DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 167: C167: Tần lãng câu được hàng lớn cha vợ giật mình

Thú vui của câu cá ngoài biển là ở chỗ thu hoạch khác biệt với đi câu cá ở sông hồ. Cá ở trong biển cực. kì nhiều, không thể nào đoán được loại cá tiếp theo mà mình câu được là loại cá gì.

Tô Vĩnh Thắng mong đợi kéo cần câu lên. Mấy người Triệu Quang Huy thấy cần câu của mình chưa có cá cần nên chạy tới chỗ Tô Vĩnh Thẳng.

“Là một con cá bùn (cá thúng). Con cá bùn này lớn quá, chắc phải đến một cân đấy. Loại cá này không phổ biến đâu. Ông Tô, ông lợi hại thật đấy”

Tô Vĩnh Thẳng thấy con cá bùn lớn này thì vẻ mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng rạng rỡ.

Ông vội vàng gọi Tô Thi Hàm đang ngöi bên kia, nói: “Thi Hàm, đến đây gọi video cho mẹ con”

Trong giọng nói của Tô Vĩnh Thắng tràn đây đắc chí, Tô Thi Hàm ngẩng đầu nhìn Tầng Lãng một cái. Thấy anh nhìn cô mim cười, buông tay ra hiệu cho cô tới chỗ cha.

Trong lòng Tô Thi Hàm có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn đứng lên. Mặc dù cha cô có thu hoạch cô cũng vui vẻ nhưng bên phía Tân Lãng mãi không có con nào, thế mà cha cô không hề thu liễm lại.

Vậy mà còn cố ý gọi cô qua đó gọi video. Hừ! Cha cô rõ ràng là muốn làm cho Tân Lãng cảm thấy khó xử.

Tân Lãng không hề để ý, nhưng tự Tô Thi Hàm cảm thấy không thoải mái.

Cô không muốn Tần Lãng chịu bất cứ điều khó. chịu nào.

Nhưng hiện tại còn có bạn bè của cha cô, Tô Thi Hàm không thể làm gì khác nên đành đi qua, gọi video cho Phương Nhã Nhàn.


Phương Nhã Nhàn rất nhanh đã trả lời lại. Nhìn thấy hai con cá trong thùng của ông Tô, bà bật cười, “Haha. Tôi còn tưởng rãng mấy người có con cá gì đặc. Mới câu được có hai con thôi à”

Tô Vĩnh Hằng nghe lời này, sắc mặt hơi đen lại, nói: “Bọn tôi vừa mới bắt đầu câu. Tôi là người đầu tiên câu được hai con cá này đấy, họ còn chưa câu được con nào đâu. Vừa câu được gửi là video cho bà xem mà bà còn không vui. Đúng là khiến người ta mất hứng.”

Phương Nhã Nhàn nghe chồng mình nói vậy lập tức biết tâm tư khoe khoang của ông, thế là thuận theo lời ông, nói: "Vừa mới bắt đầu thôi à? Vậy thì quá tốt, vừa mới câu đã được hai con. Hôm nay chắc chắn có thu hoạch lớn”

Tô Vĩnh Thẳng nghe bà nói như thế thì sắc mặt mới tốt hơn chút.

“Đêm nay bà chuẩn bị ăn tiệc cá đi thôi” Tô Vĩnh Thảng vừa cười vừa nói.

Phương Nhã Nhàn cười cười, thấy Tô Vĩnh Thắng. tiếp tục đi câu cá thì bà cũng không nhiều lời tất cuộc gọi.

Tần Lãng không câu được cá, Tô Thi Hàm cũng không có gì để nói, hai mẹ con không trò chuyện thêm gì cả.

Sau khi cúp điện thoại, Phương Nhã Nhàn cười läc đầu, nhìn về phía bọn nhỏ đang nãm trong nôi nói: “Thật sự là con gái lớn gả ra ngoài. Mẹ của mấy đứa bây giờ trong lòng chỉ hướng về phía cha mấy đứa thôi.”

Sau một lúc, bên Bạch Vũ cũng câu được, đó là một con cá tráp đen nặng tầm một cân. Lại qua một lát, bên phía Triệu Quang Huy và Chu Hành cũng có thu hoạch. Nhưng chỉ là một số cá nhỏ, nặng nhất là con cá chim vàng nặng xấp xỉ ba cân.

Vị trí này đã sớm đánh ổ tốt, xung quanh cá tụ tập. rất đông. Chỉ trong chốc lát mà Tô Vĩnh Thẳng đã câu. lên được bốn, năm con cá.

Rốt cuộc cũng chỉ còn mình Tân Lãng ngồi yên chỗ đó, thùng đựng cá trống trơn.

Người câu được con eá nặng nhất là Triệu Quang Huy, ông liếc mắt nhìn Tô Vĩnh Thẳng, đứng lên bước. tới chỗ Tân Lãng.

Thấy trên mặt hẳn không lộ chút lo lắng nào, "Triệu Quang Huy trong lòng cũng có chút bội phục định lực của người trẻ tuổi này. Tuy nhiên, bội phục thì bội phục, ông vẫn không quên sứ mệnh của mình.

Triệu Quang Huy nhìn Tân Lãng, nói: “Tiểu Tân à, bên cháu có phải là không có cá hay không? Nếu không thì đổi chỗ đi. Xung quanh đây mặc dù ông Tô đã sớm cho người đánh ổ nhưng bên cháu mãi không câu được còn bên phía chúng ta đều câu lên. Không được nữa thì cháu đổi sang bên kia thử xem sao”

“Tân Lãng không hề quay đầu lại, lắc nhẹ rồi nói: “Không cần đâu ạ, ở đây rất tốt.”

“Vị trí câu cá cực kỳ trọng yếu. Có chỗ cá nhiều thì câu cá cũng rất nhanh. Cháu cứ tử thủ một cục ở đây, nói không chừng một con cũng chẳng câu được. Mấy kỹ xảo câu cá này câu nhiều tự nhiên sẽ biết. Người trẻ tuổi như cháu chắc chưa từng câu cá bao. giờ đúng không?” Triệu Quang Huy dùng vẻ mặt dạy đời nói.

Tân Lãng cười nói: “Vâng! Xung quanh đây chú Tô. đều đã đánh ổ. Hiệu quả hẳn sẽ tương đương nhau. Cháu ngồi đây chắc chẳn sẽ câu được cá.”

Sau khi về lại chỗ, Triệu Quang Huy đạp Chu Hành một cái. Thấy Chu Hành nhìn mình thì hất đầu về phía Tần Lãng và chép miệng.

Chu Hành hiểu ra, quay đầu nói với Tân Lãng: “Tiểu Tân à, chú vừa thấy cháu căm cần câu, hình như. là Long Vương Hận à? Cháu không hay câu cá nên chắc không hiểu nhiều, cần câu này cũng là loại bình thường. Hôm nay chú mang theo hai cái cần câu, còn dư một cái dự bị. Cái đó tốt hơn cái cháu đang căm. đấy, không thì cháu đổi cần câu xem sao?”


Tân Lãng vẫn nói như cũ: “Dạ không cần! Cháu cảm ơn. Cần của cháu cũng câu rất tốt rồi ạ”

Chu Hành ăn quả đắng, bĩu môi không nói gì nữa.

Tô Vĩnh Thẳng nghe hết những lời đó, trong lòng hừ lạnhnh một tiếng.

Tên nhóc này, xương cốt cũng thật cứng rắn.

Nhưng mà bướng binh không đồng nghĩa với kiên trì. Dạng người như hắn, hôm nay chắc chắn không câu được cá.

Vậy cũng tốt. Mục đích của ông hôm nay chính là để Tân Lãng biết ai là người lợi hại nhất. Cũng là để cho con gái biết, cha mình mới là anh hùng đáng để sùng bái nhất.

Tô Vĩnh Thẳng đắc ý tiếp tục câu cá.

Bọn họ bắt đầu câu cá từ khoảng chín giờ, nhoáng một cái đã ba tiếng trôi qua.

Bên Tô Vĩnh Thắng, bốn người đều câu được cá. Riêng Tô Vĩnh Thẳng là câu được nhiều nhất, thùng nước bên người đã đầy được một nửa. Ba người Bạch Vũ, Triệu Quang Huy và Chu Hành cũng thu hoạch được không ít.

Duy chỉ có bên Tần Lãng, trong thùng nước vẫn rỗng tuếch.

Nhưng hẳn không phải chỉ ngồi im bất động, càng về sau thời gian hắn kéo căn càng ngắn lại. Tuy nhiên lần nào cũng trống trơn không có cá.

Đối với chuyện này, Tân Lãng không hề thất vọng. Ngược lại khóe miệng cong lên nở một nụ cười. Thậm chí càng ngày càng cười nhiều hơn, ánh sáng trong mắt ngày càng rực lên.

Bởi vì, chuẩn bị câu được hàng lớn.

Mấy người Tô Vĩnh Thẳng vẫn luôn chú ý động tĩnh bên phía Tân Lãng. Nhìn thấy biểu hiện của hẳn, Tô Vĩnh Thắng cười lắc đầu.


Quả nhiên là một tên gà mờ. Hôm nay lúc ở trong phòng hẳn tỏ ra am hiểu với cần câu như vậy chắc chắn là hôm qua đã tra qua trên mạng. Đối với câu cá thì chưa xem một tí tư liệu nào.

Nếu không, tại sao lại mãi chẳng câu được con nào?

Möi câu trên lưỡi câu bị ăn sạch mới kéo lên. Đây không phải là không biết câu cá thì là gì?

Tô Thi Hàm ngồi bên cạnh Tăn Lãng, đương nhiên nhìn rõ mọi hành động của Tân Lãng nhất.

Cô không biết câu cá, nhưng cũng từng nhìn qua.

cha cô câu cá. Biết phao động là có cá cắn câu. Mà. phao của Tăn Lãng động rất nhiều lăn nhưng hắn chỉ hơi nhấc cần câu một chút rồi lại đặt xuống. Chờ đến khi phao nổi lên hắn mới thu căn lại. Mỗi lần như vậy cần câu đều trống trơn.

Sau vài lần. Tô Thi Hàm hiểu phải thu nhanh lại cần câu, nhưng lần này Tần Lãng vẫn cứ như thế.

Tô Thi Hàm không hiểu, muốn hỏi Tần Lãng nhưng thấy dáng vẻ của anh không hiề nóng vội nê đánh yên lặng không nói gì.

Cô tin tưởng Tãn Lãng, chắc chắn anh có tính toán của riêng mình.

Đảo mắt đến 12 giờ, bên phía Tân Lãng đột nhiên có động tĩnh lớn. Không giống với lúc trước ngồi bất động, lăn này vừa mới cảm nhận được lực kéo trên cần cầu là hắn lập tức đứng dậy.

Hành động này thu hút sư chú ý của mọi người.


Đọc truyện chữ Full