Kỷ Sơ Đào còn tưởng là cung nữ hầu tẩm trải giường chiếu, bèn đặt hồng ngọc san hô về chỗ cũ, hỏi: “Giường đã dọn dẹp xong chưa?”
Không có câu trả lời.
Kỷ Sơ Đào nhìn kỹ lại thì thấy rõ ràng là một đôi giày da của nam nhân lộ ra từ màn lụa!
Kỷ Sơ Đào thoáng chốc đứng thẳng lưng, cảnh giác hỏi: “Ai ở trên giường?”
Ánh đèn trong cung điện đung đưa, yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở.
Kỷ Sơ Đào quay đầu nhìn cửa điện đã khép kín, lúc này mới hiểu rõ: Nam nhân trên giường, có lẽ chính là “món đồ” mà đại tỷ ra lệnh cho Thu nữ sử đưa đến đây.
Mười mấy người mà nhị tỷ tặng cho nàng, nàng đã không có phúc tiêu thụ, sao bây giờ ngay cả đại tỷ cũng trở nên không đứng đắn như vậy?
Kỷ Sơ Đào đang buồn ngủ, vẫn chưa kịp tỉnh táo hoàn toàn. Nàng đánh bạo tiến về phía giường: “Chỗ này không cần người hầu hạ, ngươi mau ra ngoài.”
Rèm lụa mờ ảo, nam tử nằm bên trong vẫn không nhúc nhích.
Kỷ Sơ Đào hơi nhíu mày, giơ tay vén rèm lụa lên, giọng nói mạnh mẽ hơn: “Nếu ngươi còn không rời đi, bổn cung sẽ kêu người lôi ngươi…”
Giọng nói ngưng bặt tại đây.
Cơn buồn ngủ thoáng chốc bay lên chín tầng mây. Nàng chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái, vẫn giữ nguyên tư thế vén rèm giường nhìn chằm chằm vào nam tử đang bị dây thừng trói chặt trên giường, khó tin kêu lên: “Kỳ… Kỳ Viêm…”
Kỷ Sơ Đào buông rèm giường xuống, nhắm mắt hít sâu một hơi rồi lại vén lên.
Không sai, thật sự là Kỳ Viêm!
Nàng chần chờ lùi về sau một bước rồi xoay người tiến ra ngoài cung điện, nói: “Người đâu lại đây, vì sao Kỳ Tướng quân lại ở đây?!”
“Đại điện hạ nói, nếu Tam điện hạ đã muốn thì thỏa lòng mong mỏi của người.” Giọng nói bình tĩnh không dao động của Thu nữ sử truyền vào từ ngoài điện.
Cho nên, đại tỷ thật sự rửa sạch đóng gói Kỳ Viêm, đưa lên giường của nàng… Làm nam sủng???
Cứ tưởng rằng với yêu cầu hoang đường như thế, đại tỷ sẽ không bao giờ đồng ý! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Bình tĩnh, bình tĩnh trước đã.
Kỷ Sơ Đào ngồi sau bàn, uống một ngụm nước trà hơi nguội, chăm chú suy nghĩ: bất kể là vì nguyên nhân gì mà đại tỷ làm như vậy thì đều coi như thỏa lòng mong muốn của mình, chi bằng biết thời biết thế thu lưu Kỳ Viêm, hắn ở nơi này sẽ an toàn hơn là đại lao của Hình bộ, đại tỷ cũng sẽ không vì chuyện này mà bị nghìn người chỉ trách, lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan…
Việc cấp bách lúc này là chờ Kỳ Viêm tỉnh dậy, nên giải thích an ủi hắn như thế nào.
Kỷ Sơ Đào nuốt nước miếng, lặng lẽ đứng dậy, đặt chân lên tấm thảm trải sàn mềm mại tiến về phía chiếc giường, thử gọi một tiếng: “Kỳ Tướng quân?”
Xuyên qua rèm giường lụa mỏng, chỉ thấy Kỳ Viêm mặc một bộ trung y phong phanh, hai tay bị dây thừng cột chéo sau lưng, cổ tay vẫn đeo gông cùm, dây xích nhỏ được gắn liền với chân giường điêu khắc bằng vàng ròng cồng kềnh nặng nề, đãi ngộ thật sự rất tệ.
Đôi mắt hắn vẫn nhắm chặt, nằm yên không nhúc nhích, chờ mãi mà không thấy trả lời. Kỷ Sơ Đào kìm lòng không đậu lo lắng: Chẳng lẽ hắn đã… Chết rồi?
Nghĩ đến đây, nàng cẩn thận trèo lên giường, ngồi quỳ bên cạnh Kỳ Viêm rồi vươn tay thăm dò hơi thở của hắn.
Hô hấp đều đặn, nàng thở phào nhẹ nhõm: may mắn, vẫn còn thở.
Nhưng vì sao gọi mãi mà không tỉnh dậy nhỉ? Chẳng lẽ bị rót thuốc?
Nghĩ vậy, nàng lắc vai Kỳ Viêm, kêu: “Thế tử? Tiểu Tướng quân?”
Thoáng chốc, Kỳ Viêm mở mắt, hàn quang sắc bén lướt qua đôi mắt.
Cũng không rõ hắn làm động tác như thế nào mà dây thừng to bằng ngón tay cái thoáng chốc đứt làm đôi, Kỳ Viêm xoay người nhào lên như một con thú hoang vừa thoát khỏi gông cùm xiềng xích.
Chỉ trong chớp mắt, Kỷ Sơ Đào đã bị hắn đè trên giường, nằm ngửa mặt lên trần nhà, đầu đụng vào mép giường, tựa như cá nằm trên thớt chờ con người làm thịt.
Trong lúc nàng còn đau đớn, tình thế đột ngột xoay chuyển.
Kỷ Sơ Đào hoảng sợ đến nỗi suýt nữa nín thở, hổn ha hổn hển mở to mắt. Chỉ thấy xích sắt đung đưa leng keng, động tác của Kỳ Viêm tạo ra cơn gió thổi bay rèm giường, lụa mỏng màu đỏ bay lên như sương mù rồi lại rơi xuống.
Trong tầm nhìn mông lung mờ ảo, dường Kỷ Sơ Đào lại thấy Kỳ Viêm mặc đồ tân lang đỏ thẫm chậm rãi bước đến, cúi xuống nhẹ nhàng lấy đi quạt tròn trong tay nàng, khàn giọng thì thầm bên tai nàng như cảnh tượng trong mơ…
Điểm khác biệt duy nhất là thân thể của Kỳ Viêm đang chống tay đè lên người nàng lúc này hoàn toàn căng cứng, đôi mắt như chim cắt tràn đầy hàn ý lạnh lẽo.
Bờ vai bị hắn đè lên đau quá.
Kỷ Sơ Đào không chút nghi ngờ thầm nghĩ: chí ít trong một khoảnh khắc, Kỳ Viêm thật sự bộc lộ sát ý. Nếu trên cổ tay hắn không có một sợi dây xích khác giam cầm thì e rằng một kích vừa rồi, sẽ lấy mất nửa cái mạng của nàng.
Cũng đúng, Tướng quân giữ gìn thiên hạ thái bình, lại không được hưởng thiên hạ thái bình. Được chim quên ná được cá quên nơm, rơi vào tay của nữ nhân, hắn ghét nàng cũng là điều dễ hiểu.
“Điện hạ?” Thu nữ sử vẫn đứng chờ bên ngoài lắng nghe động tĩnh trong điện.
Đại Công chúa đã dặn dò: Nếu Kỳ Viêm không nghe lời thì xử quyết với tội danh ám sát Tam Công chúa, từ đó sẽ được danh chính ngôn thuận diệt trừ hắn, mới có thể ngăn chặn miệng lưỡi người đời…
Nhưng Đại Công chúa cũng nói, tuyệt đối không được để Kỳ Viêm làm tổn thương Tam Công chúa!
Trong điện có gì đó khác thường, Thu nữ sử âm thầm đặt tay lên cánh cửa, nửa tấc dao găm lạnh lẽo sắc bén đã lộ ra từ ống tay áo.
“Bổn… Bổn cung không sao!” Kỷ Sơ Đào nằm ngửa trên giường, đôi mắt ướt át phản chiếu ánh đèn lấp lánh, cũng phản chiếu gương mặt sắc bén của Kỳ Viêm.
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, trong đầu chỉ còn một ý nghĩa: Thu nữ sử là người của đại tỷ, mà đại tỷ muốn giết Kỳ Viêm, tuyệt đối không thể để Thu nữ sử thấy tình huống lúc này!
Nàng phải bảo vệ Kỳ Viêm, không chỉ vì hắn là ân nhân và phu quân tương lai của mình, mà còn vì triều đình sẽ không bị dao động lần nữa vì giết lầm trung lương!
“Không được tiến vào! Tất cả lui ra xa một chút, không ai được phép tiến vào quấy rầy bổn cung!” Kỷ Sơ Đào cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh, quay sang quát to bóng người phản chiếu trên cánh cửa.
Có lẽ là hiếm khi thấy nàng có thái độ mạnh mẽ như vậy, Thu nữ sử hơi cố kỵ, bèn buông bàn tay vừa chuẩn bị đẩy cửa, lùi ra sau một chút theo mệnh lệnh của nàng.
Ánh đèn cung đình lập lòe, dây xích bị kéo căng rung lên lách cách.
Kỳ Viêm lạnh lùng nhìn tiểu Công chúa dưới thân, rõ ràng đang run cầm cập mà vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh, lời nói của Kỷ Nguyên lúc ở nhà tù lại vang lên trong đầu hắn.
“Miệng lưỡi người đời đáng sợ, với tình thế hiện nay, giết Kỳ ái khanh thật sự là hạ hạ sách.” Kỷ Nguyên đứng trước cửa nhà tù, mỉm cười nói với hắn: “Ngươi rất may mắn, so với chủ soái của Trấn Quốc quân, bổn cung đã tìm được một nơi quy túc tốt hơn cho ngươi.”
Chỉ có điều Kỷ Nguyên không biết rằng, từ nhỏ hắn đã trải qua đợt huấn luyện phi nhân loại, thân thể cường tráng hơn hẳn người thường, loại mê dược ấy chỉ có thể trói buộc hắn trong chốc lát.. Vừa rồi khi bị đưa vào tẩm điện của Kỷ Sơ Đào, hắn đã tỉnh dậy, chẳng qua vẫn giả vờ hôn mê chính là để chờ thời cơ phản kích lúc này.
Thiếu nữ dưới thân vô cùng mềm mại, cổ tay mảnh khảnh đến mức có thể dễ dàng siết chặt bằng một tay, đè lên đỉnh đầu khống chế nàng. Tay còn lại của hắn đặt trên vai Kỷ Sơ Đào, ngón tay chỉ cách chiếc cổ trắng nõn mịn màng của nàng hai ngón tay, chỉ cần hắn hơi mạnh tay…
“Ngươi lạnh lắm à?”
Giọng nói trong trẻo vang lên từ dưới thân, khẽ run rẩy như cánh hoa mềm mại rơi vào mưa gió.
“Ngươi cứ run rẩy nãy giờ.” Kỷ Sơ Đào nói tiếp.
Nàng không biết rằng, dây xích run rẩy liên tục trên người thiếu niên không phải là vì rét lạnh, mà vì đau đớn đến tột độ.
Bên trong gông cùm trói chặt tay Kỳ Viêm có gai sắt sắc nhọn, chỉ cần hắn hơi dùng sức hoặc làm hành vi tổn thương Kỷ Sơ Đào, gông cùm sẽ thít chặt lại, gai sắt cũng sẽ đâm sâu vào da thịt của hắn.
Khớp ngón tay đè trên vai mình không còn giọt máu, nơi cổ tay đã bị gai đâm đến mức máu me đầm đìa, một dòng máu đỏ thẫm uốn lượn chảy xuống men theo bàn tay, không biết từ khi nào trên mi cốt anh tuấn kiệt ngạo của hắn cũng bị rạch một vết thương chảy máu, phối hợp với sắc mặt lạnh lẽo lúc này trông vô cùng đáng sợ.
Thấy vết thương trên mi cốt của hắn, Kỷ Sơ Đào hoàn toàn không còn tâm trạng để sợ hãi nữa, khẽ kêu “ôi chao” rồi dùng một cánh tay khác có thể nhúc nhích chạm vào vết thương của hắn: “Ngươi chảy máu kìa, đừng lộn xộn.”
Nhưng Kỳ Viêm lại nghiêng đầu né tránh sự đụng chạm của nàng, ánh mắt không hề che giấu sự khuất nhục và căm hận.
Trông hắn như đang cười, lạnh lùng ép hỏi: “Tam điện hạ lại đang chơi trò gì?”
“Bổn cung không có…”
Tư thế của hai người thật sự quá tồi tệ, Kỷ Sơ Đào thậm chí có thể thấy nốt ruồi son nhỏ trên ngực trái của Kỳ Viêm thông qua vạt áo mở rộng vì động tác kịch liệt vừa rồi.
Nàng không thể biện minh, đành phải thay đổi giọng điệu thương lượng: “Ngươi buông bổn cung ra trước đã, được không? Vậy thì bổn cung mới có thể thả ngươi.”
Dừng lại trong chốc lát, nàng nghiêm túc giải thích thêm: “Ngươi đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi bị thương đâu.”
Kỳ Viêm quả thực muốn cười thành riêng.
Công chúa quý giá nằm trên giường, mái tóc đen xóa tung, gò má đỏ ửng, xương quai xanh duyên dáng nhu nhược như ẩn như hiện dưới vạt áo của thiếu nữ…
Hắn không rõ Kỷ Sơ Đào thật sự ngây thơ, hay là giả vờ như vô hại.
Cục diện lúc này, rốt cuộc là ai phải sợ ai?
Hắn khẽ buông tay ra, Kỷ Sơ Đào lập tức bò dậy, xê dịch sang một bên, nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai bị đè lên đau nhói.
Nàng nhìn thoáng qua cổ tay bị gai sắt của gông cùm đâm vào da của Kỳ Viêm, có lẽ là sợ hãi vì những giọt máu chảy men theo xích sắt, thật lâu sau mới mím môi, sửa soạn lại vẻ mặt của mình rồi hạ quyết tâm đứng dậy, kêu: “Người đâu!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bổn Cung Không Thể
Chương 14: Thị tẩm
Chương 14: Thị tẩm