DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký
Chương 130: C130: Lạc định

Tác giả: Mạn Bộ Trường An

Chuyển ngữ: Soái – Đào Quân Trang 15.01.2020

Bình Tương không thể tiếp thu sự thật, nàng ta đứng dậy đi vào Đức Xương Cung muốn cầu kiến Hoàng Hậu. Hoàng Hậu không chịu gặp nàng ta, Nhị hoàng tử đang ở đó dưỡng thương, Hoàng Hậu tự mình chăm sóc nhi tử, ai cũng không gặp. Nàng ta không biết làm gì, xoay người đi đến trước điện, Kỳ Đế cũng không chịu gặp. Lòng nàng ta mắng Đoạn Phượng Nương, nếu không phải nàng ta là tai họa thì Thái tử sao có thể bị phế?

Nữ nhân kia còn chiếm nhà mẹ đẻ của nàng ta, làm Bình Thiếu phu nhân. Uất ức này nàng ta nào có thể nhẫn, nàng ta không thèm quản nhiều, lập tức về hầu phủ, thủ vệ cũng không ngăn cản. Nàng ta nghẹn khí về hầu phủ.

Trong Hầu phủ, hài tử trong bụng Đoạn Phượng Nương đã bị phá bỏ, ý bệ hạ ai dám không tuân. Đoạn Phượng Nương không chịu, thế tử phu nhân Cát thị sai người giữ nàng ta đem thuóc rót vào trong miệng. Cát thị rất tức giận, Đoạn Phượng Nương hoài thai con người khác cũng liền thôi. Nhưng phá hủy ý tứ hôn của Hoàng Hậu, hưu cũng không được. Hài tử đó khẳng định là con Thái tử. Bệ hạ không chịu lưu lại là muốn giữ thanh danh cho thái tử, Đoạn Phượng Nương còn muốn mẫu bằng tử quý, cùng nữ nhi của thị tranh sủng. Soái – Đào Quân Trang 15.01.2020

Mặc kệ Đoạn Phượng Nương nháo như thế nào, hài tử này kiên quyết không thể lưu lại. Nếu không phải là Bình Triều cầu xin, Cát thị đã đem Đoạn Phượng Nương ném ra ngoài phủ, miễn cho hầu phủ dính đen đủi. Đoạn Phượng Nương sẩy thai, nhớ tới lời Thái tử ở thư phòng nói với bệ hạ, vạn niệm câu hôi. Nàng ta nằm trên giường không còn chút sinh khí, nếu không phải còn hơi thở quả thật giống như người chết.

Bình Tương sai người đá cửa tiến vào, nhìn Phượng Nương sống không còn gì luyến tiếc.

" Tiện nhân còn có mặt mũi nằm ở hầu phủ, người đâu! Đem nàng ta quăng ra ngoài."

Hạ nhân không dám động, bọn họ không dám vi phạm ý công tử. Bình Tương mang theo cung nhân nên có thể mặc kệ, trực tiếp tiến lên kéo Đoạn Phượng Nương xuống, Phượng Nương đang nhắm mắt. Bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt hận thù bắn về phía Bình Tương, các cung nhân cả kinh ngừng tay. Bình Tương bị ánh mắt của nàng ta hoảng hồn, ngoài mạnh trong yếu hét các cung nhân:

"Các ngươi còn không mau đem nàng ta quăng ra ngoài!"

Các cung nhân lại bắt đầu, Bình Triều bước vào:

"Các ngươi ai dám!"

"Ca, sao còn che chở nàng ta, nữ tử không trinh không khiết, đến tột cùng đã cho ca uống thứ mê hồn gì, mà làm ca trầm mê như thế."

"Đây là chuyện hầu phủ, ngươi không ở Đông Cung bồi Thái tử, lúc này ra cung làm gì?"

"Thái tử?" Bình Tương cười lạnh:

"Nào còn có Thái tử? Đều là vì nữ nhân này, Thái tử mới bị phế. Bệ hạ phong hắn làm Thương Bắc vương, lệnh chúng ta ngay trong 10 ngày khởi hành đi Thương Bắc, không triệu không thể hồi kinh."

"Cái gì?" Bình Triều kinh hãi: " Chuyện xảy ra khi nào?" Từ lúc ấy, Bình Triều không còn đến Đông Cung. Thái tử không muốn gặp hắn, hắn cũng không biết làm thế nào đối mặt với Thái tử nên cứ ở lại trong phủ, bệ hạ cũng ngầm đồng ý, không nói gì thêm.

Bình Tương tức giận nói:

"Vừa mới."

Đoạn Phượng Nương khôi phục thần thái, nhìn chằm chằm Bình Tương:


"Ngươi vừa nói gì, Thái tử bị phế?"

Bình Tương chỉ vào mặt nàng ta, lửa giận trong lòng bốc lên cao:

"Đúng vậy, đều là vì ngươi, ngươi dây dưa với Thái tử, Thái tử bị ngươi liên lụy biếm làm Vương gia, ngươi hiện tại vừa lòng chưa? Thứ tang Môn tinh!"

Cát thị nghe tin chạy tới, nghe Bình Tương nói, đại kinh thất sắc:

"Tương Nhi, ngươi vừa nói cái gì, Thái tử thành Vương gia?"

Bình Tương nhìn mẫu thân, nghẹn khuất xuất ra. Ôm Cát thị khóc lóc kể lể: "Bệ hạ hạ chỉ, phong Thái tử làm Thương Bắc vương, nương... Tương Nhi không muốn rời kinh, không muốn đi Thương Bắc..."

"Ý bệ hạ ngươi còn dám cãi lời." Bình Triều không tán đồng ý Bình Tương, dù không muốn cũng không thể kháng chỉ.

Hắn rống xong, Bình Tương khóc càng lớn. Hai mắt Đoạn Phượng Nương đờ đẫn, bị cung nhân vứt trên mặt đất, nhìn xà nhà trên đỉnh đầu, không biết trong lòng suy nghĩ gì. Bình Triều kiên trì đưa Bình Tương hồi cung, Cát thị tuy không muốn cũng không dám cản trở.

Đợi nhi tử nữ nhi rời phủ, liền đem tức khí đánh vào Phượng Nương, hung hăng mà đá mấy đá, Phượng Nương động cũng không nhúc nhích, như là muốn chết không muốn sống.

"Ngươi là thứ Tang Môn tinh, ngươi đầu tiên là khắc Đoạn gia suy tàn, sau lại khắc hầu phủ không có ngày lành, hiện giờ đến Thái tử cũng bị ngươi liên lụy. Ngươi nói đi ngươi tồn tại làm gì, đồ không biết xấu hổ. Ngươi đừng tưởng rằng có Triều ca nhi che chở ngươi, là ngươi là có thể chiếm vị trí hầu Thiếu phu nhân không bỏ, ta nói cho ngươi, ngươi nằm mơ đi." Cát thị lại đá một phát, nàng ta vẫn là không có nửa điểm phản ứng.

"Ngươi không trinh không khiết, nếu ngươi còn biết cảm thấy thẹn, nên tự kết thúc, tội gì mà ôm một thân dơ bẩn sống tạm."

"Ta không có..."

Cát thị dựng tai nghe, tựa hồ thấy Đoạn Phượng Nương chép miệng vài cái. Soái – Đào Quân Trang 15.01.2020

Thị hoài nghi mình nghe lầm, lại muốn mắng, nhìn Đoạn Phượng Nương động miệng:

"Ta không có... Không trinh... Không khiết..."

"Nha, gây gièm pha còn không dám nhận." Hỏa trong lòng Cát thị lại bốc lên, còn muốn mắng.

"Nương, thân mình Phượng Nương còn yếu, nương giận chi hư thân mình." Bình Triều đưa Bình Tương trở lại phòng, thấy Phượng Nương còn nằm trên mặt đất bọn hạ nhân đều bất động.

Hắn khom lưng bế Phượng Nương lên thả trên giường. Nhớ tới nữ tử đã từng dịu dàng thong dong, buồn bã thở dài trong lòng có chút chua xót.

Cứ như vậy đi, nếu nàng nguyện ý lưu lại hầu phủ, hắn liền nuôi dưỡng nàng cả đời, chuyện khác về sau lại nói.


Soái – Đào Quân Trang 15.01.2020

Bình Tương thở phì phì mà hồi cung, các cung nhân tới báo, nói Vương gia nhốt mình trong thư phòng, đã hai canh giờ không ra. Nàng ta tâm phiền ý loạn, muốn đi an ủi hắn, nói không chừng hắn sẽ sinh ra chút cảm tình với nàng. Nhưng hiện tại hắn bất quá chỉ là Vương gia, lại có ô danh, nghĩ đến phải cùng hắn đến Thương Bắc nàng ta lại lạnh tâm.

Lại chờ thêm một canh giờ, thư phòng vẫn không có động tĩnh. Bình Tương ngồi không yên, bưng một chén tổ yến đi gõ cửa, bên trong một chút động tĩnh cũng không có.

Trong lòng tức khí, tự mình tiến lên gõ cửa "Bang bang", tuy là như thế, bên trong vẫn không có động tĩnh. Nàng ta bắt đầu cảm thấy có chút không thích hợp, mệnh cung nhân phá cửa, cửa ầm ầm ngã xuống đất, trong án thư Kỳ Nghiêu vẫn không nhúc nhích. Tay hắn rũ xuống, trên mặt đất là một cây chủy thủ dính đầy máu tươi. Nàng ta sợ hãi kêu một tiếng, lui một bước.

Soái – Đào Quân Trang 15.01.2020

Các cung nhân tiến lên, đánh bạo đụng vào thân thể hắn, một chút phản ứng cũng không có. Có một thái giám run rẩy nâng hắn dậy, liền thấy trước ngực có một lỗ thủng, máu đã ngưng trụ. Thử hơi thở đã không còn. Thái giám sợ tới mức chạy xuống, bảo các cung nhân đều quỳ xuống.

Bình Tương run rẩy:

"Mau... Mau đi... Báo bệ hạ..."

Nàng ta nói xong hôn mê luôn, ý niệm cuối trong đầu lại là rốt cuộc nàng ta không cần đi đến Thương Bắc.

Kỳ Nghiêu ở Đông Cung tự sát, Kỳ Đế trong một đêm bệnh nặng, ông ta chưa bao giờ nghĩ tới hoàng tử sẽ ly thế trước. Phong trưởng tử làm Thương Bắc vương kỳ thật là muốn bảo hộ trưởng tử. Hai người đều là con, đối với tính tình của họ, hoàng đế rất rõ ràng. Nghiêu Nhi tâm tính không đủ rộng lượng, ít nhất không bằng Thuấn Nhi lương thiện. Nếu Thuấn Nhi đăng cơ, Nghiêu Nhi lại ở Thương Bắc, hai huynh đệ còn có thể bình an không có việc gì. Nếu Nghiêu Nhi kế vị, nói không chừng Thuấn Nhi không thể sống được.

Soái – Đào Quân Trang 15.01.2020

Vì một lòng muốn mấy đứa con trai giữ tình huynh hữu, nếu không được có thể vì cách xa nghìn trùng mà còn mạnh khỏe cũng được. Trăm triệu lần không nghĩ tới, Nghiêu Nhi sẽ nghĩ quẩn tự sát.

Trong cung phát tang, Thương Bắc vương bạo bệnh bỏ mình, trong hầu phủ Đoạn Phượng Nương đờ đẫn nằm trên giường, nghe tiếng Cát thị mắng nàng là thứ Tang Môn tinh, khắc chết mọi người. Nếu không phải tại nàng, Thương Bắc vương vẫn là Thái tử, cũng sẽ không khi còn trẻ liền mất sớm.

Nàng ta nghe tiếng mắng như âm thanh từ nơi xa xôi truyền đến. Ánh mắt sâu thẳm như xuyên thấu thời gian, hồi tưởng lại cả đời mình. Từ nhỏ nàng ta đi theo cô cô tiến cung, khi đó Hoàng Hậu luôn thương tiếc nàng ta. Quý nữ trong kinh có ai không hâm mộ nàng ta, hâm mộ nàng xuất thân không cao lại được Hoàng Hậu coi trọng. Quy củ cùng lễ nghi nàng ta luôn nổi bật, Hoàng Hậu đối với nàng ta càng thêm sủng ái. Theo tuổi càng tăng, nàng nghe người khác nhàn thoại mới biết được, Hoàng Hậu coi trọng nàng ta thế, nói không chừng là sẽ gả nàng ta cho Thái tử. Thái tử là một trữ quân, diện mạo anh tuấn, trầm ổn có độ. Tâm nàng nhảy nhót, nam nhân có thân phận tôn quý đó nếu có thể có một ngày cùng hắn sánh vai, nhìn xuống giang sơn đó là vinh quang cỡ nào. Nàng ta bắt đầu nỗ lực, Thái tử cũng giống có ý với nàng ta, hai người vẫn không nói toạc ra. Sau đó nàng ta được phong làm huyện chủ, nàng biết, Hoàng Hậu đang đề cao thân phận của nàng ta, nàng ta càng thêm khẳng định mình có thể gả vào Đông Cung. Chờ người nhà vào đến kinh thành, hết thảy đều thay đổi.

Soái – Đào Quân Trang 15.01.2020

Hoàng Hậu không hề sủng ái nàng ta, trong mắt toàn lạnh nhạt làm trái tim nàng băng giá. Sau đó lại bị tứ hôn, bị hoán thân. Nàng vẫn luôn kiên trì với ý nghĩ trong lòng, cảm thấy trời sinh nàng ta chính là nữ nhân hoàng gia. Nàng ta tìm mọi cách mưu hoa, cho rằng si tâm sẽ có hồi báo, nàng ta nhẫn nhục tưởng rằng nam nhân kia sẽ dùng chân tình tương đãi.

Nhưng nàng ta sai rồi.

Nàng ta chính tai nghe được, nam nhân kia nói hài tử trong bụng nàng ta lai lịch không rõ, hắn nói thân mình nàng ta không sạch sẽ. Trên đời không có bất luận một người nào có thể khiến nàng ta tổn thương sâu như thế. Hiện tại nam tử đó đã chết. Nàng ta còn hy vọng gì đáng nói, liền tính là hận, cũng không có người nên hận. Nàng ta nhìn nóc xà nhà, giãy giụa bò lên, tìm ra một đai lưng treo lên. Trong mắt có một tia không cam lòng, nàng ta nghĩ nếu không phải trời xui đất khiến, khẳng định nàng ta cũng không thế này.

Trước mắt nàng ta hiện ra bộ dáng nàng ta kỳ vọng, mũ phượng khăn quàng, tay được đế vương mặc long bào nắm chặt. Bọn họ chậm rãi đến kim điện, được vạn dân thiên hạ quỳ lạy, hô to bệ hạ vạn tuế, Hoàng Hậu thiên tuế. Đó mới là thứ nàng ta vốn nên nhận, khóe mắt rơi một giọt nước mắt, chậm rãi đem đầu tròng qua dãy lụa, đá ghế...


Chờ khi bọn hạ nhân phát hiện, nàng ta đã chết lâu ngày, lưỡi dài ra, tròng mắt muốn rớt ra, tử trạng khó coi. Bình Thiếu phu nhân chết không được người nào chú ý, người trong kinh đều đắm chìm trong việc Thương Bắc vương qua đời. Bình Triều nhìn thi thể Đoạn Phượng Nương vô cùng phiền muộn.

Bọn hạ nhân đến Đoạn phủ báo tang, bị Đoạn Tự Thừa đuổi ra ngoài, nói Đoạn Phượng Nương đã bị Đoạn gia xoá tên, đã sớm không phải là người Đoạn gia. Bình gia đành phải phái người thông tri đến Triệu gia, xem Triệu gia còn nhận nữ nhi này không. Triệu Thư Tài nghe nói Phượng Nương chết, cuối đầu, nửa ngày không hé răng.

Soái – Đào Quân Trang 15.01.2020

Trước mấy ngày, trong kinh đồn đãi ồn ào huyên náo ông ta không muốn nghe cũng đã nghe đủ. Người khác đều nói Thái tử cùng Phượng Nương dan díu, hiện tại Thái tử vừa chết, Phượng Nương liền chết theo tựa hồ xác minh lời đồn bên ngoài.

"Lão gia, vô luận nói thế nào, nàng cũng là cốt nhục Triệu gia. Chúng ta vẫn phái người đi xem." Củng thị thấp giọng khuyên.

Triệu Thư Tài thở dài, ông ta cùng Phượng Nương ở chung thời gian không nhiều lắm, sau đó lại phát sinh quá nhiều chuyện. Trước mắt nàng ta tuy không phải là con Triệu gia, nhưng làm cha con một hồi ông ta muốn đi đưa. Ông ta thay quần áo trắng đến hầu phủ.

Bình Triều lấy lễ Thiếu phu nhân an táng Phượng Nương, vô luận sinh thời có chuyện gì, sau khi chết cũng coi như nghĩa tận. Thái tử tự sát, Đoạn Phượng Nương đi theo. Tư Lương Xuyên im lặng nhìn lá cây trong vườn bay xuống, kiếp trước kiếp này tuy cảnh ngộ bất đồng, nhưng Thái tử và Đoạn Phượng Nương cũng coi như trăm sông đổ về một biển.

Kỳ Đế lần này là thật sự bệnh nặng vì luân phiên chịu đả kích, đầu tiên là Vĩnh Liên trúng độc chết, hiện tại trưởng tử cũng tự sát chết. Hoàng cung trở nên trống trải vô cùng.

Soái – Đào Quân Trang 15.01.2020

Cuối mùa thu gió lạnh thổi từng trận, cây bạch quả trong cung bắt đầu rụng lá từng mảnh bay lả tả trong không trung. Năm rồi hoàng đế còn nhìn lá bay tán loạn, cảm thấy nó có sắc màu đế vương, yêu tha thiết vậy mà..... Thân mình có chút lạnh phải khoác áo dày, dù chưa bắt đầu mùa đông Kỳ Đế lại chịu không nổi không khí lạnh.

Đại thái giám đi theo phía sau, Kỳ Đế không cần người đỡ cứ bất tri bất giác đi đến Đông Cung. Cửa Đông Cung đóng chặt treo cờ trắng. Tiếng thái tử phi Bình Tương khóc từ bên trong truyền đến, nàng ta khóc cái gì? Hoàng Đế nhíu mày không biết nàng ta thiệt tình khóc vì Nghiêu Nhi? Hoặc có lẽ khóc vận mệnh bản thân không biết tương lai sẽ trôi qua thế nào.

Hoàng đế rời Đông Cung, bước chân không tự chủ mà đưa tới cung điện của Hiền phi. Hoàng đế đẩy cửa đi vào, trong cung điện trừ bỏ hai ba cung nữ quét dọn thì không còn tiếng người khác. Chắc dưới cửu tuyền Hiền phi đã cùng Vĩnh Liên ở bên nhau!

Soái – Đào Quân Trang 15.01.2020

Kỳ Đế lui ra ngoài, đi đến Đức Xương Cung, ông ta ngừng cách cửa Đức Xương Cung hơn một trượng. Khóa đồng sơn son khép cửa cung thật chặt.

Hoàng Hậu cho Thuấn Nhi ở lại trong cung dưỡng thương, Thái tử qua đời cũng không ra xem một cái. Rốt cuộc không phải là mẹ ruột, Hoàng Hậu hiện tại diễn trò cũng không còn muốn diễn sao? Cũng tại Nghiêu Nhi ám sát Thuấn Nhi, Hoàng Hậu nào còn nhớ chút tình mẹ ít ỏi đó. Hoàng đế tự giễu cười, rất nhiều năm trước, khi phụ hoàng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ông ta đã từng nói rằng, nếu các hoàng huynh còn sống ngôi vị hoàng đế này không có khả năng rơi xuống trên đầu của ông ta. Bởi vì Kỳ Đế quá thiên chân, không có sự quả quyết của hoàng gia. Phụ hoàng nói không sai, là ông ta nghĩ nông cạn, cứ cho rằng trong cung cũng sẽ có tình huynh đệ bình thường. Kỳ Đế chậm rãi trở về, Hoàng Hậu ở sau cửa cung, nghe tiếng bước chân rời đi thần sắc bi thương.

Soái – Đào Quân Trang 15.01.2020

Hôm sau, thiên tử ôm bệnh lâm triều, hạ chỉ sắc lập Nhị hoàng tử làm Thái tử, bắt đầu thượng triều giám quốc, phụ tá đại thần vẫn người cũ là Tư các lão cùng Hàn Vương. Lần này không một vị đại thần nào có dị nghị. Bệ hạ dưới gối còn sót lại mỗi người con trai này, cho dù là có muôn vàn điều không tốt, cũng không một ai dám phản đối, huống chi Nhị hoàng tử so với tiên Thái tử càng khiêm tốn đắc nhân tâm hơn.

Nhị hoàng tử giám quốc lấy nhiệm vụ khác giao cho Giang đại nhân, Giang đại nhân trong lòng có quỷ, nửa chữ cũng không dám từ chối, ngoan ngoãn rời kinh đi đến một huyện nhỏ xa xôi khác làm việc.

Bắt đầu mùa đông, Trĩ Nương cũng khỏe lại, đại ca nhi cũng có thể ê ê a a vài tiếng. Khi nàng dưỡng thương trong cung ban thưởng không ngừng. Cổ nhân thường nói thương gân động cốt phải dưỡng trăm ngày, bỗng trong cung truyền triệu.

Soái – Đào Quân Trang 15.01.2020

Người muốn gặp nàng là Kỳ Đế, Kỳ Đế bị bệnh hồi lâu người gầy không ít, nhưng vẫn đầy khí thế đế vương. Trong điện không có ai cả đại thái giám cũng canh giữ ở ngoài. Trĩ Nương tiến vào quỳ trên mặt đất.

"Ngươi đứng dậy đáp lời."


"Tạ bệ hạ." Nàng cúi đầu, Kỳ Đế nhìn nàng lòng mang theo hoài niệm.

"Trẫm biết lần trước ngươi thay Thái tử chắn kiếm, có công không thể không thưởng. Ngươi nói đi muốn trẫm phong thưởng gì cho ngươi?"

"Thần phụ hổ thẹn, được Thái tử để mắt, gọi thần phụ một tiếng là biểu tỷ. Thần phụ muốn nói đã là biểu đệ thì thần phụ có bị thương cũng sao có thể tranh công."

"Biểu tỷ? Hắn gọi ngươi thế?"

"Đúng ạ." Soái – Đào Quân Trang 15.01.2020

Sau một lúc lâu, Kỳ Đế nói:

"Ngươi đã nhận của Thái tử một tiếng biểu tỷ, thì phong là quận chúa cũng không quá, ý của ngươi như thế nào?"

" Thần phụ không dám nhận hậu ái, thần phụ sinh ra thấp kém, có thể gả vào Tư phủ được nhà chồng coi trọng, đã là phúc khí vạn phần. Nếu cầu nhiều sợ nhận không nổi, mong bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban."

"Nếu ngươi là quận chúa, Tư phủ chẳng phải càng thêm coi trọng, vì sao lại cự tuyệt? Ngươi cũng biết, quận chúa là vinh quang cỡ nào."

Trĩ Nương cúi đầu thấp một phân, tận lực khắc chế ngữ khí:

"Hồi bệ hạ, thần phụ cho rằng trăng tròn sẽ khuyết. Tư gia coi trọng thần phụ là vì con dâu bất kể thần phụ xuất thân thế nào. Hiện giờ thần phụ có chồng có con, nên không dám truy cầu nhiều. Danh phận quận chúa quá mức cao quý, thần phụ không thể nhận, thỉnh bệ hạ thứ tội."

Nàng ta cự tuyệt mình ban ân, Kỳ Đế nheo mắt lại. Nàng ta không giống nàng ấy? Vẻ ngoài giống tâm tính lại không giống.

Trong điện trống vắng, tuy đã đốt địa long, Trĩ Nương lại cảm thấy lạnh lẽo khắp người.

Kỳ Đế ngừng nửa ngày không nói chuyện gì nữa, nàng không dám ngẩng đầu. Thật lâu sau, mới nghe được tiếng thở dài, Kỳ Đế sai người đưa nàng ra cung. Nàng ra cửa điện, Hoàng Hậu đang chờ nàng. Dò hỏi bệ hạ triệu nàng tiến cung là vì chuyện gì? Nàng kể lại hết.

"Ngươi vì sao cự tuyệt bệ hạ phong thưởng, cái danh quận chúa sẽ cho ngươi bao vinh quang, chẳng lẽ ngươi không biết?"

"Dì, Trĩ Nương cả đời chỉ cầu năm tháng bình an, hết thảy điều đó nay đã có hà tất lại muốn danh phận quận chúa làm hỏng an ổn trước mắt?"

"Ngươi muốn vậy?" Soái – Đào Quân Trang 15.01.2020

"Không dám lừa gạt ngài cùng bệ hạ, đây là lời từ đáy lòng Trĩ Nương."

Hoàng Hậu cảm khái nói:

"Điểm này, ngươi so với dì kiên cường hơn. Mau ra cung đi, thân mình phải dưỡng kỹ."

Trĩ Nương vâng lời, cung kính cáo lui. Hoàng Hậu nhìn phương hướng trước mắt trầm xa. Không phải cuộc đời này bà ta yêu cầu quá nhiều?

Không, nếu được chọn lại bà vẫn chọn như cũ!

Soái – Đào Quân Trang 15.01.2020


Đọc truyện chữ Full