DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 203: C203: Mẹ con mới là con trai ruột của mẹ mà

Cảm giác như mọi chuyện đều đạt tới đỉnh cao.

Con dâu nhà mình đúng thật là có số vượng phu!

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt bà Tân lại càng. tươi hơn.

Lúc này xe của Tân Lãng đã đi tới cửa nhà, dì Hạ nói với bà Tần rằng phải về nhà nấu bữa trưa thế nên đi về nhà trước, lát nữa mới tới nhà bọn họ chơi.

Đây chính là không muốn tạo áp lực cho Tô Thi Hàm, cũng không làm phiền cuộc đoàn tụ của ông bà Tần.

Bà Tân hiểu ý dì Hạ thế nên mỉm cười gật đầu, sau đó cùng ông Tần đi về phía xe của Tần Lãng.

“Cha, mẹ!" Tần Lãng đang ngồi ở trong xe, anh mở lời trước.

Cửa số được kéo xuống, vừa nhìn một cái bà Tần đã nhìn thấy Tân Lãng đang ngồi cạnh cửa sổ,

Bà Tần mim cười mở cửa hàng ghế phía sau ra: “Lãng Lãng, Thi Hàm.”

Sau đó bà nhìn vào Huyên Huyên đang ở trong vòng tay Tần Lãng rồi lại nhìn về phía Tô Thi Hàm và chị Dương ở đẳng sau, còn có Vũ Đồng và Khả Hinh đang nằm trong vòng tay bọn họ nữa.

Bà Tần mỉm cười nhận lấy Huyên Huyên từ trong tay Tăn Lãng, cuối cùng thì cũng được ôm cháu trai lớn rồi

“Chú, Dì” Tô Thi Hàm ôm Vũ Đồng chào hỏi với ông bà Tần.

Bà Tần bế Huyên Huyên, bảo Tân Lãng xuống xe trước thế rồi mỉm cười nói với Tô Thi Hàm: “Thi Hàm!

Vất vả cho 4 mẹ con cháu rồi. Nào, nào! mau đưa đứa nhỏ cho dì, cháu mau xuống xe trước đi”

Nói rồi bà Tăn đưa Huyên Huyên cho Tần Lãng đã xuống xe, sau đó cúi người bế Vũ Đồng ở trong lòng Thi Hàm.

Bà vui vẻ lần lượt ôm từng đứa nhỏ.

Tần Lãng nhìn thấy ông Tăn không qua ôm mấy đứa nhỏ lập tức hỏi: “Cha, cha tới ôm Huyên Huyên một cái đi?”

Ông Tần lùi ra đằng sau một bước mỉm cười nói: “Cha không ôm, con cứ ôm đi, cha sợ cha làm đau bọn nhỏ."


Tân Lãng khẽ cau mày sau đó ánh mắt rơi trên hai tay đang đút trong túi quần của ông. Còn có lúc ông Tần lùi về phía sau hình như chân phải hơi khập khiễng, cộng thêm việc hẳn ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người ông.

Phải biết rằng trước đây lúc video call, ông Tân là người mong ngóng được ôm các cháu gái cháu trai nhất.

Bây giờ làm sao gặp các cháu, vậy mà không muốn ôm?

Hai tay còn đút trong túi quần nữa chứ?

“Cha?”

Lúc này bà Tăn đã đón lấy Khả Hinh, sau đó bế con bề đi về phía Tần Lãng nói: “Tối hôm qua cha con đi xe máy rồi bị ngã, lúc ngã hai tay chống xuống đất, cũng may mà không bị gãy xương. Có điều hai cổ tay trật khớp, còn có hai đầu gối bị trầy da, chân bên phải thì bị năng hơn một chút còn những chỗ khác thì không sao cả. Ông ấy cũng đã đi kiểm tra hết rồi con đừng lo lãng”

Tân Lãng ghi nhớ chuyện này ở trong lòng chỉ gật đầu chứ không hỏi nhiều, đợi lát nữa mới hỏi kỹ.

Hắn gọi tài xế Tiểu Lưu và chị Dương vào trong nhà dùng bữa trưa.

Tiểu Lưu nói: “Không căn đâu cậu Tân, tôi và chị Dương đã mua vé sắn rồi. Bây giờ bọn tôi tới sân bay lát nữa ăn chút gì đó ở sân bay là được rồi”

Bà Tần nói: "Ra sân bay ăn làm sao bằng được ở nhà, đi thôi nào. Suốt đoạn đường đi hai người đã vất vả rồi, chúng ta cùng vào nhà ăn bữa cơm đã, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi quay về là có thể ăn ngay.”

Tiểu Lưu nhìn về phía chị Dương, chị Dương mỉm cười nói: "Thực sự không cần đâu! Đưa Thi Hàm, cậu Tần và mấy bé con về tới nhà an toàn thì nhiệm vụ của bọn tôi cũng hoàn thành rồi. Mọi người cùng nhau ăn cơm đoàn viên hai bọn tôi không tiện làm phiền, thế nên chúng tôi xin phép đi trước.”

Lúc này Tiểu Lưu đã bắt được một chiếc taxi ở ven đường.

Tần Lãng nhìn thấy vậy bèn nhìn về phía Tô Thi Hàm, Tô Thi Hàm gật gật đầu với anh.

Tân Lãng bế nhóc lớn đi qua, dùng tiếng địa phương nhờ tài xế đưa Tiểu Lưu và chị Dương tới sân bay. Sau đó lấy từ trong túi quần ra một tờ 100 tệ đưa cho tài xế bảo anh lái xe cẩn thận.

Sau khi tiễn Tiểu Lưu và chị Dương đi, Tần Lãng bế Huyên Huyên đi về phía Tô Thi Hàm mim cười nói: “Đi thôi, chúng ta vào nhà trước đã.”

Hàng xóm ở bên cạnh nói vọng sang: “Tiểu Tĩnh, Tần Lãng nhà bà có con rồi ư?”

“Còn tận 3 đứa nữa!"

Bà Tần cười nói: “Ừ, là sinh 3, một trai hai gái”


Hàng xóm bên kia không ngừng khen nhà bà có phúc khí, còn chỉ về phía chiếc xe của Tân Lãng: “Chiếc xe này là hãng gì vậy trông khá đắt nhỉ”

“BMW 540i”

“BMW á! Thế nên tôi mới nói trông kiểu dáng chiếc xe này nhìn quen mắt thế, đây là xe sang đấy! Tần Lãng nhà bà ở Thượng Hải phát tài rồi ư! Quá giỏi rồi, con nhà người khác lúc này còn ngửa tay ra xin tiền cha mẹ, thế mà Lãng Lãng nhà bà đã độc lập về mặt kinh tế rồi, nghe nói thằng bé mở cửa hàng ở Thượng Hải đúng chứ?”

“Thằng bé kinh doanh gì vậy”

Hàng xóm rất thích hỏi mấy thứ này, bà Tần mỉm cười nói với bọn họ, sau đó bảo Tân Lãng vào trong nhà nghỉ ngơi trước.

Bà Tân bế Khả Hinh rồi nói chuyện với bọn họ, hôm nay bà rất vui thế nên bằng lòng tiếp chuyện.

Trong tay tiểu nha đầu Khả Hinh còn cầm một chiếc lì xì nhỏ. Bởi vì lúc trước lì xì mà Phương Nhã Nhàn tặng quá lớn, trên đường đi sợ bé con mỏi tay thế nên chỉ để cho bé con cầm một cái lì xì 5 tệ.

Nhóc con không nhận ra, nhưng chỉ căn nhìn thấy màu đỏ là đã thích.

Vừa cầm lì xì vừa mở to đôi mắt hiếu kỳ nhìn về phía những người lớn đang trêu mình.

Ngoan ngoãn không quấy khóc.

Hàng xóm biết hôm nay gia đình bà Tần đoàn tụ, thế nên cũng không chiếm thời gian của bà nữa. Sau khi khen Tăn Lãng và Khả Hinh một lượt xong bảo bà Tần nhanh chóng quay về, tiếp đó bọn họ tụ tập lại với nhau nói chuyện của Tần Lãng.

Không ngừng nhìn về phía chiếc xe của Tần Lãng, thỉnh thoảng cũng nhìn về hướng nhà của Tân Lãng.

Bọn họ nói rằng Tân Lãng vô cùng xuất sắc, là đứa trẻ xuất sắc nhất trong số những đứa trẻ ở đây.

Thậm chí còn cảm thán, tuy rằng ở thời này thi vào một trường đại học trọng điểm là một chuyện hết sức quan trọng, thế nhưng đầu óc vẫn quan trọng hơn. Nhà họ Tăn là làm kinh doanh, mặc dù ông Tần bị phá sản thế nhưng con trai họ đã vực dậy được.

Cửa hàng này mới mở cửa chưa tới một tháng thế mà đã mua được xe, tìm được vợ còn sinh con nữa. Hơn nữa trông cô vợ còn rất xinh đẹp, mấy đứa nhóc còn vô cùng đáng yêu, lại còn là sinh 3 nữa chứ Đây đúng là phúc khi giống như người ta vẫn nói ở trong phim đây mà.

Lúc này, Tần Lãng và Tô Thi Hàm lên trên tầng hai trước. Lên trên tầng, hai người nhìn vị trí phòng khách trước đây vốn dĩ để bàn trà nhỏ, giờ đây đã được bày rất nhiều thứ mà ông bà nội dành cho các cháu.

Một khu vực để chơi đùa có hàng rào, trên sàn gỗ còn có đệm mềm phòng trường hợp bị ngã. Xung quanh được bao bọc bởi hàng rào đã được bọc lớp đệm tránh va chạm, màu sắc được pha trộn giữa màu trắng và màu hồng đang xen.


Ở bên trong rào chắn này còn có rất nhiều bóng, còn có mấy đồ chơi phù hợp với trẻ 3 tháng tuổi.

Vô cùng đáng yêu và tràn đầy thú vị.

Diện tích 4 mét vuông này đủ để cho ba đứa trẻ chơi rồi.

Tô Thi Hàm kinh ngạc nhìn về phía Tân Lãng, Tân Lãng mim cười nói: "Xem ra cha mẹ chuẩn bị rất đầy đủ,mau đưa Huyên Huyên và Vũ Đồng vào chơi một lát thôi, anh xuống dưới tăng đón cha."

“Vâng”

Hai người đưa hai đứa trẻ vào trong khu vui chơi, Tô Thi Hàm cũng bước vào trông hai đứa trẻ. Còn Tân Lãng thì quay người xuống tăng đón ông Tăn.

Bởi vì lúc này ông Tần cần phải có người dìu mới đi lên được.

Đúng lúc bà Tần cũng bế Khả Hinh vào trong nhà.

Tân Lãng hỏi cụ thể rốt cuộc chuyện ông Tần gặp tai nạn là thế nào?

Ông Tần thấp giọng kể hết đầu đuôi sự việc, hôm đó trời vẫn chưa tối hẳn thế nên ông không bật đèn, ông lái xe không cẩn thận đi qua một cái ổ gà vì thế nên bị ngã xuống đường.

Bà Tân sợ Tần Lãng không yên tâm thế nên bảo rằng lát nữa lên trên tăng sẽ cho hẳn xem giấy kiểm tra của bệnh viện. Thật sự là không có vấn đề gì, không nhất thiết phải nhập viện.

Tần Lãng gật gật đầu.

Nếu như thực sự nghiêm trọng thì cha anh đã không thể đứng dậy được, càng chẳng nói tới việc có thể đi lại.

Hơn nữa việc này cha mẹ hắn cũng không có lí do gì để giấu hắn, dù gì hắn cũng đã trở về rồi.

Đi lên tầng trên, Tần Lãng lại đi xuống dưới lầu một chuyến để xe đẩy trẻ em ở sau xe ra.

Lúc anh ra ngoài lấy đồ hàng xóm bên cạnh lại hỏi anh vài câu. Biết được Tân Lãng kiếm tiền bằng việc điêu khắc hạch đào thì rối rít muốn tám chuyện.

Ví dụ như, điêu khắc hạch đào có thể kiếm được. nhiều tiền như vậy ư?

Hoặc là, có một khoảng thời gian trước đây có nghe được bà Tân hỏi qua về đồ chơi văn hóa hạch đào, hay điêu khắc các loại.

Lúc lên trên tầng lần nữa, cả ba đứa trẻ đều đã được đưa vào trong khu vui chơi. Chúng nhìn thấy những đồ chơi đáng yêu, thú vị cho nên vô cùng hứng thú.

Ba đứa trẻ nằm cạnh nhau ê ê a a không ngớt, khiến cho bầu không khí trong nhà vô cùng vui vẻ.

Cha mẹ Tân Lãng thì cười không khép được miệng.


Bà Tần nhìn thấy Tân Lãng đi lên thì mim cười gọi Tô Thi Hàm vào ăn cơm. Bà bảo ông Tần trông bọn nhỏ, còn mình thì đi xuống bếp.

Tô Thi Hàm cũng đi theo giúp, bà Tân chỉ bảo cô làm mấy việc như bưng đồ ăn, rồi lấy bát đũa.

Còn việc bới cơm hay xào rau thì đều do bà làm. Tân Lãng kiểm tra xem tã của mấy đứa nhỏ có bị ướt không. Lúc 12 giờ, trước khi xuất phát từ trạm dừng chân, Tân Lãng đã thay tã cho chúng rồi thế nên giờ đây tã không bị ướt chút nào.

Sau đó hắn thơm từng bé cưng rồi để chúng chơi đồ chơi một lát. Bây giờ cha mẹ đi ăn trước lát nữa mới ra chơi cùng mấy nhóc.

Đi tới phòng ăn, Tân Lãng đã nhấc chiếc lồng bàn trong suốt ra, nhìn thấy trên bàn đầy đồ ăn Tần lãng vô cùng kinh ngạc: “Mẹ! Sao mẹ nấu nhiều món vậy.”

“Bốn người chúng ta ăn không hết được.”

Bà Tần ở trong nhà bếp nói vọng ra: "Không sao! Không ăn hết thì để cha con ăn.”

Ông Tần vừa mới ngồi vào bàn ăn thì mỉm cười đãy vẻ bất lực.

Tần Lãng lại cười nói: “Mẹ, sao lại không có món nào con thích vậy?”

Hắn quan sát thật kỹ, quả thực là không có món nào hẳn thích!

Đây đều là món ăn Quảng Đông,

Là chuẩn bị cho Thi Hàm sao?

Lúc này bà Tăn đã xào rau xong, vừa bưng lên vừa nói: “Mẹ nấu cho con dâu mẹ ăn, đương nhiên. không có phần của con rồi. Lần sau sẽ nấu bủ cho con, nào ngồi xuống đi! Nếm thử tay nghề làm món Quảng Đông của mẹ xem thế nào.”

“Tay cha con bị thương thế nên không xuống bếp được, tất cả đều là mẹ và cô lớn của con làm đấy. Tuy rằng không làm ngon được bằng cha mẹ cháu, nhưng mà mẹ tin mấy món này cũng tạm được."

“Thi Hàm! Cháu cứ ăn đi có gì không thích thì cứ nói dì, đừng khách sáo”

“Nhiệm vụ của Dì chính là phải làm thật ngon những món cháu thích ăn.”

Tần Lãng ngồi bên cạnh Tô Thi Hàm nói: “Mẹ! Con mới là con trai ruột của mẹ mà”

“Đừng có huyên thuyên” Bà Tân mỉm cười ngồi xuống, sau đó gọi Thi Hàm ngồi xuống ăn cơm.

Thi Hàm có chút ngượng ngùng nhìn về phía Tần Lãng, Tân Lãng đưa tay ra gắp một chiếc đủi gà luộc đặt vào trong bát Tô Thi Hàm mỉm cười nói:" đi."

“Mẹ anh còn vô cùng chu đáo lột hết da gà ra rồi”

Bà Tần mim cười nói: “Hiện giờ Thi Hàm đang rong thời kỳ cho con bú không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, vì vậy mẹ bỏ hết phần da gà, da vịt đi rồi, các con cứ yên tâm ăn nha”


Đọc truyện chữ Full