DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Về Người Tôi Yêu
Chương 19: C19: Một lần nữa lại yêu

Bên kia, Lương Tị đã bình tĩnh lại, còn ngắt một vài bông hoa dại nhỏ trong tay. Lý Thiên Thuỷ quay lại xe, tìm thấy một nửa chai nước khoáng, kêu cô cắm hoa vào đó.

Lương Tị lên xe, cởi giày rồi ngồi khoanh chân, bắt đầu xịt nước dưỡng ẩm lên mặt, "Em có cảm giác mình bị rám nắng."

"Vẫn khá tốt, em luôn quấn kín mít mà." Lý Thiên Thuỷ ngồi xuống, hút cho xong điếu thuốc.

Lương Tị đánh giá anh, "Sao không thấy anh rám nắng nhiều nhỉ?"

Lý Thiên Thuỷ sờ sờ mặt mình, "Trời cao luôn chiếu cố anh."

"Dẹp anh đi." Lương Tị cười anh.

Lý Thiên Thuỷ búng tàn thuốc, cũng cười thành tiếng.

Lương Tị duỗi cánh tay so với anh, trong lòng cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều, màu da hai người hoàn toàn khác biệt, của anh màu lúa mì, còn cô thì thiên về trắng hồng.

Cô đặc biệt chú ý đến việc chống nắng, ngoại trừ việc cởi áo khoác lúc chụp hình, ngồi trên xe cô cũng quấn kín. Lý Thiên Thuỷ hút thuốc xong thì khởi động xe, Lương Tị đổ cho anh một viên bạc hà, "Bị viêm thanh quản mà còn hút thuốc."

"Chuẩn bị cai."

Lương Tị tự mình ngậm một viên, sau đó lắc qua lắc lại những viên bạc hà trong hộp, hỏi anh: "Nam Cương có đẹp không?"

"Đẹp."

"Bắc Cương đẹp hay là Nam Cương đẹp hơn?"

"Nam Cương thiên về nhân văn, trong khi Bắc Cương thì thiên về phong cảnh tự nhiên, cũng nổi tiếng với thế giới bên ngoài hơn." Lý Thiên Thuỷ nói: "Thật ra tất cả đều giống nhau cả, nhưng mùa hè ở Nam Cương nóng hơn ở Bắc Cương."

"Em rất muốn đi Kashgar." Lương Tị canh cánh trong lòng.

"Sau này sẽ có rất nhiều cơ hội, nếu như em muốn đi, anh sẽ đi cùng em."

"Được." Lương Tị gật đầu.

"Em sẽ rất thích Kashgar, anh nghĩ nó sẽ lại trở thành NO 1 trong lòng em." Lý Thiên Thuỷ trêu cô.

"Anh thôi đi." Lương Tị cười.

Lý Thiên Thuỷ nắm tay cô, dùng ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay cô.


"Urumqi cách Kashgar bao xa?" Lương Tị hỏi.

"Khoảng 1.500 km."

"Bao nhiêu?"

"1.500 km."

"Trời." Lương Tị khô khan nói, "Chỉ có thể ngồi máy bay thôi."

"Để đi hết toàn bộ đường vành đai lớn Tân Cương sẽ phải mất hai tháng." Lý Thiên Thuỷ nói.

...

Lương Tị cảm thấy Tân Cương quá lớn, cô chỉ vào sa mạc Gobi hỏi: "Hai con đó là con gì?"

Lý Thiên Thuỷ chậm rãi dừng xe lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Linh dương bướu giáp à?"

Sau khi nhìn kỹ một lúc, anh nói: "Chúng là lừa hoang."

"Lừa hoang? Em có thể bắt nó không?!"

"Em bắt rồi thì để ở đâu?"

"Nhét cốp xe!"

"Đến đường cao tốc cảnh sát sẽ bắt em." Lý Thiên Thuỷ giải thích, "Lừa hoang là động vật được bảo vệ cấp quốc gia."

"Là lừa mà? Chỉ là một con lừa thôi mà?" Lương Tị không thể tin được.

"Nhưng nó là lừa hoang dã, là động vật được bảo vệ."

...

"Trong thành phố của chúng ta có một người bán lẩu thịt lừa, muốn mua thì phải xếp hàng đợi cả một ngày." Lương Tị vừa nói vừa định xuống xe.

Lý Thiên Thủy kéo cô lại, "Em đi xuống nó sẽ giật mình chạy."

Lương Tị thành thật ngồi lại, thở dài, "Thế giới động vật cũng có sự phân biệt đối xử. Đều là động vật nhưng lừa hoang và gà rừng thì xếp vào hàng động vật được bảo vệ, còn chó hoang thì đều bị mọi người la mắng và đuổi đánh." Sau đó, cô tò mò, "Ở đây không có cỏ cũng không có nước, chúng chạy đến đây làm gì?" Vừa nói, một con lừa nhấc hai chân trước lên, đè xuống sau mông con lừa kia và bắt đầu...


Lý Thiên Thuỷ khởi động xe rời đi, Lương Tị ăn đồ ăn vặt, không đề cập đến bất cứ điều gì.

Nhiều chuyện quá cũng không hay.

Lý Thiên Thuỷ tìm lời nói trước: "Chuyện gì đã xảy ra với nhà của Dương Siêu trong thị trấn vậy?"

"Dương Siêu nào?"

"Anh có một cô em họ gả cho cậu ta, mới ba năm..."

"À à." Lương Tị bắt đầu buôn chuyện, "Để em nói, để em nói, năm ngoái Dương Siêu dắt người về nhà ngủ, đang sung sướng thì bị mẹ vợ anh ta bắt được, rượt khắp đường phố."

...

"Sau này mẹ họ thương lượng hòa giải, để Dương Siêu viết giấy cam đoan, coi như nhắm mắt cho qua. Nhưng em họ anh làm sao nuốt trôi cục tức này, cũng ra ngoài cặp với một đồng nghiệp, rồi nói hai người huề nhau."

...

"Có phải quá hoang đường không? Em họ của anh là y tá trưởng của bệnh viện thành phố, em không hiểu tại sao cô ta không lựa chọn ly hôn mà lại đi cặp với một đồng nghiệp rồi nói huề nhau."

"Thật sự không thể tin nổi! Dương Siêu ngoại tình trước, biến mình thành một đống cứt chó. Em họ của anh không chịu tranh thủ mà ly hôn cũng thôi đi, nhưng cô ta lại vì muốn công bằng mà tự biến mình thành một thứ thối tha luôn?"

"Hơn nữa, vợ của đồng nghiệp mà em họ anh ngoại tình đã phát hiện ra và đến bệnh viện quậy tung lên, em họ của anh còn bị xử phạt." Sau khi Lương Tị nói xong với vẻ bức xúc, cô mở bình giữ nhiệt ra uống một ngụm trà, "Ở quê đầy những điều tai tiếng như vậy."

"Đầy tai tiếng?" Lý Thiên Thuỷ rất ngạc nhiên.

"Thì nói quá, cường điệu hoá lên vậy đó!"

...

Lý Thiên Thuỷ không truy cứu, hỏi cô: "Bây giờ đã ly hôn chưa?"

"Đang kiện chia tài sản." Lương Tị xé một miếng thịt bò khô đưa cho anh, "Hai năm gần đây tỷ lệ ly hôn ở quê chúng ta rất cao, đặc biệt là vợ chồng nghèo."

Lý Thiên Thuỷ không trả lời, một tay xoa gáy cô, cô cứ nói cổ mình khó chịu.


Lương Tị quay mặt lại nhìn anh, sau đó áp môi lên cổ tay anh hôn nhẹ. Lý Thiên Thuỷ cười, vuố.t ve mặt cô hỏi: "Em có mệt không?"

"Không mệt." Lương Tị nói xong lại hôn tay anh lần nữa.

"Thích anh vu.ốt ve mặt em?" Lý Thiên Thuỷ hỏi.

"Ừm, rất thân mật." Lương Tị sảng khoái thừa nhận. Cô đặc biệt quyến luyến với kiểu dịu dàng, chiều chuộng này, cảm giác mình được coi như báu vật.

Lý Thiên Thuỷ giảm tốc độ xe, thở ra một hơi dài, "Đoạn đường này thật là khó lái."

Lương Tị ngửa đầu cười lớn.

Lý Thiên Thủy hôn lên mu bàn tay của cô, "Tính cách của em cũng quá... Có lúc thẹn thùng vô cớ, có lúc lại vô cùng rộng rãi hào phóng."

"Em cũng rất buồn rầu." Lương Tị nghiêm túc nói: "Chị em cũng thường nói với em, bảo em phải học cách kiềm chế, đừng có tính cách như mây trên trời, nhất thời thay đổi."

"Nhưng không phải lúc nào em cũng học được cách kiềm chế trước mặt anh."

"Vậy thì đừng kiềm chế." Lý Thiên Thuỷ xoa xoa mu bàn tay cô.

Lương Tị tiếp tục nói chị mình như thế này, chị mình như thế kia, Lý Thiên Thuỷ nói: "Mối quan hệ của hai chị em em thật tốt."

Lương Tị gật đầu, "Em thương và ngưỡng mộ chị em. Chị ấy rất độc lập và lý trí, hoàn toàn là một khía cạnh khác của em."

"Em cũng rất độc lập."

"Không giống. Thế giới tình cảm của chị gái em không hề bị ràng buộc bởi bất cứ ai, chị ấy có thể tự mình độc lập... Dùng từ ngữ thông dụng hiện nay, thì đó là có một cuộc sống tươi đẹp và hối hả. Em thì không thể, về mặc tình cảm, em muốn có những ràng buộc và yếu tố không thể xa rời. Tại thời khắc nghĩ về đối phương, em sẽ thấy thật là ấm áp."

"Em công nhận giá trị của chị em, chị ấy có thể sống một cuộc sống tốt đẹp mà không cần đến tình yêu. Nhưng em cũng không sai, em nghĩ tình yêu là điều tuyệt vời nhất trên thế giới này."

Lý Thiên Thủy vẫn một mực không lên tiếng, nghe cô chậm rãi nói. Cô nói chuyện mà trong mắt bắt đầu phát sáng, lúc thì ngẩng đầu cười lớn, lúc thì che mặt lắc đầu, rất nhanh lại nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Khi xe đến gần Bayanbulak, Lý Thiên Thuỷ xuống xe đi mua bình xịt muỗi và hai chiếc nón lưới ngăn muỗi. Lương Tị tỉnh dậy, nhìn chiếc nón lưới ngăn muỗi xấu xí trên tay, tò mò hỏi: "Cái này để làm gì?"

Lý Thiên Thuỷ chỉ cho cô cách đội nón lên đầu, "Đây là chiếc nón đặc biệt dành cho những người nuôi ong, chúng ta dùng nó để ngăn muỗi."

Lương Tị thấy nó xấu đau xấu đớn, cô kéo nó xuống, có bị cắn chết cũng quyết không đội.

Lý Thiên Thuỷ cầm nó lên, nói: "Lát nữa em sẽ thấy..." Trước khi anh nói xong, Lương Tị lại cố ý ném nó ra ngoài.

Lý Thiên Thuỷ nhặt về, ôm vào lòng, không để ý đến cô nữa.

Lương Tị cười không ngừng, nói nó quá xấu, chụp ảnh không đẹp.

- -


Đến Bayanbulak thì còn sớm, mới bốn năm giờ chiều, đường thoáng nên chạy nhanh hơn dự kiến ​​khoảng một tiếng đồng hồ.

Trước tiên hai người bọn họ tìm một túp lều ở nơi ngắm cảnh trước, dọn giường, Lý Thiên Thuỷ nằm nghỉ ngơi còn Lương Tị thì đi dạo trên đồng cỏ. Một người dân địa phương hỏi cô có muốn cưỡi ngựa không? Lương Tị lắc đầu, cô không thích ngồi trên lưng ngựa rồi để người ta dắt.

Bởi vì đã nhìn thấy quá nhiều cảnh đẹp nên giờ Lương Tị đã có thể bình tĩnh mà thưởng thức nó, không còn háo hức và điên cuồng như chưa từng thấy bao giờ nữa.

Đồng cỏ Bayanbulak rất lớn, thật sự rất lớn, nghe nói là đồng cỏ lớn thứ hai ở Trung Quốc. Lý Thiên Thuỷ nói nó không phải là nơi đẹp nhất, nhưng là nơi khá lớn.

Lương Tị hỏi về vị trí của đài quan sát, người chăn nuôi chỉ một hướng, cô liền đi theo hướng đó. Cô cảm thấy nó rất gần, nhưng phải đi bộ nửa tiếng mới đến, khi đến đài quan sát rồi, cô mới phát hiện ra rằng có một chiếc xe buýt đưa đón.

Không có nhiều người trên đài, chỉ có một số nhiếp ảnh gia chiếm vị trí. Lương Tị ngắm nhìn dòng sông Khai Đô ngoằn ngoèo uốn lượn, đưa tay xua đuổi đàn muỗi trước mặt. Nhìn được mấy phút, cô ngồi xa xa trong khu vực nghỉ ngơi hút thuốc.

Sau khi hút xong, cô vừa dụi tàn thuốc vừa gọi điện cho Lương Minh Nguyệt.

Cô muốn nói với Lương Minh Nguyệt rằng cô đã lại yêu, nhưng rồi cô lại kìm nén cảm xúc của mình lại, đợi cho đến khi quay về sẽ nói sau. Lương Minh Nguyệt rất bận, hỏi cô có việc gì không? Sau vài câu, chị cúp máy.

Cô cũng muốn học hỏi từ Lương Minh Nguyệt, học chị cách kiểm soát cảm xúc của mình, nói năng ngắn gọn và có chừng có mực. Nhưng dù có học thế nào đi chăng nữa thì cô cũng học không được. Trong vô thức, cô luôn nói những điều vô nghĩa trước mặt những người mà cô thích, đến lúc cô kịp phản ứng lại rồi, thì bất tri bất giác cô đã nói rất nhiều.

Sau này nghĩ lại cô vẫn mãi không nghĩ ra được, đành phải quy kết cho thứ tâm trạng này là "Thiếu tình thương", nếu là thiếu tình thương, vậy thì mọi việc đã rõ. Mà cô cũng thở phào nhẹ nhõm, đó không phải là lỗi do cô, mà là lỗi của cả gia đình.

Ba mẹ nuôi rất tốt với cô và làm tốt bổn phận của họ, cho cô một cuộc sống đủ đầy, nhưng luôn thiếu sự thân mật giữa ba mẹ và con cái. Khi các bạn học khác làm sai, ba mẹ họ sẽ la mắng, trừng phạt, nhưng kiểu mắng mỏ này lại chứa đựng một thứ tình cảm mãnh liệt, là núm ruột, là máu thịt, có giận có ghét thì cũng chẳng được lâu.

Nhưng ba mẹ nuôi của cô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ trách mắng cô làm chuyện sai trái, câu thần chú của họ luôn là: Lần sau đừng như vậy nữa.

Lương Minh Nguyệt khác với cô, Lương Minh Nguyệt thường xuyên bị phạt không được phép ăn cơm, về phòng úp mặt vào tường suy nghĩ về những sai lầm của mình. Chị cũng luôn đóng sầm cửa lại, không ăn cơm thì không ăn cơm.

Cô đã từng có vài năm đặc biệt ghen tỵ với Lương Minh Nguyệt, mặc dù cả hai đều là con nuôi nhưng cô luôn là người ngoài cuộc duy nhất trong gia đình này. Ba mẹ nuôi chưa bao giờ trách mắng cô, dù sao đều là người ngoài, sợ mắng nhiều quá sẽ ôm hận.

Sau này cô nghĩ gì mà bắt đầu thông suốt? Đó hẳn là vào năm cô cắt cổ tay ở tuổi 18. Cô phải làm điều đó bởi vì cô không còn lựa chọn nào khác, từ lâu cô đã nhen nhóm ý định này rồi. Lương Minh Nguyệt được đưa về khi chị chỉ mới một tuổi, chị ở trong gia đình này mười năm trước khi ba Lương nhận nuôi cô, một đứa bé bốn tuổi. Vậy nên, việc họ thích Lương Minh Nguyệt hơn cũng là chuyện rất đỗi thường tình. Cũng vì lẽ đó mà sau này cô luôn tự hiểu lấy mình.

Lương Tị ném tàn thuốc đã dụi vào thùng rác, chuẩn bị lên xe đưa đón thì nhận được điện thoại của ba Lương, hỏi mấy ngày nay cô thế nào, sao không chia sẻ hình vào nhóm nữa.

Hứ, cô cố ý đó.

Lúc trước cô gửi mười mấy bức hình vào nhóm mà không có ai hưởng ứng gì, nên cô dứt khoát không gửi nữa. Nói chuyện với ba Lương một hồi, điện thoại phát ra tiếng tít tít, tín hiệu đã bị cắt hoàn toàn.

Xe đưa đón đưa cô đến trạm dừng, từ đây đến lều cô ở phải đi bộ thêm mười phút. Xe đưa đón đi theo con đường chính, còn lều thì nằm sâu trong đồng cỏ.

Lương Tị đi xuống, lắc lắc điện thoại của mình, khi thấy tín hiệu, cô nhanh chóng gửi tất cả những bức hình mà mình đã tích lũy được trong mấy ngày này vào nhóm. Ba mẹ Lương rất hưởng ứng, nói rằng nơi này thật sự quá đẹp, chỉ có Lương Minh Nguyệt gửi lời nhắn: Đừng ăn nữa, mặt của em bự ra rồi.

Có thể là do trong người bị lạnh và có chút đau bụng kinh, cô ngồi xổm xuống trả lời tin nhắn của mẹ Lương, nói sau này sẽ đưa họ đến đây, Tân Cương thật sự rất đẹp!

Sau khi trò chuyện xong, cô quay trở lại lều, nhưng có hơn chục cái lều, cô không thể tìm thấy cái nào là của mình. Sau đó cô thoáng nhìn thấy Lý Thiên Thuỷ trong đám người, anh mặc một chiếc áo khoác màu đỏ thắm, ngồi trên lưng ngựa trò chuyện với mọi người. Trò chuyện một lúc, mấy người bọn họ liền phi nước đại.

Lương Tị nhận ra Lý Thiên Thuỷ không phải từ quần áo mà là từ tư thế cưỡi ngựa điềm tĩnh của anh. Cứ như thể con ngựa này là do anh nuôi dưỡng, sẽ không đột ngột hất anh xuống vậy.


Đọc truyện chữ Full