DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Chương 31: C31: Sao vậy

Hơn nữa, trên mặt của cô thực sự rất ngứa nhưng lại không thể gãi được, thậm chí còn không dám chạm vào. Cho nên mỗi phút mỗi giây trong ba ngày qua đối với Khương Nhạc Nhạc đều dài đăng đẳng!

Mà sau ba ngày... Khương Nhạc Nhạc lại bắt đầu cảm thấy lo lắng, không biết kết quả sẽ như thế nào!

Rốt cuộc cũng có cái kết cuối cùng cho khuôn mặt của cô!

Ba ngày, chỉ ba ngày thôi, liệu cô có thể bình phục như: trước không?

"Đến đây, tôi tháo xuống cho cô!" Trương Phàm cũng muốn nhìn một chút Khương Nhạc Nhạc ban đầu trông như thế nào.

Khương Nhạc Nhạc nhắm mắt lại để Trương Phàm hành động.

Cuối cùng, sau khi cảm giác được băng gạc đã được gỡ bỏ hoàn toàn, Khương Nhạc Nhạc không khỏi tò mò và mong chờ mở mắt ra...


”A..." Khương Nhạc Nhạc nhìn mình trong gương, kinh ngạc kêu lên. Vì sao toàn bộ khuôn mặt đều là màu đen?

Cô lập tức nhìn về phía Trương Phàm, trong mắt tràn đầy bất bình, bây giờ nhìn cô còn xấu hơn trước đây nữa kìa!

Dù sao trước đó tuy có vết sẹo khủng khiếp nhưng vẫn còn lưu lại một chút đường nét thanh tú của khuôn mặt trước đó. Còn bây giờ thì sao? Đen sì! So với người da đen thì còn đen hơn nữa nha!

"Trừng cái gì mà trừng, đi rửa mặt đi rồi soi gương lại!" Trương Phàm tức giận nói.

Khương Nhạc Nhạc khựng lại một chút, sau đó vội vàng chạy ra sân rửa mặt...

Cô vốn là người hơi sợ vi trùng nên rửa mặt thật mạnh, bất chấp nước máy trong sân có đạt tiêu chuẩn cao về vệ sinh nguồn nước của cô hay không.

Mãi cho đến khi trên mặt không còn chút màu đen nào, Khương Nhạc Nhạc mới bất an di chuyển vào trong nhà. Chỉ là khi gần tới gương rồi thì cô lại do dự, không dám tiến về phía trước.

Còn Trương Phàm lúc này đã nhìn đến ngây người!

Vốn dĩ hắn cho răng dung mạo của Khương Nhạc Nhạc. cũng tương tự với Tô Nhược Tuyết thôi. Dù sao thì trình độ ngoại hình của Tô Nhược Tuyết dường như đã đạt đến tuyệt trần.

Nhưng bây giờ nhìn thấy gương mặt thật của Khương Nhạc Nhạc, hẳn mới nhận ra rằng ngoại hình của Tô Nhược Tuyết thực sự chỉ dường như là tuyệt trần thôi, còn ngoại hình của Khương Nhạc Nhạc mới là tuyệt trần theo đúng nghĩa.

Hắn tìm kiếm trí nhớ của mình rồi phát hiện là dù ở trong tu tiên giới rộng lớn đi chăng nữa thì dường như cũng không có ai có thể vượt qua Khương Nhạc Nhạc được.

"AI" Khương Nhạc Nhạc cuối cùng cũng đi đến trước gương, sau đó kêu lên một tiếng. Tiếp theo đó toàn thân cô run rẩy, nước mắt rơi xuống.


Cẩn thận quan sát mặt mình một hồi, Khương Nhạc Nhạc đột nhiên xoay người, trực tiếp ôm lấy Trương Phàm, run giọng nói: "Cám ơn, cám ơn! Cảm ơn anh rất nhiều!"

"Cô sàm sỡ tôi!" Trương Phàm cảm thấy có chút kỳ quái.

Kiếp trước hắn quá mê tu hành, ngay cả bạn bè cũng không có, huống chỉ là đạo sĩ đồng hành. Cho nên, ngoại trừ tiếp xúc trong những trận chiến sinh tử, đây là lần đầu tiên hắn - một đấng Chí Tôn có tiếp xúc gần gũi với một người phụ nữ như vậy.

"Ai, ai sàm sỡ anh chứ!" Khương Nhạc Nhạc bị Trương Phàm khí phách vô sỉ làm kinh hãi.

Chỉ cần nhìn mặt cô thôi là đàn ông đã bị mê hoặc, bây. giờ cô chủ động nhào vào lòng hẳn, lại còn bị hẳn ghét bỏ... Đúng thật là được hời mà lại la lớn!

"Này, có thể cho tôi xem trên cổ cô có gì không?" Đột nhiên, Trương Phàm nhìn chăm chăm vào cổ Khương Nhạc Nhạc.

Sự tiếp xúc vừa rồi đã che giấu khả năng cảm nhận của hắn một cách kỳ lạ, lúc này đã tách ra và lý trí quay trở lại, hắn lập tức đưa ra phán đoán.

"Sao vậy? Chỉ là một chiếc vòng ngọc bình thường mà thôi!" Khương Nhạc Nhạc lấy ra viên ngọc bích trên cổ, thản nhiên nói.


Mặc dù viên ngọc bích này thuộc về ngọc lục bảo, nó là vua của ngọc bích và có giá trị không nhỏ... Nhưng với giá trị tài sản ròng của Khương Nhạc Nhạc, cô ấy nói rằng viên ngọc lục bảo này rất bình thường thì dường như cũng không có gì Sai cả.

"Có thể cho tôi thử xem không?" Ánh mắt Trương Phàm có chút khẩn trương.

"Đây!" Dung mạo của cô đã khôi phục lại hình dáng ban đầu, hiện tại Trương Phàm trong mắt Khương Nhạc Nhạc đã tăng thêm độ hảo cảm, một sợi dây chuyền ngọc đơn thuần cũng chẳng là gì cả.

Trương Phàm nảm lấy sợi dây chuyền ngọc vẫn còn nhiệt độ cơ thể của Khương Nhạc Nhạc trong tay, mắt lóe lên tia sáng.

Bên trong viên ngọc bích này có linh khí!

Mặc dù nó không đặc biệt dồi dào, nếu hấp th, đối với hẳn hiện tại cũng không giúp ích được gì nhiều. Nhưng nó lại khiến Trương Phàm nghĩ tới tài nguyên cơ bản nhất ở tu tiên giới - linh thạch!

Viên ngọc bích này giống như một linh thạch vậy!


Đọc truyện chữ Full