DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 161: C161: Mẹ vợ bế cháu đến đau lưng

Nhìn hai bức ảnh trên tường, ông Tăn nói: “Cha mẹ, trước đây trong nhà không có tiểu bối nên hai người không cho khắc tên bia văn. Giờ bọn nhỏ đều trở về, chúng ta sẽ đi khắc bia mộ cho hai người. Trong nhà có thêm thành viên, hai người dưới đấy cũng có thể an tâm.”

Quảng Châu

Phương Nhã Nhàn giống như đã trải qua một

Bà chỉ có một đứa con gái duy nhất là Tô Thi Hàm, năm nay đã hai mươi tuổi. Một đêm chăm con không nhiều, dường như đã trôi qua rất nhiều năm. Nhưng buổi tối hôm nay, bà cuối cùng cũng đã cảm. nhận được cảm giác ngày xưa, hơn nữa còn là nhân ba!

Vì ba đứa nhỏ đột ngột thay đối môi trường ngủ và ngủ trong chiếc nôi mới tỉnh, nên rõ rằng chúng rất khó chịu. Một đêm thức giấc tận sáu lần, cho ăn, thay tã, dỗ ngủ. Một đêm ngủ cơ hồ bị phá thành nhiều giấc nhỏ.

Đến 5 giờ sáng, ba tiểu gia hỏa lại tỉnh lần nữa.

Lần này phải dỗ rất lâu mới ngủ lại được, giọng của ba đứa cũng gần như khản đặc vì khóc.

Phương Nhã Nhàn cùng Tô Thi Hàm hai người đều trong trạng thái mệt mỏi kiệt sức.

Phương Nhã Nhàn không nhịn được hỏi con gái: “Thi Hàm, ở bên kia con có thuê bảo mẫu không? Mấy đứa nhỏ buổi đêm nào cũng náo như vậy hả?"

“Trong nhà có dì giúp việc, nhưng chỉ đến ban ngày thôi, buổi tối không làm. Hơn nữa, bình thường mấy đứa cũng không ầm ï như vậy, hôm nay hẳn là do đột nhiên đổi chỗ nên có chút không thích ứng.”


Hai người trên mặt đều là biểu tình mệt mỏi, Phương Nhã Nhàn thở dài một hơi nói: “Đây cũng quá mệt mỏi. Chăm ba đứa cùng lúc, mẹ cảm thấy không cần bao lâu nữa thì tóc đều rụng sạch! Con cùng Tân Lãng bình thường đều chịu được hả?"

Tô Thi Hàm mệt mỏi cười nói: “Tăn Lăng ngủ bên cạnh, ban đêm mấy đứa nhỏ tỉnh, Tân Lãng sẽ lập tức tỉnh theo. Anh ấy phụ trách cho mấy đứa nhỏ uống sữa bột, thay tã, tiếp đó là dỗ bọn trẻ ngủ. Hầu như buổi tối đều là anh ấy bận rộn, con chỉ giúp đỡ một chút, cho nên vẫn được ạ”

Phương Nhã Nhàn nhìn trạng thái của con gái hôm nay, bà cũng biết không phải vi Tân Lãng mà con gái bà nói dối. Bởi vì tối hôm qua, con gái rõ ràng cũng có chút không thích ứng. Kiểu không thích ứng này giống như bà chưa từng làm việc nhà nấu cơm, ngẫu nhiên làm một lần, đều cảm thấy một mỏi không được.

Nhìn bộ dạng của con gái hiện tại, chính là ngày thường quá ÿ lại Tần Lãng.

Phương Nhã Nhàn nghĩ tới những thứ này, trong lòng đối với Tân Lãng ngược lại bớt đi vài phần mâu thuẫn.

Sáng sớm hôm sau, bởi vì đồng hồ sinh hoạt bị quấy phá, nên Phương Nhã Nhàn chưa đến bảy giờ thì đã tỉnh. Giãng co một đêm kết quả chính là, toàn thân không chỗ nào thoải mái, nhất là ở vùng đó.

Bà nhìn thấy Thi Hàm còn đang ngủ, đau lòng cho con gái tối hôm qua không được ngủ ngon. Bà rón rén từ trong phòng con gái đi ra, một tay đỡ eo, lông mày hơi nhíu lại.

Tân Lãng tối hôm qua ngủ không tệ, sáu giờ sáng đã tỉnh. Không thể đi nhìn vợ con, đành một mình lên ban công đánh một bài quyền buổi sáng,

Hắn kích hoạt kỹ năng chiến đấu được khen thưởng từ hệ thống. Cơ thể luôn tràn đãy năng lượng, không có việc gì rèn luyện đánh quyền một chút, hắn cảm thấy cơ thể càng ngày càng có cơ bắp hơn.

Phương Nhã Nhàn đi tới phòng khách, nhìn thấy người trong ban công nhà mình tập quyền. Mỗi động tác đều tựa như mang theo gió và mạnh mẽ.

Phương Nhã Nhàn không khỏi ngây ngẩn người, rong lòng nghĩ ngờ, đây là trong nhà đón một thế ngoại cao nhân nào sao?

Nhìn kỹ lại thì thấy đó là Tân Lãng. “Tân Lãng?” Phương Nhã Nhàn nghi ngờ gọi

Tân Lãng quay đầu lại, trên trán lấm tấm một lớp. mồ hôi. Khuôn mặt anh tuấn dưới ánh mặt trời, lộ ra vẻ đẹp trai soái khí

“Dì dậy sớm vậy?"

“Sớm” Phương Nhã Nhàn lên tiếng chào. Vừa mới bước một chân, sau lưng nhói lên cơn đau. Bà hít một ngụm khí lạnh, tay vươn ra sau lưng sờ eo.

Tần Lãng thấy thế, hỏi: “Dì, không sao chứ?"


Phương Nhã Nhàn lắc đầu. Nghĩ đến Tân Lãng là người chăm sóc mấy đứa trẻ lúc buổi tối. Trong lúc nhất thời ngữ khí cũng mềm nhẹ đi, lời nói cũng nhiều hơn: “Không có việc gì, đã lâu không chăm sóc trẻ con.

Tối qua ôm đứa bé hơi lâu, nên hôm nay eo có chút đau, đây là bệnh cũ, không quan trọng."

Tăn Lãng thấy thế, chỉ vị trí cột sống sau lưng mình hỏi: "Là hai bên cột sống dọc theo vị trí đau nhức hay sao ạ?”

Phương Nhã Nhàn gật đầu.

Tân Lãng nói: "Hắn là lúc trước ở cữ lưu lại bệnh hậu. Nhiều năm vất vả mà sinh bệnh, vấn đề này. không lớn, nhưng mà đau thì cũng không nên chịu đựng. Di à, cháu có học qua một ít Đông Y bấm huyệt, vấn đề này không có phiền phức. Chỉ càn dùng thủ pháp Đông y xoa bóp một chút, sẽ đỡ hơn nhiều."

Phương Nhã Nhàn nghe vậy xua tay nói: “Không căn đâu! Bệnh cũ, nghỉ ngơi một lúc sẽ tốt."

Bà và Tân Lãng vẫn chưa thân quen đến thế. Hơn nữa, tối qua em gái cũng nói với bà, không nên để Tân Lãng thấy mình chấp nhận hắn quá sớm. Cho nên Phương Nhã Nhàn đối với Tn Lãng ít nhiều vẫn mang vài phần xa cách.

Tần Lãng nghe bà nói thế, cũng không nói thêm nữa. Thế là hỏi thăm Tô Thi Hàm cùng tình huống của mấy đứa nhỏ.

Phương Nhã Nhàn biết hẳn quan tâm bọn nhỏ, nói: “Thi Hàm còn đang ngủ, mấy đứa nhỏ cũng chưa tỉnh. Cháu vào xem một chút đi, động tác nhẹ một chút đừng đánh thức chúng”

Tần Lãng gật đầu, trở về phòng vọt vào tâm rồi lập tức tới phòng ngủ của Tô Thi Hàm.

Màn cửa đóng, trong phòng tối om. Tô Thi Hàm trên giường đang ngủ say, nhưng ba tiểu gia hỏa. không biết tỉnh từ lúc nào. Bọn chúng mở to đôi mắt đen to linh lợi, đang xem đèn treo thủy tính trên trần nhà. Bị vật lạ này hấp dẫn lực chú ý.

Vũ Đồng thông minh, nghe thấy động tĩnh lập tức nhìn về phía Tăn Lãng. Nhìn thấy baba, đứa nhỏ này lập tức kích động, miệng chuẩn bị kêu lên.


Tân Lãng nhanh chân đi tới, hướng về phía con gái làm động tác trật tự. Tiểu Vũ Đồng đương nhiên không biết đây là ý gì. Nhưng mà nhìn thấy baba tới, lập tức hoa chân múa tay hướng về phía Tăn Lãng còn dang hai tay ra, muốn một cái ôm buổi sáng.

Tăn Lãng ôm lấy Vũ Đồng, bên cạnh Khả Hinh cùng Huyên Huyên cũng nhìn thấy hắn. Hai đứa nhỏ này cũng kích động, Khả Hinh nhìn baba ôm chị gái mà không ôm mình, cái miệng nhỏ cong lên, nước mắt chuẩn bị rơi.

Tần Lãng liếc mắt nhìn Tô Thi Hàm trên giường, vội vàng đem Khả Hinh thả vào cái nôi bên trên. Đưa. tay che miệng Khả Hinh, đem miệng sắp gào khóc dừng lại.

Tân Lãng hướng về phía ba đứa nhỏ nhăn mặt nháy mắt làm trò, bọn trẻ đều bị chọc cười.

Bọn nhỏ không còn ầm ï, Tân Lãng cũng không ở rong phòng lâu thêm nữa. Nhìn mẹ vợ mệt mỏi như vậy, có thể thấy tối hôm qua bọn trẻ tỉnh lại rất nhiều lần. Tô Thi Hàm chắc chắn cũng rất mệt mỏi, Tân Lãng có chút đau lòng nhìn cô một cái.

Hắn trong phòng kiểm tra một chút xem bọn nhỏ có tè dầm không. Lại sờ quần áo và sau lưng, tiếp đó đẩy xe đẩy, đưa ba đứa nhỏ ra ngoài

Phương Nhã Nhàn nhìn thấy hắn đẩy ba cái xe đẩy trẻ em đi tới, hỏi: “Bọn nhỏ tỉnh rồi à?”

“Vâng, cháu đi vào thì thấy bọn nhỏ đã tỉnh, sợ ầm ï đến Tô Thi Hàm còn ngủ, nên định đưa về phòng cháu để vệ sinh tâm rửa”

Phương Nhã Nhàn gật đầu: “Bọn nhỏ tối qua khóc nhiều lăn, chảy không ít mồ hôi, đúng là nên tắm rửa. Cháu làm được không? Nếu không thì để dì làm?"


Đọc truyện chữ Full