DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi
Chương 51: C51: Thiệp chúc mừng của bé con

【Xem nét chữ của bé con vài lần, lại có thể liên tưởng đến Tiết Huệ Vũ……】

***

“Bùi tổng, anh thật sự có thể thấy rồi?”

Chu Khải Hoa nhận được điện thoại là lập tức chạy đến, hắn kích động huơ huơ tay trước mặt Bùi tổng.

Nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ ngạc nhiên đến khó tin của Chu Khải Hoa, Bùi Ôn Du dường như bị lây nhiễm, khẽ gật đầu với nụ cười trên môi: “Có thể thấy rồi, nhưng đôi mắt rất kỵ ánh sáng, giống như bị cận thị nặng vậy mờ mịt như một tầng lụa trắng, ngoài ra còn có các vòng sáng màu sắc. Không thể nhìn quá lâu, cũng không thể nhìn ở khoảng cách xa. Mở mắt trong thời gian dài, mắt sẽ đặc biệt nhức mỏi, kèm theo chút choáng váng đầu.”

Chu Khải Hoa vì những lời này mà trái tim lại nhảy dựng lên: “Bác sĩ Cố, sau khi Bùi tổng hồi phục sẽ không có di chứng gì chứ……”

Bác sĩ Cố cũng nhận được điện thoại mà đến, lấy đèn pin chiếu vào mắt Bùi Ôn Du, nhìn thấy đồng tử của Bùi tổng đối với phản xạ với ánh sáng đã thay đổi đáng kể, ông giải thích: “Bùi tổng hồi phục tốt hơn rất nhiều so với dự tính, bây giờ có hiện tượng nhìn thấy mù mờ nhìn thấy cầu vồng sợ ánh sáng là vì đoạn thời gian này mắt đã ở trong bóng tối một thời gian dài, đã thích nghi với bóng tối, bây giờ vì vừa hồi phục thị lực ánh mắt cần thời gian để thích ứng. Để giảm các triệu chứng như chứng sợ ánh sáng, có thể tiếp tục đeo kính râm trong thời gian hồi phục.”

Có thể hồi phục thị lực nhanh như vậy quả thực là kỳ tích giáng xuống!

Bác sĩ Cố dặn dò từng chữ một nói: “Mắt là một bộ phận rất mẫn cảm, cần chậm rãi hồi phục từng chút từng chút một, nhớ đừng nóng vội dùng mắt trong một thời gian dài, sẽ làm cho mắt mệt mỏi quá độ.”

“Cảm ơn bác sĩ Cố, khoảng thời gian này làm phiền ngài rồi, xin ngài hãy tiếp tục giữ bí mật giúp tôi.”

Sau khi tiễn bác sĩ Cố, Bùi Ôn Du thấp giọng dặn dò Chu Khải Hoa đang đứng bên cạnh: “Chuyện tôi đã phục hồi thị lực tạm thời đừng nói với thầy Tề và Thẩm Tuyết.”

“A?” Chu Khải Hoa khó hiểu nói: “Bùi tổng, anh còn muốn giả vờ mù ở nhà sao?”

Bùi Ôn Du nhẹ nhàng gật đầu: “Mượn cơ hội này, tôi muốn lặng lẽ quan sát Thẩm Tuyết một chút. Ngoài ra, thời hạn hợp đồng sắp hết hạn, Trịnh Tuệ Văn không phải là muốn vội vàng quay lại chăm sóc Dục Kỳ sao?”

Bùi Ôn Du nói xong lạnh lùng cong môi: “Nếu đã dưỡng thương tốt, để bà ta quay về đi.”

Chu Khải Hoa nhíu mày nói: “Trịnh Tuệ Văn sợ Thẩm Tuyết cướp đoạt công việc của bà ta, quay về nhất định sẽ nhắm vào Thẩm Tuyết. Hơn nữa tay chân bà ta không sạch sẽ, anh chắc chắn muốn bà ta quay về sao?”

“Người và vật chứng đều tóm được chẳng phải càng tốt hơn sao?” Bùi Ôn Du cười lạnh một tiếng, nói: “Giúp tôi lắp camera ở nhà đi! Cứ như vậy mà buông tha bà ta, quả thật quá lợi cho bà ta rồi. Bà ta rốt cuộc đã đối xử với Dục Kỳ thế nào, tôi muốn biết rõ ràng tất cả! Tôi……”

Trái tim Bùi Ôn Du xoắn lại, không kìm được mà nắm chặt nắm đấm: “Mấy năm nay…… Quá tắc trách rồi……”

Bởi vì vấn đề riêng tư, Bùi Ôn Du chưa bao giờ lắp camera ở nhà.

Lần này về nhà dưỡng bệnh vì không tin tưởng Thẩm Tuyết mà từng có ý nghĩ muốn lắp camera giám sát, nhưng vì mù không thể xem xét giám sát cũng không muốn làm phiền Chu Khải Hoa thêm, nguyên nhân khác nữa là lo lắng bị hacker thừa cơ đột nhập nên đã từ bỏ.


Giờ đây, anh đã hồi phục thị lực có thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu tự mình tra xem camera, Bùi Ôn Du dự định lắp camera giám sát ở phòng khách, nhà bếp, những nơi công cộng khác của biệt thự và tại các lối ra vào của mỗi tầng, mà tất cả các phòng chỉ có trong phòng Bùi Dục Kỳ, phòng sách của anh và phòng ngủ ở tầng ba là được lắp camera, phòng bảo mẫu không nằm trong phạm vi cân nhắc bởi sự khác biệt giữa nam và nữ, tính đến vấn đề riêng tư cá nhân.

Sau khi nhận được nhiệm vụ, Chu Khải Hoa nhanh chóng rời khỏi phòng của Bùi tổng.

Vừa xuống lầu đã thấy ánh mắt Tiết Huệ Vũ sáng rỡ, lập tức tiến lên trước, nhìn một cái là biết đang đứng chờ hắn, bất giác tim hắn đập thình thịch, chợt nghe thấy cô quan tâm nói: “Thư ký Chu, bác sĩ Cố không phải thứ hai tư sáu mới đến sao? Sao chiều hôm nay lại đến? Là vì mắt của Bùi tiên sinh có dấu hiệu chuyển biến tốt đúng không?”

Tiết Huệ Vũ vừa nghe thầy Tề nói thì mới biết lúc nãy bác sĩ Cố vừa đến đây một chuyến. Bác sĩ Cố không đến vào thời gian quy định, thậm chí Chu Khải Hoa cũng cùng đến, chắc chắn Bùi Ôn Du có chuyện gì đó.

Thầy Tề khẳng định chắc chắn rằng bởi vì chiếc chân gà vừa rồi khiến Bùi tổng khó chịu…… Nhưng nghĩ đến lúc nãy Bùi Ôn Du chỉ ăn sạch nấm mà Bùi Dục Kỳ trồng, Tiết Huệ Vũ không khỏi suy đoán trong lòng, có phải Bùi Ôn Du đã hồi phục thị lực rồi hay không.

Không ngờ Chu Khải Hoa khẽ cau mày nói: “Bùi tổng rất ghét chân gà, sau khi ăn xong có hơi buồn nôn không khỏe, cho nên đã mời bác sĩ Cố đến khám. Sau này nhớ đừng ăn chân gà trước mặt Bùi tổng nữa.”

“Thật xin lỗi……” Không ngờ đúng thật là vấn đề chân gà, Tiết Huệ Vũ cực kỳ chột dạ, liên tục xin lỗi cam đoan tuyệt đối sẽ không bao giờ nhắc đến chân gà nữa.

Sau khi giải thích xong, Tiết Huệ Vũ chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: “Gần đây Bùi tiên sinh thật sự không có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn sao?”

Chu Khải Hoa liếc cô một cái, sau khi nhận ra rằng Thẩm Tuyết thật khác thường, bất cứ hành động nào của cô đều trở nên đáng ngờ, hắn thở dài nói: “Bác sĩ Cố nói có dấu hiệu chuyển biến tốt, nhưng không thể nhanh như vậy đã hồi phục thị lực được…… Chỉ có thể từ từ thôi.”

Chỉ có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn……

Sau khi trở về phòng của mình, Tiết Huệ Vũ nhịn không nổi phỉ nhổ hệ thống nói:【Cậu không có hãm hại tôi chứ? Đã mấy ngày rồi, quá trình Bùi Ôn Du khôi phục thị lực cũng quá lâu……】

Hệ thống cũng trở nên bối rối sau khi kiểm tra dữ liệu của Bùi Ôn Du:【Hình như mấy ngày gần đây có thể thấy rồi…… Ký chủ kiên nhẫn chờ thêm đi. Thể chất ở mỗi người khác nhau, nếu có dấu hiệu chuyển biến tốt, nghĩa là giá trị hồi sinh đã phát huy tác dụng.】

Sau khi Chu Khải Hoa rời đi, căn phòng lại lần nữa chỉ còn lại mình Bùi Ôn Du.

“Bùi tổng, tôi đã nói anh có thể khôi phục thị lực mà! Bây giờ anh có thể tự xem tấm thiệp chúc mừng của Dục Kỳ tặng rồi.”

Trước khi rời đi, những lời nói cười tủm tỉm của Chu Khải Hoa cứ quanh quẩn bên tai, nghĩ đến hai người Chu Khải Hoa và Thẩm Tuyết dù thế nào cũng không chịu nói cho anh biết, rốt cuộc Bùi Dục Kỳ đã viết gì trên tấm thiệp mừng ngày của bố.

Sau khi Bùi Ôn Du sắp xếp lại tâm trạng, nhẹ nhàng mở tấm thiệp chúc mừng trong ngăn kéo.

Đập vào mắt là một lời chúc non nớt mà tinh tế ——

Chúc bố:


Ngày của bố vui vẻ, khỏe (jian) mạnh (kang) bình an!

Bùi Dục Kỳ.

Bùi Ôn Du nhìn đến ngây ngẩn, trái tim giống như biến thành một miếng bọt biển được nhẹ nhàng nhào nặn thành một nắm.

Bởi vì hai chữ “Khỏe”, “Mạnh” quá mức phức tạp, Bùi Dục Kỳ không biết chữ chỉ vẽ lại hơi nguệch ngoạc sợ bố sẽ không hiểu mình đang viết gì, còn đặc biệt thân thiết viết bính âm bên cạnh.

Bùi Ôn Du bị hai chữ bính âm này chọc cho bật cười, đoán chừng những lời này là Thẩm Tuyết dạy. Mặc dù đứa trẻ chưa chính thức học viết có thể bắt chước nét chữ của người lớn, nhưng bé đã có thể viết cái tên phức tạp của mình ngay thẳng và gọn gàng, trong lòng Bùi Ôn Du không khỏi trào dâng cảm giác tự hào.

Chỉ cảm thấy bé con nhà mình quá lợi hại, mới ba tuổi rưỡi đã có thể viết nhiều từ phức tạp như vậy. Bây giờ có trẻ con nhà ai mà mới ba tuổi rưỡi đã tri kỷ tự mình chuẩn bị quà của bố tặng bố đâu chứ!

Ừm, là cục cưng của anh!

Cứ như vậy thích thú không nỡ buông hết nhìn trái rồi ngắm phải, Bùi Ôn Du hận không thể xem đoạn đó thật lâu, bỗng sinh ra một loại ảo giác kỳ lạ……

Những nét vẽ của Bùi Dục Kỳ theo thường lệ thì sao chép từng nét từng chữ của Thẩm Tuyết, theo lý mà nói là bắt chước nét chữ của Thẩm Tuyết……

Nhưng anh lại nhìn thấy bóng dáng của Tiết Huệ Vũ……

Nét chữ của Tiết Huệ Vũ khác với tính cách liều lĩnh kiêu ngạo của cô ấy, cũng không giống với nét chữ xiêu vẹo nghiêng ngã của những phú nhị đại hoặc minh tinh, chữ Khải được viết từng nét từng vạch, đều đặn ngang dọc rất tinh tế, nhưng nó khác với sự cứng nhắc của cách viết như dao khắc của chữ Khải, cô có cảm giác linh động và đặc sắc của riêng mình.

Thậm chí rõ ràng không phải là minh tinh, cô cũng được xếp vào danh sách những minh tinh có chữ viết đẹp của giới giải trí.

Đoạn thời gian ấy đúng lúc thịnh hành rất nhiều kiểu chữ nổi trên mạng, như thể chữ phô mai, thể chữ kinh lạc, thể chữ minh tinh, v.v. Một số học sinh đã bắt chước những kiểu chữ này khiến giáo viên chấm bài khổ không kể xiết, những chữ này khi sử dụng để viết thiệp chúc mừng thì còn có thể, nhưng khi thi cử vẫn phải lấy thể chữ chuẩn để làm bài, rất nhiều học sinh vì sự đáng yêu mà bỏ bớt một vài nét chữ đã bị giáo viên chấm là sai lỗi chính tả, dẫn đến vì viết không hợp quy tắc mà bị trừ điểm.

Cho nên thấy đám học sinh thịnh hành những kiểu chữ nổi trên mạng này, liền có giáo viên dựa theo bảng xếp hạng của minh tinh nhiệt liệt tiến cử kiểu chữ của Tiết Huệ Vũ. Lòng bắt chước của học sinh rất mạnh, nếu muốn bắt chước chi bằng bắt chước kiểu chữ viết tinh tế còn có thể dễ dàng nâng cao điểm số.

Cứ như vậy, thể chữ Huệ Vũ của Tiết Huệ Vũ nổi tiếng một cách khó hiểu trong khuôn viên trường và trên mạng, thời gian ấy trong siêu thoại của cô ấy nháo nhào những mẫu chữ mà fans check in.

Anh cũng bởi những chữ này…… Mà nhận ra Tiết Huệ Vũ.

Ký ức đã lâu càng ngày càng hiện lên một cách rõ rệt, nhưng để ý kỹ hơn, thể chữ tròn nhỏ của Bùi Dục Kỳ từng chữ đều giống củ cải nhỏ, ngòi bút tròn trĩnh rõ ràng tràn đầy tính trẻ con.


Bùi Ôn Du đỡ trán thở dài, cảm thấy chính mình quá điên rồ rồi.

Chỉ xem chữ viết của con vài lần mà lại có thể liên tưởng đến Huệ Vũ……

Muốn đem tâm tư xa xăm trở về trên tấm thiệp chúc mừng này một lần nữa, nhớ đến Thẩm Tuyết nhắc đến Bùi Dục Kỳ còn vẽ một bức tranh, Bùi Ôn Du lật tấm thiệp ra mặt sau, quả thực nhìn thấy phía sau một bức tranh nhiều màu sắc xanh đỏ trắng đen……

Bàn tay thon dài như ngọc đột nhiên dừng lại, Bùi Ôn Du không khỏi bật cười.

Chẳng trách bọn họ đều chẳng muốn nói, bởi vì thoạt nhìn, căn bản không biết đứa trẻ đã vẽ cái gì, màu đỏ, xanh lục, xanh lam, đen, trắng tô thành từng cục từng cục……

Nhưng khi hoàn hồn lại, mới nhận ra lần đầu tiên thấy Bùi Dục Kỳ sử dụng nhiều màu sắc sáng lạn như thế.

Sau khi Bùi Ôn Du được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ, Bùi Ôn Du từng đưa bé đến gặp nhiều bác sĩ tâm lý, một trong số họ đã nhờ Bùi Dục Kỳ vẽ tranh.

Vẽ tranh là một quá trình thể hiện những suy nghĩ thực tế về thế giới nội tâm của trẻ, khi đó đứa trẻ này không hề ngoại lệ mà vẽ toàn màu đen bao trùm, chưa bao giờ tô màu tươi sáng như thế, cũng chưa từng vẽ người vẽ vật, giống như vẽ một đống ký hiệu nguệch ngoạc mà thôi.

Cứ như vậy dùng ánh mắt vừa mới khôi phục có hơi lão hóa im lặng mà phân biệt mấy phút, Bùi Ôn Du cuối cùng đã phân biệt được bầu trời xanh, mây trắng, cây xanh và hoa hồng giữa từng cục màu sắc lốm đốm sặc sỡ, mà tòa nhà hình tròn màu trắng đen còn lại là nhà của họ.

Trong nhà, một người đàn ông mặc quần áo màu lam cầm trong tay một hộp quà, cùng với một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng đứng bên cạnh đang nắm tay một cậu bé mặc quần áo màu vàng, mà đôi mắt ba người đều là đường cong, giống như đang cười hạnh phúc.

Nhận ra bức tranh mà con mình đã vẽ, Bùi Ôn Du giật mình sửng sốt một thời gian rất lâu.

Anh khá chắc rằng người đàn ông nhận món quà là mình, còn người phụ nữ kia thì sao……

Hội họa là tiếng nói trong tiềm thức của trẻ thơ, từ từng đám màu đen bao quanh đến những mảng màu sắc sặc sỡ đã có thể thấy chuyển biến tâm trạng của Bùi Dục Kỳ. Thông thường trẻ sẽ vẽ những người thân thiết nhất bên cạnh mình, hai người lớn nắm tay một đứa trẻ, nhìn thế nào thì đó cũng là một bức tranh hạnh phúc và đầm ấm của một gia đình ba người.

Bức tranh của Bùi Dục Kỳ là con đang vẽ mẹ mình sao?

Một đứa trẻ lên ba chắc chắn nhớ mẹ, chắc hẳn sẽ có vô số câu hỏi, tại sao những người khác đều có mẹ mà mình lại không.

Con đã không gặp mẹ mình từ khi còn bé……

Sợ tức cảnh sinh tình, anh cũng không cho con xem hình của Tiết Huệ Vũ thường xuyên.

Vậy thằng bé…… Làm thế nào lại nảy ra ý tưởng vẽ mẹ……

Bùi Ôn Du nhịn không được bắt đầu nghiên cứu kỹ nguyên nhân.

Một đứa trẻ chưa từng vẽ tranh gia đình đột nhiên bắt đầu vẽ những thứ như bức tranh gia đình. Nếu thật sự nhớ mẹ, vì sao trước đây chưa một lần nào vẽ tranh về mẹ……

Hay là, bức tranh của con căn bản chẳng phải mẹ…… Mà là Thẩm Tuyết cùng nhau đi mua quà với con?


Bùi Ôn Du chán ghét bất cứ ai chiếm lấy vị trí vốn dĩ thuộc về Tiết Huệ Vũ, vì vậy chưa bao giờ nghĩ đến việc tái hôn.

Nhưng anh lại phớt lờ, con mình nghĩ như thế nào……

Thằng bé gọi người khác là “mẹ”, có phải cũng muốn có một người mẹ của riêng mình hay không…… Chẳng lẽ trong tiềm thức thằng bé lại coi Thẩm Tuyết như mẹ của mình?

Bởi vì gửi gắm phần tình cảm này nên mới cùng Thẩm Tuyết thân thiết đến vậy…… Thậm chí còn mơ hồ cảm giác được, trong lòng Bùi Dục Kỳ, người phụ nữ ấy còn quan trọng hơn so với anh.

Bùi Ôn Du càng nghĩ lại càng cảm thấy mình đã tìm ra một lý do thực sự, đến nỗi cảm thấy như có nhiều viên đá rơi vụn trong tim, càng ngày càng âm ỉ và chua xót.

Nếu Thẩm Tuyết không có mục đích khác thì không sao, nếu thực sự có mục đích khác, anh không dám tưởng tượng đứa trẻ đã mở lòng mình sau khi biết được chân tướng, sẽ lại khép kín mình thành dáng vẻ gì nữa.

Bùi Ôn Du gấp lại tấm thiệp rồi cất vào ngăn kéo, như thay đổi tâm trạng, anh bình tĩnh nhìn tài liệu mà Chu Khải Hoa vừa mới mang tới, vốn đã kiên quyết ký liền vài cái văn kiện, nhưng lại có chút không tập trung.

Đến khi phản ứng lại, anh đã nhìn chằm chằm vào cùng một trang tài liệu cực kỳ lâu.

Mực dày tạo thành những vết hằn sâu trên tờ giấy, ánh mắt Bùi Ôn Du càng ngày càng chua xót, hơi suy sụp một chữ cũng không đọc nổi để tài liệu lại trên bàn.

Sau đó liền nằm lên giường.

Nhưng anh vừa nằm xuống, chợt nghe thấy một tiếng gõ cửa truyền đến.

“Bùi tiên sinh, hôm nay không đi ra phơi nắng sao? Cơ thể vẫn còn khó chịu hả?”

Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra lộ hai cái đầu trên dưới, hai người đều lo lắng nhìn anh.

Rõ ràng là dung mạo không giống nhau, nhưng bởi vì giọng nói quen thuộc, làm cho anh một lần lại một lần nữa sinh ra ảo giác.

“Ừ, tôi muốn ngủ một chút.” Bùi Ôn Du nhìn sang chỗ khác, khéo léo từ chối.

Thấy Bùi Ôn Du đã ngủ, Tiết Huệ Vũ không hề quấy rầy, cô nắm tay Bùi Dục Kỳ đầu bù tóc rối vì vừa mới ngủ dậy đến vườn hoa.

Căn bản là Bùi Ôn Du không ngủ được. Sau khi mắt bớt nhức, anh không nhịn được đẩy xe lăn tới cửa sổ.

Trong sân, một lớn một nhỏ đang chơi trò nhảy lò cò.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi tổng: Tôi bệnh rồi, thấy cái gì cũng đều là Tiết Huệ Vũ hu hu hu hu hu (Uống thuốc ing~)


Đọc truyện chữ Full