DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bổn Cung Không Thể
Chương 83: Phế truất Hoàng đế

Bóng đêm tối tăm là tấm chắn tốt nhất, mưa rào cuối mùa xuân che giấu ánh hàn quang của binh khí trong Thừa Minh điện.

Kỳ Viêm đỡ sau eo của Kỷ Sơ Đào, nhẹ nhàng che khuất đôi mắt của nàng, không để nàng thấy cảnh tượng đẫm máu trên mặt đất.

Cảnh tượng vụn vặt tràn ngập trong đầu, Kỷ Sơ Đào không khỏi nhớ lại dưới cung tường trong giấc mơ, lúc Kỷ Nguyên bị ám vệ chặn giết, hắn cũng dùng tư thế bảo vệ này che khuất đôi mắt của nàng, vòng ra một mảnh trời sạch sẽ cho nàng…

Tiếng gió thổi ầm ĩ ngoài điện, giọng nói của Kỳ Viêm cũng lạnh lẽo như nước mưa, vội vàng hỏi: “Bị thương chỗ nào rồi?”

“Ta không sao.” Lông mi ướt át của Kỷ Sơ Đào quét qua lòng bàn tay của Kỳ Viêm, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết kéo bàn tay của Kỳ Viêm che trước mắt mình.

Ánh đèn chiếu sáng hàn quang trên binh khí, Kỷ Chiêu đã sợ hãi đến ngây người.

Chốc lát sau, Kỷ Nguyên có vẻ đã hết kiên nhẫn, quay sang nói với Kỷ Sơ Đào: “Vĩnh Ninh, muội đã làm rất nhiều rồi, về nhà nghỉ ngơi đi.”

Nói đoạn, đôi môi đỏ au cũng nàng ấy cong lên, nhìn Hoàng đế do nàng ấy tự tay nuôi dưỡng dạy dỗ như đang nhìn một con sâu bọ dơ bẩn nào đó, lạnh nhạt nói: “Bổn cung muốn, nói chuyện rõ ràng với Hoàng đế.”

Sấm chớp chém ngang qua mưa đêm, ánh sáng trắng bệch thoáng chốc chiếu sáng sát khí lạnh lẽo trong mắt nàng ấy.

Kỷ Chiêu cứ như thấy ma, sắc mặt trắng bệch không khác gì người chết.

Kỷ Sơ Đào biết, chuyện kế tiếp mà đại tỷ sắp làm tuyệt đối không phải là chuyện lương thiện. Nàng ấy không muốn muội muội của mình bị cuốn vào vụ này, khiến người khác chỉ trích.

Lúc nào nàng ấy cũng thế, lạnh lùng hà khắc nhưng vào thời khắc mấu chốt, nàng ấy lại đứng ra gánh vác tất cả sự chỉ trích và bêu danh.

Bao nhiêu năm trong quá khứ, nàng ấy cũng từng che chở Hoàng đệ của mình vậy. Sao Kỷ Chiêu lại nhẫn tâm bỏ mặc phụ hoàng giết nàng ấy? Chỉ cần y từng nghĩ đến chuyện chừa lại một con đường sống cho nàng ấy thì bây giờ y sẽ không bị phản phệ đến mức này.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện đại tỷ đã từng trải qua sự phản bội và lừa gạt cỡ nào, Kỷ Sơ Đào lại không thể đồng tình với Kỷ Chiêu.

Đôi mắt nàng đỏ hoe, quay sang nhìn nam nhân vẫn bầu bạn bên cạnh nàng: “Kỳ Viêm, chúng ta đi thôi.”

Thấy nàng thật sự xoay người rời đi, Kỷ Chiêu sắp điên rồi.

“Tam Hoàng tỷ, đừng đi! Đừng đi!

Y lảo đảo ngã xuống long tỷ, vươn tay như thể muốn giữ chặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng, khàn giọng hét lên: “Chẳng phải Tam Hoàng tỷ thương trẫm nhất sao? Đừng bỏ trẫm lại một mình! Hoàng tỷ!”

Dáng vẻ khóc lóc đến mức nước mắt nước mũi lem luốc này của y, nào còn một chút tôn nghiêm của bậc Đế vương?

Kỷ Sơ Đào hít sâu một hơi, quay lại chất vấn từng câu từng chữ: “Ngày xưa khi chúng ta yêu thương ngươi, ngươi đã từng trân trọng bao giờ chưa?”

Kỷ Chiêu như bị chọc trúng tử huyệt, tiếng khóc chợt ngưng bặt.

Đôi môi trắng bệch của y ngập ngừng, tuyệt vọng khóc nức nở: “Tam… Tam Hoàng tỷ… Dù sao đi nữa, trẫm chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm hại tỷ!”

Kỷ Sơ Đào biết nếu mình còn ở đây thì chắc chắn sẽ mềm lòng, bèn nhẫn tâm xoay người rời đi.

Không ít cấm quân vây quanh Thừa Minh điện, bao vây một nhóm ám vệ hắc ý. Kỷ Sơ Đào suy đoán có lẽ đó là binh lực cuối cùng mà phụ hoàng để lại cho Kỷ Chiêu, đồng thời cũng là đầu sỏ đã chặn giết Hoàng tỷ dưới cửa cung trong giấc mơ…

Nàng không nhìn họ, chỉ bình tĩnh bước vào màn mưa tối om.

Không khí ẩm ướt lạnh lẽo lập tức bao phủ chung quanh, hạt mưa rơi tí tách trên mặt, lúc này nàng mới nhận ra mình ngơ ngác đến mức quên đội mũ trùm của áo choàng.

Mãi đến khi một bóng râm bao phủ trên đỉnh đầu, che mưa cho nàng.

Kỳ Viêm cầm ô giấy dầu vàng trong cung bằng một tay, tán ô đều nghiêng hết về phía Kỷ Sơ Đào, tay còn lại nắm chặt bàn tay hơi lạnh của nàng, giọng trầm thấp: “Đi thôi, hồi phủ.”

Hắn không nói nhiều, lại tiếp thêm sức mạnh cho người khác.

Kỷ Sơ Đào tham lam hấp thụ hơi ấm trong lòng bàn tay của hắn, vứt bỏ toàn bộ âm mưu tính kế ra sau đầu, giọng nói dịu dàng khẽ run rẩy, gật đầu thật mạnh: “Ừ.”

Xe ngựa hồi phủ lặng yên lăn qua cửa cung, người hầu cầm ô xách đèn, soi sáng những vũng nước trên con đường trong cung.

Kỳ Viêm vén rèm cửa tiến vào thùng xe, tiện tay gác thanh kiếm lên bàn, sau đó đặt tay lên đầu gối ngồi xuống bên cạnh Kỷ Sơ Đào, lên tiếng cắt ngang qua những suy nghĩ loạn xạ trong đầu nàng: “Vì sao nàng không làm theo giao kèo ban đầu, thổi còi sớm một chút?”

Trong lúc Kỷ Sơ Đào đang ngơ ngác, Kỳ Viêm đã vươn tay chạm vào chiếc còi bằng xương đeo trên cổ nàng, ngón tay lại men theo cằm của nàng di chuyển lên trên, vuố/t ve gò má của nàng.

“Nếu cung nữ kia thực sự ra tay, hoặc mũi tên kia bắn không chính xác, khiến nàng bị thương thì sao?” Kỳ Viêm nhíu mày, hiển nhiên là đang tính sổ với nàng.

Lúc trước đã giao kèo với nhau là một khi nhận thấy tình huống không ổn thì phải lập tức thổi còi nhắc nhở, lúc đó Kỳ Viêm mới miễn cưỡng đồng ý cho nàng đi gặp Kỷ Chiêu.

Nhưng mà…

“Bổn cung muốn biết rõ ràng chân tướng, cũng muốn cho A Chiêu…” Dừng lại một chút, Kỷ Sơ Đào mới mím môi sửa lại: “Cũng muốn cho Hoàng thượng một cơ hội, đây là cơ hội duy nhất để thấy rõ nội tâm của đệ ấy, khiến đệ ấy nói ra chân tướng.”

Kỳ Viêm thấy rõ nỗi buồn trong mắt nàng.

Trước kia, vì cái chết của Yến Hành mà nàng buồn bã mấy tháng, huống chi là đệ đệ cùng nhau lớn lên từ tấm bé?

Sắc mặt Kỳ Viêm vẫn lạnh lẽo, giận nàng dùng thân thể mình để mạo hiểm, tự chủ trương, song cánh tay vẫn vô thức vươn tay, ôm nàng vào lòng với động tác chẳng mấy dịu dàng.

Ánh mắt của hắn lạnh lẽo nhưng trái tim lại nóng rực.

Kỷ Sơ Đào thả lỏng thân thể, thuận theo ôm vòng eo săn chắc của hắn, vùi mặt dụi vào lòng hắn.

“Kỳ Viêm, trước kia chàng… Có phải từng thật sự nghĩ đến chuyện tạo phản không?” Giọng nói mong manh của thiếu nữ vang lên từ trong lòng.

Kỳ Viêm híp mắt, nâng cằm nàng lên, hỏi: “Bây giờ điện hạ định lôi chuyện cũ tính sổ với thần hả?”

“Bổn cung chỉ hỏi lần này thôi.” Đôi mắt ướt át xinh đẹp của Kỷ Sơ Đào nhìn hắn: “Chàng không trả lời cũng được nhưng đừng nói dối.”

“Đúng.” Cuối cùng, Kỳ Viêm vẫn nói thật.

Tính cách của hắn vốn lạnh lùng, cái gì cũng dám làm. Nếu không phải trong lòng có tia sáng muốn bảo vệ thì có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ thật sự lật đổ sự thống trị của Kỷ Nguyên, thậm chí tự tay hủy diệt giang sơn của Kỷ gia.

Nghe vậy, Kỷ Sơ Đào vô cùng may mắn vì lúc trước mình kiên trì đến cùng, lại kìm lòng không đậu suy nghĩ, cho nên Kỳ Viêm buông bỏ thành kiến đối với đại tỷ, cũng buông bỏ chống lại Kỷ gia, là vì thích phải mình ư?

Dường như nhận thấy suy nghĩ trong lòng nàng, Kỳ Viêm nói: “Ta làm việc không theo lẽ thường, từ đầu đến cuối chỉ vì muốn đạt được sự tán thành và tín nhiệm, chứ không phải bị kẻ khác coi như nô bộc lợi dụng làm nhục. Nếu có người chịu tin tưởng ta thì việc gì ta phải tạo phản?”

Chóp mũi Kỷ Sơ Đào đỏ ửng, đôi mắt lại sáng ngời, biết rõ còn hỏi: “Người kia là ai?”

Đôi môi của Kỳ Viêm cong lên, lại bị hắn cố ý đè x/uống, trầm giọng: “Một nàng Công chúa… Ngốc nghếch lấy thân nuôi hổ.”

Mấy chữ cuối cùng, hắn gần như cắn lên vành tai nàng, âm thanh khàn khàn vô cùng gợi cảm.

Trái tim nặng trĩu của Kỷ Sơ Đào cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Song chỉ cần nghĩ đến chân tướng đêm nay, nàng vẫn kìm lòng không đậu buông tiếng thở dài: “Chàng nói đúng, nghe thấy những lời mà chính miệng Hoàng thượng nói, bổn cung bỗng nhiên… Cảm thấy ghê tởm vì dòng máu chảy trong người mình.”

Kỳ Viêm ôm chặt nàng: “Họ là họ, nàng là nàng.”

Nghĩ đến chuyện gì đó, Kỷ Sơ Đào nhíu mày hỏi: “Có phải ngay từ đầu chàng đã điều tra được điều gì đó không? Vì sao chuyện đêm nay, chàng không kinh ngạc chút nào?”

Vẻ mặt của Kỳ Viêm đã chứng minh tất cả.

Lúc trước, khi hắn tương kế tựu kế nương thân trong phủ Công chúa, đã từng nhận thấy một dòng nước ngầm thúc đẩy sự việc ẩn giấu bên cạnh Kỷ Sơ Đào. Sau này hắn kiên nhẫn đàm phán với Lang Gia Vương, tìm hiểu nguồn gốc, cuối cùng điều tra ra Kỷ Chiêu.

Đêm Lang Gia Vương bức cung, có kẻ mưu toan tranh thủ thời điểm loạn lạc để ám sát Kỷ Nguyên, điều đó càng chứng minh suy đoán của hắn là chính xác. Chẳng qua, hắn vẫn chưa tìm được bằng chứng…

Nói ích kỷ một chút, hắn không thèm quan tâm tới sự sống chết của bất cứ kẻ nào ngoài Kỷ Sơ Đào.

“Sợ nàng buồn nên ta không nói với nàng.” Kỳ Viêm đáp.

Kỷ Sơ Đào khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Người buồn nhất phải là đại tỷ mới đúng.”

Đêm mưa liên miên không biết khi nào mới kết thúc, trò hay vẫn chưa kết thúc.

Thừa Minh điện, gió mạnh thổi vào khung cửa sổ lắc lư ầm ĩ.

“Bẩm Đại điện hạ, Tiên đế… đã mời tới.” Hạng Khoan ướt như chuột lột, hai tay run rẩy dâng lên một chiếc khay phủ lụa vàng.

Kỷ Chiêu ngồi co ro trên long ỷ, chỉ thấy trên chiếc khay đó nhô lên thật cao, hình như là có tấm mộc bài nào đó được phủ khăn lụa.

Một cơn gió thổi vào từ ngoài cửa điện, thổi bay khăn lụa vàng rơi xuống sàn nhà, để lộ linh vị gỗ mun đặt trong chiếc khay trên tay Hạng Khoan. Lại là một tia chớp đánh xuống, có thể thấy rõ dòng chữ “bài vị của Hoàng đế Mục Tông Chiêu Đại Ân” trên linh vị!

Kỷ Chiêu hét lên một tiếng, vô cùng hoảng sợ nhìn nữ tử đeo trâm cài, mặc một bộ váy cung đình sẫm màu đang ngồi ngay ngắn trên ghế.

Nàng ấy đã hoàn toàn điên rồi, bất chấp bị phê phán tội sơ suất cũng phải lôi bài vị của phụ hoàng ra từ Thái miếu!

Kỷ Nguyên chẳng buồn liếc nhìn tấm bài vị ấy một cái, cười lạnh lẽo: “Tốt lắm, đã đến đủ người rồi, thế thì bắt đầu thôi.”

Dứt lời, nàng ấy tao nhã đứng dậy, kéo làn váy dài từng bước một tiến về phía Kỷ Chiêu đang ngồi trên long ỷ.

Mỗi khi nàng ấy đến gần một bước, thân thể Kỷ Chiêu sẽ không kìm nén được mà run lên.

Kỷ Nguyên đứng trước mặt Kỷ Chiêu, sau đó khom lưng, đôi mắt phượng sắc bén như muốn đâm vào nội tâm nhu nhược của Kỷ Chiêu, sau đó nàng ấy vươn tay về phía cổ của Kỷ Chiêu.

Móng tay được bảo dưỡng thỏa đáng, đầu ngón tay hơi lạnh, vừa chạm vào cổ Kỷ Chiêu thì y đã giật thót cả người, khóc kêu khàn cả giọng: “Trưởng tỷ! Trẫm biết lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi!”

“Bây giờ Hoàng đế mới nói những lời này, không cảm thấy đã quá trễ rồi à?”

Nói đoạn, đôi mắt phượng của Kỷ Nguyên thay đổi, túm lấy vạt áo của Kỷ Chiêu thật mạnh rồi kéo y xuống long ỷ.

Kỷ Chiêu bị vạt áo siết cổ đến mức đỏ mặt tía tai, khóc lóc hô hào “cứu giá”. Kỷ Nguyên chẳng buồn để mắt tới y, kéo lê y trên sàn nhà, dừng lại trước bài vị của Tiên đế rồi đặt tay lên vai y, nhẹ nhàng đè xu/ống. Kỷ Chiêu đã sợ hãi đến mức cả người mềm nhũn nên vừa bị đè xuố/ng, y lập tức quỳ mọp xuống đất, mãi mà không thể bò dậy được.

Từ đầu đến cuối, Kỷ Nguyên vẫn giữ nguyên nụ cười tao nhã thỏa đáng, bễ nghễ chúng sinh, uy nghiêm vô song.

Nàng ấy giơ tay lên cho Kỷ Chiêu một cái bạt tai, y bị đánh mạnh đến mức quay mặt sang một bên, tiếng kêu cứu ầm ĩ tức khắc ngưng bặt.

Tiếng bạt tai giòn tan vang vọng khắp đại điện, song chư vị cấm quân cứ như bị điếc tập thể, thậm chí không dám ngước nhìn dù chỉ một chút. Kỷ Chiêu ôm gò má dần dần sưng đỏ, vẻ mặt tràn đầy khó tin và kinh hãi, sợ đến nỗi nín thinh.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Nguyên đánh y nhưng khí thế ấy, quả thực còn đáng sợ hơn cả giết y!

Kỷ Nguyên nhận lấy khăn tay mà Thu nữ sử đưa cho mình, chậm rãi lau sạch bàn tay, cứ như mấy cái tát vừa rồi khiến bàn tay của nàng ấy bị dính thứ gì đó dơ bẩn lắm.

Nàng ấy lấy bài vị của Tiên đế từ tay Hạng Khoan, không phải cầm bằng hai tay mà xách bằng ngón tay như đang xách một miếng gỗ rẻ tiền nào đó, đặng tiến về phía long ỷ.

Nàng ấy đặt bài vị của Tiên đế lên long án, điều chỉnh vị trí cho ngay ngắn một chút.

Ngón tay Kỷ Nguyên nhẹ nhàng vuốt ve hình dạng của linh bài, ánh mắt như ngước nhìn quá khứ xa xôi, lạnh lùng nói: “Chẳng ngươi suốt ngày đề phòng bổn cung soán quyền đoạt vị sao? Hôm nay bổn cung sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt, nếu bổn cung thật sự muốn thí quân đoạt vị… Thì sẽ có cảnh tượng như thế nào!”

Kỷ Nguyên trầm giọng ra lệnh: “Tất cả dẫn lên đây!”

Cấm quân lập tức áp giải mấy chục ám vệ vào điện, Kỷ Chiêu lập tức nhận ra: Họ cũng như đại cung nữ kia, đều là tử sĩ mà Tiên đế để lại cho mình.

Mà bây giờ, trên cổ đám tử sĩ đó đều gác một lưỡi đao sắc bén.

“Nhìn cho kỹ!” Kỷ Nguyên bóp má Kỷ Chiêu để y ngẩng đầu nhìn tử sĩ trong tay mình, gằn từng chữ: “Đây mới là… Mưu – quyền – soán – vị chân chính!”

Nàng ấy ra lệnh một tiếng, máu tươi chảy khắp cung điện.

Trước mặt Kỷ Chiêu và bài vị của Tiên đế, Kỷ Nguyên gi/ết chết toàn bộ sĩ tử và cung nhân còn sót lại của họ.

Kỷ Chiêu suy sụp gào thét, run lập cập như cầy sấy.

“Đồ hèn nhát!” Kỷ Nguyên khinh miệt cười khẩy.

Trong ánh mắt kinh ngạc run rẩy của Kỷ Chiêu, nàng ấy phất ống tay áo, công khai ngồi lên long ỷ.

Nàng ấy đặt tay lên tay vịn được điêu khắc chân long, ngẩng đầu nhìn tấm bài vị im lặng kia, híp mắt nói: “Phụ hoàng đã từng là người mà ta kính trọng nhất trên đời này, ông ta dạy sách lược và hùng tài trị quốc cho ta, để ta được hưởng thụ quyền lực và địa vị khác với những Đế Cơ khác… Nhưng kết quả là, chẳng qua chỉ muốn lợi dụng bổn cung chém đứt chông gai giúp nhi tử của ông ta, hút khô máu của bổn cung, còn đòi lấy mạng bổn cung!”

“Nếu Tiên đế đã nhọc lòng biến mọi người thành quân cờ bồi dưỡng nhi tử của ông ta lên ngôi, vậy thì bổn cung sẽ không cho ông ta thành công. Ông ta muốn chặt đứt đường con cháu của bổn cung, bổn cung sẽ chặt đứt nòi giống của ông ta!”

Kỷ Nguyên lạnh nhạt nói, giơ tay lướt qua bài vì đặt trên mặt bàn đằng trước, sau đó ánh mắt chợt thay đổi, nhẹ nhàng búng ngón tay.

Bài vị ngã ngửa xuống mặt bàn, lăn lông lốc trên bàn, phát ra tiếng lộc cộc vừa bất lực vừa nực cười.

Nhìn mà xem, vị Đế vương cay nghiệt trước kia sừng sững như núi cao không thể vượt qua, giờ đây chẳng qua chỉ là một mảnh gỗ mục, đẩy là ngã mà thôi.

Nàng ấy cười khẩy một tiếng, hất cằm ngạo mạn nói: “Phụ hoàng, người hãy nhìn cho kỹ, nhi tử bảo bối của người sẽ bị quân cờ vốn nên ‘dầu hết đèn tắt’ này phế truất như thế nào!”

Đọc truyện chữ Full