm khéo tay. Lúc đầu chỉ bảo cô làm ba món là được rồi, không ngờ Tô Thi Hàm lại nấu được năm món, bốn món mặn và một món canh.

Tô Thi Hàm được khen, có hơi ngại ngùng nhìn Tần Lãng, dưới bàn Tân Lãng nắm chặt bàn tay cô. Hắn cười nói với ông bà Tân bảo bọn họ nếm thử, mấy món này đều do một tay Tô Thi Hàm làm ra, hẳn chỉ có đi giúp rửa rau với thái rau mà thôi.

Mặt Tô Thi Hàm đầy mong chờ nhìn ông bà Tần.

Hai người nhấc đũa, vừa ăn vào đã thấy rất ngon! Gia vị cũng được nêm nếm rất tốt, nói chung là ăn ngon!

Tuy rằng không quá chuyên nghiệp như ông Tân, nhưng mà với người nghiệp dư như bà Tần đã là rất ngon rồi.


Đọc truyện chữ Full