DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 52: C52: Hai người các cậu vẫn chưa ngủ chung một giường

Lâm Tiêu nghe xong rất vui vẻ: "Chậc chậc! Như: vậy thì chẳng phải tháng sau hai người lập tức thưa chuyện với phụ huynh rồi sao? Chuyện kết hôn chắc là cũng sắp rồi. Tân Lãng làm như vậy xem ra là muốn nhanh chóng cưới cậu về, chân chính trở thành một miệng ăn của nhà hẳn”

“Thi Hàm à! Tân Lãng nhà cậu thái độ như vậy, còn cậu bây giờ thì đã quá tháng ở cữ. Hai người buổi tối ngủ chung một chỗ có phải hay không sẽ...." Lâm Tiêu nhìn giường lớn trong phòng ngủ rồi nói, sau đó cười một cách đầy ẩn ý.

Tô Thi Hàm gương mặt trong nháy mắt đỏ lên, ánh mắt hờn dỗi nhìn chằm chằm Lâm Tiêu ngượng ngùng nói: “Cậu đừng có mà nói nhảm! Mình với Tân Lãng... tụi mình không có ngủ chung phòng!”

Lâm Tiêu nghe nói bọn họ ngủ khác phòng trên mặt tràn đây vẻ thất vọng.

Tô Thi Hàm bị Lâm Tiêu nhìn chấm châm càng lúc càng ngương nqùng, nhe nhàng đẩy nhe Lâm Tiêu. còn chưa tới mức đó đâu!"

nói: “Mình với Tân Lãng “Mức đó là mức nào? Thi Hàm! Cậu với Tân Lãng có ba đứa con lớn như vậy rồi mà còn mắc cỡ sao? Không sợ làm cho cho mấy đứa con nuôi của nhìn chán ghét à, phải không các bảo bối của mẹ?” Lâm Tiêu cúi đầu cười đùa với ba đứa nhỏ,

Lúc này ba đứa nhỏ đang tỉnh, còn được Lâm Tiêu trêu chọc lập tức nhao nhao toét miệng cười vui vẻ.

“Cậu nhìn xem! Ngay cả ba đứa con nuôi của mình còn chê cười cậu nè, chuyện này thì có gì mà mắc cỡ. Mọi người đều là người trưởng thành rồi, với lại mình thấy Tân Lãng đối xử với cậu rất trìu mến ngọt ngào biết bao nhiêu. Hắn là một tên trai tráng trẻ tuổi tỉnh lực đồi dào, cậu thật nhẫn tâm để hắn một mình nằm gối đầu ngủ sao?”

“Tiêu Tiêu” Tô Thi Hàm xấu hổ nhìn nàng, Lâm Tiêu lè lưỡi giơ hai tay lên nói: "Rồi rồi! Mình không nói nữa, mình tới chơi với mấy đứa con nuôi đây."

"Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, mẹ tụi con mắc cỡ rồi hi hi”

Hai người chơi với tụi nhỏ nháo động một hồi Đúng lúc này, chuông cửa lần nữa vang lên.


Lúc Tô Thi Hàm đi ra thì Tăn Lãng đã mở cửa ra rồi. Ba người bạn cùng phòng của cô đã bước vào nhà đang tại chỗ cửa ra vào cởi giày, trên mặt thì hiện ra vẻ kinh ngạc cùng một chút ngại ngùng,

Vừa nhìn thấy Tô Thi Hàm ánh mắt của ba người lập tức sáng lên.

“Thi Hàm!” Lương Tiểu Khiết nhỏ giọng gọi một tiếng đưa tay lên chào hỏi.

Lâm Tĩnh cũng hướng về phía Tô Thi Hàm khoát tay áo, Lưu Hi vẫn lạnh lùng như cũ trong tay thì cầm hai cái túi lớn. Xem dáng vẻ của cô thì dường như là đang xách quà của tất cả mọi người

“Mọi người tới rồi sao, mau vào nhà ngồi đi!"

Ba người vào phòng vẫn còn một chút không được tự nhiên, Tăn Lãng thấy thế nói: “Thi Hàm! Em tiếp mọi người nhé, anh đi chuẩn bị cơm trưa”

Hắn vừa đi thì Lương Tiểu Khiết cùng Lâm Tĩnh. lập tức có một chút sức sống.

Lưu Hi cười nói: "Nhìn hai người các cậu rất có tiền đồ nha”

Tô Thi Hàm không hiểu, ngơ ngác nhìn mọi người

Lưu Hi giải thích nói: “Hai người này lúc nấy ở dưới lầu luyên thuyên, nói sắp được gặp tụi nhỏ nên đang rất tăng động. Kết quả lúc lên lầu, mở cửa không phải cậu lập tức bị sượng””

Lương Tiểu Khiết lè lưỡi đi qua bên cạnh Tô Thị Hàm nhỏ giọng nói: "Hi hi Thi Hàm, chồng cậu thực sự. quá đẹp trai rồi. Lần trước do buổi tối nên nhìn không rõ, hôm nay tận mắt nhìn thấy thực sự là tuyệt vời. Mình với Lâm Tĩnh mới gặp chồng cậu được hai lần thôi nên có chút ngại”


Tô Thi Hàm biết rõ nguyên nhân cùng cười với mọi người nói: "Mọi người không cần ngại đâu, Tân Lãng ánh ấy rất tốt”

“Được! Tụi mình tin tưởng ánh mắt của cậu." Lương Tiểu Khiết vừa cười vừa nói

Tô Thi Hàm giới thiêu Lâm Tiêu với mấy người, mọi người đều bằng tuổi nhau gặp Lâm Tiêu cũng là. người hướng ngoại năng động, khiến bốn người con gái rất nhanh chóng lập tức hòa hợp với nhau.

Nhưng mà, trò chuyện chưa được hai câu Lương Tiểu Khiết bắt đầu nhìn xung quanh.

“Thi Hàm! Mấy đứa nhỏ nhà câu đâu rồi? Tui nó đang ngủ hả? Mình.. mình có thể đi nhìn tụi nó một chút được không?" Lương Tiểu Khiết vẻ mặt mong đợi hồi.

“Đương nhiên có thể! Tụi nhỏ không có ngủ, hiện tại đang ở trong phòng ngủ đó, để mình dẫn mọi người qua xem”

Lương Tiểu Khiết cùng Lâm Tĩnh vui vẻ đi theo, Lưu Hi xách theo hai cái túi lớn cùng đi ở phía sau với Lâm Tiêu

Ba đứa nhỏ đáng yêu đang nằm trên giường lớn tự chơi với nhau, Tân Huyên thì không nhanh không chậm gặm ngón tay của mình. Tất cả các ngón tay đều được chăm sóc, đều được nó nhấm nháp tận hưởng

Vũ Đồng thì nắm lấy cái gối dưới đầu, giằng co muốn kéo nó ra nhưng mà do đầu của mình đè lên. Cho nên hết lăn này tới lăn khác cả hai giằng co mãi không xong.

Khả Hinh thì năm một mình, nhàm chán chơi thổi bong bóng. Trên đầu lưỡi màu hồng ngẫu nhiên lè ra, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.

Đám bạn cùng phòng vừa bước vào cửa thấy được một màn này, trên mắt lập tức cười tươi như hoa con mắt thì híp lại. Tất cả đều bị hành đông dễ thương cảm hóa, kể cả người luôn luôn lạnh nhạt như Lưu Hi


cũng nhịn không được lộ ra nụ cười. "Thật là quá đáng yêu đi

Đáng yêu nhất trên thê giới này quả thực chính là con nít!t

Một lúc sau, Tô Thi Hàm cảm thấy mình ở lại trong phòng này có vẻ dư thừa.

Ba người bạn cùng phòng vây quanh bên giường, lúc đầu thì còn cẩn thận không dám tiến lại gần. Sau đó thì tất cả đều dứt khoát ngồi xuống, ở khoảng cách gần quan sát tụi nhỏ.

Lâm Tiêu cũng ở chung một chỗ với mọi người, cười đùa vui vẻ với các con nuôi của mình.

Ba đứa nhỏ nhìn thấy nhiều cô xa lạ như vậy, thế mà không có chút nào sợ sệt ngược lại còn so với lúc bình thường có phần hoạt bát hơn. Ở trước mặt mọi người bày ra đủ loại tư thế chơi đùa.

Lúc thì phất phất cái tay nhỏ, lúc thì dùng nắm đấm nhỏ nhân trắng trẻo tặng một “cú đấm ngọt ngào” cho cô, còn có Huyên Huyên đang nắm quần áo của môt cô nào đó không chỉu buông ra.

Chỉ mới mấy phút ngắn ngủi trôi qua Tô Thi Hàm phát hiện mình đã không còn chỗ để chen vào.

Sau đó Lâm Tiêu cùng với nhóm bạn cùng phòng, lấy ra đủ loại quà cáp đồ chơi, vì tụi nhỏ mà đã chuẩn bị sẵn từ trước.

“A Lâm Tiêu! Cậu cũng mua cái này à? Y chang mình rồi! Cái con nai nhỏ này cực kỳ đáng yêu mà lại còn có thể hát. Tụi nhỏ chắc chắn là sẽ rất là thích nha

“Tiêu Tiêu! Quần áo cậu mua thật là đáng yêu ghê nha”

“Các cậu mua quần áo cũng đâu có tệ đâu, cái màu hồng này đáng yêu nhất! Này có phải là do cậu lựa không đớ?” Lâm Tiêu căm một bộ đồ ngủ màu hồng hỏi Lương Tiểu Khiết.


Trong ba người bạn cùng phòng, thì Lương Tiểu Khiết là dễ thương nhất. Cho nên Lâm Tiêu cảm thấy quần áo để thương như vậy, chắc chẳn do Lương Tiểu Khiết mua.

Không nghĩ tới Lương Tiểu Khiết lại lắc đầu.

Lưu Hi lạnh lùng ở một bên hẳng giọng một c: có chút ngượng ngùng nói: “Tiêu Tiêu! Cái này do mình mua.

Lâm Tiêu một mặt kinh ngạc đến cả Tô Thi Hàm. ở sau lưng cũng không nghĩ đến.

Lưu Hi giải thích nói: “Mình thích màu đen nhưng mà mấy đứa nhỏ đáng yêu như vậy thì màu hồng vẫn là thích hợp nhất”

Giọng nói lạnh lùng cùng không khí ngượng ngùng khó chịu này, khiến cho mọi người bị chọc cười lên ha hả.

Mọi người một mực ở trong phòng chơi với tụi nhỏ, đại khái ba đứa nhỏ cuối cùng cũng buồn ngủ miệng nhỏ cong lên bắt đầu khóc tìm mẹ.

Tô Thi Hàm không thể làm gì khác hơn là mời tất cả mọi người ra ngoài, sau đó đóng kín cửa để cho ba đứa nhỏ bú.

Bốn người ra tới phòng khách, Tân Lãng rót nước cho mọi người rồi lại tiếp tục bận rộn trong bếp,

Đám bạn cùng phòng cùng với Lâm Tiêu ngồi ở trên ghế sa lon cùng nhau nói chuyện.

Lương Tiểu Khiết nụ cười trên mặt vẫn chưa biến mất nhìn qua cửa phòng ngủ nói: Đám nhỏ nhà Thi Hàm thật sự là quá đáng yêu, ngoạ

hình đẹp mà còn rất là hoạt bát. So với lần trước nhìn trong ảnh thì bây qiờ còn muốn đáng yêu hơn nhiều”

Lâm Tĩnh ánh mắt sáng lên gật đầu nói: “Đúng vậy! Ba đứa tiểu quý này cũng không có chút nào gọi là sợ người lạ, thật sự là quá dễ thương”


Đọc truyện chữ Full