Càn quấy một đêm, lúc kết thúc, Hứa Mạt cuối cùng cùng nhận được giải phóng, mê man mà ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, Thẩm Thận còn không nguyện buông tha cho cô, gắt gao quấn lấy cô, giữa hai người không để chút khe hở.
Sáng sớm cô lại bị vây bọc lại mà tỉnh, tay Thẩm Thận di chuyển xung quanh, đốt lửa làm loạn, rõ ràng là điệu bộ muốn lại đến một trận.
Hứa Mạt bị lực đạo dũng mãnh bá đạo tối qua của anh làm sợ hãi, lẩm bẩm thế nào cũng không nguyện ý.
Thẩm Thận cuối cùng đau lòng cô, chịu một chút, tự mình bò xuống giường đi vào trong phòng tắm tắm rửa.
Hứa Mạt bị anh ầm ĩ như vậy, cảm thấy ngủ thế nào cũng ngủ không an ổn, ở trên giường của anh lăn vài vòng, hơi hơi nâng mí mắt.
Thẩm Thận vừa vặn tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, từ bên trong bước ra.
Tầm mắt Hứa Mạt chạm đến nửa thân trên trầ.n trụi của anh, tầm mắt nhất thời di chuyển, lật người lại, đưa lưng về phía anh.
Anh nhướng mày, "Còn chưa xuống giường?"
Giọng Hứa Mạt mang theo chút bất mãn, giọng mềm mại, "Tức chết em rồi....Em muốn ngủ bù cho tốt....đều tại anh ầm ĩ làm em tỉnh mất...."
Thẩm Thận cười cười, "Vậy em tiếp tục ngủ một lát."
Hứa Mạt trong lòng nghi hoặc, xoay người lại hỏi anh, "Anh không cần đi làm sao?"
Hứa Mạt hỏi đúng chỗ rồi, bây giờ vẫn là ngày làm việc, Thẩm Thận lẽ ra phải đi Nhất Thiên. Lại nói, có lúc bận lên, cũng không phân cuối tuần và ngày làm việc.
Thẩm Thận nhướng mày, hỏi ngược lại, "Em thấy sao?"
Lời vừa dứt, anh linh hoạt gỡ bỏ khăn tắm đang quấn quanh nửa thân mình ra.
Hứa Mạt kinh hô một tiếng, nhanh chóng che đôi mắt mình đi, vừa thẹn vừa giận, "Này.....Anh sao lại như vậy nha."
Giọng hơi lộ lười biếng của anh truyền tới, "Anh làm sao?"
Giọng của Hứa Mạt hơi hạ thấp, "......Lưu manh."
Thẩm Thận bên trong có mặc quần, thấy phản ứng của Hứa Mạt, trái lại không chuẩn bị nhắc nhở cô nữa.
Anh linh hoạt mặc quần áo lên, đi đến trước giường, nửa quỳ lên bên trên, hai tay chống hai bên gáy cô, "Hôm nay không đi làm nữa, anh ở lại cùng em."
Hai tay Hứa Mạt vẫn đang che chặt, không chịu buông xuống. Cô chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ ra bên ngoài, nói ra giọng ồm ôm, "Thế này.....không quá tốt đi....."
Thẩm Thận đẩy tay cô ra, "Anh mặc rồi."
Hứa Mạt không tin, lấy trình độ xấu xa của anh, thật sự rất có khả năng không mặc.
Tay được đẩy ra, đôi mắt cô vẫn là nhắm chặt lại.
"Em không nhìn em không nhìn, lỡ như anh lại lừa em thì sao, anh đi ra."
Thẩm Thận nói xong đem tay nhỏ của cô di chuyển xuống dưới, ngữ khí không nhanh không chậm, "Sao, nếu không em sờ một chút, lại nói anh có phải lừa em hay không."
Hứa Mạt bắt đầu giãy dụa, khuôn mặt nổi lên màu hồng nhạt, đôi mắt thăm dò mở ra, thấy một khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười, đắm chìm trong nắng sớm ngày hè.
Cô có chút ngây người.
Ánh mắt không khống chế di chuyển xuống dưới, quả nhiên mặc rồi.
"Nhìn dáng vẻ của em, là còn cảm thấy có chút đáng tiếc sao?" Thẩm Thận ngữ khí nhàn nhạt, không hiểu sao gợn đòn.
Nói xong anh còn hưng phấn, bắt đầu tóm mặt nhỏ của cô chơi đùa.
Khuôn mặt của cô gái trẻ tuổi tràn đầy collagen, trắng như tuyết mềm mại đàn hồi, bên trên còn có lông tơ nhỏ bé, Thẩm Thận càng nhìn càng thích.
Càng khỏi nhắc đêm qua trải qua sự ẩm tưới tắm của anh, cả người cô thoạt nhìn trở nên hồng hào tỏa sáng, da trắng môi đỏ, trời sinh chính là muốn tới yêu thương.
"Em mới không có đâu." Hai tay nhỏ của Hứa Mạt bắt lấy cánh tay anh, ở trong eo bàn tay anh không nặng không nhẹ cắn một cái.
Hứa Mạt không dùng lực gì, thế nhưng Thẩm Thận lại nhíu mày, đau mà rên lên một tiếng.
Cô có chút ngây người, buồn ngủ cũng không còn, "Anh có phải lại lừa em?"
Thẩm Thận không đáp lại, duỗi tay vuốt khớp cánh tay của bản thân.
Hứa Mạt lúc này mới có chút xấu hổ, nắm tay anh qua, "Ôi, hình như nổi lên dấu, có chút đỏ, còn đau không?"
Nói xong cô nhẹ nhàng giúp anh vuốt cuốt, nhỏ giọng ấp úng, "Em không phải cố ý....."
Thẩm Thận không biết nghĩ đến gì, thu mắt nhìn cô, "Còn tốt, so với mấy vết tối qua em cào lên lưng anh, chả tính cái gì."
Hứa Mạt cắn môi, sau đó nâng mắt, nặng nề bổ thêm một quyền lên ngực anh.
Thẩm Thận giả bộ dáng vẻ ăn đau, thế nhưng vớt cô vào ngực, "Gần đây có thiếu thứ gì không?"
Hứa Mạt vuốt đôi mắt bản thân, lập tức lắc đầu, "Không có nha, em cảm thấy anh có thể thiếu."
Thẩm Thận nhướng mày, "Anh thiếu cái gì?"
Hứa Mạt cười lên, do với nụ cười nhạt trước kia không giống, lần này mặt mày cô đều cười đến cong cong, giống như câu lên một mặt trăng lưỡi liềm nhỏ, bên trong tràn đầy một đầm nước trong, sáng trong câu người.
"Anh thiếu ăn đánh của em nha."
Thẩm Thận không nhịn được, khóe môi cong lên, "Tính khí em thật sự là tăng lên rồi."
Hứa Mạt có chút không vui, "Anh mới biết sao...."
Thẩm Thận nặn tay nhỏ của cô, "Ừm, anh biết, là anh sủng..."
Hứa Mạt không hiểu Thẩm Thận tại sao dậy sớm như vậy, nếu như anh không đi làm, tại sao không ở trên giường ngủ nhiều thêm một chút.
Cô có điều không biết, cấm dục gần nửa năm, một khi khai trai, Thẩm Thận có chút kích động. Loại hưng phấn và vui sướng đó là thẩm thấu trong xương cốt, sảng khoái làm linh hồn anh đều đang nhẹ nhàng run rẩy.
Tinh lực không có chỗ sử dụng, tự nhiên là sáng sớm liền tỉnh lại.
Nói đến, anh cũng rất lâu không có ngủ qua một giấc an ổn như vậy
"Hay là anh vẫn nên đi làm đi, nói không đi liền không đi, ảnh hưởng nhiều không tốt nha." Hứa Mạt vẫn lười ở trên giường, giường nơi này của Thẩm Thận vừa to vừa mềm, so với của cô thoải mái hơn nhiều, nằm lên liền muốn cảm khái một câu hằng ngày của phú nhị đại tài phiệt thật hưởng thụ.
Thẩm Thận bắt chéo chân, vốn ngồi trên sô pha nghe tin tức, nghe vậy nhướng mày, "Nhân viên Nhất Thiên đều nghe ai?"
Hứa Mạt vớt điện thoại ở đầu giường, trượt mở màn hình, thuận tiện tra một chút.
Câu tỏ tình lần trước Thẩm Thận đưa lên tháp truyền hình vẫn đang không ngừng bị thảo luận, fans dồn dập đoán người đáp ứng là ai.
Hứa Mạt nằm bò trên giường, đầu chôn vào trong gối, gối dưới mặt cô là Thẩm Thận thường dùng khi ngủ, mang theo mùi vị mát lạnh độc nhất trên người anh.
Nghe thấy Thẩm Thận hỏi cô như vậy, Hứa Mạt mắt cũng không nâng, "Đương nhiên là nghe ông chủ rồi nha."
"Ông chủ của Nhất Thiên lại là ai?" Anh theo sát mà lại ném một câu hỏi.
Hứa Mạt phản xạ theo điều kiện, "Anh nha."
Sau khi nói xong, cô hồi thần lại, "Anh còn chơi trò bá đạo tổng tài nữa sao."
Thẩm Thận tựa tiếu phi tiếu, hơi hơi vuốt cằm.
Hứa Mạt âm thầm trợn mắt trắng với anh.
Không qua bao lâu, chuông cửa liền bị ấn vang lên, Thẩm Thận đứng dậy, đôi chân dài vừa bước, cong lưng trải lại chiếc chăn đang đắp loạn trên người Hứa Mạt.
Sau một hồi động tác như vậy, anh thẳng người dậy đi mở cửa.
Người đến là bác Tần, "Thiếu gia."
Thẩm Thận gật đầu, để ông tiến vào.
Hứa Mạt vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, liền tự động giả chết. Không có cái gì so với hiện tại càng thêm xấu hổ, ở trước mặt người lớn, cô luôn có một loại cảm giác bị bắt gian tại giường.
Thế nhưng bác Tần không có bỏ qua Hứa Mạt đang tự mình coi mình là không khí, "Hứa tiểu thư, chào buổi sáng."
Hứa Mạt nghẹn một hồi, từ trong chăn thò đầu ra, "Chào buổi sáng bác Tần."
Thẩm Thận ở bên cạnh hai tay ôm vai, bộ dáng thong dong, chính là như vậy nhìn chằm chằm Hứa Mạt đang rụt đầu như rùa.
Bác Tần đến vội vàng, đi cũng nhanh.
Ông là đến đưa bữa sáng cho hai người, thuận tiện từ căn nhà ở trung tâm của Thẩm Thận mang đến quần áo để thay.
Sau khi xác định người đã đi, Hứa Mạt mới chóng nửa người dậy, trừng mắt nhìn Thẩm Thận một cái.
"Tại sao anh không nhắc em vậy, đứng dậy chào hỏi cũng lễ phép một chút, nằm trên giường còn ra thể thống gì?" Cô có chút khóc không ra nước mắt.
Đôi mắt hoa đào của Thẩm Thận hơi híp lại, ngữ khí có chút mùi vị nguy hiểm, "Em mặc quần áo của anh, dậy thế nào?"
Hứa Mạt cúi đầu nhìn làn da của bản thân được chăn nệm che lại, hình như quả thật đang mặc một chiếc sơ mi, có điều không phải chiếc hôm qua, chiếc hôm qua đã bị Thẩm Thận xé rồi, hy sinh vô cùng thê thảm.
Áo lót không biết bay đến nơi nào, đêm qua sau khi kết thúc, cô kiên quyết mặc quần áo ngủ, thế nhưng tất cả chẳng thấm vào đâu.
Thẩm Thận cầm qua một cái túi, "Quần áo trước kia em để ở chỗ đó của anh, còn có thể mặc được không?"
Hứa Mạt nhận lấy, thò đầu vào nhìn nhìn, ngữ khí mang theo nghi hoặc, "Tại sao em mặc không được? Đó là quần áo của em..."
"Ồ?" Thẩm Thận nhìn qua, cười không có hảo ý, "Nhưng sao anh cảm thấy em sẽ có chút chật?"
Mặt Hứa Mạt gần như bùm một tiếng cháy lên, mắt thường có thể thấy mà đỏ lên.
Đêm qua trong lúc tình đến tận cùng, Thẩm Thận một tiếng lại một tiếng gọi Bảo Bảo, triền miên quấn quít, còn nói lúc anh không ở bên, cô phát dục không tệ.
Hứa Mạt nắm gối ở trên giường, trực tiếp ném vào mặt anh, "Cảm giác mà thôi, đó là....đó là anh cảm giác sai rồi."
Thẩm Thận nhẹ nhàng bắt được gối, không cho cô cơ hội đánh lén, "Cảm giác, nhưng anh quả thật sờ qua."
Ở phương diện này, cô vĩnh viễn nói không lại anh.
Hứa Mạt nhẹ hừ hừ, thay xong quần áo xuống giường, tự mình đi vào phòng tắm tắm rửa.
Theo trước kia, cô nào dám như vậy, đều là yên tĩnh thản nhiên, vô cùng ít nói, cảm giác không có chuyện gì có thể đả động tâm tình của cô.
Thẩm Thận thấy cô sinh động như vậy, dáng vẻ hai gò má nổi lên tức giận, trong lòng bỗng nhiên dịu dàng vô cùng, nhưng lại nổi lên một chút sự chua xót ngọt như mật, giống như có một móng vuốt hồ ly nhẹ nhàng gãi anh.
"Được rồi, đừng tức giận, qua đây ăn sáng."
Sau khi ăn cơm xong, còn có chút thời gian rảnh rỗi. Hai người cũng không có dự tính muốn ra cửa, chuẩn bị sử dụng tốt thời gian ở bên nhau không dễ dàng có được này.
Sau lần này, không biết lúc nào còn có thể lại gặp mặt, so với lúc trước không giống là, người hiện giờ chờ đợi trở thành Thẩm Thận, tất cả quyền quyết định đều ở chỗ Hứa Mạt.
Hai người anh anh em em ở bên nhau cả một buổi chiều, xem xong hai bộ phim nước ngoài lãng mạn, sau đó ở trên sô pha ôm ấp hôn sâu.
Thẩm Thận hôn xong lại muốn nữa, Hứa Mạt đẩy anh ra, "Không được....đêm nay em lập tức phải về đoàn phim."
Anh hung dữ cắn một ngụm lên mặt nhỏ của cô, hơi thở không ổn định, "Lần sau chờ đó cho anh."
Lúc Hứa Mạt đi ra chỉ đeo một túi nhỏ, bây giờ trở lại trái lại cũng không có gì phải cầm.
Thẩm Thận chuyên môn lái sẽ đưa cô đến địa điểm quay phim, sau một hồi dặn dò, nói, "Túi đồ đó của em, để chỗ đó của anh đi."
Ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, xanh đậm một mảng. Trong xe bật đèn trần, ánh đèn mờ chiếu xuống, làm mờ nửa khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Thận, nửa rõ nửa biến mất.
Hứa Mạt cười lên, cô biết anh đang đánh chủ ý gì.
"Anh còn có thể lại hư hỏng hơn xíu không?" Lông mi thanh tú của cô học dáng vẻ thường ngày của anh, hơi nhướng lên.
Thẩm Thận lại gần cô, thổi khí bên tai cô, "Đương nhiên còn có thể hư hỏng hơn, anh trao chỉ hư hỏng đối với em."
Hứa Mạt không chút khách khí, vù một cái cho anh một cái bạt tai lên mặt, "Miệng lưỡi trơn tru."
Thẩm Thận từ chối cho ý kiến, "Tùy thời liên lạc, có thời gian gọi video với anh, biết chưa?"
Hứa Mạt có lệ vẫy tay, "Anh xem em là con nít sao? Em phải đi rồi."
Cô vừa muốn đẩy mở cửa xuống xe, trong xe vang lên một tiếng "cùm cụp" thanh thúy, khóa lại.
Hứa Mạt vừa xoay đầu, liền bị Thẩm Thận hôn một cái.
Sau khi hôn xong, anh sắc mặt nhàn nhạt, lời nói ra lại tương phản, "Có qua có lại, đến lượt em."
Hứa Mạt gần như tức mà cười lên, thế nhưng trong nụ cười mang theo chút ngọt ngào như mật, cô nghiêng qua hôn lên sườn mặt anh, "Lần này được chưa."
Thẩm Thậm chờ bóng hình Hứa Mạt dần biến mất trong màn đêm, mới xoay đầu xe.
Thẩm lão gia tử gọi anh về rất nhiều lần, anh đều không để tâm. Thẩm Thận nghĩ kỹ một hồi, xe lại chuyển phương hướng.
Thẩm trạch hôm nay đèn đuốc sáng chưng, sau khi biết được anh sắp về, phỏng chừng đều đang chờ anh.
Thẩm Thận dừng xe ở trong đại viện, vừa bước xuống, thím Chu nhiệt tình đến đón, "Nhị thiếu gia trở về rồi."
Anh cười cười, bước vào huyền quan, phát hiện trong phòng khách chỉ có một người, THẩm Khoảnh.
Đối phương cảm nhận được sự đánh giá của anh, bưng trà gật gật đầu, giọng nói du dương, "Trở về rồi?"
Thẩm Thận tùy ý nằm lên sô pha, hai tay đặt lên mép, nửa khép mắt, "Đêm nay trở về ở."
Dừng lại một hồi, anh giống như không để ý hỏi, "Anh, lão gia tử đâu?"
Bình thường hối Thẩm Thận về nhà thường xuyên nhất là ông, cho leo cây cũng là ông.
Trên khuôn mặt như ngọc của Thẩm Khoảnh không có biểu tình gì, "Chắc là đã nghỉ ngơi rồi."
Anh ta vừa dứt lời, cửa cầu thang xoắn ốc lại xuất hiện một bóng người, "Còn chưa đâu."
"Cháu cũng xem như về rồi ha!" Thẩm lão gia tử vừa đến phòng khách liền khi thế vô cùng gầm một tiếng.
Thẩm Thận hơi nâng mắt, "Không phải ông nói bản thân bị bệnh, cháu về một chuyến tận một phần hiếu tâm, thấy giọng của ông như vậy, cũng không giống lắm."
Thẩm Khoảnh ở bên cạnh tuy rằng không nói chữ nào, lại cong cong khóe môi.
Thẩm lão gia tử có chút chột dạ, nhưng vẫn trả lời, "Bây giờ có chuyển biến tốt, là cháu trai, cháu quan tâm ông không phải đương nhiên sao."
Ông nhất thời cảm thấy bản thân có đạo lý, ngữ khí vô cùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Cháu nếu như nhớ ông, liền sẽ không cả ngày lêu lổng với tiểu minh tinh kia rồi."
Mày của Thẩm Thận nhất thời chau lại, "Cái gì lêu lổng, cháu yêu đương mà thôi, có gì quá quắt sao?"
Mỗi lần trở về nhất định nói chuyện này, anh nghe cũng chán ghét, trong lòng tự nhiên thấy phiền.
"Sao cháu không học hỏi anh trai, cả ngày không đứng đắn, còn ở trên mạng làm cái gì làm sáng tỏ, lần trước tỏ tình ở tháp truyền hình cái gì đó, có phải cũng là cháu?!"
Thẩm lão gia tử kích động lên, quải trượng gõ xuống mặt đất, ăn nói mạnh mẽ, chòm râu cũng vểnh lên.
Đôi mắt hoa đào của Thẩm Thận thu lại, ngữ khí lạnh như băng, "Đều là cháu, thì sao nào?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
Chương 44
Chương 44