DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Chương 89: C89: Sửa mê huyễn trận

Vì vậy Trình Dũng vội vàng gửi thông tin cá nhân của mình cho Trương Phàm.

Trương Phàm để lại thông tin cá nhân của mình và Trình Dũng vào một chỗ, rồi gửi nó cho Chúc Tỉnh Tỉnh.

“Cậu đi ra ngoài trước, đợi tôi ở ngoài.” Trương Phàm cùng Trình Dũng đi ra khỏi cửa, sau đó hắn vẫy tay với Thiệu Vĩ đang đợi ở bên ngoài:

“Trình Dũng sẽ đi công tác v. ¡, nhiệm vụ của ông là ở nhà thu gom tất cả các dược liệu quý và các loại hạt giống quý hiếm, ông không có thời gian để nghỉ ngơi đâu.”

“Vâng, thưa tiên sinh.” Thiệu Vĩ đồng ý rất dứt khoát, nhưng ánh mắt nhìn Trình Dũng càng thêm oán hận hơn.

Nói về mối quan hệ với Trương Phàm... Hiện tại ông ta đã bị Trình Dũng bỏ lại ở phía sau một đoạn rất xa.

Thiệu Vĩ rất là buồn!

Tuy nhiên, ông ta cũng đã âm thầm thề trong lòng rằng lần này nhất định ông ta sẽ tìm được càng nhiều dược liệu và hạt giống tốt và quý hiếm thỏa mãn yêu cầu của Trương Phàm, vậy thì chắc chắn địa vị của ông trong lòng Trương Phàm sẽ vượt qua địa vị của Trình Dũng.


“Đi thôi. Nếu như cậu còn có gì muốn đem theo thì lấy nhanh lên, nếu kịp thì đến bên này chờ tôi, còn không thì có thể trực tiếp đến sân bay gặp tôi." Trương Phàm dặn dò Trình Dũng.

“Vậy tôi đi thu xếp một chút.” Vốn Trình Dũng cũng không có gì muốn mang theo, nhưng nghĩ lại thì vẫn cậu †a lựa chọn mang theo một ít đồ.

Cậu ta muốn có cơ hội nói chuyện riêng với Thiệu Vĩ...

Ánh mắt u oán của Thiệu Vĩ mỗi khi nhìn cậu ta làm sao cậu ta có thể không nhận ra được cơ chứ? Nhất định phải xoa dịu được mới tốt, dù sao ông ấy cũng là ông chủ của cậu ta, còn là người hướng dẫn cậu ta tu luyện cổ võ nữa.

Trương Phàm khoát khoát tay, quay trở lại trong sân.

Sau đó, hắn bắt đầu sửa chữa mê huyễn trận.

Với mê huyễn trận hiện tại, một khi đi vào, trừ phi có Trương Phàm giúp đỡ nếu không sẽ không ra ngoài được.

Lúc trước hắn ở tại Nam Tuyền, thậm chí hầu như đều ở trong sân nhà nhỏ này nên cũng không cần lo lắng việc có người đi vào rồi bị nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng lần này hắn phải đi đến Vân Điền phủ, khoảng cách rất xa với Nam Tuyền.

Một khi có người đi vào trong này, lại không thể tự mình đi ra ngoài được, thời lâu quá bị chết đói thì phải làm sao bây giờ?

Là những người xấu cố ý đi vào thì cũng không thành vấn đề.

Nhưng nếu như là những người bình thường ở xung quanh đây, trong lúc vô tình đi vào trong này thì phải làm sao?

Cho nên, mê huyễn trận nhất định phải sửa chữa một chút.

Về cơ bản cũng sẽ giống như hiện tại, nhưng sau một hoặc hai giờ sẽ tự động đẩy người ra. Như vậy thì vấn đề trước đó Trương Phàm lo lắng cũng sẽ không thành vấn đề nữa.


Sửa chữa cũng rất đơn giản.

Nhưng mà, dù cho đơn giản thế nào cũng phải dùng đến phỉ thúy.

Trương Phàm chỉ có thể đưa phỉ thúy từ tụ linh trận lấy ra dùng.

Làm như vậy tác dụng của tụ linh trận sẽ bị giảm xuống... Nhưng cũng không còn cách nào khác.

Sau một tiếng, việc sửa chữa cũng được hoàn thành...

Lần này thì Trương Phàm đã hoàn toàn yên tâm.

Bây giờ thì không cần lo lắng có bất luận kẻ nào thậm chí là bất kể sinh vật sống nào có khả năng tiến vào trong sân, cũng không cần lo lắng cho việc không có ý đồ xấu vô tình đi vào trong sân mà lại bị nguy hiểm đến tính mạng. Ừm, bây giờ có thể yên tâm để xuất phát.

Cho nên, hắn cũng không thèm quan tâm đ ến cửa lớn mà cứ như vậy đi thẳng ra ngoài.

Ở bên ngoài sân, Trình Dũng đã đeo theo túi xách chờ sẵn từ lâu.


Không có Trương Phàm dẫn đường, Trình Dũng cũng không dám tự mình bước vào trong sân đó... Mê huyễn trận này, cậu ta nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

“Đã xoa dịu tốt A Vĩ?” Trương Phàm cười tủm tỉm chào hỏi Trình Dũng rồi bước lên xe.

Vẻ mặt Trình Dũng ngạc nhiên hỏi: “Tiên sinh đã nhìn ra?”

Trương Phàm cười cười không đáp.

Trình Dũng lại nói tiếp: “Bên chỗ của ông chủ cũng không có gì cần phải xoa dịu, chỉ là tôi vẫn luôn đi theo làm việc bên cạnh ông chủ, lần này không có tôi ở bên cạnh nên tôi vẫn cần phải bàn giao một chút. Như vậy tôi mới có thể hoàn thành tốt hơn những nhiệm vụ khác của tiên sinh giao cho tôi.”

*Ừ;” Trương Phàm gật gật đầu, lập tức cho khởi động xe, nhưng rồi lại không thể không dừng xe lại.

Bởi vì phía đối diện có một đàn xe đi đến, cùng lúc đó Lâm Linh Nhi ở trên chiếc xe dẫn đầu vội vàng bước. xuống.

Đồng thời, Lâm lão gia, Lâm Chấn Nghiệp và các thành viên khác trong Lâm gia cũng lần lượt xuống xe...


Đọc truyện chữ Full