DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Về Người Tôi Yêu
Chương 42: C42: Không nói nên lời

Lương Minh Nguyệt ăn sáng xong liền ra ngoài, mặc dù là cuối tuần nhưng chị vẫn còn rất nhiều việc để làm. Trước khi đi, chị nhìn lịch rồi nói với ba Lương: "Ba, thứ năm tuần sau đến bệnh viện kiểm tra, con đưa ba đi."

"Không cần." Ba Lương tránh còn không kịp, "Con bận rộn như vậy, để em con đưa ba đi được rồi." Nói xong câu này, ông mới phát hiện lời nói của mình đã làm mất lòng hai bên.

Một mặt, những lời này sẽ bị nghĩ là ám chỉ rằng Lương Minh Nguyệt cứ lo cấm đầu vào công việc, mặt khác, chẳng lẽ Lương Tị thì không bận?

Lương Tị không quan tâm lắm, cô đang giúp mẹ Lương đi vệ sinh. Mẹ Lương từ phòng vệ sinh đi ra, bà không chịu nằm trên giường nữa, hai tay chống sau lưng, chậm rãi đi vào sân sau, bà muốn tiếp xúc với ánh mặt trời, đã mấy ngày không dính chút nắng nào rồi.

Ba Lương đến trông chừng bà, bảo Lương Tị nghỉ ngơi một lúc.

Lương Tị lấy giá phơi đồ có thể thu ra thu vào trong góc ra, đem chăn ga gối trên giường của mẹ Lương mang ra ngoài phơi. Mẹ Lương nhìn khu đất hoang đã được dọn dẹp, nói là sau này ngoại trừ việc trồng rau, bà sẽ trồng thêm một vài loài hoa nhỏ.

Lương Tị trải chăn ra đáp lại một tiếng, nói rằng không vấn đề gì.

Lúc này chuông cửa vang lên, người được chỉ định theo giờ đến quét dọn, sau đó người tổng vệ sinh nhà bếp và đồ dùng cũng đến.

Cả buổi sáng Lương Tị đều bận rộn, cũng không biết việc ở đâu mà nhiều đến vậy. Cô thay ga trải giường trong mỗi phòng, nhân lúc thời tiết tốt đem đi giặt, đồng thời lắp các tấm bảo vệ ở các góc bàn và ghế để mẹ Lương và ba Lương không vô tình va phải. Buổi trưa cô lại lái xe đi chợ, chọn vài túi rau, mua mấy túi hạt giống rau và hoa, phân hữu cơ và đất dinh dưỡng.

Khi cô trở lại, dì giúp việc đang nấu ăn trong bếp, Lương Tị đi thu dọn sân sau, vung đất và bón phân. Ba Lương cũng giúp cô, vừa vung đất vừa nói: "Lần trước ba nhìn thấy một đống đất ở cổng phía đông, đợi ban đêm ít người, ba sẽ ra đó lấy một bao về."

"Lấy đất về làm gì ba?" Lương Tị giẫm lên đất.

"À thì...." Ba Lương chỉ vào hai chậu hoa cúc lớn trong góc, "Ba thay đất cho chúng."

"Nhưng cái này không phải đất bình thường, mà là đất dinh dưỡng." Lương Tị giải thích.

"Đất thường cũng được mà, ở quê nhiều lắm, kéo cả xe cũng chẳng ai thèm nói. Công sức bỏ ra để trồng rau trồng hoa còn gấp mấy lần tiền đi mua."

"Dạ." Lương Tị cười đáp.

Sau bữa trưa, đồng nghiệp cũ của ba Lương đi ngang qua cổng biệt thự, hỏi ông có muốn đi chơi bóng cửa không. Ba Lương xua tay không chịu đi, nói muốn làm vườn rau.

Người đồng nghiệp cũ vác gậy đánh bóng một bên vai, hùng hổ nói: "Sao ông lại làm thứ đó? Hai ba cây rau trồng được không đủ bù cho số tiền bỏ ra chăm sóc nữa là.", nói xong ông ấy ngâm nga một điệu nhạc, đạp xe đạp đi.

"Ba, chú Vương vẫn còn hăng hái vậy à?" Lương Tị hiếu kỳ.

Ba Lương đóng cửa lại, không nói chuyện với cô.

Lương Tị hiểu ngay, nịnh ông, "Hôm nay trông ba cũng rất tốt, sắc mặt hồng hào."


Người giúp việc nấu ăn trong phòng lau bàn ăn, đáp: "Người già tập thể dục sẽ rất tốt, mẹ chồng dì năm nay đã 94 tuổi, tai không điếc mắt không mờ, đi lại cũng thoăn thoắt. Mà kể cũng lạ, những người ở nông thôn cả đời trồng trọt thì càng về già sức khỏe của họ càng tốt, còn những lãnh đạo, cán bộ ngồi trong văn phòng sau khi về hưu thì thân thể yếu ớt èo uột thấy rõ." Nói xong cũng dọn dẹp sạch sẽ, cởi tạp dề ra về.

Theo thỏa thuận từ đầu, bà ấy chỉ cần nấu những bữa trưa và tối bổ dưỡng cho ba mẹ Lương là được, còn lại thì mặc kệ. Những bữa ăn bổ dưỡng như vậy có thể mất rất nhiều công sức, phải mất hai đến ba tiếng trong bếp, có một số món ăn cần phải chú ý, nào hấp nào hầm nào nướng. Không chỉ không thể làm mất đi chất dinh dưỡng, mà còn phải giữ được hương vị.

Trước khi đi bà ấy dặn Lương Tị là đang hầm gà trên lửa nhỏ, nói cô đừng đóng cửa lại, bốn giờ chiều bà ấy sẽ lại đến.

Sau khi bà ấy đi, ba Lương mới bất mãn lẩm bẩm: "Người này cái gì cũng tốt, nhưng nói nhiều quá, câu nào cũng có thể nói được, hết câu này đến câu khác."

Lương Tị cảm thấy buồn cười, "Chỉ cần nấu cơm ngon là được rồi. Hơn nữa bà ấy rất có tiếng."

"Thế giới này thay đổi rồi, ngay cả dì nấu ăn cũng được săn đón." Ông nói xong thì quay trở lại sân sau, chuẩn bị tiếp tục thu dọn vườn rau.

Lương Tị đi theo, "Ba, để con làm cho, ba đi nghỉ trưa đi."

"Ba không buồn ngủ, đợi lát nữa người làm vật lý trị liệu cho mẹ con đến, ba phải phụ một tay."

Cây bạch quả bên đường rất lớn, bóng cây che nửa sân, khi gió thổi qua, bóng cây trên mặt đất đung đưa qua lại.

Ba Lương ngồi trên chiếc ghế mây nhìn lên những chiếc lá bạch quả, nói: "Cây bạch quả này đã 100 tuổi rồi. Năm đó khu dân cư phải tốn phí rất cao để dời nó về trồng."

Lương Tị nhìn lên, "Nó khá già."

Ba Lương nhìn cây bạch quả mà nghĩ đến mình, không khỏi có chút buồn bã nói: "Cây bạch quả lớn nhất thế giới được trồng ở huyện Cử, có lịch sử 4000 năm. Hồi còn trẻ ba và mẹ con đã từng đến đó."

"Huyện Cử ở đâu ba?" Lương Tị vừa dọn vườn rau vừa hỏi. Cô muốn làm một khoảng sân chỉ trồng hoa.

"Huyện Cử ở Nhật Chiếu, Nhật Chiếu ở Sơn Đông." Ba Lương nói: "Vào thu rồi, ve sầu không còn kêu nữa. Lúc con mới đến Tân Cương vài ngày, trên cây này vẫn còn nghe được tiếng ve sầu. Mặt trời lên cao nhưng không chiếu được đến người, ngồi trong bóng râm nghe gió thổi rất mát."

Lương Tị hai tay chống đất, không trả lời.

Ba Lương lại nói đến chuyện trong nhà, "Con gái à, có một số chuyện con đừng so đo với chị con. Từ nhỏ chị con đã quen bướng bỉnh, có lẽ sẽ không dễ thay đổi được. Ngoài công việc con còn phải quán xuyến việc nhà từ trong ra ngoài, ba và mẹ đều có suy tính trong lòng cả."

"Bản chất con người, ai cũng có mặt tốt cả. Con có mặt tốt của con, chị con có mặt tốt của chị con, ai cũng không dễ dàng. Nhưng Minh Nguyệt đôi khi thật sự quá đáng, đem bực tức ở bên ngoài về cáu gắt ở nhà, điểm này rất giống với mẹ con. Mẹ con hai năm nay bắt đầu già đi, tính tình nóng nảy... Cũng không đúng, trên thực tế, khi mẹ con mới kết hôn, bà ấy cũng đã là người rất nóng tính rồi. Nhưng bà nội của con còn càng quấy hơn, không có việc gì cứ đi bới móc tật xấu của mẹ con, dần dà, tính tình của mẹ con cũng dần thay đổi."

"Con thấy bình thường mà? Lúc con còn nhỏ thấy tính khí của mẹ cũng đâu có nóng nảy mấy." Lương Tị nói.

"Khi con đến nhà, tính khí của mẹ con đã từ từ dập tắt. Còn Minh Nguyệt đến khi vừa mới một tuổi, mẹ con đang lúc rất khoẻ. Một mặt muốn nuôi Lương Nguyệt, mặt khác cũng muốn tập trung vào làm việc. Mỗi lần đến nhà xưởng làm việc, ba mẹ sẽ khóa cửa nhốt Minh Nguyệt một mình trong nhà, đặt một đống đồ chơi trước mặt con bé, đợi đến lúc ba mẹ đi làm về, giọng của con bé đã khản đặc vì khóc, nằm ngủ thiếp đi trên mặt đất."

"Bà nội con đâu?"


"Lúc đó bà nội của con đã qua đời được hai năm", ba Lương nhớ lại, nói: "Cho đến khi Minh Nguyệt có thể hoàn toàn đi lại, mẹ con đã đưa con bé đến nhà xưởng. Hết người công nhân này trông một lúc, lại đến người công nhân nọ chơi cùng một hồi, cho đến khi con bé đến lớp dục hồng. À đúng rồi, bây giờ đã được cải cách, gọi là lớp mầm non rồi."

"Nhà máy của chúng ta mở hơn 30 năm rồi?" Lương Tị ngạc nhiên.

"Không phải, không phải, nhà xưởng lúc đó gia công nắp bia, tức là nắp trên chai bia đó, sau mấy năm làm việc không có nhiều khởi sắc, mới dần dần chuyển sang sản xuất thiết bị vệ sinh và phòng tắm." Ba Lương lấy chiếc khăn tay màu lam trong túi ra lau khóe mắt, nói: "Lúc đón con về, nhà máy nhà chúng ta đang ở giai đoạn chuyển hình."

Lương Tị đáp một tiếng, lắng nghe ông nói.

Ba Lương nói lan man một hồi về lịch sử kinh doanh của họ, rồi im lặng. Lương Tị nhìn lại, ông đã dựa vào ghế mây ngủ thiếp đi rồi.

Cô trở vào nhà lấy chăn đắp cho ông, bác sĩ vật lý trị liệu cũng đã đến. Lương Tị đón anh ta vào phòng ngủ của mẹ Lương, nói câu đã làm phiền.

Cô ngồi cạnh một lúc, bác sĩ vật lý trị liệu dặn dò: "Có thể rời giường hoạt động với mức độ vừa phải, nhưng vẫn không thể ngồi. Phải đợi thêm hai tuần nữa xem tình hình thế nào."

Lương Tị gật đầu, "Vâng."

Bác sĩ hỏi về chế độ ăn uống và vệ sinh, Lương Tị trả lời từng câu hỏi một. Trả lời xong, cô định ra ngoài tiếp tục làm việc, nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô quay lại ngồi với họ. Cô sợ một khi cô đi, chỉ còn lại hai người họ trong phòng, mẹ Lương sẽ không được tự nhiên.

Sau khi vật lý trị liệu kết thúc, Lương Tị tiễn người đi, mẹ Lương gọi cô vào giúp bà từ từ đứng dậy, dứt khoát không nằm nữa. Lương Tị đỡ bà ra sân sau, bà vịn vào chiếc ghế mây đứng bên cạnh ba Lương, nhìn ra ngoài sân.

Lương Tị ngồi xuống tiếp tục làm việc, nói: "Mẹ, mười phút nữa là phải về phòng nhé."

Mẹ Lương vui vẻ đồng ý, sau đó xúc động nói: "Con xem, già rồi khổ biết bao nhiêu."

Mười phút sau, Lương Tị đỡ bà vào phòng rồi quay lại lần lượt thu dọn chăn ga gối đệm đã phơi khô, sắp xếp từng chiếc một, sau đó gấp từng chiếc ga trải giường đã giặt lại, đến khi mọi thứ đã xong xuôi thì dì nấu ăn đã bận rộn trong bếp cả tiếng đồng hồ rồi, mặt trời cũng sắp lặn.

Lương Tị duỗi eo, một ngày cứ vậy mà trôi qua. Mặc dù không phải việc lớn lao gì, nhưng một ngày của cô đã trôi qua như vậy, xoay qua xoay lại là lại có việc để làm.

Nói là cuối tuần, nhưng không thảnh thơi hơn so với đi làm.

Buổi tối Lương Tị ngâm mình trong bồn tắm, Lương Minh Nguyệt về muộn, hâm nóng xong bữa ăn ngồi xuống, hỏi: "Em con đâu?"

"Đi tắm rồi." Ba Lương ngồi ở trên sô pha, vừa xem phim "Gián điệp" vừa trả lời câu hỏi.

"Thoải mái ghê." Lương Minh Nguyệt ghen tỵ nói.


"Em con hôm nay bận rộn cả ngày." Ba Lương nói.

"Nó mà bận cái gì? Có dì nấu ăn, còn có dì quét dọn." Lương Minh Nguyệt thản nhiên nói.

Ba Lương chỉ cho chị thấy, "Con bé quấn các góc bàn ghế, thu dọn sân sau, thay chăn ga gối đệm cho con, vừa mới tắm cho mẹ con xong. Bận hết chuyện này đến chuyện kia, cả ngày không được nghỉ ngơi."

"Có mấy việc này mà bận rộn cả một ngày?" Lương Minh Nguyệt không thể tưởng tượng nổi.

...

"Con đừng có mà gây chuyện. Chuyện trong nhà chớ hề nhúng tay vào phụ, cả ngày chỉ biết đứng đó chỉ trỏ." Ba Lương nói chị.

Lương Minh Nguyệt đặt đũa xuống nói: "Con kiếm tiền không phải rất vất vả sao? Con phải ăn tối với người này, rồi lại phải nói chuyện với người kia..."

"Được rồi, được rồi, ai cũng thấy bất bình hết." Ba Lương đứng dậy đi vào phòng, "Ba và mẹ sẽ không liên lụy đến mấy đứa nữa, ngày mai cứ đưa hết vào viện dưỡng lão trong thị trấn là được."

- -

Lý Thiên Thuỷ lên máy bay lúc chín giờ tối, từ chín giờ sáng Lương Tị đã bắt đầu mong đợi.

Buổi sáng sau khi làm xong việc nhà, cô lái xe ra ngoài mua hai bó hoa, một cắm trong bình ở phòng khách, một cắm trong phòng ngủ của mẹ Lương. Buổi tối ăn cơm xong, cô cho mẹ Lương đi tắm sớm, sau đó mở sổ ra ngồi viết tiểu thuyết.

Viết vài dòng, cô nhìn thời gian, viết vài dòng, lại nhìn thời gian. Cô dứt khoát không viết nữa, thay váy và thoa son, cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài.

Ba Lương đi ra hỏi cô đi đâu, cô chưa kịp trả lời thì mẹ Lương đã lên tiếng trước, nói rằng ông nhiều chuyện vừa thôi, ở tuổi của cô ra ngoài buổi tối là chuyện rất bình thường.

Lương Tị đến sân bay lúc mười giờ, cô biết còn quá sớm, nhưng cô không kiềm chế được, muốn đến đây đợi anh. Cô vừa háo hức mà cũng vừa lo lắng. Háo hức vì sắp được gặp anh, lo lắng về chuyện hai ngày nữa sẽ phải đi sang tên nhà.

Đến mười một giờ, ba Lương gọi điện hỏi cô sao vẫn chưa về.

Mười hai giờ, ba Lương lại gọi điện cho cô, hỏi tại sao cô không về. Nói bây giờ bên ngoài có rất nhiều người xấu, không thể về quá muộn.

Lương Tị kiếm cớ, nói đang ở chỗ của Phi Phi, kêu họ đi ngủ trước, đừng đợi cô.

Mãi đến gần một giờ sáng, hành khách mới lần lượt bước ra. Lương Tị ngẩng cổ lên nhìn, đếm cho đến hành khách thứ mười tám thì thấy Lý Thiên Thuỷ đẩy một chiếc vali thật lớn bước nhanh ra.

Lương Tị kiềm chế trái tim đang đập của mình, dè dặt vẫy tay với anh, Lý Thiên Thuỷ đi về phía cô, thở hổn hển hỏi: "Em đợi lâu chưa?"

"Không lâu, em vừa mới tới." Lương Tị muốn đẩy giúp anh.

"Để anh xách được rồi."

Lương Tị nhấc chiếc vali lên, nói: "Nặng quá, em không nhấc nổi."

Lý Thiên Thuỷ nhéo khuôn mặt đỏ bừng của cô, dịu dàng nhìn cô, "Nhìn thấy em thật tốt."


Lương Tị gãi mặt, thẹn thùng im lặng.

Lý Thiên Thuỷ nắm tay cô, vừa đi vừa hỏi: "Xe đậu ở đâu?"

Lương Tị chỉ, "Bãi đậu xe." Nói xong, cảm thấy mắt cay cay, như thể có thứ gì đó sắp trào ra.

Lý Thiên Thuỷ lặng lẽ dẫn cô đi mà không nói một lời. Lương Tị cũng nhân cơ hội này bình tĩnh lại, từ từ thả lỏng.

Đến bãi đậu xe, Lương Tị mở cốp xe, Lý Thiên Thuỷ đặt vali vào, sau đó lấy chìa khóa xe của cô, "Để anh lái."

Lương Tị gật đầu, "Được."

Lý Thiên Thuỷ khởi động xe, Lương Tị hỏi anh: "Vali này anh gửi ký gửi sao?"

"Đúng vậy."

Lương Tị gật đầu, nhìn chiếc xe lái ra khỏi bãi đậu xe, hỏi anh: "Anh về thẳng thị trấn à?"

"Giờ đã muộn rồi, tạm tìm một khách sạn trong thành phố trước đã." Lý Thiên Thuỷ nói.

Lương Tị gật đầu.

"Trong thành phố khách sạn nào tốt nhất?" Lý Thiên Thuỷ hỏi cô.

"Căn mới xây ở khu đông."

Lý Thiên Thuỷ đưa điện thoại cho cô kêu cô mở điều hướng. Lương Tị mở cho anh, sau đó thành thật ngồi ở ghế phụ, hỏi anh đi máy bay có mệt không, vali có quá cân không? Đều là những lời quan tâm đến anh.

Lý Thiên Thuỷ chuyên chú lái xe với tốc độ nhanh và ổn định. Bởi vì đã quá nửa đêm, trên đường không có một chiếc xe nào, đèn giao thông ở một số đoạn đường đã tắt, đều là đèn vàng. Hành trình kéo dài một tiếng đồng hồ thông thường được anh rút ngắn chỉ trong 40 phút. Xe đến khách sạn, Lương Tị luống cuống tay chân, thúc giục anh: "Anh lên đi, ngày mai gặp, em phải về nhà."

"Đã là ngày mai rồi." Lý Thiên Thủy nhìn cô, "Em không muốn đi lên sao?"

"Được, đắt như vậy, em đi lên nhìn một chút." Lương Tị ngẩng đầu nhìn tòa nhà, mở to hai mắt nói nhảm: "Em còn chưa có ở qua khách sạn này."

Lý Thiên Thuỷ kéo vali đi lên, Lương Tị đi theo sau anh. Anh đi đến quầy lễ tân để thuê một phòng, Lương Tị nắm lấy cần kéo vali, kéo lên kéo xuống.

Sau khi Lý Thiên Thuỷ thuê phòng xong, cô chợt nhớ ra là khách sạn này đã thỏa thuận giá với nhà máy của nhà mình. Cô đi qua đăng ký tại quầy lễ tân, yêu cầu hoàn lại tiền.

...

Sau khi vào phòng và cắm thẻ chìa khóa, Lý Thiên Thuỷ quay lại nhìn cô, đưa tay về phía cô, "Ôm anh."

Lương Tị cười thành tiếng, vươn tay ôm lấy anh.

Lý Thiên Thuỷ ôm chặt lấy cô rồi xoay người một vòng. Lương Tị bị siết chặt đến không thở được, cô đưa hai tay lên sờ mặt anh, hạnh phúc đến mức không nói nên lời.


Đọc truyện chữ Full