DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thái Tử Bụi Đời
Chương 222: C222: Diễn tập hạ

Diệp Hoan thật muốn đấm cho người ngoại quốc này một phát hôn mê luôn.

Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, hơn nửa đêm ra ngoài đi đái còn gặp phải xúi quẩy, chắc chắn là theo đạo lý đó.

Diệp Hoan trợn mắt nhìn chằm chằm vào James, rất muốn đạp cho gã một cái, cái tên ngoại quốc lì lợm không biết lý lẽ này, biết thế lúc nãy không nên để gã tỉnh lại.

Diệp Hoan không để ý đến thiếu tướng da đen nữa, quay sang hỏi mọi người: "Bộ chỉ huy sư đoàn xe tăng có lẽ cũng đang ở gần đây, phương vị cụ thể thế nào còn phải trinh sát, các anh em, dù sao cũng ở trong hoàn cảnh này rồi, có muốn đi một chuyến luôn không?"

Xạ Lang do dự nói: "Ý cậu là tập kích toàn bộ bộ chỉ huy sư đoàn? Thế nhưng... Đội trưởng lệnh cho chúng ta đi trinh sát, cũng không nhắc gì đến bộ chỉ huy..."

Diệp Hoan hấp háy mắt nói: "Nếu không thì chúng ta lui lại là được, dù sao chúng ta cũng đã nắm rõ hướng đi của sư đoàn xe tăng, nhiệm vụ lần này cũng hoàn thành viên mãn rồi, trở về thể nào đội trưởng cũng khen ngợi chúng ta là những đứa trẻ ngoan ngoãn, có khi còn phát cho mỗi người một phiếu bé ngoan đấy..."

Sắc mặt Xạ Lang hết xanh lại tím, sau nửa ngày, cuối cùng hắn cũng cắn răng một cái, dữ tợn nói: "Con mẹ nóc bé ngoan cái ch,ym! Nói chiến sĩ Lam Kiếm là bé ngoan chẳng khác nào mắng chửi người, bây giờ chúng ta làm một chuyến luôn!"

Diệp Hoan lẩm nhẩm thở dài: "Ý chí của vị tiểu đội trưởng này không khỏi quá không kiên định đi? Khẽ vỗ mấy câu đã nhiệt huyết sôi trào, nếu sống vào hơn nghìn năm trước, Tống Giang ca ca cũng chẳng cần phải tính toán gì, cứ ung dung cũng có thể cướp được tiền của hắn dễ như trở bàn tay..."

James ở bên cạnh kinh ngạc nói: "Oh, các binh sĩ thân ái, chẳng lẽ các cậu thật sự muốn tiêu diệt bộ chỉ huy của sư đoàn xe tăng này? Việc này thật quá điên rồ, ta thật muốn biết cuối cùng các cậu tính làm gì."

Diệp Hoan dữ tợn lườm hắn một cái, nói: "Rất đơn giản, chúng ta định mổ bụng ông ra, nhét vào bên trong một quả bom hẹn giờ, sau đó tống ông vào bộ chỉ huy cho bạo tạc nổ tung."

James kinh hãi thất sắc: "What?"

Xạ Lang cười nói: "Được rồi, con mẹ nó ông đừng có dọa hắn nữa, không thấy Hắc huynh bị dọa đến mức trắng cả mặt rồi sao? Người ta đang yên đang lành làm người da đen, tự nhiên bị dọa thành người da trắng, lúc về có lẽ nước Mĩ cũng không nhận ra hắn nữa, nói một cách sâu sắc, cái này gọi là phản bội chủng tộc, đào khoét góc tường của chủ nghĩa đế quốc..."

Diệp Hoan hậm hực nói: "Thằng cha này nếu như đúng là đại sứ ngoại quốc, ông đây dù có liều mạng ra tòa án quân sự cũng phải biến hắn thành một quả bom liều chết hình người."

James lau đầu đầy mồ hôi lạnh, lẩm bẩm nói: "Lạy Chúa lòng lành, cái quốc gia phương Đông cổ xưa này cũng không hòa bình bao nhiêu so với Iraq..."

Tuy rằng đã xác định được bộ chỉ huy của sư đoàn xe tăng đang nằm trong vùng phụ cận, nhưng trà trộn vào đó bằng cách nào đây? Đó là một bộ chỉ huy cấp sư đoàn, tưởng tượng cũng biết quanh đó đề phòng sâm nghiêm cỡ nào, tuyệt không giống như việc tránh thoát vài lính tuần tra trong rừng rậm Tây Nam là có thể an toàn, quân dã chiến chính quy cũng không giống như mấy ghánh hát rong kia, đối với những người lui tới qua lại kiểm tra vô cùng nghiêm khắc, có thể nói là kín kẽ không lộ ra một chút sơ hở, vừa cẩn thận vừa chặt chẽ.

Khi mọi người còn đang vắt óc suy nghĩ lo lắng, Diệp Hoan nhìn chằm chằm vào James, con mắt bỗng nhiên sáng ngời, sau đó ôm lấy vai James, hai người cùng đứng song song ở một nơi, cười cười với mọi người: "Các cậu thấy tôi với anh bạn thân da đen đây giống nhau không?"

Mọi người ngây ngốc một chút, sau đó đồng loạt cười nói: "Giống"

"Đẹp trai như nhau hả?"

"Đen như nhau!"

Advertisement

Lúc này mặt mũi Diệp Hoan vẫn đang bôi đầy những vệt đen kịt, cả khuôn mặt chỉ còn lại đôi tròng mắt đen bóng đang chuyển động linh hoạt, hơn nữa vận khí của hắn không tệ, vừa may cao gần bằng vị James lão huynh kia, trông hình thể có chút tương tự.

James phát hiện không ổn, rung giọng nói: "My God, chiến sĩ quốc dân thân ái, cậu định làm gì?"

Diệp Hoan nói: "Mượn ngài quân trang và phù hiệu dùng một chút, mấy anh bạn sĩ quan Mỹ thân mến sẽ không để ý đâu, đúng không?"

"Oh no! chiến sĩ quốc dân, cậu làm như vậy là không được cho phép trong khi diễn tập đâu!"


Diệp Hoan lạnh lùng hỏi: "Diễn tập đúng là có quy định không cho phép cải trang thành binh lính đối phương, không cho thuê dân thường, không cho phép phá hư tài vật của quần chúng nhân dân... làm gì có quy định không cho phép giả trang đại sứ ngoại quốc chứ?"

"Điều này..." James nghẹn lời, trợn to mắt không biết làm sao.

"Không có quy định rõ ràng, cho thấy tôi làm vậy là hợp lý hợp pháp, có kiện lên đến tư lệnh tôi cũng chả để ý, ít nói nhảm đi, cởi qu/ần áo cho tôi!"

James ngây người chốc lát, sau đó kịch liệt phản đối: "Nhưng các người đánh úp tôi, lại còn bắt trói tôi..."

Diệp Hoan cười tủm tỉm: "Điều này nếu ông muốn thì đi mà kháng nghị lên bộ ngoại giao của nước tôi, bộ Tổng chỉ huy diễn tập không được xen vào"

James lại ngây người ra một lúc nữa, im lặng cả nửa ngày mới chậm chạp lên tiếng: "Bây giờ tôi đang hoài nghi, nước các vị có thật sự tồn tại Khổng Tử vĩ đại luôn dạy dỗ người ta làm điều tốt lành không?"

"Có, điều này không lừa ông, đúng là có thật."

"Không thể nào, từ trên người vị chiến sĩ quốc quân này, tôi tuyệt nhiên không nhìn thấy bất cứ điều gì trong những từ ngữ tốt đẹp mà Khổng Tử tiên sinh đã tuyên dương: Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín", tha lỗi cho tôi nói thẳng, tôi chỉ nhìn thấy được một tên vô lại."

Advertisement

Thuốc màu trên mặt Diệp Hoan ngày càng đen thêm, người ngoại quốc lại dám khẳng định Khổng Tử không tồn tại, ngay cả nghi ngờ cũng bỏ qua luôn, nếu không cũng không nói chuyện tổn hại như vậy.

"Ông muốn bàn luận Nhân nghĩa lễ trí tín với tôi hả? Đi, chúng ta tìm một chỗ an tĩnh, ông với tôi tâm sự chuyện năm đó quân đội tám nước liên minh..." Diệp Hoan ôm lấy cổ James đi về phía sau.

James lập tức đuối lý, vội vàng nói: "Ok, ok! Không nói chuyện này, nhưng tôi tuyệt sẽ không để các cậu cởi quân trang của tôi, đây chính là khiêu khích cùng vũ nhục tôn nghiêm của nước chúng tôi, tôi sẽ hướng bộ ngoại giao quý quốc..."

"Kháng nghị chứ gì? Con mẹ nó từ lúc ông tỉnh lại đến giờ, kháng nghị bao nhiêu lần rồi hả? Có từ khác không vậy? Mau lên, muốn tự cởi hay để bọn tôi giúp ông cởi?"

"Cậu, các người... Thật là khó tin, đây thật sự là một quốc gia văn minh cổ xưa sao? Mình đụng phải đám người nào thế này? Ôi lạy Chúa, lúc còn trẻ con đã từng cứu một vị cha sứ, vì sao Người còn muốn trừng phạt con như vậy?" James huynh vẻ mặt khuất nhục bắt đầu cởi cúc áo.

"Nhanh lên đi, thần tiên cũng chia địa bàn, Chúa không xen vào địa bàn Trung Quốc đâu..."

......

......

Trước khi xuất phát, James huynh bỗng nhiên gọi Diệp Hoan lại.

"Vị chiến sĩ anh dũng, cậu có dám nói tên cho tôi biết không?"

"Diệp Hoan, lúc ông kháng nghị lên bộ ngoại giao của nước tôi nhớ chỉ cần lôi ra tên một mình tôi là được rồi."

Diệp Hoan nói xong liền quay đầu rời đi.

James nhìn chăm chú thật lâu lên bóng lưng của Diệp Hoan, mãi đến khi dáng hình hắn tan biến vào màn đêm.

Mặc quân trang của James vào, Diệp Hoan nhướn mi, sinh ra một cảm giác khí phách hăng hái, cuối cùng cũng sống đến ngày trở thành thiếu tướng, dù tướng này là tướng người Mỹ, hơn nữa còn là giả.


Bởi vì James không chịu tiết lộ bộ chỉ huy khu vực gần đây đến cùng có phải là bộ chỉ huy cấp sư đoàn hay không, nên các đội viên tiểu đội Lam Kiếm đành phải tự mình đi chứng thực, kế hoạch hành động rất đơn giản, Diệp Hoan mặc quân phục của James, sau đó mang theo phù hiệu xác minh thân phận, nghênh ngang đi tới đi lui.

James là đại sứ được mời từ ngoài đến, dù là ai cũng không nghĩ đến lại có người dám giả mạo, điều này mang lại cơ hội tốt tuyệt vời cho bọn Diệp Hoan. Hơn nữa lúc này lại là nửa đêm, mặt mũi Diệp Hoan lại bôi đầy thuốc nước màu đen, chỉ cần không phải đứng đối diện quan sát cẩn thận, tin tưởng sẽ không lộ chân tướng.

Về phần những thành viên khác trong tiểu đội, ở nguyên tại chỗ tức thì đợi lệnh, nếu tình huống có biến hóa, bọn họ phụ trách gây hỗn loạn vùng ngoại vi, dụ địch xuất động để Diệp Hoan chạy trốn.

Chân đi ủng da quân đội Mỹ, Diệp Hoan cứ như vậy nghênh ngang đi tới quân doanh của sư đoàn xe tăng đang đèn đuốc sáng trưng, dọc đường nghe được trong bụi cỏ truyền đến thanh âm rầm rì, Diệp Hoan biết rõ đó chính là trạm gác ngầm của quân địch, nghĩ lại nếu như để một cá nhân trong bọn họ tùy tiện xông vào, chỉ sợ toàn bộ quân doanh ngoài bãi cỏ đều không tránh khỏi bị phán định tử vong.

Nơi trú quân đang chỉnh tề xếp gọn hơn trăm chiếc xe tăng, trạm gác sáng tối, binh lính tuần tra,... Ngoài cửa mỗi doanh trại đều có ít nhất một binh sĩ đang cầm súng đứng gác, thật sự có thể nói là đề phòng cực kỳ nghiêm ngặt

Diệp Hoan tạm thời đứng ở trước cửa doanh trại, khẽ sửa sang lại quân trang, cố ý kéo cái mũ lính xuống thật sâu, sau đó hít sâu một hơi.

Chính là lúc này, một trận chiến cuối cùng kể từ khi nhập ngũ, đến lúc phải kết thúc một cách đẹp đẽ rồi.

Đặt phù hiệu chứng minh của James trên ngực trái, Diệp Hoan mắt nhìn thẳng tiêu sái bước vào, hướng về phía binh sĩ gác doanh, "ba~" đứng nghiêm chào, hắn không hề chột dạ bày ra một kiểu chào theo nghi thức quân đội Mỹ, sau đó chỉ chỉ vào ngực trái của mình nơi có phù hiệu chứng nhận.

Đêm khuya tầm mắt kém, hơn nữa cũng không ai ngờ đến đại sứ được mời từ ngoài đến đã bị quân địch đánh tráo, binh sĩ chỉ thấy trên phù hiệu có một cái mặt đen, người đứng trước mặt cũng là một cái mặt đen, ồ, vậy là đủ rồi, thật ra người nước ngoài trong mắt bọn họ đều có hình dáng như nhau.

Thoáng nhìn lướt qua phía sau, binh sĩ lại lần nữa đứng nghiêm đưa tay kính cẩn chào, cho qua.

Diệp Hoan bỉ ổi mở miệng, không quên thoải mái vỗ vỗ vai binh sĩ, dùng ngữ điệu tiếng Anh cằn cỗi nửa sống nửa sượng khen: "you, very good, good boy..."

Ai ngờ binh sĩ kia thế mà miễn cưỡng nghe hiểu được Anh ngữ, nghe vậy nghiêm túc nói: "Thank you, sir! I hope you will like china."

Diệp Hoan há hốc mồm: "...."

Này này anh bạn đây đang nói cái gì thế? Có phải đang hỏi mình một vấn đề gì đó không? Nếu mình không trả lời, có khiến hắn nghi ngờ không?

Lúc này Diệp Hoan thật sự muốn tát mình một bạt tai, đúng là miệng ti tiện! Kiểm tra xong đi thẳng vào chẳng phải là được rồi sao, tự nhiên vứt ra vài câu ngoại ngữ như cái rắm gây phiền toái cho mình...

Ho khan hai tiếng, bỗng nhiên Diệp Hoan biến thành người nói ngọng, giống như trong miệng đang ngậm cái gì đó, âm thanh phát ra liên tiếp đến hắn còn không hiểu.

Lần này đến lượt binh sĩ trợn tròn mắt, lẳng lặng một lúc lâu sau cũng không hiểu Diệp Hoan đang nói gì, nhưng không đáp lại vài câu thì sẽ thiếu lễ phép, vật vã cả buổi cuối cùng cũng dịch chuỗi âm thanh linh tinh nghe như tiếng sao Hỏa kia thành đang khen ngợi hắn, thế nên nghiêm tay chào, lớn tiếng nói: "Thank you, sir!"

Diệp Hoan sắc mặt tươi cười gật gật đầu, đáp lại một cái chào theo nghi thức quân đội rồi đi về phía quân doanh, trong lòng liên tục chửi mắng.

Đến ông đây nghe còn không hiểu bản thân mình nói cái gì, cái lão này, vậy mà còn thank you với người ta, ông nghe có hiểu không? Không học vấn không nghề nghiệp, không hiểu giả hiểu! Quân khu Tây Nam toàn là mấy binh sĩ đâu đâu.

Kế tiếp lại qua hai đồn biên phòng, Diệp Hoan dựa vào khuôn mặt đen của chính mình một đường giả mạo vào đến bên trong.

Trong quân doanh cực kỳ yên tĩnh, các binh sĩ đều đang trong phòng ngủ của doanh trại, chỉ còn lại vài lều vải màu xanh nhạt thấp thoáng ánh đèn.

Diệp Hoan vừa đi vừa đưa mắt đánh giá chung quanh, ánh mắt tập trung vào vài lều vải còn sáng đèn kia, hơn nửa đêm còn chưa ngủ, đoán chừng quá nửa là bộ chỉ huy, ban thông tin, cùng với đơn vị cảnh vệ trực thuộc,... lúc này đã cách thành công ngày càng gần, chỉ cần phân biệt được đâu là bộ chỉ huy chính thức trong mấy cái lều vải kia, sau đó xông vào công kích nó, làm tê liệt toàn bộ hệ thống chỉ huy của sư đoàn xe tăng, đến lúc đó nhiệm vụ lần này coi như hoàn thành vượt mức, dù phải hy sinh cũng đáng.

Đè nén cảm giác khẩn trương cùng mừng rỡ, Diệp Hoan nín thở, bước chân ngày càng chậm, cẩn thận đánh giá mấy lều vải từng li từng tí.


Lều vải lớn phía đông mọi người ra vào đều mang theo súng tự động, xem ra đây chính là đại đội cảnh vệ, còn những người ra vào lều vải phía nam, người thì đi tay không, người lại cầm văn kiện vội vã đi về các lều khác, xem ra là ban thông tin, như vậy... lều vải còn lại kia...

Ban thông tin cầm văn kiện đi vào, vậy lều vải đó còn có thể là nơi nào được kia chứ..

Ánh mắt Diệp Hoan dần dần tỏa sáng, rút cuộc đã tập trung được mục tiêu.

Bước chân vẫn chậm rãi khoan thai như trước, dường như nhàn nhã dạo chơi, nhưng ánh mắt Diệp Hoan lại chú ý vào lều vải, nếu không ngoài dự kiến, đó chính là bộ chỉ huy, hơn nữa chín mười phần là bộ chỉ huy sư đoàn.

Nghiêm bước đến gần, ngọn đèn trong lều vải ngày càng rõ ràng trước mắt, bên trong phảng phất vang lên tiếng thảo luận rầm rì, vừa đi qua cửa, vừa nhìn xuyên vào bên trong, Diệp Hoan liền cảm thấy vui như mở cờ trong bụng.

Trong lều vải khí thế ngất trời, hai sĩ quan thiếu tướng, bốn năm đại tá, cùng với ba bốn tên đại sứ nước ngoài mũi lõ mắt xanh đang tụ tập, vây quanh một địa đồ tác chiến cực lớn nhiệt liệt thảo luận điều gì đó...

Mẹ nó, đây nếu còn không phải bộ chỉ huy sư đoàn xe tăng chiến, Diệp Hoan sẵn sàng moi mắt mình ra làm bong bóng mà giẫm!

Ổn định lại tinh thần, kiềm chế tâm tình vui vẻ đang cuồng nhiệt, Diệp Hoan hít sâu một hơi, chậm rãi đi vào.

Cửa lều có hai tên lính đang đứng canh, tay cầm súng tiểu liên, thấy Diệp Hoan đến gần, lại nhìn phù hiệu trên ngực, hai người cũng không kiểm tra cẩn thận, BA~ đứng nghiêm chào.

Diệp Hoan kéo mũ thấp xuống, chào lại bọn họ, ngay khoảnh khắc hai người kia vừa thả lỏng một chút, Diệp Hoan bắt đầu tấn công.

Qua mấy tháng huấn luyện, nói về thân thủ tất nhiên Diệp Hoan không so sánh được với mấy tên đội trưởng biến thái trong đám bộ đội đặc chủng của đại đội Lam Kiến, nhưng so với binh sĩ bình thường vẫn mạnh hơn rất nhiều, dưới tay động một cái, động tác nhanh như tia chớp, cổ tay bổ vào cổ một tên lính, hắn ta chưa kịp kêu tiếng nào đã ngã ra sau, đồng thời Diệp Hoan lại rút ra dao găm cạnh eo, một đạo ánh sáng lóe lên, dao găm đã nằm trên cổ tên lính còn lại, Diệp Hoan giơ dao dứ dứ vào cổ hắn, sau đó bịt miệng hắn lại, cười nói: "Người anh em, theo điều lệ diễn tập, bây giờ cậu đã là người chết, có thể ra ngoài, nhớ, không được phát ra phát ra âm thanh, nếu cậu không muốn đứng trước tòa án quân sự."

Không đếm xỉa đến binh sĩ vừa sợ vừa giận lại không dám lên tiếng biểu lộ, Diệp Hoan ngang ngược đoạt lấy súng tiểu liên trên tay hắn, nghênh ngang đi tới bộ chỉ huy.

Trong lều vải tất cả mọi người đều đưa lưng về phía cửa ra vào, có lẽ bọn họ không ngờ tới đến lúc này thậm chí có địch nhân dám đường đường chính chính xông vào bộ chỉ huy đã được canh phòng nghiêm ngặt, ai cũng chỉ chú ý đến địa đồ tác chiến, cao giọng thảo luận phương án.

Diệp Hoan lặng lẽ kéo chốt súng, sau đó cười cười, lớn tiếng nói: "Gút i vơ ning, every bó đy"

Một gã thiếu tướng thân hình trì trệ, buồn bực nói: "Tiếng Anh này... làm sao lại có cảm giác nồng đậm vị quê cha đất tổ như vậy?"

Mọi người đều quay lại, cái đầu tiên nhìn thấy, chính là họng súng tiểu liên đen ngòm trong tay Diệp Hoan.

Mặt đen răng trắng nhếch miệng cười cười với mọi người, Diệp Hoan bóp cò súng, súng tiểu liên phát ra chuỗi cạch cạch liên hồi, phá vỡ sự yên lặng của bầu trời đêm.

Đương nhiên, trong súng giả đều là đạn giấy, không thể gây thương tổn, nhưng âm thanh lại không hề nhỏ, quân doanh yên tĩnh tức khắc xao động hẳn lên.

Trong lều vải, các tướng tá vẻ mặt tái nhợt cùng phẫn nộ, nhưng lại ngơ ngác một chữ cũng không nói ra lời.

Diệp Hoan tiện tay vứt súng tiểu liên đi, phủi tay cười cười: "Các vị, thật xin lỗi, tôi là cảnh vệ trực thuộc dưới quyền đại đội trưởng binh đoàn bộ đội đặc chủng Lam Kiếm đại đội. Dựa theo điều lệ diễn tập, các vị thiếu tướng, các vị đại tá cùng các bằng hữu ngoại quốc đã bị tôi hạ gục, nhất định không được phản kháng, bây giờ các vị đã là người chết."

Một gã thiếu tướng hơn bốn mươi tuổi đứng ra, vẻ mặt xanh mét, sợ hãi nói: "Cậu... Cậu xâm nhập vào bằng cách nào? Điều đó không có khả năng!"

Diệp Hoan trừng mắt nói: "Ông quan tâm tôi xâm nhập vào thế nào để làm gì? Người chết không được phép nói!"

"Cậu... không có phép tắc! Cậu tên gì? Thượng cấp là ai, nói mau!"

Tiếng cảnh báo chói tai vang lên, lúc này các vị tướng tá đã "tử vong" nghe thấy cảm giác thật vô cùng châm chọc.

Âm thanh cảnh báo có lớn hơn nữa thì có tác dụng gì? Toàn bộ bộ chỉ huy sư đoàn xe tăng đã triệt để bị phá hủy, một gã đổng sự trưởng, một gã chính ủy, bốn năm vị phó sư trưởng cùng tham mưu trưởng, cùng với vài vị đại sứ ngoại quốc được mời đến quan sát, toàn bộ "Bỏ mình", bộ chỉ huy hoàn toàn tê liệt.

Sư trưởng vẫn đang khiếp sợ chưa phục hồi tinh thần, Diệp Hoan lại cười hắc hắc, nói: "Đồng chí đại tướng này, việc đã như vậy rồi, người thông minh nên có điểm thức thời, văn kiện quân sự cơ mật của các ông, ý đồ tác chiến gì gì đó, để đâu hết rồi hả? Tôi lấy về lập công..."

Hỏi ba bốn lượt mà không ai trả lời, Diệp Hoan sắp mất kiên nhẫn, sư trưởng bỗng nhiên rít gào nói: "Lão tử đã là người chết, cậu thấy người chết mở miệng nói bao giờ chưa?"


Diệp Hoan hơi mất mặt, ngượng ngùng sờ sờ mũi, cười khan nói: "Chết rồi còn nóng nảy như vậy, thật sự hiếm có đấy..."

Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, động tĩnh Diệp Hoan gây ra không nhỏ, các binh sĩ cảnh vệ lập tức tuôn đến bộ chỉ huy.

Đang lúc Diệp Hoan chuẩn bị rút lui, điện thoại quân dụng của bộ chỉ huy lại vang lên.

Đây đúng là một cú điện thoại cực kỳ nguy hiểm.

Nhiệm vụ hoàn thành rồi, Diệp Hoan liền tò mò, bắt đầu nhấc điện thoại lên, quay lại nhìn thấy vị sư đoàn trưởng Trương Thiết Thanh sắc mặt run rẩy không che dấu được.

"Sư trưởng, tôi là Trương doanh trưởng trực thuộc binh đoàn pháp binh, còi cảnh báo của sư đoàn vang lên, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Diệp Hoan trừng mắt nhìn sư trưởng, sau đó ho hai tiếng, tận lực đè thấp âm thanh nói: "Trương doanh trưởng, vừa rồi có tiểu đội địch nhân tập kích ngoài sư bộ, hiện đã bỏ chạy về vùng núi hướng nam, ta lệnh cho ông lập tích phát động pháo binh tiến về phía đó, hướng nam... ờm..."

Diệp Hoan đưa ngón tay điểm lung tung vào một điểm trên bản đồ, tùy tiện nói một tọa độ: "...Tập trung nguồn lực, bắn phá liên tục, đem tiểu đội địch đánh gục trong khoảnh rừng phía nam!"

"Rõ! Lập tức bắn phá!" Đầu bên kia vang lên âm thanh trả lời vang vọng hữu lực của Trương doanh trưởng.

Trong bộ chỉ huy hoàn toàn yên tĩnh, sắc mặt sư trưởng ngày càng tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra như mưa.

Tiếng bước chân phía ngoài đã ở rất gần, Diệp Hoan cười hắc hắc, từ một cái cửa sổ khác trong lều vải thả người ra ngoài, lên xuống vài cái liền biến mất trong bóng đêm...

Hành động kết thúc mỹ mãn.

Diệp Hoan cùng các đội viên trở lại nơi trú quân của Lam Kiếm đại đội đã là ba ngày sau, vừa quay về đã bị bọn chiến hữu hoan hô túm lấy tung hứng lên cao, loại phương thức nghênh đón anh hùng này khiến Diệp Hoan thụ sủng nhược kinh.

Hà Bình vẻ mặt dở khóc dở cười nói với Diệp Hoan, lần diễn tập quân sự này đã chấm dứt vào rạng sáng ba ngày trước, nguyên nhân do Tổng bộ chỉ huy quân khu Tây Nam bị phá hủy triệt để, bên phía Tổng bộ chỉ huy trình lên tư lệnh quân khu, trừ cảnh vệ cùng binh sĩ hậu cần, toàn bộ mọi người đều bị phán định "bỏ mình", hệ thống chỉ huy quân khu Tây Nam hoàn toàn tê liệt, quân khu cảnh vệ không chiến mà thắng.

Diệp Hoan hít sâu một hơi: "Kẻ nào xấu xa như vậy? lại phá hủy Tổng bộ chỉ huy?"

Hà Bình chỉ chỉ hắn, dùng một chất giọng phức tạp nói: "Cậu"

Diệp Hoan sợ tới mức lảo đảo lui hai bước: "Không phải tôi tấn công bộ chỉ huy sư đoàn xe tăng sao?"

Hà Bình thở dài: "Sau khi tiêu diệt bộ chỉ huy sư đoàn xe tăng, có nhớ cậu đã nhận điện thoại của doanh trưởng pháo binh không?"

"Nhớ rõ"

"Diệp Hoan, cậu nói cho ta biết, vì sao cậu lại đột nhiên nghĩ đến việc giả mạo sư trưởng lệnh cho người doanh trưởng kia nổ pháo?"

Diệp Hoan mồ hôi lạnh gượng cười: "...Tôi tiêu diệt một bộ chỉ huy cấp sư đoàn, nghĩ đến chuẩn bị chút âm thanh ăn mừng, cũng giống như người ta gặp việc vui đốt pháo."

Thời tiết rất mát mẻ, nhưng Hà Bình cũng phải giơ tau lau mồ hôi trên mặt: "... Vậy cậu lấy tọa độ ở đâu để báo cho doanh trưởng tiểu đội pháo binh?"

"... Bộ chỉ huy bọn họ đang xem một địa đồ tác chiến, trong đống bừa bãi lộn xộn, tự nhiên thấy phía nam có một mảnh rừng khá gọn gàng sạch sẽ, tôi thử chỉ lung tung một tí..." Diệp Hoan càng nói càng chột dạ.

Hà Bình thở dài, không biết nên khóc hay nên cười: "Thật không biết cậu giẫm nhầm phải vận cứt chó gì nữa, mảnh rừng phía nam đó chính là bộ Tổng chỉ huy quân khu Tây Nam, Diệp Hoan, cậu bắn pháo mừng công cho mình, lại vừa vặn bắn trúng tổng bộ chỉ huy Tây Nam, nguyên một tiểu đoàn đạn pháo 127 li dẫn đầu, không có phát nào dư thừa, toàn bộ nện vào tổng chỉ huy của bọn họ, nếu như đây là thực chiến, Trình tư lệnh bọn hắn hiện đã bị oanh tạc đến cặn bã cũng không còn rồi..."

Diệp Hoan: "..."

"Còn nữa, tốt nhất cậu nên trốn đi, lúc này Trình tư lệnh cùng với Trương doanh trưởng bị cậu ra lệnh nã pháo, đang mang súng đi khắp thế giới tìm cậu đấy, Trương doanh trưởng đã nói rõ rồi, trước hết bắt lấy cậu, rồi buộc dây treo ngược lên, dùng búa đập xuống.”

Diệp Hoan: "...."


Đọc truyện chữ Full