DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thái Tử Bụi Đời
Chương 229: C229: Bẫy rập liên hoàn

Cảnh về đêm ở kinh thành phồn hoa vô cùng lộng lẫy, trên đường phố xe cộ tấp nập ngược xuôi, người đi đường ở hai bên vỉa hè tấp nập tới lui như thoi đưa.

Diệp Hoan chạy như điên trong đêm tối, trên lối đi bộ giống như bị một trận gió lớn thổi qua, chỉ lưu lại một vệt bóng lưng màu đen làm cho những người đi đường kinh ngạc ghé mắt nhìn qua.

Thoạt nhìn, hiện tại Diệp Hoan như một con trâu đực phát điên, xông thẳng vào đám đông người đi đường, thậm chí hắn còn đụng ngã không ít người qua đường đang nhàn nhã mua hàng bên sạp hàng của người bán rong. Sau khi bị xô ngã, người đó nổi giận đùng đùng đứng lên định đuổi theo tìm hắn để tính sổ, nhưng bóng dáng hắn đã không thấy đâu, nên người đó chỉ biết lớn tiếng chửi bới vài câu, hậm hực tiếp tục đi. Nhưng người đó đâu ngờ trước mắt lại tối sầm, một làn gió nhẹ mang hương thơm thoáng vụt qua người.

"Diệp Hoan! Anh mau dừng lại!" Cao Thắng Nam cắn răng đuổi theo, chết cũng không buông tha, khóe mi của cô có nước mắt trào ra.

Hai đạo thân ảnh một trước một sau, lóe lên rồi biến mất trong đám người đi đường.

Những người qua đường lập tức lộ ra vẻ giật mình, thì ra đây là chuyện tình cảm của đôi tình nhân này nha, bất quá từ trước đến nay chỉ có chàng trai đuổi theo cô gái, nhưng lần này thì ngược lại là cô gái đuổi theo chàng trai, thật sự là hiếm thấy mà. Huống hồ cô gái kia, khi họ nhìn lướt qua với ánh mắt kinh sợ, lại vô cùng xinh đẹp, có khí chất thoát tục. Chàng trai đó đến cùng là người như thế nào mà lại có thể để cho cô gái xinh đẹp khuynh thành như vậy phải buông tư thái cao ngạo, chấp nhận ủy khuất để đuổi theo hắn chứ?.

Diệp Hoan chạy như điên về phía trước, Cao Thắng Nam thì đuổi sát ở phía sau, hai cái thân ảnh như ánh sáng lướt qua qua trời xanh, chỉ để lại ở phía sau những người qua đường suy đoán, bàn luận.

Trong đầu Diệp Hoan như bị luộc sôi, hắn cảm giác rất nóng, nóng đến toàn thân tựa như muốn bị luộc chín, trong mắt đã không phân biệt rõ giữa ô tô và người đi đường ở phía trước có gì khác nhau. Lúc này đây, trong mắt của hắn chỉ thấy từng bãi từng bãi máu đỏ tươi, vô số tiếng kêu thảm thiết dưới tiếng súng đạn pháo nổ lay động ở bên tai, phần còn lại của địch nhân là chân tay cụt, nội tạng bị đạn bắn cho nát bấy, bay múa đầy trời.

Khuôn mặt Diệp Hoan tràn đầy vẻ hoảng sợ và sợ hãi. Hắn cảm giác bản thân như đang ở trong Tu La Địa Ngục, tất cả cảnh tượng trong mắt đều do máu tươi cùng xương trắng đan xen hợp lại mà thành, có vô số kẻ địch với toàn thân máu chảy xối xả đang liều chết đuổi theo ngay sau lưng hắn, dưới chân thì dường như giẫm phải xương cốt, mỗi một bước chân đều phát ra âm thanh ” rắc...rắc..”.

"A...A...A...! " Diệp Hoan rốt cuộc chịu không nổi loại ảo giác làm hắn kinh hãi này, thất thanh điên cuồng gào rống.

"Diệp Hoan! Anh mau dừng lại! Dừng lại đi!" Cao Thắng Nam đuổi theo phía sau hắn, cách chỗ hắn vài mét, vừa chảy nước mắt vừa lớn tiếng hô lên.

Diệp Hoan vẫn không nghe thấy, tiếp tục chạy như điên bên lề đường. Lúc chạy đến góc rẽ bên đường, Diệp Hoan nghiêng người, vượt qua lan can, rẽ vào một chỗ ngoặt rồi tiếp tục chạy.

Cùng lúc đó, một chiếc Nissan đen,im lặng đi tới, hồn nhiên không để ý đến tín hiệu đèn giao thông trên đường. Nhanh chóng chạy qua trạm dừng xe buýt (bus), đúng lúc Diệp Hoan chuẩn bị qua đường, cái chiếc Nissan đen lại vừa vặn chạy đến trước dải phân cách vài mét.

Ngay sau đó, có một chiếc Nissan màu đen đang tăng tốc, động cơ ô tô phát ra một tiếng trầm thấp, hung hăng đâm về phía Diệp Hoan lúc này đang ở trên dải phân cách...

Đúng là nắm bắt được đúng thời cơ...

Diệp Hoan hồn nhiên không hay biết có một chiếc ô tô mang theo sát cơ đang hung hăng đâm tới hắn, giờ phút này trong mắt của hắn đã hoàn toàn không quan tâm chuyện gì bên ngoài. Đăm chiêu suy nghĩ, chứng kiến hết thảy, tất cả đều là ảo giác máu tươi, nội tạng, khí quan, xương trắng đan xen vào nhau.

Advertisement

Cao Thắng Nam đuổi theo sát phía sau, cách hắn chỉ có vài thước, bỗng nhìn thấy chiếc ô tô đang vọt tới hắn.

"Diệp Hoan!" Khóe mắt Cao Thắng Nam như muốn nứt ra, hoảng sợ thét lên.

Ô tô càng lúc càng nhanh, như tên rời cung, lao thẳng và nhanh chóng vọt tới Diệp Hoan.


Nghĩ là làm, ngay lúc tình thế như ngàn cân treo sợi tóc thì bộ não Cao Thắng Nam kích phát toàn bộ tiềm năng bên trong thân thể, thân hình cô không một chút do dự ngã nhào về phía trước, nặng nề vọt tới sau lưng Diệp Hoan. Nhờ sức bật kinh người sinh ra quán tính cực mạnh, khiến cho hai người đồng thời lảo đảo một cái, làm cho người đi đường kinh ngạc thét lên chói tai. Cao Thắng Nam kéo Diệp Hoan té nhào trên mặt đường. Quán tính khiến hai người đồng thời trượt trên mặt đường mấy mét, một mực trượt tới bên cạnh lề đường, khó khăn lắm mới dừng lại, cùng thời khắc đó, thân xe Nissan lướt nhanh qua hai người.

Tài xế chiếc Nissan đen hiển nhiên không nghĩ tới cú va chạm chắc chắn chết người như vậy mà lại thất bại, vì vậy gã khẩn cấp phanh xe. Ô tô phát ra tiếng kêu chói tai, dừng ở phía trước hai người, cách đó vài mét.

Bên lề đường, những người đi đường mắt thấy một cảnh tượng kinh hoàng như vậy, ô tô qua lại đông đúc bên đường thoáng chốc hoàn toàn yên tĩnh. Cò không đợi mọi người kịp phục hồi tinh thần lại, chỉ ngắn ngủn hai giây, chiếc Nissan màu đen lại khỏi động, quay ngược đầu xe, Nissan phát ra một tiếng gào thét, đuôi xe tiếp tục hướng hai người đang nằm trên đường hung hăng đâm tới. Cao Thắng Nam đang chật vật kinh hãi mở to hai mắt, một ý nghĩ trong đầu như thiểm điện xẹt qua trong óc.

Đây là mưu sát! Đối phương muốn mạng Diệp Hoan!

Không còn kịp suy nghĩ nguyên nhân cùng manh mối gì nữa, đuôi xe Nissan lao tới trước mặt hai người chỉ trong gang tấc.

Hai tay Cao Thắng Nam ôm chầm lấy Diệp Hoan, ngay lập tức dùng sức lăn vài vòng, khiến cho cả hai thoát khỏi nguy hiểm cận kề, cách đuôi xe chỉ có vài tấc.

Cao Thắng Nam phản ứng linh hoạt, trong thời gian ngắn ngủi, khiến hai người lần nữa thoát chết.

Advertisement

Chiếc Nissan lại lần nữa đâm hụt.

Cao Thắng Nam không phải là người bị động chịu đòn, sau khi chiếc Nissan lần thứ hai thất bại, Cao Thắng Nam đã trở tay móc khẩu súng lục từ bên hông ra.

May mà hôm nay nàng không phải là ngày nghỉ, kế hoạch buổi tối vốn còn muốn làm nhiệm vụ, cho nên cục cảnh sát luôn cho phép nàng mang vũ khí theo người.

Động tác lưu loát, mở ra chốt an toàn, kéo một cái, ngón tay Cao Thắng Nam liền không chút do sự đè lên cò súng.

Phịch một tiếng súng vang lên, cửa sổ bên phải của chiếc xe Nissan bị bắn vỡ, phía trên cửa sổ bằng thủy tinh lưu lại một lỗ đạn nhỏ.

Tài xế trong xe lái xe dường như cũng hoảng sợ, ngây ngốc một chút, không có nghĩ đến cô gái này lại mang theo súng, chần chờ vẻn vẹn một giây đồng hồ, chiếc xe Nissan ầm ầm nổ máy, như một mũi tên phóng về phía Tây thoát ly khỏi hiện trường, nhanh chóng bỏ đi.

Nói rất dài dòng, kỳ thật mọi chuyện phát sinh nhanh như chớp.

Từ lúc Diệp Hoan vượt qua đường, lại đến chiếc xe Nissan tăng tốc đâm vào người, tới lúc Cao Thắng Nam bay người cứu Diệp Hoan, cầm súng lục bắn vỡ kính chiếc Nissan, cả quá trình đó tổng cộng mất không đến một phút đồng hồ.

Diệp Hoan nằm bẹp dưới mặt đất hai mắt trợn lên, mọi chuyện vừa phát sinh hắn hết thảy hắn không có bất kỳ cảm giác gì, đến bây giờ cũng chưa thoát khỏi ảo giác, mặc kệ Cao Thắng Nam có làm gì trên người hắn, toàn thân lại không ngừng co quắp dữ dội.

Bên đường, người đi đường xem đến ngây người, mãi đến khi xe Nissan bỏ đi không thấy bóng dáng, lúc này bọ họ mới phản ứng, một số người hét lên thất than, có người thì lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát, còn có người thì nhiệt tình nhanh chóng chạy về phía Cao Thắng Nam cùng Diệp Hoan, muốn nhìn một chút xem hai người có bị thương hay không.

Cao Thắng Nam như ở trong mộng, tất cả hành động vừa rồi của cô làm đều là theo phản ứng theo bản năng muốn sống, cũng chẳng biết Diệp Hoan tự dưng phát điên vì cái gì. Tại sao chủ nhân chiếc Nissan muốn giết hắn, chuyện này từ đầu tới cuối là do có người âm mưu hay là do ngẫu nhiên phát sinh. Cao Thắng Nam đến bây giờ vẫn hoàn toàn không biết gì cả, giờ phút này lòng của cô bị chàng trai không ngừng run rẩy ở dưới thân níu lấy, căn bản là không thể suy nghĩ tỉnh táo lại. Nhìn bộ dáng thống khổ, cuồng loạn của Diệp Hoan, cô cảm giác được một loại đau đớn khó tả như bị kim đâm vào trong tim mình.


Hết thảy chuyện này đến cùng là vì sao vậy? Cao Thắng Nam cảm giác mình cũng muốn điên lên rồi.

Người đi đường nhiệt tình vừa tiếp cận bọn hắn, Cao Thắng Nam nheo mắt lại, lập tức giơ khẩu súng trên tay lên, chĩa thẳng vào nhóm người qua đường.

"Bất luận là ai cũng không cho phép tới gần, nếu không tôi sẽ bắn đấy!" Cao Thắng Nam nước mắt không ngừng chảy xuống, giọng điệu lạnh băng như hàn thiết (thép lạnh), tay cầm súng vững vàng, bình tĩnh, không run rẩy chút nào.

Tình thế bây giờ rất hỗn loạn, đột nhiên không biết trong nhóm người đi đường phía dưới căn bản không biết còn có... sát thủ hay không. Cao Thắng Nam không muốn mạo hiểm như vậy, chỉ có cùng nhóm người qua đường giữ một khoảng cách mới là an toàn nhất.

Nhóm người đi đường ngẩn ngơ, tiếp theo liên tục không ngừng lùi lại,ánh mắt của nữ nhân này vừa kiên nghị vừa lạnh như băng trong đó có thể thấy được, nàng nói lời tuyệt không phải đe dọa suông, nếu như bọn họ tiến lại gần hơn, nữ nhân này chắc chắn sẽ nổ súng.

Không biết là ai hét to một tiếng, người đi đường nhìn thấy khói thoát ra từ họng súng đen ngòm kia. Nhao nhao sợ tới mức một oanh mà tán, mấy kẻ có gan lớn hơn một chút chạy sang bên chạy một bên lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát khác tới.

Toàn bộ thể xác và tinh thần của nàng giờ đây đều đặt trên người Diệp Hoan, vì tính mạng của hắn, Cao Thắng Nam giờ phút này không dám mạo hiểm nữa, bất luận cái gì người xa lạ tiếp cận cũng có thể khiến nàng nổ súng.

Cảnh sát cố tình vi phạm, rút súng uy hiếp người vô tội người qua đường, hành động lần này sẽ tạo thành hậu quả gì với nàng, Cao Thắng Nam đã chẳng còn quan tâm so đo, nàng thầm nghĩ chỉ cần Diệp Hoan còn sống, sống tốt, sống lâu hơn nàng.

Từ xưa tới nay, anh hùng vì nữ nhân của mình không tiếc hi sinh tính mạng của mình, đối đầu với cả thiên hạ, nhưng mà nữ nhân có thể vì người mình yêu mà cũng làm được như vậy không?

Đáp án là: Vì tình yêu, nữ nhân có đối đầu với cả thiên hạ thì đã làm sao?

......

Trước khi xe cảnh sát đến đến, Cao Thắng Nam cắn răng, cố sức đem Diệp Hoan đang trong trạng thái mê man, bất tỉnh cõng trên lưng. Không để ý người qua đường liếc mắt kinh ngạ, tự mình đứng lên, đi về phía trong một cái ngõ nhỏ, hai người biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Chuyện này sau lưng đến cùng có bao nhiêu âm mưu, liên lụy đến những ai, sẽ tạo thành hậu quả gì, Cao Thắng Nam đều không biết. Nàng chỉ biết là thân phận bây giờ của Diệp Hoan rất hiển hách, rất nhiều người cần hắn còn sống, cũng có rất nhiều người đều muốn hắn chết, chuyện này bất luận là âm mưu hay là ngoài ý muốn, cũng không nên làm to chuyện kinh động tới cảnh sát, có lẽ sẽ làm sự tình trở nên phức tạp hơn.

Vì vậy Cao Thắng Nam mang Diệp Hoan rời khỏi hiện trường trước khi cảnh sát đến, chuyện này nên xử lý như thế nào, chỉ có chờ Diệp Hoan thần trí trở lại bình thường sau đó tự hắn quyết định.

Con đường trước mặt tối đen như mực, một cột đèn đường đều không có, sức nặng hơn một trăm cân giống như một ngọn núi nhỏ đè nặng trên lưng Cao Thắng Nam.

Cô nàng xuất thân từ con quan, từ nhỏ đến lớn được chiều như một đại tiểu thư, chưa có nếm qua cái gì là đau khổ, giờ phút này lại tỏa ra nghị lực kinh người, cắn răng gồng lưng cõng Diệp Hoan đi gần hai cây số, ngõ nhỏ ở kinh thành dày đặc như mạng nhện, không biết đã đi vòng vo bao nhiêu lần, chính nàng ta đều không biết, sau khi xác định cảnh sát trong chốc lát có lẽ chưa tìm đến đây, lúc này mới đem Diệp Hoan buông xuống tại đầu hẻm của một con ngõ không biết tên, thở hổn hển, thân thể mềm nhũn ngồi xuống bên cạnh hắn.

Nhìn thấy gương mặt trống rỗng vô thần của Diệp Hoan, Cao Thắng Nam nhịn không được nước mắt rơi xuống như mưa.

Nhẹ nhàng nâng…khuôn mặt của hắn, Cao Thắng Nam khóc đến đau khổ tột cùng: "Diệp Hoan, anh đến cùng làm sao vậy? Làm sao sẽ biến thành cái bộ dạng này? Những ngày này anh đến tột cùng trải qua chuyện gì? Vì cái gì mà một mực gắt gao giấu ở trong lòng không chịu nói ra? Khốn kiếp, khốn kiếp, cái gì cũng không nói, vậy mà bảo anh là nam nhân sao? Anh có biết hay không? Trên đời này có bao nhiêu người vì anh mà lo lắng, khổ sở, canh cánh ở trong lòng hay không? Chẳng lẽ trong đầu của anh toàn là gỗ hay sao...".

Đầu hẻm đen kịt truyền đến tiếng bước chân.


Cao Thắng Nam lập tức ngừng khóc, cắn răng cõng Diệp Hoan tiếp tục đi vào sâu trong ngõ hẻm.

Đêm khuya trong ngõ vắng, một người con gái yếu ớt lưng cõng một nam nhân hơn trăm cân tập tễnh bước đi, mồ hôi nước mắt đầy mặt, thoạt nhìn sắc mặt vô cùng lôi thôi chật vật, lại vừa lộ vẻ quật cường cùng kiên nghị, dựa vào một niềm tin, cố gắng chèo chống lấy thân thể mỏi mệt, chậm chạp mà kiên định hướng đi trong bóng.

Giờ khắc này, vẻ mặt của toàn bộ nữ nhân xinh đẹp trên đời đều không thể sánh bằng một phần của nàng.

......

Không biết đã đi vòng vo bao lâu trong ngõ hẻm này, Cao Thắng Nam cuối cùng cũng phát hiện chỗ sâu nhất trong ngõ có một cái khách sạn nhỏ, trong lòng vui vẻ đi tới, Cao Thắng Nam không chút do dự đi vào.

Mơ hồ tại thành phố lớn như thế này, ở trong con ngõ vắng vẻ này, cái khách sạn nhỏ này có lẽ mới là nơi trốn tốt nhất.

Thuê một gian phòng, ông chủ khách san ngạc nhiên nhìn chăm chú hai người, Cao Thắng Nam cho lão vài tờ tiền mặt. Cuối cùng nàng khiêng Diệp Hoan trong tình trạng kiệt sức, tiến vào gian phòng.

Cẩn thận đem Diệp Hoan đặt lên giường lên, Cao Thắng Nam toàn thân khí lực trong nháy mắt dường như biến mất, cả người mềm nhũn ngồi bệt xuống sàn nhà.

Cả đêm lo lắng sợ hãi, cả đêm vất vả chạy trốn, vô số mệt mỏi xông lên đầu, Cao Thắng Nam mạnh mẽ giữ vững tinh thần, móc ra điện thoại.

Thời điểm này, bất luận kẻ nào cũng không thể tin tưởng. Trừ phi... là nữ nhân của anh ấy.

Chỉ có nữ nhân của Diệp Hoan, mới sẽ không hại hắn, mới có giá trị tin tưởng.

Cao Thắng Nam hầu như không suy nghĩ liền bấm gọi cho Chu Mị.

Cô biết rõ, Chu Mị là phụ tá đắc lực của Diệp Hoan, cũng giống với cô, đều thật lòng yêu người nam nhân này.

"Chu Mị, mau tới, Diệp Hoan đã xảy ra chuyện...".

Đó là một đêm nhiêu người không ngủ.

Thẩm Duệ cầm ly rượu, im lặng đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn đám người bên dưới như nhìn con sâu con kiến, khóe miệng của hắn mỉm cười nho nhã như thường ngày, chẳng qua là cánh tay phải cầm ly rượu của hắn run nhè nhẹ, không dễ dàng phát giác.

Là hưng phấn, hay là sợ hãi, chính hắn cũng không hiểu rõ.

Mọi thứ dường như đều nắm trong bàn tay của hắn, tuy vậy trong lòng hắn vẫn có một cảm giác bất an.

Kế hoạch là hoàn mỹ, không có chút khuyết điểm nào. Bố trí cái kế hoạch này từ lâu, hắn đều loại bỏ đi tất cả những biến cố (chỗ có khả năng phát sinh ngoài ý muốn), cũng đem hiềm nghi liên quan đến mình giảm đến đến thấp nhất, hơn nữa tại trong lòng tính toán vô số lần, lúc này mới hạ quyết tâm.

Hiện tại hắn phải chờ đợi, là kết quả của kế hoạch.

Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.

Thẩm Duệ tay run lên, vài giọt rượu đỏ tươi như máu, tràn ra miệng ly, rơi xuống tay hắn.


"Duệ thiếu... Thực xin lỗi. Việc không có hoàn thành." Đầu bên kia điện thoại thanh âm có chút hoảng loạn.

Gương mặt Thẩm Duệ đang mỉm cười lập tức trở nên âm trầm dày đặc, tâm tình đang hưng phấn cũng dần biến mất.

"Một người điên chạy loạn trên đường phố, mục tiêu dễ dàng như vậy, vậy mà......mày lại thất bại à? " Thẩm Duệ quát hỏi với giọng điệu lành lạnh như âm phong phát ra từ Địa ngục.

"Duệ thiếu gia, thực xin lỗi, sự tình đã có chuyển biến xấu, cô gái chạy theo sau hắn, trong tay cô ta có súng, còn bắn vào cửa sổ một phát súng. Duệ thiếu, tôi không thể không buông tha, nếu bị cô ta bắn trúng hoặc bắt được, không chỉ có tôi mà ngay cả anh cũng liên lụy vào..."

Thẩm Duệ mí mắt đập mạnh, hắn rốt cục phát hiện đêm nay vì sao trong nội tâm mơ hồ cảm thấy bất an rồi.

Cao Thắng Nam …, nữ nhân này có súng trong tay, đây chính là biến cố phát sinh trong trong kế hoạch.

Trên đời này vốn không có kế hoạch hoàn mỹ, bất luận cái kế hoạch gì đều có lỗ hổng, kế hoạch này của hắn cũng không phải là ngoại lệ.

Thẩm Duệ sắc mặt tái nhợt, thân hình có chút phát run.

Đêm nay khổ tâm bố trí xuống một cái kế hoạch giết người liên hoàn, vậy mà không công mà hỏng, thật sự làm hắn rất khó tiếp nhận.

Tai nạn ô tô, phim chiến tranh, cùng với chạy ngoài đường phố chạy như điên, cuối cùng là tông xe...

Hết thảy đều nằm ở trong kế hoạch của hắn, một khâu thủ sẵn một khâu, thậm chí ngay cả phản ứng của Diệp Hoan đều trong kế hoạch của hắn đều nắm rõ, không nghĩ hắn lại tìm ra được một con đường sống.

Trời không muốn diệt hắn a......

Thẩm Duệ hít sâu vài cái, sau đó đối với điện thoại cười nói:

"Mà thôi, thất thủ thì thôi, tôi không trách anh, đây là ý trời, là anh đang lái xe sao?"

Đầu bên kia điện thoại nói với giọng điệu cảm kích như sắp rơi nước mắt: “Đúng vậy, tôi đang lái xe trên đường cao tốc ngọai thành, cảm ơn Duệ thiếu thông cảm, lần sau tôi nhất định đem tên tiểu tử kia thu thập đến chết."

Thẩm Duệ giơ tay nhìn đồng hồ một chút, sau đó nở nụ cười: "Không cần phí tâm, lần sau tôi có sắp xếp của tôi, tôi không trách anh, cũng hi vọng anh đừng trách tôi..."

"Duệ thiếu, lời này của anh là có ý gì...?"

Nói còn chưa dứt lời, đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên một tiếng nổ lớn phát ra, tiếp theo là sự im lặng đáng sợ.

Thẩm Duệ cúp điện thoại, tắt máy, mở nắp vỏ điện thoại di động, từ bên trong rút ra cái thẻ điện thoại mới mua còn chưa đăng ký rồi ném nó đi.

Trên mặt của hắn lại mỉm cười.

Mọi thứ đều ở trong kế hoạch của hắn, kể cả vụ nổ vừa rồi.

Tuy thất bại, nhưng hắn đã xóa đi mọi dấu vết.

Ngày mai, hắn vẫn là Thẩm gia Duệ thiếu, là con ngoan trong mắt trưởng bối, là cấp dưới bình dị gần gũi trong mắt người dân, có lẽ, cũng là một người anh ôn hòa, nho nhã.


Đọc truyện chữ Full