DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi
Chương 85: C85: Một nhà ba người ngọt ngào

【Rắc đường ~】

***

Không có nhiều người xếp hàng chơi xe điện đụng lắm, rất nhanh đã đến lượt nhóm người Tiết Huệ Vũ. Sau khi Tiết Huệ Vũ tới nơi, liền chọn một chiếc xe điện đụng màu tím nhạt, khi đến lượt lập tức nắm tay bé con vọt vào.

Phải là người đầu tiên đoạt được chiếc xe xinh đẹp!

Bùi Ôn Du chậm một nhịp ở phía sau, lúc vào thì thấy vợ con mình đang cực kỳ hứng thú ngồi trên chiếc xe nhỏ màu tím, trong xe điện đụng nhỏ hẹp hoàn toàn không nhét được người thứ ba, Bùi Ôn Du chỉ chậm nửa nhịp như thế, đa số những chiếc xe điện đụng đẹp đẽ đã bị giành hết rồi, chỉ có thể tủi thân ngồi trên chiếc xe hồng phấn nhỏ không ai thèm giành.

Có trời mới biết một người đàn ông to lớn ngồi trên một chiếc xe hoạt hình công chúa màu hồng phấn có bao nhiêu xung đột…… Cảm nhận được những ánh nhìn tươi cười của các bậc phụ huynh xung quanh, Bùi Ôn Du xấu hổ, chuẩn bị làm tổ trong góc giả chết vượt qua năm phút đồng hồ dài đằng đẵng này.

Dù gì thì anh cũng là người lớn rồi, làm sao có thể chơi loại xe trẻ con này được……

Hơn nữa sau khi ngồi trên xe, dù chỉ là xe điện đụng, Bùi Ôn Du phát hiện mình vẫn còn bóng ma tâm lý khi bị xe tông…… Vậy nên trốn trong một góc giả chết là an toàn nhất.

Mãi đến khi âm thanh bắt đầu vang lên, mông xe của anh đã bị người phía sau mạnh mẽ đụng phải ——

Trái tim Bùi Ôn Du run lên kịch liệt, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy nụ cười đắc ý của vợ đại nhân, anh bất lực đỡ trán.

Đụng thì đụng đi……

Ai ngờ giây tiếp theo liền thấy chiếc xe nhỏ màu tím của vợ con bởi vì trêu chọc quá đà mà bị nhiều xe vây đâm, Bùi Ôn Du đang trốn trong góc nào còn để tâm đ ến di chứng tai nạn xe của mình nữa, ngay lập tức lái chiếc xe hồng phấn nhỏ ngổ ngáo của mình lao tới thật nhanh.

“Ầm ——” Anh hất văng tất cả các xe đang ức hiếp vợ và con trai ra ngoài, sau đó lại bị vợ lấy oán trả ơn đụng vào mông……

Năm phút đồng hồ ngắn ngủi trôi qua, Bùi Ôn Du đổ mồ hôi đầm đìa, giống như quay trở về thời còn trẻ con, có oán báo oán ngây thơ như một cậu bé mới lớn, chơi rất sảng khoái, mãi đến khi Tiết Huệ Vũ vỗ vỗ vai anh, cười hỏi: “Không phải nói tùy tiện chơi thôi sao, sao lại chơi nghiêm túc như vậy?”

Bùi Ôn Du ngẩn ra, lập tức mỉm cười nói: “Đụng xe khá thú vị……”

Thật kỳ diệu vì làm cho anh khắc phục được chứng sợ lái xe.

Chơi đụng xe xong, Tiết Huệ Vũ lại nhanh chóng dẫn bé con xếp hàng chỗ vòng xoay ngựa gỗ.


Nhưng khi nhìn thấy rất nhiều trẻ con đeo đủ loại tai dễ thương trên đầu, vì thế dứt khoát để cho một vệ sĩ xếp hàng giúp, còn mình thì dẫn bé con chạy đến cửa hàng chọn tai.

Bé con không chút do dự liếc mắt một cái là nhìn trúng một đôi tai mèo nhỏ màu trắng hồng, sau khi chờ mẹ giúp lấy xuống bèn phấn khích đeo trên đầu mình, nghiêng đầu hỏi mẹ: “Đáng yêu không ạ?”

Cục cưng bé con của mẹ đương nhiên là đáng yêu nhất rồi!

“Bố, cúi đầu.” Bùi Ôn Du đang xem những mặt hàng khác thì cúi đầu, mũ lưỡi trai của mình khẽ chặt, sau đó liền thấy Tiết Huệ Vũ cúi đầu cười trộm, còn con trai nhà mình quả quyết gật gật đầu: “Bố, cũng rất đáng yêu.”

Anh lay lay lỗ tai chó màu nâu trên đỉnh đầu của mình trong gương, mới vừa lắc đầu muốn kéo xuống, liền thấy bé con nhà mình nhanh chóng đeo một lỗ tai thỏ nhỏ màu hồng lên đầu mẹ.

“Lỗ tai thỏ nhỏ, nhìn đẹp không?” Tiết Huệ Vũ soi gương hỏi, Bùi Ôn Du bị sự dễ thương này làm cho lập tức buông cái tay muốn lấy lỗ tai của mình xuống, mỉm cười nói: “Đẹp.”

“Vậy mua ba cái này đi.”

“Dục Kỳ, con còn muốn mua gì nữa không?”

Cửa hàng bày bán đầy những món đồ hoạt hình lung linh đa dạng, Bùi Dục Kỳ nhìn tới hoa cả mắt, không nhịn được hỏi mẹ: “Mẹ, con có thể mua quà cho cô giáo và bạn bè được không?”

“Đương nhiên là được rồi! Con muốn mua gì cứ việc mua nấy ~ Mẹ mua hết cho con.” Tiết Huệ Vũ ở trước mặt bé con khí phách tận trời, hận không thể học những vai diễn thổ hào trong phim truyền hình hò hét một câu “Mỗi thứ một cái.”

Bùi Dục Kỳ vui vẻ chọn quà.

Bé mua cho Thôi Thiến Thiến một chiếc mũ hoạt hình thỏ với đôi tai có thể chuyển động, mua cho mỗi người bạn thân trong tiểu khu và trong trường học một cây bút màu nước hoạt hình, mua cho cô chủ nhiệm và cô dạy vẽ một cốc nước hoạt hình.

Sau khi thanh toán hóa đơn, trong tay Bùi Ôn Du ngay lập tức nhiều thêm một chiếc túi nặng trịch.

Khi một nhà ba người thắng lợi quay về, một nhân viên trong chiếc áo khóa lông mèo cười tủm tỉm đi về phía họ, tay cầm vô số bóng bay đủ màu sắc.

“Anh bạn nhỏ, có muốn mua mấy quả bóng bay hoạt hình không?” Nhân viên công tác ở khu vui chơi đều có một cái miệng ngọt ngào.

Cô ấy đã quan sát một nhà ba người này từ xa, trăm phần trăm là khách hàng tiềm năng của cô ấy.


Đầu tiên là cô phải hấp dẫn ánh mắt của cậu bé đã bị cực nhiều búp bê mèo thu hút này, chỉ cần thu phục được cậu bé thì chẳng khác nào thu phục được bố mẹ…… Biết bao đứa trẻ khóc thét đòi mua bóng bay khiến bố mẹ không thể không đồng ý.

Tuy nhiên lần này, cậu bé với đôi tai mèo con và vẻ ngoài như ngọc chỉ đầu ngẩng lên ngây ngốc nhìn cô với cái miệng há hốc, sau đó nhẹ nhàng dùng bàn tay nhỏ bé của mình sờ sờ vào áo khoác lông của cô.

“Woa……. Mèo có thể nói chuyện nè…… Mẹ, là mèo lớn đó……”

Khụ…… Nhân viên công tác đột nhiên bị ôm lấy, phút chốc ngượng ngùng.

Cô ngẩng đầu không biết ứng đối làm sao, nhưng khi nhìn thấy bố mẹ cậu bé ngay lập tức bị sốc bởi giá trị nhan sắc của họ.

Tiết Huệ Vũ đang định mua mấy quả bóng bay thật đẹp cho bé con, chợt nghe đối phương ngọt ngào nói: “Chẳng trách anh bạn nhỏ có dáng vẻ đáng yêu như vậy, thì ra có bố là oppa chân dài và mẹ có giá trị nhan sắc cao thế này. Tiên sinh và vợ dù là chiều cao hay ngoại hình, đều là trời sinh một cặp!”

Bán bóng bay thì bán bóng bay đi…… Nói những lời kỳ lạ này khiến người khác ngượng ghê.

Tiết Huệ Vũ lúng túng mỉm cười trước hình thức đẩy mạnh tiêu thụ này, ai ngờ Bùi Ôn Du phóng khoáng đưa tay ra và nói thẳng: “Tôi muốn tất cả những quả bóng bay này……”

Hai mắt Tiết Huệ Vũ và Bùi Dục Kỳ cùng mở to, Tiết Huệ Vũ kỳ lạ đẩy đẩy anh, nhỏ giọng hỏi: “Chỉ mua hai ba cái thôi, tại sao lại mua nhiều như vậy……”

“Không nhiều lắm, mua về có thể tặng cho các bạn nhỏ.”

Chỉ những lời nói khách sáo đẩy mạnh tiêu thụ của nhân viên bán hàng nhưng không hiểu sao chạm vào nơi đáy lòng mềm mại nhất của Bùi Ôn Du.

Anh lập tức quét mã để thanh toán tiền, rồi vươn lòng bàn tay cầm lấy hơn chục quả bóng bay hoạt hình đủ màu sắc.

Không ngờ ở khu vui chơi lại có bố mẹ khí khái như vậy, mặt mày nhân viên công tác hớn hở, vui vẻ nịnh hót nói: “Cảm ơn tiên sinh, cảm ơn phu nhân, chúc mọi người một nhà ba người hạnh phúc, vui vẻ trải qua một ngày tuyệt đẹp ở khu vui chơi này.”

Ngay từ đầu Tiết Huệ Vũ cảm thấy Bùi Ôn Du nói cũng có đạo lý, nên cô không thể phản bác, chờ anh trả tiền xong, cô mới nhận ra…… Họ đi chơi hai ngày một đêm mà…… Chờ đến khi họ về nhà, bóng bay đã sớm bay hơi rồi, làm sao tặng được bạn bè của bé con được nữa chứ

Tiết Huệ Vũ không nói nên lời, nhưng ở trước mặt bé con cũng không thể nói rằng bố bé lãng phí tiền bạc, hơn nữa tiền đã tiêu rồi cũng không thể lấy lại được…… Bóng bay cũng chẳng bao nhiêu tiền, bé con vui vẻ là được ~


Chỉ là ông bố này, dáng người cao gầy một mét chín vốn dĩ đã như hạc giữa bầy gà ở khu vui chơi rồi, hiện tại đang cầm trên tay hơn chục quả bóng bay đủ màu sắc sặc sỡ……

Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của những anh bạn nhỏ đi ngang qua, cùng với vị chủ tịch có vẻ ngoài lịch lãm và ấm áp, đang cầm trong tay một đống bóng bay, hình ảnh ấy thật quá đẹp đẽ…… Tiết Huệ Vũ thật sự không đành lòng nhìn thêm nữa……

Thật muốn giả vờ như không quen mà…… Bố nhà ai mà ngớ ngẩn quá vậy……

“Dục Kỳ, cho con.” Bùi tổng không biết rằng cô vợ của mình đã ghét bỏ mình, trong ánh mắt ghen tị của những người bạn nhỏ xung quanh, hạ eo xuống cực kỳ khuôn mẫu, cố gắng đặt một chùm bóng bay vào bàn tay nhỏ bé của Bùi Dục Kỳ.

“Cầm chắc một chút, cẩn thận đừng để bóng bay bay mất.” Anh dịu dàng nói xong, đã tự tưởng tượng đến cảnh tượng bé con vui sướng kích động yêu thương bố rồi.

Ai ngờ chỉ thấy bé con nhà mình ngay lập tức giấu cả hai tay ra phía sau, kinh hoảng lui về sau một bước, đầu lắc còn nhanh hơn cả trống bỏi.

“Con sợ…… Nó bay lên trời……”

“Phốc……”

Bùi Ôn Du đầu óc nóng lên xong không ngờ nhóc con lại không dám cầm nhiều bóng bay như vậy, trước ánh mắt của mọi người cảm thấy hơi ngượng ngùng và xấu hổ, sau khi để Bùi Dục Kỳ chọn năm quả bóng bay yêu thích nhất, còn lại thì anh chia cho đưa cho những người bạn nhỏ đi ngang qua.

Dù sợ bay lên trời nhưng Bùi Dục Kỳ lại rất thích bóng bay, bé cầm trên tay những quả bóng bay hoạt hình nhiều màu sắc, gương mặt ửng hồng vì vui sướng, nhảy nhót nắm tay mẹ đi về hướng có vòng xoay ngựa gỗ.

Vì trong tay bé nhóc đang cầm bóng bay nên không nắm tay bố, Bùi Ôn Du lặng lẽ đi theo phía sau hai mẹ con, bóng dáng Bùi Dục Kỳ sôi nổi nhảy nhót tràn đầy sức sống làm cho vẻ mặt anh cũng mang theo một nụ cười rạng rỡ, dường như trong lòng tràn đầy hạnh phúc và mãn nguyện.

Anh vệ sĩ đứng giữa đội ngũ các anh bạn nhỏ như hạc giữa bầy gà thấy ông chủ cuối cùng cũng trở về, trái tim đang treo lên cuối cùng cũng buông xuống.

Có trời mới biết…… Làm vệ sĩ, thế mà anh lại đang đứng trong đội ngũ xếp hàng đi vòng xoay ngựa gỗ…… Hàng VIP căn bản chẳng có bao nhiêu người xếp hàng, anh liền đứng đầu và được bao quanh bởi ánh mắt của những người bạn nhỏ, anh thật muốn chạy trốn mà……

“Mẹ, con muốn cưỡi ngựa……”

Vòng xoay ngựa gỗ có đủ loại kiểu dáng, đủ loại ngựa lớn ngựa nhỏ đầy màu sắc cũng như xe ngựa.

Vốn dĩ Tiết Huệ Vũ muốn dẫn bé con cùng nhau ngồi vào một chiếc xe ngựa nhỏ an toàn, nhưng Bùi Dục Kỳ lại đang nhìn một con ngựa trắng. Đôi chân ngắn nhỏ bé sôi nổi lập tức đứng bất động, thậm chí không thể dời mắt đi nơi khác.

—— Cưỡi bạch mã chính là hoàng tử,

Bé con bị đầu độc sâu sắc bởi những câu chuyện cổ tích, từ nhỏ đã có một giấc mộng trở thành hoàng tử, lập tức ôm con cổ con ngựa trắng không chịu đi.

Bé dùng giọng nói mềm mại nhẹ nhàng làm nũng nói: “Mẹ ơi ~”


Thấy bé thật sự rất muốn con ngựa trắng nhỏ này, Tiết Huệ Vũ bế bé lên để bé ngồi trên đó, sau đó cô tìm một con ngựa lớn gần đó và ngồi lên.

Nhìn thấy những con ngựa xung quanh đã bị giành rồi, Bùi Ôn Du phản ứng chậm nửa nhịp dứt khoát đứng bên ngoài phụ trách chụp ảnh.

Bé con nghểnh cổ tìm bố đứng bên ngoài và vui vẻ vẫy vẫy tay, đắc ý chỉ chỉ con ngựa trắng của mình, ai ngờ bài hát vui vẻ của con ngựa thành Troy đột nhiên vang lên, con ngựa trắng nhỏ bé đột nhiên trỗi dậy thật cao, Bùi Dục Kỳ lập tức hoảng sợ ôm chặt lưng ngựa, dáng vẻ sợ hãi không dám động đậy, trực tiếp chọc cười Tiết Huệ Vũ đang ngồi phía sau.

Sau khi làm quen với những động tác phập phồng lên xuống của ngựa gỗ, lá gan Bùi Dục Kỳ đã lớn hơn dựa vào đầu ngựa trắng nhỏ, ra vẻ như không có việc gì quay đầu lại, hớn hở vẫy vẫy tay với mẹ, động tác còn đẹp trai hơn so với một người cưỡi ngựa nữa.

—— Con cưỡi ngựa cực kỳ lợi hại nha.

Tiết Huệ Vũ thấy được cảnh này cố nén cưới, cũng vẫy vẫy tay với bé, quyết định không vạch trần hành động cực kỳ sợ hãi của bé con vừa rồi.

Tiết Huệ Vũ chơi vòng xoay ngựa gỗ với bé con hai lần, chờ đến khi đi đến lâu đài chơi thì thấy ở cổng lâu đài có cực nhiều du khách chen nhau.

Tiết Huệ Vũ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Bùi Dục Kỳ, vì sợ bé bị lạc, nhưng vẫn bị một người qua đường vô tình va vào vai.

Nhìn thấy phải cùng bé con chen chúc lại nhau, Tiết Huệ Vũ bị ai đó ôm bả vai, trực tiếp rơi vào trong lồ ng ngực ấm áp.

“Anh nắm tay con, yên tâm.”

Cô ngước mắt lên và chạm vào đôi mắt dịu dàng của Bùi Ôn Du. anh một tay nắm tay con, một tay ôm lấy bả vai cô, dường như bao bọc cả người cô trong lồ ng ngực.

Cô ngước mắt, liền rơi vào trong đôi mắt dịu dàng của Bùi Ôn Du. Một tay anh kéo tay con, tay kia ôm lấy vai cô, gần như ôm cả người cô vào trong lòng.

Mùi hương chỉ thuộc về riêng anh quẩn quanh nơi chóp mũi cô, rõ ràng đang trong hoàn cảnh nhốn nháo rộn ràng, không hiểu sao cô lại cảm thấy an tâm, những dòng suy nghĩ trong đầu càng trôi càng xa.

Cho đến khi, một trong những quả bóng bay của bé con bị gậy tự sướng nhét trong túi của một người qua đường kéo đi.

Bé con không kéo chặt dây cực kỳ tủi thân, bé ngẩng đầu lên với đôi mắt ngấn lệ, muốn khóc lóc kể lể với bố mẹ, chỉ thấy bố đang ôm mẹ, thật cẩn thận che chở cho mẹ, bọn họ dựa vào nhau, thậm còn không nhận ra rằng quả bóng bay của bé đã bị mất một cái.

Bé con cảm nhận được nguy cơ mẹ bị cướp đi: Σ(っ°Д °;)っ

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bé con: Hu hu bóng bay hu hu hu hu……


Đọc truyện chữ Full