DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thuốc Giải Chết Người
Chương 10: C10: Chương 10

Vào buổi chiều, tiếp nối sự kiện là buổi đấu giá với tiêu chuẩn thuộc top đầu trong ngành. Lúc Trưa, phía bên ban tổ chức đã sắp xếp một bữa tiệc buffet cao cấp, nhóm người đi theo Thẩm Trí được mời vào phòng riêng sang trọng, Tạ Tiền Thiển đi theo phía sau và chuẩn bị bước vào thì Cố Lỗi trực tiếp ngăn lại và nói với cô một cách không hề khách sáo: "Cô đừng ngồi bên trong, hãy tự mình tìm một chỗ ngồi trong sảnh."

Vào ngày đầu tiên gặp Tạ Tiền Thiển, Cố Lỗi đã không tiện giải thích lý do với cô nhưng mọi người đều có chút không tự nhiên, dù sao thì khi họ đến đây cùng nhau cũng khá xấu hổ khi bỏ cô bé sang một bên như thế.

Mọi người đều cảm thấy ngượng ngùng thay cô bé này nhưng cô lại không có bất kỳ cảm xúc nào và đi lấy thức ăn một cách điềm tĩnh.

Không lâu sau đó, Cố Diễu thương lượng xong thì mang theo camera giám sát từ nơi tổ chức sự kiện trở về, quá trình khá thuận lợi nên đưa cho Thẩm Trí càng sớm càng tốt.

Thẩm Trí tựa vào lưng ghế trong phòng riêng, ngoài Cố Lỗi, xung quanh anh còn có bốn hoặc năm giám đốc điều hành cấp cao của Thúy Ngọc Các.

Cố Diễu phát video giám sát trên máy tính bảng, Thẩm Trí nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn sau cuộc họp, đồng thời nghe thấy Cố Diễu nói: "Vừa rồi chúng ta rời khỏi nơi tổ chức, người đó đã bị đưa đến đồn cảnh sát. Theo khẩu cung đã khai báo, hắn ta vốn là chủ sở hữu của một công ty vận tải và có giao dịch làm ăn với tập đoàn nhưng hợp đồng bị ràng buộc hạn chế trong một thời gian dài, rõ ràng hắn ta đã trút hết lỗi lầm cho nhà họ Thẩm nên đã rắp tâm lợi dụng cơ hội hỗn loạn của ngày hôm nay để tấn công anh."

Thẩm Trí không nói lời nào, chỉ là ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm màn hình, lúc này Cố Diễu mới phát hiện Thẩm Trí tựa hồ cũng không thèm để ý lời anh ấy nói mà ánh mắt sắc bén nhìn thẳng góc video, nơi mà Tạ Tiền Thiển đang ngồi. Do đó, anh ấy cũng im lặng, một nhóm người đều tập trung xem video giám sát.

Khi Thẩm Trí bước xuống sân khấu, cô bé vẫn còn đang cúi đầu ngủ ở phía xa, sự việc xảy ra chưa đầy ba phút, lúc đó Cố Diễu vẫn chưa thể chen được chân vào đám đông, làm sao cô có thể di chuyển đến nơi đó trong một thời gian ngắn như vậy được? Anh ấy ở bên cạnh anh và cái chai được đá phăng đi với phản xạ đáng kinh ngạc, sự mềm dẻo uyển chuyển đó gần như là không thể tưởng tượng được.

Câu hỏi kỳ lạ này trực tiếp khiến tim Thẩm Trí như thắt lại khi anh nhìn thấy cô.

Nhưng ngay lúc này, màn hình giám sát lại khôi phục lại cảnh tượng đó, ở phút thứ 04:38, Thẩm Trí trong video bước xuống sân khấu, các phóng viên ở hàng ghế đầu bắt đầu ùa tới, cô gái ngồi trong góc khuất đã ngẩng đầu hướng mắt lên.

Rồi ở phút thứ 04:52, cô đã nhận ra có gì đó bất ổn, ánh mắt bắt đầu dán chặt vào hung thủ, cô nhanh chóng đứng dậy, đến phút thứ 05:23, khi hung thủ đột ngột lấy từ trong áo khoác ra một cái chai rồi thì cô dùng cái tốc độ thật khó hiểu phóng bật lên hàng ghế đầu tiên, mượn chiều cao của ghế lao vào giữa hai người đàn ông phía sau Thẩm Trí, đồng thời xoay người 180 độ và nâng thẳng chân mình lên để nhắm vào cổ tay của hung thủ mà đá.

Những người đàn ông trong phòng riêng lập tức há hốc mồm, cô gái trong video thực hiện hàng loạt các động tác gọn gàng không chút do dự, giống như một con sư tử thu mình trong bóng tối, vừa mềm mại vừa hung dữ.

Khi đó Thẩm Trí đã hoàn toàn bị bao vây, chỉ có những người của Thúy Ngọc Các ở phía sau bên cạnh trong phạm vi của một khu vực nhỏ để chuẩn bị công tác sơ tán. Nói một cách khác, cô gái đã tìm ra góc độ chính xác để làm nơi hạ cánh, không hề chệch đi giống như đang chơi Snooker vậy, trong tình huống chỉ có một lỗ, nhận thức chính xác với các góc độ phức tạp và ngay cả việc tính toán tốc độ thậm chí là sức mạnh đều phải diễn ra nhanh chóng như một cái chớp mắt.

Thẩm Trí chậm rãi tựa vào lưng ghế xoa xoa chân mày, Cố Diễu sững sờ nói: "Tại sao tôi cảm thấy đột nhiên có chút sợ hãi, nếu như người kia cầm lấy axit, vậy thì......"


Lúc này, ánh mắt Cố Lỗi dán chặt vào màn hình, nhất cử nhất động của cô gái trong camera giám sát đều vững vàng mềm mại, có thể nói là nhanh tựa gió bay mà nhẹ tựa lá rơi.

Máu trong người cậu ấy như đang sôi lên, cậu ấy từng nghe nói võ thuật Trung Quốc rộng lớn và uyên thâm nhưng chưa từng có cơ hội giao chiến với một người tập võ cổ truyền thuần túy. Lúc này đây, cậu ấy chỉ ước mình có thể xông ra đánh một trận 300 hiệp với cô gái đang ở phía ngoài kia.

Thẩm Trí chậm rãi dời tầm mắt ra ngoài phòng riêng, Tạ Tiền Thiển đang ngồi một mình bên cửa sổ, trước mặt cô là chồng bát đ ĩa trống được chất cao như núi, còn có một đ ĩa lớn cơm chiên, sự ngon miệng của cô khiến người khác thấy kinh ngạc, thú vị.

Thân hình rõ ràng gầy gò, ngồi lặng lẽ trong góc như vậy có cảm giác yếu đuối, quá tương phản với dáng người nhanh nhẹn trong camera giám sát, nếu như vừa rồi những người trong phòng riêng không phải tận mắt chứng kiến thì không một ai có thể tin rằng cô gái trông yếu ớt và vô hại như thế lại có kỹ năng điêu luyện đến vậy.

Loại chuyện kỳ ​​quái này, giống như chú thỏ nhỏ là động vật ăn thịt, hoa huệ thanh khiết thơm ngát lại mang trong mình cực độc, nó thực sự khiến cho người ta có cảm giác rất khó để mà nắm bắt.

Ngay cả Cố Diễu cũng bỏ đi định kiến ​​của mình và bắt đầu xem xét lại cô gái có vẻ ngoài rất khó hiểu này.

Đúng lúc này, một người phục vụ nhà hàng đi tới, yêu cầu Tạ Tiền Thiển xuất trình thẻ tham gia, vì hôm nay ở Trung tâm triển lãm tổ chức hai cuộc họp, bất ngờ phát hiện người của cuộc họp kia cố tình lẻn vào ăn nên lãnh đạo nhà hàng yêu cầu những người phía sau phải được kiểm tra gắt gao hơn.

Tạ Tiền Thiển cùng người của Thúy Ngọc Các tới đây, trên người cô cũng không có thẻ tham dự. Người phục vụ lễ phép nói với cô, người ngoài vào ăn đều cần phải trả phí, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Thẩm Trí ở trong phòng nhìn Cố Diễu một cái: "Đưa cô ấy vào đây."

Trên cổ Cố Diễu treo một tấm thiệp mời màu đỏ, anh ấy vừa xuất hiện, người phục vụ lập tức xin lỗi Tạ Tiền Thiển, nói rằng đã nhầm lẫn.

Khi Tạ Tiền Thiển đi theo Cố Diễu vào phòng riêng, năm hoặc sáu người đàn ông trong toàn bộ phòng riêng nhìn cô với ánh mắt khó tả. Đặc biệt là Cố Lỗi, cả người đã bắt đầu nới lỏng cổ tay, nếu không phải Thẩm Trí có mặt tại đây, cậu ấy hẳn là đã nhảy khỏi bàn để giao đấu với môn võ cổ truyền chính tông rồi.

Thẩm Trí không nhìn cô, mà đang cùng một giám đốc điều hành cấp cao bên cạnh thảo luận gì đó, thấy Cố Diễu đi vào anh liền quay sang nói: "Tìm cái bản phân tích dự báo lợi nhuận thị trường mà Bộ trưởng Tần đã nói ở buổi họp báo vừa nãy."

Cố Diễu ở cùng Thẩm Trí nhiều năm, đã quen với thói hỏi cắc cớ của anh, bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng truy xuất các dữ liệu thông tin cho nên tất cả các cuộc họp lớn nhỏ đều sẽ ghi lại, anh ấy vội vàng mở máy tính cắm tai nghe bắt đầu xem lại.

Tạ Tiền Thiển không đi đến bàn mà chỉ ngồi trên ghế sofa ở cửa phòng, Thẩm Trí dường như đang rất cần dữ liệu này. Sau năm phút, anh quay đầu lại và hỏi Cố Diễu: "Cái đó phải mất bao lâu nữa?"


Cố Diễu toát mồ hôi lạnh, lúc này, một giọng nói bình tĩnh trong trẻo từ trong góc truyền đến: "Tỷ suất lợi nhuận gộp của ngành dự đoán là 51.48 năm 2016, 53.24 năm 2017, 56.05 năm 2018 và 54.21 năm 2019 có hiện tượng thụt lùi.  Với đà phát triển này, tỷ suất lợi nhuận gộp sẽ tăng lên nhưng do giới hạn về vốn đầu tư, không gian phát triển trong vài năm tới cũng sẽ bị hạn chế."

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh đến quỷ dị, ngón tay Cố Diễu đặt trên màn hình cảm ứng khẽ run, cả người bỗng nổi da gà, mặc dù cả buổi họp báo anh không có chút lơ đễnh nào nhưng kéo dài mấy tiếng đồng hồ với vô số bài thuyết trình thì sao mà có thể nhớ rõ từng số liệu như vậy, kể cả những con số sau dấu thập phân.

Anh ấy không khỏi buộc miệng hỏi: "Không phải cô ngủ trong suốt quá trình buổi họp báo à?"

Tạ Tiền Thiển bình tĩnh nhướng mắt: "Ai nói với anh là tôi đang ngủ?"

"......" Cảm giác khủng hoảng tràn ngập trong nháy mắt như muốn nuốt chửng Cố Diễu, lúc này anh ấy chỉ muốn quỳ xuống.

Đôi mắt của Thẩm Trí đằng sau chiếc kính không gọng dần dần tỏa ra một tia sáng khó nắm bắt và anh từ từ đứng dậy để kết thúc bữa ăn, những người khác cũng nhanh chóng rời đi theo anh.

Tạ Tiền Thiển từ trên ghế sofa đứng lên, đứng ở cửa phòng riêng, Thẩm Trí đi ngang qua cô, dừng một chút, thanh âm như gió thoảng: "Ăn no chưa?"

Tạ Tiền Thiển khẽ nhướng hàng mi dài, một đôi mắt màu hổ phách nhạt viền quanh, đáp lại: "Ăn no rồi."

Khóe miệng Thẩm Trí hơi cong lên, anh thong dong bước ra ngoài.

Trong màn đấu giá vào buổi chiều, vị trí của Tạ Tiền Thiển vẫn được xếp ở góc khuất bên rìa mà Thẩm Trí và các giám đốc điều hành cấp cao của Thúy Ngọc Các đều ngồi ở hàng đầu tiên, Tạ Tiền Thiển nhìn xuống tờ trong tay, đột nhiên có người vỗ vai cô. Quay đầu lại, Trang Ty Thiến kinh ngạc nói: "Thật sự là cô à, cô tới đây làm gì?"

Tạ Tiền Thiển đơn giản đáp lại ba chữ "Làm nhiệm vụ."

Trang Ty Thiến ăn mặc sang trọng trong bộ lễ phục đặt may, ngồi xuống bên cạnh cô: "Tôi cũng cảm thấy lạ, ở sự kiện như thế mà cũng gặp được cô, vừa rồi còn tưởng rằng mình nhìn nhầm."

Nói đến đây, Trang Ty Thiến liếc nhìn bộ quần áo thể thao trên người Tạ Tiền Thiển, tỏ ra khinh thường: "Đúng rồi, cô rất hâm mộ Lý Ải Thanh?"

"Không, tôi chỉ hứng thú với những bức tranh của cô ta."

Lại nói đến Lý Ải Thanh, người này mấy năm trước đột nhiên nổi tiếng vì một bức tranh phong cảnh mà đoạt giải tác phẩm phong cảnh thế giới, những bức tranh sau đó lần lượt trở nên hoàn thiện hơn, hầu hết đều lấy phong cảnh vườn tược làm chủ đề, lấy cuộc sống cân bằng sinh thái để mà lần lượt tạo ra những bức tranh huyền thoại.

Màn đấu giá bắt đầu diễn ra, Trang Ty Thiến thản nhiên nói: "Tôi đã đánh tiếng với bạn của tôi. Anh ấy hiện không ở Trung Quốc. Tôi sẽ nói với cô khi bạn tôi trở về vào tháng tới. Nhân tiện, cô tìm bạn tôi để làm gì? Anh ấy không còn tranh của Lý Ải Thanh nữa."

Tạ Tiền Thiển nhìn vào các vật phẩm trong cuộc triển lãm được hiển thị trên màn hình lớn trước mặt và nói: "Tôi không phải muốn tranh vẽ, tôi muốn tận mắt nhìn thấy người thật Lý Ải Thanh."

Trang Ty Thiến quay đầu nhìn Tạ Tiền Thiển một cách bối rối: "Cô không tôn sùng cô ta, cô chỉ quan tâm đ ến những bức tranh của cô ta vậy tại sao lại muốn gặp mặt chứ?"

Về lý do tại sao Tạ Tiền Thiển tất nhiên không nói với cô ấy, chỉ khi được gặp tận mặt Lý Ải Thanh và trực tiếp hỏi cô ta những bức tranh đó đến từ đâu?

Bởi vì, đó là những bức tranh của mẹ cô, bà Mộc Tử tận tay vẽ.

Sau vài lần hô giá, trên màn hình lớn đột nhiên xuất hiện một mặt dây chuyền băng xanh ngọc lục bảo, nó có hình giọt nước trong suốt như pha lê, không chút tì vết.

Lúc này Tạ Tiền Thiển mới tập trung vào khu vực triển lãm, cứ nhìn mãi vào hình dạng của giọt nước, mông lung cuốn vào một loại suy nghĩ nào đó.

Bà Mộc Tử cũng có một mặt dây chuyền như vậy, do mẹ của bà Mộc Tử để lại cho bà ấy, khi Tạ Tiền Thiển còn rất nhỏ, bà Mộc Tử đã nói với cô: "Nước là nguồn sống, khi con lớn lên, mẹ sẽ trao lại cho con mặt dây chuyền này, bởi vì con chính là tiếp nối sự sống của mẹ."

Nhưng cho đến khi bà Mộc Tử gặp tai nạn, Tạ Tiền Thiển không bao giờ nhìn thấy mặt dây chuyền và những bức tranh của bà Mộc Tử nữa.

Cô không chắc rằng vật phẩm được đấu giá này thuộc về bà Mộc Tử, sự trùng hợp như vậy là rất nhỏ nhưng hình dạng của nó đã khơi gợi lại một số ký ức sâu thẳm phủ đầy rong rêu của Tạ Tiền Thiển.

Vật phẩm được mang ra đấu giá với giá khởi điểm là một triệu, cứ tăng 100.000 sau một lượt hô, phía trước đã có người háo hức muốn thử, Tạ Tiền Thiển đi theo những người từ Thúy Ngọc Các đến đây. Đương nhiên là cô không có biển số, cô liếc xéo Trang Ty Thiến bên cạnh và dứt khoát chộp lấy biển số của cô ấy để giơ lên.

Trang Ty Thiến hoảng hốt, che miệng kinh ngạc nói: "Tạ Tiền Thiển, cô điên rồi sao? Ở đâu ra nhiều tiền như thế?"

Tạ Tiền Thiển phớt lờ cô ấy và giá thách đấu đã tăng vọt lên hai triệu sau một vài vòng, một số quý bà tại buổi đấu giá tỏ ra rất có hứng thú với mặt dây chuyền này.

Lúc này, Tạ Tiền Thiển giơ tấm biển lần thứ hai, giá đã chạm ngưỡng 2.5 triệu tệ, Trang Ty Thiến siết chặt ngón tay và lầm bầm nói: "Nếu cô có nhiều tiền như thế, tối hôm đó tôi đã hỏi mượn nó. Tại sao lại bảo là không có?"

"Tối hôm đó tôi không có tiền."


"Không có tiền mà còn cầm biển số này giơ cho vui à? Có nhìn thấy mấy anh an ninh cao to đứng bên kia không? Không trả được tiền thì họ không tha cho cô đâu."

Tạ Tiền Thiển liếc sơ một cái, nhanh chóng đánh giá thực lực của đối phương rồi đáp: "Tôi có thể đánh bại bọn họ."

Trang Ty Thiến đột nhiên choáng váng: "Cô hai, cô không định ăn cướp đấy chứ? Không phải đang làm nhiệm vụ à?"

Giá 3 triệu được rao trên sân khấu, ngay khi Tạ Tiền Thiển định giơ tấm biển lần nữa, Trang Ty Thiến đã sợ đến mức ôm cánh tay của cô và thuyết phục: "Không thể giơ lên được nữa." Trang Ty Thiến đã giật lấy tấm biển số và ôm khư khư trong lòng.

Cảm xúc nhất thời của Tạ Tiền Thiển đã trôi qua, coi như số tiền kiếm được ngày hôm qua là không đủ và cô thực sự không có thêm bất kỳ hành động nào nữa.

Ngược lại, những quý bà giàu có đó càng hung hăng hơn, thậm chí còn âm thầm quay đầu nhìn chằm chằm Tạ Tiền Thiển, nghi rằng cô được người của ban tổ chức đưa vào cố ý đẩy cao giá.

Vì vậy, giá trực tiếp nhảy vọt từ năm triệu lên đến sáu triệu.

Trang Ty Thiến bĩu môi: "Cô đã thành công khơi dậy lòng hiếu thắng của những người phụ nữ này. Thứ họ đang tranh nhau bây giờ không phải là ngọc, mà là sĩ diện."

Vừa dứt lời, hàng thứ nhất chính giữa có người giơ biển số lên, trực tiếp đưa tay đánh một chữ "1", người chủ trì có chút không xác định hỏi: "Là 10 triệu?"

Cố Diễu nhìn Thẩm Trí, Thẩm Trí khẽ gật đầu, cả khán phòng náo động và những quý bà vẫn đang tranh nhau tăng giá mỗi lượt 100,000 lập tức im phăng phắc.

Người dẫn chương trình hào hứng hỏi xem có ai khác muốn tăng giá nữa không, khán giả không ai giơ tay và khi chiếc búa được gõ xuống, trái tim bé nhỏ của Trang Ty Thiến cũng run bần bật, cô ấy thầm hét lên trong lòng: "Chết tiệt! Chẳng phải người đàn ông đó là anh đẹp trai đã giúp chúng ta bồi thường tiền ở trong vix?"

Tạ Tiền Thiển nhàn nhạt đáp: "Ừm."

"Đêm hôm đó tôi vẫn còn trêu chọc anh ấy."

"....." Tạ Tiền Thiển khóe mắt ngước nhìn, liếc xéo cô ấy một cái.

Trang Ty Thiến kiêu ngạo nói: "Nhìn tôi gì chứ, đêm hôm đó cô còn kéo anh ấy gọi anh ấy là mẹ cả đêm đấy.

"....." Mẹ tôi mất đã mười năm rồi.


Đọc truyện chữ Full