Kỷ Sơ Đào đang nhìn chiếc đèn lưu ly, dưới đèn treo một tờ giấy đỏ, trên đó viết câu đố hơi thú vị: Hồng y, ngọc cốt, hắc tâm*.
*Hắc tâm: lòng dạ hiểm độc.
Nàng cúi đầu liếc mắt nhìn tà váy đỏ rực của mình, lại nhìn hai tay trắng nõn như sương như tuyết, tựa như “hồng y, ngọc cốt” là đang nói về dáng vẻ của nàng lúc này, thế nhưng vế sau lại kèm thêm câu “hắc tâm” khiến nàng không khỏi buồn bực trong lòng.
“Là quả vải.” Thấy nàng ngơ ngẩn hồi lâu, tiếng cười của Yến Hành vang lên ngay cạnh nàng.
Hắn ta đưa tiền rồi tháo đèn lưu ly đưa cho Kỷ Sơ Đào, nhẹ giọng nói: “Điện hạ nhìn chiếc đèn này đã lâu, nếu người thích thì tặng cho điện hạ.”
Kỷ Sơ Đào sững sờ.
Thật ra, trong lòng nàng biết rõ mình cũng không thích chiếc đèn này lắm, bèn mỉm cười lắc đầu: “Ngươi cứ giữ đi, ta tự mua được.”
Yến Hành lấy quạt xếp che mặt, nghiêng người cười nói: “Không sao cả, thần thích giải đố nhưng không thích đèn, nếu đã đoán trúng mà không mua sẽ khiến chủ sạp hàng khó làm ăn. Chi bằng mời điện hạ giúp đỡ hợp tác, thần giải đố, điện hạ cầm đèn, chẳng phải rất tốt sao?”
Hắn ta đã nói như vậy, Kỷ Sơ Đào không tiện từ chối, nàng đưa bàn tay trắng nõn như ngọc ra nhận lấy đèn lưu ly trong tay Yến Hành.
Vừa chạm tới tay cầm thì thấy bóng đen che phủ, một bộ hắc bào đẫm hơi lạnh làm như hữu ý vô ý xen vào, ngăn cách giữa nàng và Yến Hành.
Kỷ Sơ Đào ngước mắt lên, nàng thấy khuôn mặt anh tuấn của Kỳ Viêm và chiếc đèn quả hồng tròn trịa đáng yêu trong tay hắn.
Ánh mắt hơi sáng lên, nàng lập tức quên mất ngọn đèn lưu ly kia, cười cong mắt nói: “Kỳ Viêm, cuối cùng ngươi cũng đến rồi! Bổn cung đợi ngươi rất lâu, ngươi về nhà đoàn viên ư?”
“Vâng.” Kỳ Viêm đáp lại một tiếng mơ hồ từ sâu trong cổ họng, giọng nói không mấy vui vẻ.
Trên đường đông người chen chúc, Kỳ Viêm nhích lại gần Kỷ Sơ Đào không chút dấu vết, ngăn cách người đi đường va chạm với nàng, đương nhiên, cũng ngăn cách Yến Hành tới gần.
Kỳ Viêm chưa bao giờ là người vừa vào trận chiến đã muốn chạy.
Tổ phụ nói hắn là tướng tài trời sinh nhưng lại không có lòng tin. Hắn đánh thắng biết bao trận, không hề liên quan đến “trung thành”, mà chỉ dựa vào sự tàn nhẫn trong xương cốt nên mới thắng hết lần này đến lần khác.
Giống như vừa rồi nhìn thấy mỹ nhân dưới ngọn hoa đăng, hắn chỉ dừng bước một thoáng, rồi lập tức nắm chặt tay cầm chiếc đèn quả hồng sải bước tới.
Chiến trường mang tên “Kỷ Sơ Đào” này, hắn cũng muốn thắng.
Quả nhiên, chiếc đèn quả hồng trong tay hắn đã thu hút sự chú ý của Kỷ Sơ Đào.
Kỳ Viêm đưa đèn qua, ngọn đèn quả hồng lập loè hệt như một trái tim rực lửa.
Kỷ Sơ Đào: “Hả?”
Kỳ Viêm xoay đầu sang hướng ngược lại, nửa bên mặt như được mạ ánh quang, đường nét từ xương mày đến sống mũi vô cùng mạnh mẽ, hắn nói: “Thần tiện tay mua.”
“Cho ta ư?” Thú thật, Kỷ Sơ Đào rất thích những món đồ vừa khéo léo vừa đẹp đẽ như thế này, nàng muốn nó, song lại cảm thấy thân là Trưởng Công chúa mà cứ cầm đồ của nam nhân thì không ổn lắm.
Suy nghĩ một lát, nàng nhìn quanh các sạp hàng hai bên đường, mắt sáng lên: “Ta không thể lấy không được, ngươi chờ một xíu.”
Dứt lời, nàng dẫn thị vệ đi tới sạp hàng bên cạnh.
Trong tay Yến Hành vẫn cầm chiếc đèn lưu ly chưa đưa đi, hắn như đang nghiền ngẫm, liếc mắt nhìn Kỳ Viêm rồi cười nho nhã nói: “Cũng không biết tại sao mà Kỳ tướng quân luôn xuất hiện kịp thời như vậy.”
Kỳ Viêm thôi nhìn thiếu nữ bên sạp hàng, liếc nhìn Yến Hành.
Ánh mắt của người chinh chiến sa trường đã lâu lạnh lẽo như lưỡi đao, tựa như có thể bổ từng lớp da của đối phương, khoét ra điểm sâu nhất bên trong. Lúc hắn nói năng thận trọng có sự mạnh mẽ tự cao tự đại, lạnh lùng nói: “Mặc kệ mục đích của ngươi là gì, cút xa một chút.”
Yến Hành vẫn ung dung cười, song bàn tay đang phe phẩy quạt bất giác chậm lại.
Kỷ Sơ Đào đã trở lại, nhẹ nhàng úp mặt nạ Na Hí* vừa mua lên mặt Kỳ Viêm, cười nói: “Ta dùng cái này để đổi hoa đăng của ngươi được không?”
*Một loại mặt nạ được sử dụng trong kinh kịch địa phương An Huy, với nội dung chủ yếu liên quan đến tôn giáo, ma quỷ và thần thánh.
Đó là một chiếc mặt nạ cáo đen nửa mặt, trên lỗ mắt vẽ một vòng màu đỏ tươi, đuôi mắt dài vẽ hướng lên trên, trông rất xinh đẹp và thần thánh.
Kỷ Sơ Đào thấp hơn Kỳ Viêm một cái đầu, phải kiễng mũi chân mới đeo được mặt nạ lên mặt Kỳ Viêm, ở khoảng cách gần, nàng có thể nhìn thấy đôi môi nhợt nhạt, như thanh kiếm gãy của hắn trong ánh sáng dịu dàng dưới ánh đèn lập loè.
Có lẽ nửa chiếc mặt nạ cáo đen đã che đi đôi lông mày sắc sảo và lạnh lùng của Kỳ Viêm, để lộ xương quai hàm sạch sẽ của hắn, trông có vẻ đẹp tinh tế và anh tuấn giữa chàng thiếu niên và nam tử chín chắn... Kết hợp với mặt nạ con cáo với đuôi mắt hướng lên khiến hắn đẹp đến mức gần như mĩ miều.
Lần đầu tiên Kỷ Sơ Đào nhìn thấy Kỳ Viêm yên tĩnh và e dè như thế này, như thể lệ khí sát phạt quanh người hắn được phong ấn dưới chiếc mặt nạ, thế nên chỉ còn lại chàng thiếu niên hào hoa phong nhã, ánh đèn lưu luyến.
Ánh mắt chạm nhau, nàng chẳng biết vì sao trong lòng có cảm giác nong nóng, bất giác buông lỏng tay, nhận lấy chiếc đèn quả hồng kia rồi cách xa hắn một chút.
“Phù...” Kỷ Sơ Đào thở ra một hơi, đưa lưng về phía Kỳ Viêm, hối hận nói: Sao lần nào đối mặt với hắn cũng đều luống cuống thế nhỉ, khi nào nàng mới học được hào quang chế ngự nam nhân của nhị tỷ đây?
Sau lưng nàng, Kỳ Viêm đưa bàn tay rõ ràng từng đốt đè lên mặt nạ, môi khẽ nhếch lên. Độ cong kia ẩn dưới cái bóng của lòng bàn tay, trông vừa kiềm chế vừa buông thả.
Đây là món đồ Kỷ Sơ Đào tặng hắn, chỉ tặng một mình hắn thôi.
Chuyện vừa rồi nàng cười vui vẻ với Yến Hành, cũng đáng để tha thứ...
Mới vừa nghĩ vậy, đã thấy Kỷ Sơ Đào lấy lại bình tĩnh, phân phát từng món đồ chơi làm bằng đường và những thứ khác vừa mua cho thị vệ và cung tỳ đi theo, nhẹ giọng nói: “Đêm rồi còn phải xuất hành du ngoạn với ta, các ngươi vất vả rồi.”
Yến Hành cũng có quà, là một cái tượng bằng bột nặn thành dáng vẻ thư sinh.
Hình như nàng có thể cười với tất cả mọi người, đối xử với ai cũng dịu dàng như nhau.
Độ cong trên khoé miệng Kỳ Viêm nhạt dần, trước khi cảm xúc kìm nén tự do tuôn trào, hắn im lặng ấn mặt nạ xuống, che đi đôi mắt u ám như đao.
…
Giờ Tuất, người đi đường trên đường càng lúc càng đông, gần như không thể di chuyển được.
Nếu đi dạo tiếp sẽ không phải ngắm đèn nữa, mà ngắm người. Ban đầu, Kỷ Sơ Đào chỉ ra ngoài chơi vì ham mới lạ thôi, lúc này đã chơi thỏa thích nên không ở lại bên ngoài nữa, đoàn người quay về phủ Công chúa.
Trong phủ đã chuẩn bị xong bánh trôi và đồ ăn vặt, Kỷ Sơ Đào bảo người bày thêm mấy cái bàn trong phòng để Kỳ Viêm và Yến Hành cùng dùng bữa.
Kỳ Viêm không hứng thú với bánh trôi ngọt mặn khó phân biệt này, huống chi còn có một Yến Hành chướng mắt ở đây.
Nhưng người đưa ra lời mời là Kỷ Sơ Đào, hắn mím môi, cuối cùng lạnh lùng trầm giọng đáp: “Vâng.”
Căn bản là không có cách nào từ chối nàng.
Cung tỳ đứng một bên nấu rượu, Yến Hành khép quạt lại, đang kể cho Kỷ Sơ Đào nghe tất cả những chuyện thú vị xảy ra trong đám nho sinh.
Hắn ta vốn là người giỏi ăn nói, thái độ dễ gần, dù đó là một câu chuyện dân dã bình thường, ít người biết tới nhưng qua lời kể của Yến Hành đã trở nên li kì, hấp dẫn, vừa nhã nhặn song cũng không kém phần thú vị, chọc Kỷ Sơ Đào phải lấy tay áo che môi, cười đến nỗi khóe mắt ửng đỏ.
Trước đó Yến Hành đánh cược với nàng, nếu câu chuyện hắn ta kể có thể khiến nàng bật cười thì nàng phải uống một chén rượu. Nếu nàng không cười, vậy phạt Yến Hành hai chén.
Nhưng sau nửa canh giờ, Kỷ Sơ Đào đã uống tới bảy tám chén, chén rượu trước mặt Yến Hành vẫn không nhúc nhích.
Ngay cả cung tỳ nấu rượu cũng che miệng cười không ngớt, nói với nhau rằng: “Yến phủ lệnh cũng dí dỏm thật, không biết ngài ấy nghe ở đâu nhiều chuyện hiếm lạ như thế.”
“Ta nói thêm một câu, nếu điện hạ cười, vậy phải phạt tiếp một chén.” Cơm no rượu say, Yến Hành ôn tồn nói.
Kỷ Sơ Đào vừa định đồng ý, đã thấy Kỳ Viêm bên cạnh đưa tay đè chén của nàng lại, cau mày nói: “Điện hạ đã uống đủ rồi.”
Vãn Trúc ở một bên cười khúc khích, nói: “Chắc Kỳ Tướng quân không biết, đừng nhìn điện hạ của chúng ta yêu kiều, dịu dàng như thế mà lầm, tửu lượng của người còn tốt hơn nam tử đó. Mấy chén này chẳng thấm vào đâu cả!”
Tuy khóe mắt Kỷ Sơ Đào đỏ ửng, song ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo, nàng nhẹ nhàng lấy bàn tay to lớn đang che chén rượu của Kỳ Viêm ra, mỉm cười nói: “Tiểu Tướng quân không cần lo lắng, tửu lượng của bổn cung rất tốt.”
Dứt lời, nàng nhìn về phía Yến Hành: “Nếu Yến tiên sinh còn hàng tồn thì cứ việc đổ ra đi.”
Nàng chỉ thích nghe những điều mới mẻ, không liên quan đến người kể chuyện. Nhưng trong mắt Kỳ Viêm, điều này chẳng có gì thú vị.
Hắn đưa tay về, gập chân đổi tư thế, trong lòng chỉ cảm thấy nỗi phiền muộn lại dâng lên.
Yến Hành liếc mắt Kỳ Viêm ở xa, mở quạt xếp ra cái “soạt”, đôi tay như ngọc của văn nhân tao nhã cầm chén rượu lên, đề nghị: “Câu chuyện của thần điện hạ cũng nghe chán rồi, hay là để Kỳ Tướng quân kể chuyện gì đó khác đi? Đại mạc Tái Bắc, nơi quan ải xa xôi, chắc là những chuyện mới mẻ kể không hết.”
Lời này của hắn ta đã nhắc nhở Kỷ Sơ Đào.
Nàng quay đầu nhìn Kỳ Viêm ở bên cạnh, mong đợi nói: “Đúng vậy Kỳ Viêm, ngươi còn trẻ đã theo quân, hẳn là từng thấy rất nhiều chuyện nhỉ?”
Cát vàng che lấp thi thể, máu tươi nhuộm đẫm tuyết trắng, kích gãy kiếm lìa, chỉ có cuộc chém giết nguyên thủy mà thảm thiết, cùng với đó là nỗi đau xé ruột gan khi chứng kiến những người thân yêu của mình đã dốc hết sức lực rồi ngã xuống trong trận chiến.
“Chẳng qua là những chuyện giết chóc, không có gì để kể cả.” Ánh mắt Kỳ Viêm lạnh lẽo trong tích tắc, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, lúc ngẩng đầu hàm dưới nuốt xuống khiến yết hầu chuyển động, vừa ngạo mạn mà vừa phóng khoáng.
Yến Hành lại nói: “Nghe nói nữ tử ở Tái Bắc mũi cao mắt sâu, người nào người nấy đều xinh đẹp, nóng bỏng, tướng quân đóng quân ở phía Bắc Trường Thành đã bao giờ gặp họ chưa?”
Dĩ nhiên những lời này của hắn ta đã gợi lên hứng thú của mọi người trong điện.
Bất kể Đế Cơ tôn quý được nuôi dưỡng trong thâm cung, hay là nội thị, cung nhân xuất thân tầm thường, không ai là không tò mò về lãnh thổ trập trùng bên ngoài tường thành.
Kỷ Sơ Đào chống cằm, tò mò nói: “Bổn cung nghe nói cuộc sống quân doanh vừa nhàm chán, vừa nguy hiểm, song ta không biết rốt cuộc đó là khung cảnh ra sao.”
“Đúng vậy Kỳ tướng quân, ở trong quân doanh các ngài có được thấy nữ tử không?” Vãn Trúc không nén được tò mò.
Người sống an nhàn sung sướng thì làm sao biết được cảnh tàn khốc ngoài biên cương. Kỳ Viêm rót rượu, thản nhiên nói: “Được.”
“Trong quân doanh cũng có nữ nhân ư?” Kỷ Sơ Đào hơi bất ngờ: “Là gia quyến à?”
Giọng nói ngây thơ và trong sáng ấy khiến người ta không thể chê cười nàng.
Tư thế của Kỳ Viêm vẫn tuỳ ý, thấp giọng nói: “Có người là tù binh, có người là doanh kỹ bị liên lụy vì gia đình phạm tội.”
Dành riêng cho tướng lĩnh hoặc quân sĩ lập công huân được an ủi và hưởng dụng, chiến tranh là một việc rất đầy đoạ ý chí, bọn họ cần dùng máu tươi và nữ nhân khích lệ binh sĩ, giúp bọn họ vượt qua nỗi sợ khi đối mặt với chết chóc.
Trong mấy năm Kỷ Nguyên vừa nắm quyền, doanh kỹ trong quân đã đạt tới con số chưa từng có... Những thứ sau đó, hắn không nói ra.
Trong điện gần như yên tĩnh trong giây lát, ánh mắt mọi người đều đảo quanh, như thể họ đã đụng phải điều cấm kỵ to lớn nào đó.
Kỷ Sơ Đào không biết nhiều như bọn họ, vậy nên trên mặt nàng không hề có ý khinh thường hay phỉ nhổ, chỉ nhẹ nhàng “À” một tiếng, nàng thở dài: “Các nàng thật đáng thương, liệu họ có cơ hội hoàn lương không?”
Kỳ Viêm thầm cười khẩy.
Những nữ tử bị đưa vào quân doanh đều là người có gia đình phạm vào trọng tội tru di tam tộc, hiếm ai có thể sống sót quá ba năm, làm gì còn cơ hội hoàn lương chứ?
Kỳ Viêm không bao giờ chạm vào họ, thỉnh thoảng nhìn từ xa, trong mắt các nàng chỉ tràn đầy sự thờ ơ và hơi thở chết chóc nặng nề.
“Có một lần đi tuần ban đêm, ta nghe thấy trong doanh trướng có tiếng nữ nhân đang khóc.” Hắn nghĩ có lẽ mình nên kể một câu chuyện để kết thúc đề tài này, Kỳ Viêm thản nhiên cất tiếng, kể lại lần gặp gỡ duy nhất của mình với nhóm nữ nhân đó.
Ban đêm, tiếng nữ nhân khóc... Nghe cũng thấy hơi rợn người, nhất thời mọi người trong điện đều vểnh tai, nín thở chờ đợi.
“Ta lần theo tiếng khóc đi tìm, là một thiếu nữ còn rất trẻ với cánh tay đầu vết thương, người đó đang cầm một bộ xiêm y mới tinh bị xé rách, khóc lóc thảm thiết.” Kỳ Viêm tiếp tục nói.
Đám nữ tử đó bình thường như người vô hồn, nước mắt đã cạn từ lâu, hiếm khi có người có thể khóc thành tiếng giống như thiếu nữ kia.
“Là bởi vì quá đau ư?” Kỷ Sơ Đào nhạy bén bắt được từ “bị thương”, nàng khẽ thở dài.
“Không, nàng ta khóc vì bộ xiêm y mới tinh bị xé rách của mình. Nàng ta nói đó là vật niệm tưởng mà người trong lòng tặng cho nàng ta...”
Trong mắt họ, mạng sống của mình còn không giá trị bằng bộ xiêm y sạch sẽ. Đây là cuộc đời của “nữ nhân trong doanh trại”, đê tiện như cỏ rác.
Câu chuyện còn chưa kịp kết thúc thì bỗng bị cắt ngang bởi một cơn ho dữ dội.
Kỷ Sơ Đào đang đắm chìm trong câu chuyện cũng chợt bị dọa giật nảy mình, nàng ngước mắt nhìn lên thì thấy Yến Hành ho đến độ hai mắt đỏ bừng.
“Yến tiên sinh, ngươi sao vậy?” Thấy hắn ta bị sặc, Kỷ Sơ Đào ân cần hỏi.
“Không… Không có việc gì, thần bị sặc rượu thôi.” Yến Hành run người mở quạt xếp, lau nước mắt chảy ra vì sặc, cười khổ nói: “Dịp Tết tươi, sao Kỳ tướng quân lại kể đau lòng như thế? Ta ấy à, là người không đành lòng nhất khi nghe về những nữ tử chịu khổ vì gia tộc.”
Kỳ Viêm nhìn Yến Hành lần đầu thất thố, hắn nhướng mày, nheo mắt lại.
Kỷ Sơ Đào cảm thấy đám nữ tử kia đã chịu quá nhiều khổ đau, nàng cũng buồn lòng đồng cảm sâu sắc với họ.
Rõ ràng người phạm tội không phải các nàng nhưng lại phải chịu bị đối xử vô nhân đạo như thế. Nếu như bản thân có thể sửa đổi luật pháp thì điều đầu tiên nên đặt ra là “không làm hại đến thê tử và nữ nhi”, dù sao đi nữa, hầu hết nam nhân phạm phải tội ác tày trời đều máu lạnh vô tình, họ sẽ không dừng tay vì sợ liên lụy đến thê tử và nữ nhi.
Kỷ Sơ Đào thở dài, nói với Kỳ Viêm: “Tiểu Tướng quân, ngươi đừng nói nữa.”
Dòng suy nghĩ của Kỳ Viêm bị cắt ngang, đôi mày nhíu chặt hơn.
Từng lời nói và cử chỉ của tên Yến Hành kia lại khiến nàng để ý nhiều thế ư?
Rượu vào bụng, ngọn lửa không tên trong lòng càng bùng cháy mạnh hơn, gần như muốn đốt cháy phế tạng. Có điều càng ghen tức, sắc mặt hắn lại càng sa sầm.
Một lát sau, hắn đứng dậy nói: “Thần đã say, xin cáo lui trước.”
Dứt lời, không chờ Kỷ Sơ Đào giữ lại, hắn lập tức đứng dậy ra khỏi phòng.
Tết Nguyên Tiêu, phủ Công chúa thắp đèn sáng rực, ánh sáng màu cam trong hành lang quanh co chiếu sáng một lối đi.
Kỳ Viêm vẫn chưa đi xa, hắn tìm một góc không người, chống người nhảy lên lan can chạm trổ, ngồi trên lan can sơn đỏ để xoa dịu tâm tình u ám của mình.
Hắn không biết tâm tình tồi tệ, mất khống chế của mình đến từ đâu, chỉ là hắn nhìn Yến Hành không vừa mắt. Nếu không phải Yến Hành là một văn nhân tay trói gà không chặt, chắc chắn Kỳ Viêm sẽ dùng đao thật giáo thật đánh với hắn ta một trận, hạ gục tất cả những kẻ cản đường...
Cho đến khi trong mắt Kỷ Sơ Đào chỉ nhìn thấy hắn mà thôi.
Món đồ cứng đeo bên hông khiến hắn có cảm giác cồm cộm, chợt đánh thức tâm trí hỗn loạn và kiềm nén của hắn.
Đưa tay sờ, thì ra là chiếc mặt nạ cáo đen Kỷ Sơ Đào tặng ở lễ hội đèn lồng. Nàng dùng món đồ chơi dụ dỗ trẻ con này để đổi lấy ngọn đèn quả hồng mà hắn đã chuẩn bị từ lâu.
…
Kỷ Sơ Đào vẫy tay cho thị tòng lui ra, một mình đi ra ngoài tìm.
Nàng tìm không lâu lắm, ở góc tối cuối hành lang nàng tìm thấy Kỳ Viêm đang ngồi một mình.
Hắn ngồi ở trên lan can chạm trổ, khuỷu tay tựa thoải mái trên đùi, người trên hơi nghiêng về phía trước, có một sợi tóc cực kỳ mảnh rủ xuống bên thái dương, ánh đèn lờ mờ chiếu sáng gò má phóng khoáng, bất cần của hắn, trông hơi vô lại, song lại có chút tịch mịch.
Kỷ Sơ Đào rón rén đi tới, thấy hắn đang ngắm nghía chiếc mặt nạ cáo đen trong tay, đôi mắt u ám và sâu thẳm, chẳng biết đang nghĩ gì.
Cơ mà khi nàng đi qua, Kỳ Viêm đã sớm nghe được động tĩnh, hắn lại đeo mặt nạ lên mặt, buộc nút thắt, che đi cảm xúc còn chưa kịp giấu đi trên mặt mình.
Thế nên Kỷ Sơ Đào không nhìn ra hắn đang để ý đến chuyện gì.
“Kỳ tướng quân, bổn cung vừa mới đọc được một câu đố thú vị, ngươi đoán thử xem?”
Kỷ Sơ Đào biết đêm nay Kỳ Viêm có chút không vui, nàng bèn nghĩ cách trêu hắn, khẽ kéo dài ngữ điệu nói: “Hắc giáp đại tướng quân, tay múa hai kìm sắt. Miệng sùi bọt mép, sang trái mà không tiến lên trước... Ngươi đoán đó là gì?”
Ánh mắt Kỳ Viêm khẽ dừng trên người Kỷ Sơ Đào qua lỗ mắt của mặt nạ con cáo.
Tầng ánh sáng dịu dàng nhất rơi trên người thiếu nữ xinh đẹp, được người người yêu chiều, còn hắn thì như uống rượu độc để giải cơn khát, càng nhìn hắn càng cảm thấy phiền muộn, trống rỗng.
Sự tin tưởng và dịu dàng của Kỷ Sơ Đào chưa bao giờ thuộc về một mình hắn.
Nàng nói hắn đặc biệt, nàng tin tưởng hắn, song nàng vẫn nở nụ cười say đắm lòng người với nam nhân khác.
“Đoán không ra sao?” Kỷ Sơ Đào vẫn chưa nhận ra tâm tình hết sức tồi tệ của Kỳ Viêm, nàng nghĩ câu đố này rất đơn giản, hơn nữa lại vô cùng hợp với thiếu niên áo đen đang tức giận lúc này.
Nàng thản nhiên cười khẽ, tự công bố đáp án: “Là cua đó.”
Dứt lời, nàng còn duỗi hai ngón tay trắng nõn để hai bên má, cong lại thành hình càng cua.
Có lẽ Kỷ Sơ Đào lại uống thêm mấy chén rượu mới đi ra, đôi má trắng như tuyết hơi đỏ, không những cực kỳ đáng yêu mà còn vô cùng đa tình.
Kỳ Viêm thầm nắm chặt mười ngón tay, hờ hững quay đầu nói: “Đã khuya rồi, điện hạ mau đi nghỉ đi.”
Hương thơm dìu dịu của thiếu nữ vấn vít bên người sẽ chỉ làm xáo trộn những suy vốn đã hỗn loạn của hắn, đẩy hắn đến bờ vực mất kiểm soát.
Nghe lệnh đuổi khách, Kỷ Sơ Đào thở dài: “Kỳ Viêm, sao ngươi vẫn chưa vui vậy?”
Kỳ Viêm mím chặt môi.
“Là vì sai lầm xảy ra tại yến tiệc đêm Trừ Tịch, ngươi giận bổn cung không thực hiện lời hứa phục chức cho ngươi sao?” Kỷ Sơ Đào cẩn thận suy nghĩ những chuyện xảy ra gần đây, cũng chỉ có mỗi chuyện này mới khiến cho Kỳ Viêm tức giận.
Thấy Kỳ Viêm không lên tiếng, Kỷ Sơ Đào bó tay, nàng cũng hơi bất lực và giận dỗi. Nàng là Đế Cơ, tuy tính nàng dịu dàng nhưng không chịu được cái tính vui buồn thất thường của Kỳ Viêm.
“Ngươi yên tâm, bổn cung vẫn còn cách khác, sẽ nhanh chóng đưa ngươi ra khỏi phủ. Dù sao ngươi ở trong phủ Công chúa cũng chán ngấy rồi.”
Dứt lời, nàng xoay người muốn đi, cổ tay lại bị người ta vội vàng bắt lấy.
Không biết có phải câu đó đã chọc giận Kỳ Viêm hay không, bàn tay thon dài của hắn nắm chặt, lòng bàn tay nóng hầm hập.
Nhiệt độ truyền lên theo cổ tay Kỷ Sơ Đào, cuối cùng tập trung trên mặt nàng.
Hai người giữ tư thế một đứng một ngồi, ánh mắt chạm nhau trong không trung.
“Thần ghét Yến Hành.” Hắn hơi nghiêng người về phía trước, đối diện với đôi mắt hạnh ươn ướt của Kỷ Sơ Đào, sau khi uống rượu, giọng nói của hắn trở nên vừa trầm vừa khàn, kiềm chế ý nghĩ điên rồ: “Bây giờ điện hạ đã nghe được đáp án, vậy người có thể cách xa hắn một chút không?”
Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, hương rượu và làn hương trên người thiếu nữ hòa quyện vào nhau khiến người ta đê mê.
Canh ba nửa đêm, đợt pháo hoa cuối cùng của lễ hội Tết Nguyên Tiêu đang được bắn ở phương xa.
Tường phủ quá cao, mái hiên thì thấp nên không nhìn thấy pháo hoa đang bắn rầm rộ, chỉ nghe loáng thoáng vài tiếng nổ “bùm bùm” mơ hồ, bầu trời lúc sáng lúc tối.
Trong mắt Kỷ Sơ Đào cũng có ánh sáng lấp lánh.
Nàng ngạc nhiên mở to mắt, không hiểu lắm về yêu cầu vô lý của Kỳ Viêm, nhỏ giọng nói: “Vì sao bổn cung phải cách xa hắn? Hắn là phủ lệnh của bổn cung, còn ngươi là khách khanh của bổn cung, đều giống nhau...”
“Thần là Phò mã của điện hạ, môn khách Thừa Thiên, chính miệng điện hạ nói.” Kỳ Viêm sửa lại lời nàng, sự áp bách quen thuộc lại ập đến, hắn hỏi ngược lại: “Sao có thể chỉ là khách khanh chứ?”
Mặt Kỷ Sơ Đào đỏ bừng, như thể rượu nàng uống đến bây giờ mới phát huy tác dụng, đầu óc choáng váng, ngay cả đèn lồng dưới mái hiên cũng có bóng chồng.
Chỉ có đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng của Kỳ Viêm là rõ ràng đến thế, chiếc mặt nạ con cáo mĩ miều động lòng người.
Nàng mím đôi môi màu anh đào, giãy cổ tay nói: “Đó chỉ là lời ta nói lúc cấp bách, kế sách tạm thời thôi, không thể coi là thật...”
“Nếu thần cho là thật thì sao?” Kỳ Viêm cắn răng ép hỏi.
Kỷ Sơ Đào không thích Kỳ Viêm kiêu căng, ngạo mạn như thế này, như thể hắn đang cố ý trêu chọc nàng vậy. Có lẽ vì Kỳ Viêm là tướng quân, rong ruổi trên chiến trường đã quen, tính tình ngang bướng, không biết lùi bước thỏa hiệp...
Nhưng lúc này đây, Kỷ Sơ Đào cũng không muốn nhượng bộ.
Mặc dù hơi thở đã loạn nhịp, đôi chân trở nên mềm nhũn dưới ánh mắt phức tạp vừa nóng rực, mà vừa lạnh lẽo của hắn, nàng cố gắng gượng không muốn chạy trốn, không muốn lại khiến cho Kỳ Viêm khinh thường mình.
“Ngươi hãy buông bổn cung trước.” Nàng ngẩng mặt, cố gắng bình tĩnh.
Kỳ Viêm không buông ra, cố chấp chờ đợi một câu trả lời.
Hắn còn muốn trêu chọc mình tới khi nào? Kỷ Sơ Đào nhíu mày.
Nhị tỷ từng nói: Nam nhân sẽ thẹn quá hóa giận để che giấu nỗi lòng. Tâm tình hắn càng dao động, sẽ càng làm ra hành động nghiêm nghị giận dữ. Nếu muốn phản công thì không thể lùi bước...
Nhị tỷ nói phương pháp phá giải chiêu này là gì nhỉ?
Pháo hoa vẫn đang nở nộ, chàng thiếu niên đeo mặt nạ con cáo trước mặt nàng gần trong gang tấc, mạnh mẽ mà cô độc, hệt như màn đêm vô tận, giống như dòng dung nham được bao bọc trong lòng sông băng...
Gió nhẹ nhàng lướt qua, ánh đèn chập chờn.
Cơn say xộc lên, ma xui quỷ khiến thế nào.
Kỷ Sơ Đào đã đánh mất lý trí, nàng tức giận nhón mũi chân, nhanh chóng hôn lên gò má mát lạnh của Kỳ Viêm.
Đôi môi mềm mại ấm áp như cánh hoa dính sương, vừa chạm vào liền tách ra.
Pháo hoa dần tàn, cơn gió ngừng thổi, ánh đèn chập chờn, xung quanh lặng yên không một tiếng động.
Trên lan can chạm trổ, cả người Kỳ Viêm cứng ngắc như thanh sắt, đuôi mắt dưới lỗ mắt mặt nạ cáo mở to, quả nhiên hắn đã nới lỏng lực tay...
Trông hết sức bối rối.
Kỷ Sơ Đào cũng không khá hơn chút nào, sắc đỏ lan từ gò má đến tận mang tai, ngay cả khoé mắt cũng ửng đỏ, có một vòng ánh nước lăn tăn trong mắt.
Nàng lui ra sau một bước, chẳng quan tâm thưởng thức “thành quả chiến đấu” phản công thành công của mình, mà đỏ mặt xoay người bỏ chạy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bổn Cung Không Thể
Chương 32: Nụ hôn
Chương 32: Nụ hôn