DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[18.7.......Dm]
Chương 1

[1]

Xấu hổ muốn chớt.

Hận đến nỗi chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống luôn. Sớm biết thì tôi đã dán miếng chống nhìn trộm rồi, nhưng giờ chỉ tôi chỉ có thể cười khổ, xoa dịu: “Ha ha, anh trai chấp nhất với chiều cao của mình thật ha~”

Anh ta phớt lờ tôi.

Thang máy tiếp tục đi lên, tôi không dám nhìn điện thoại nữa mà chỉ nhìn thẳng vào màn hình điện tử trong thang máy, lòng thầm cầu nguyện nhanh lên! Nhanh lên tầng 6! Đưa tôi thoát khỏi bầu không khí khó xử này!

Kết quả lúc bảng điện tử hiện đến số 4 thì bỗng xuất hiện một cơn chấn động mãnh liệt, tôi không chuẩn bị gì, thế là bị té cái phịch, dập mông xuống đất.

Ế? Kỳ nha, sàn lót đệm hả? Mềm mềm, không đau.

Đợi cơn chấn động dừng lại, tôi bình tĩnh hơn, thì mới phát hiện trên vai mình có thêm một đôi tay, hơi thở của người nào đó nóng bỏng ẩm ướt phả vào sau lưng…

Con m.ẹ nó vốn dĩ không phải là cái đệm nào cả!

“A!” Tôi hét lên một tiếng, ngọ ngoạy muốn đứng lên, thang máy lại giật một cái, hai chân mềm nhũn, tôi lại ngồi xổm xuống lần nữa.

Lúc này, tới lượt anh đẹp trai phía dưới kêu lên.

Giọng anh ta như cố nén giận: "Em có thể đứng dậy không! Đứng dựa vào tường đi!! Đừng có làm tôi đau thêm lần nữa!!!"

Có thể nghe ra anh ta đang rất đau.

“Tôi xin lỗi.”

Tôi xấu hổ muốn khóc, sau khi chắc chắn không còn chấn động nữa, tôi mới cẩn thận đứng dậy, sau đó nhanh chóng di chuyển đến góc đối diện dựa vào tường, giữ khoảng cách an toàn với anh ta.

Lúc này tôi không dám phát ra âm thanh nào, trong không gian tối tăm chỉ còn lại tiếng rên rỉ thống khổ của anh đẹp trai, bầu không khí này có chút quỷ dị.

“Này, anh không sao chứ?” Tôi lấy điện thoại trong túi ra, bật đèn pin lên, quan tâm hỏi.

Dưới ánh đèn, tôi thấy anh ta ở trong góc mặt đỏ bừng như uống rượu, người cong như con tôm, bàn tay vốn đút vào túi quần ngầu lòi giờ đang đau đớn bấu chặt góc áo.

Ôi vãi, anh ta không bị phế đấy chứ?

“Tôi xin lỗi.”

Nhìn bộ dạng khó chịu của anh ta, cảm giác áy náy trong lòng dâng lên đến đỉnh điểm, tôi hận không thể quỳ xuống xin lỗi. Nếu biết sớm sẽ có chuyện này tôi đã giảm cân rồi. Lần này ngồi “gãy” người ta rồi!

“Anh yên tâm, nếu thật không được, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh.”

Anh ta nhướng mi nhìn tôi hỏi: “Em tên gì?”

Tôi hèn mọn đáp: “Bạch Chúc.”

“Được, Bạch Chúc.” Trán anh ta nổi đầy gân xanh, nhưng có lẽ do tu thân dưỡng tính tốt nên giọng điệu của anh ta có thể xem là ôn hòa, hỏi: “Bây giờ, em có thể dừng lảm nhảm mấy lời vô ích, giúp tôi đứng lên nhấn nút khẩn cấp trên thang máy có được không?

[2]

Cuối cùng cũng được ra rồi, anh đẹp trai lập tức được đưa đến bệnh viện, còn tôi bị bỏ lại với đám nhiều chuyện, đám đông quần chúng nhốn nháo rối loạn bao vây lấy tôi.

Bọn họ bàn luận rôm rả, tôi nghe có người nói:

“Hình như hai người họ đánh nhau trong thang máy, khiến thang máy chấn động.”

“Hả? Bọn họ đấm đá nhau trong đó á?”

Có người người càng vô lí hơn nói: “ Gì cơ? Cô gái kia đi bắt tiểu tam hả? Đánh thằng khốn đó á?”

“Cái gì? Thằng nhóc kia là thái giám?”

Tôi:…

Lời đồn đáng sợ thật, tôi lặng lẽ lấy khẩu trang đeo lên mặt.

Vốn dĩ hôm nay tôi đến nhà anh trai ăn cơm, nhưng bây giờ ăn không nổi nữa, chỉ có thể đến tiệm hoa mua một bó hoa, sau đó lại gói một phần [Trạm xăng của nam nhân, thẩm mỹ viện của nữ nhân]* đi bệnh viện.

*Hàu đó.

Tôi hỏi số phòng bệnh ở quầy tiếp tân, nhưng khi đi đến cửa rồi lại không dám đi vào.

Bởi vì cách cánh cửa phòng, tôi nghe anh ta phàn nàn ở bên trong: "Anh nói xem em giống 1m83 không? Cô ấy vậy mà nói với bạn cổ em cao 1m83! Mặc dù nhìn trộm điện thoại của người khác là không đúng, nhưng em cao 1m87 mà, em cũng không muốn nhìn đâu, vừa cúi đầu thì nhìn thấy rồi, nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là cô ấy nói em 1m83!!!”

“Đúng! Người anh em, anh ủng hộ cậu!” Ở bên giường bệnh, người đàn ông đang gọt táo cho anh ta phẫn nộ nói.

“Cậu chịu oan ức anh đều hiểu hết, giống như anh rõ ràng cao 1m90 lại bị người ta nói 1m85, cho nên vì chiều cao nhất định phải khiến cô ta xin lỗi cậu! Còn việc cô ta ngồi “phế” cậu nữa! Bắt cô ta chăm sóc cậu! Tiền thuốc thang viện phí cũng bắt cô ta trả! Không được nể nang!”

Vừa nhắc đến phế, anh ta liền ôm mặt giả vờ khóc: “Bác sĩ nói hồi phục rất lâu, em lớn như vậy rồi, chuyện nhập viện vì lí do này mà truyền đi anh coi có xấu hổ không cơ chứ? Anh nhất định đừng nói với ai!”

Người đàn ông gọt táo bên cạnh không nhịn được cười lớn.

Tiếng cười này hơi quen tai?

“Cười c.h.ế.t anh đi! Đúng rồi, Bạch Lặc, cô ấy cùng họ với anh, tên hai người cũng khá giống CP, cô ấy tên Bạch Chúc, anh tên Bạch Lặc.

“Anh.”

Dứt lời, tôi mở cửa bước vào.

Anh đẹp trai trên giường bệnh nhìn thấy tôi thì tái mặt, căng thẳng kéo chăn đắp cho mình...

Còn anh tôi, mặt đầy ngạc nhiên, quả táo vừa gọt trên tay trượt xuống đất lăn đến chân tôi.

[3]

Cảm ơn anh trai thân yêu đã đề cập đến nhiệm vụ chăm sóc Trình Vọng đang nhập viện.

“Ai biết là mày đâu!” Anh ấy đen mặt mở cửa xe nói.

“Ở nhà mày bảo anh cao 1m85 cũng thôi đi, giờ còn nói anh em của anh có 1m83!”

Tôi cạn lời: “Cái này quan trọng không? Anh lấy cái miếng độn bên trong giày ra rồi đo lại đi. Mắt em là cái thước đó! Anh vốn dĩ cao có 1m85 thôi!”

“Cái rắm! Anh mày 1m90!” Anh ấy hét vào mặt tôi.

“Chiều cao của đàn ông không được thấp đi 1cm nào! Nói thấp hơn chính là sự sỉ nhục với chúng tao.”

Tôi:…

Đây không phải là bệnh thần kinh à?

Tôi cũng tức giận mở cửa xe ngồi vào: “Đều tại anh, vốn dĩ muốn đến xin lỗi xong trả viện phí, bây giờ thì còn phải đến chăm sóc anh ta nữa, tại sao anh lại đào hố người thân của mình hả?”

Anh tôi đang kéo dây an toàn thì sững sờ, giống như vừa bừng tỉnh sau cơn mê: "Đúng vậy, đếch ai biết đấy là mày! Nhưng mà mày đã là em anh thì thay anh chăm sóc bạn anh cho tốt, tiện thì chăm luôn cả phần của anh mày đi. Trình Vọng là bạn thân nhất của anh đấy.”

“Ha ha.” Tôi cười lạnh.

“Anh tốt với em gái mình thật đấy. Nếu đã như vậy, em sẽ lấy tiền mừng tân gia mẹ cho anh để đi trả tiền thuốc men cho người anh em của anh.”

“Bạch Chúc, mày dám!”

“Không phải anh nói anh ta là bạn thân nhất của mình à? Lẽ nào anh nỡ lòng nào ngừng thuốc của anh ta? Bỏ anh ta toi mạng luôn?”

Nghe vậy, anh tôi im lặng, như đã suy nghĩ rất lâu rồi nói: “Nếu không em đưa tiền cho anh, cho cậu ta đi đời đi. Anh em mất rồi thì vẫn còn tiền, không có tiền thì khó kiếm lại lắm.”

Tôi:…

"Anh ấy phúc ba đời mới có một người bạn như anh!”

Cứ thế, tôi về nhà thu thập đồ đạc đến bệnh viện nhận nhiệm vụ chăm sóc Trình Vọng.

Trình Vọng còn hơi sợ tôi.

Có lẽ lúc ở trong thang máy đau quá nên anh ta sinh ra bóng ma tâm lý với tôi, vì không muốn tôi đến gần, anh ta để tôi ngồi trên cái ghế đôn cách giường bệnh 1m.

Chỉ có hai chúng tôi trong phòng, bầu không khí rất lúng túng, vì vậy tôi đề nghị gọt một quả táo cho anh ấy.

Anh ngăn tôi lại và nói: “Không cần, cứ ngồi cách xa anh ra là được”.

Tôi tìm một chủ đề khác hỏi anh ấy: “Anh có khát nước không?”

Tôi cầm bình nước đến bên giường định rót nước cho anh, kết quả cổ tay tôi có bệnh cũ, khiến tôi cầm không vững, run rẩy đổ lên giường anh.

Tôi luống cuống rút mấy tờ giấy lau giúp anh ấy, anh ấy lại giống như gà con, sợ hãi nằm phịch xuống giường bệnh, trùm kín chăn lùi ra sau nói: “Không cần không cần, em trở về chỗ ngồi đi.”

“Đừng sợ, đừng có sợ, em lau cho anh.”

Khung cảnh rất hỗn loạn, lúc chúng tôi vẫn đang lôi kéo thì bác sĩ đẩy cửa đi vào.

[4]

Ông ấy đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn Trình Vọng rồi lại nhìn tôi, ho khan một tiếng: “Cháu là bạn gái của ấy đúng không? Thanh niên bây giờ quả là khí lực dồi dào, nhưng mà cậy ấy hiện tại vẫn chưa hồi phục đâu.”

Nghe lời này, tôi đang kéo chăn của anh thì chợt sững sờ, phản ứng lại thì mặt tôi đã đỏ như tôm luộc: “Không phải không phải, chú hiểu lầm rồi…”

Ở trên giường, Trình Vọng bị tôi kéo chăn lộ ra nửa cái chân trắng nõn, giống như một cô vợ nhỏ thẹn thùng.

Anh ta nắm chặt chăn, vẻ mặt oan ức nói: “Em còn không buông tay.”

Tôi vội vàng buông tay, ngoan ngoãn quay lưng lại đứng ở cửa chờ bác sĩ khám cho anh.

Rất lâu sau, nghe bác sĩ hỏi: “Cháu có đem theo váy không?”

“Người nhà có thể xoay người rồi.” Bác sĩ tháo bao tay cao su ra.

“Tốt nhất là cho cậu ấy mặc váy, như vậy đi lại sẽ ít ma sát, giảm bớt đau đớn hơn.”

Váy tôi đã đem đến, là anh trai tôi đặc biệt chở tôi về nhà lấy.

Trước mặt bác sĩ, tôi lấy trong túi ra một chiếc váy xếp li màu hồng: "Cái này được không ạ?"

Trình Vọng:…

“Cái này có thể che được cái mông hả?” Anh ta hùng hổ, “Tôi có thù oán gì với em hả? Chắc kiếp trước tôi nợ anh em hai người!”

Thực ra không phải tôi cố ý mang đến váy xếp ly màu hồng này, mà là tôi chưa bao giờ mặc chân váy, toàn là váy liền thân thôi. Chiếc váy này là đồng phục tập thể lớp bắt buộc phải mua hồi trường đại học tổ chức đại hội thể thao.

Bác sĩ không nhịn được cười lên, thậm chí ông ấy còn cầm lấy váy ướm thử:” Có thể che được đến đầu gối. Ngoại trừ màu có chút nữ tính, nhưng mà cháu trắng mặc vào chắc là rất đẹp.”

Trình Vọng: “Ba người các người cùng một nhóm đúng không?”

Anh ấy chớt cũng không chịu mặc, cứ khăng khăng mặc chiếc quần Jogger màu xám của mình. Nhưng sau khi mặc vào, vừa đi mấy bước đã đau đến nỗi hét lên "Xì! Xì!" không dứt.

Cái trò này ai cắt rồi mới biết nó đau thế nào, cộng thêm việc đi lại bị ma sát, cái này phải gọi là siêu kích thích!

Cuối cùng, sau khi đi được mấy bước, anh ấy đã thỏa hiệp: “ Váy! Mang đến đây! Tôi mặc!”

Sáu từ ngắn ngủi này được anh ta thốt ra trong sự nghiến răng nghiến lợi, tôi dường như nghe thấy âm thanh răng hàm sắp bị nghiền nát.

Tôi đưa váy cho anh ấy, sau đó ở bên ngoài phòng bệnh đợi anh ấy thay đồ.

Vừa đóng cửa, thì thấy một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng ngoài hành lang tiến về phía tôi, trong đó có một người đàn ông lịch lãm đeo kính gọng vàng, tóc vuốt keo gọn gàng, nhìn thấy tôi thì ngớ ra rồi rời nhóm và nhanh chóng đi về phía tôi.

Tôi hoảng sợ muốn trốn, mở cửa phòng bệnh trốn vào, vừa đúng lúc nhìn thấy Trình Vọng cởi quần…

“A!!!”

Tôi và anh ấy cùng hét lên, tôi không thể ở lại phòng bệnh nên vội vàng bịt mắt, lại gấp gáp mở cửa ra ngoài.

Vừa ra ngoài, liền đụng phải lồng ngực của Chu Cẩn.

Mùi thuốc khử trùng phả vào mặt khiến tôi lại nhớ đến những việc tồi tệ đã trải qua.

Nửa năm trước, tôi là thực tập sinh.

Chu Cẩn là người hướng dẫn, cũng là mối tình đầu của tôi. Mối quan hệ này ban đầu là do hắn chủ động.

Đầu tiên hắn quan tâm đến tôi mọi lúc có thể, tặng hoa bày tỏ thành ý, cuối cùng là sau buổi tụ họp của khoa, mượn rượu tỏ tình với tôi.

Tôi cho rằng chúng tôi là người yêu, hóa ra mọi thứ từ đầu đến cuối đều là lừa dối.

Hắn ta có vợ chưa cưới.

Chúng tôi yêu đương nửa năm, cho đến khi có một cô gái đến khoa của chúng tôi náo loạn, sau đó tát tôi một cái, gọi tôi là tiểu tam thì lúc đó tôi mới biết.

Tôi đã cố gắng hết sức để giải thích nhưng cô ta không nghe, cô ta cho rằng chính tôi đã dụ dỗ hắn ta, dù tôi có đưa ra đủ mọi bằng chứng, cô ta vẫn không tin, cô ta còn mắng tôi: [Tuổi còn trẻ không lo học đàng hoàng, mà học người khác làm tiểu tam! Nếu cô không quyến rũ anh ấy, anh ấy có sa ngã không?]

Tôi kéo Chu Cẩn đến đối chất với cô ta, hắn ta lại nói rất mập mờ nước đôi, thậm chí ngay lúc biết tôi có chứng cứ, tôi bị cô ta lừa, cô ta lấy điện thoại của tôi xóa lịch sử trò chuyện của chúng tôi đi, định dạng lại điện thoại luôn.

Sau đó cô ta đến bệnh viện tung tin đồn tôi quyến rũ hắn ta.

Không ai tin tôi cả, tất cả mọi người anh một câu tôi một câu, phun nước bọt cũng đủ sắp dìm c.h.ế.t tôi. Tôi có giải thích thế nào mọi người cũng không nghe.

“Làm thế nào em biết tôi đã trở về?”

Lời của Chu Cẩn cắt ngang dòng hồi ức của tôi.

Nhìn tên chó trước mặt, tôi nắm chặt tay.

Sau sự cố đó, bệnh viện báo cáo với nhà trường đình chỉ tư cách thực tập của tôi, điều này thậm chí khiến tôi có thể không được nhận chứng chỉ tốt nghiệp.

Tôi ở nhà nằm khóc suốt một tuần, gầy đến mức hốc mắt trũng xuống, còn nghĩ không thông mà cắt cổ tay tự làm mình bị thương. Vết thương cũ ở cổ tay cũng do việc này để lại, nên tôi không thể nhấc vật nặng lên. Tôi gần như suy sụp, nhưng còn hắn ta thì sao?

Không có chuyện gì hết.

Do có mối quan hệ cho nên hắn ta không bị đuổi khỏi bệnh viện, thậm chí được chấp thuận ra nước ngoài giao lưu học tập. Hắn còn thuận tiện đưa vợ sắp cưới đi du lịch thư giãn.

Về phần tại sao tôi biết, là do vợ sắp cưới của hắn gửi tin nhắn MMS cho tôi xem ảnh chụp chung của bọn họ, cô ta đắc ý khoe khoang: “Làm tiểu tam không có kết cục tốt đẹp đâu em gái, tôi hy vọng về sau cô nên ngoan ngoãn học hành, đừng đặt hết tâm trí vào việc dụ dỗ đàn ông nữa.”

*MMS: tin nhắn đa phương tiện

Khi nhận được tin nhắn MMS này, tôi như muốn nổ tung…

Đọc truyện chữ Full