Tâm hồn nhiều chuyện của A Lý hừng hực thiêu đốt, hai người tranh thủ khi không có khách đã nhanh chóng làm thân với nhau.
“Em thích cậu ấy hả?”
“Đúng ạ.”
A Lý hỏi trực tiếp và Nhạc Dao cũng thừa nhận rất dứt khoát.
A Lý vui lắm. Anh ấy thích giao tiếp với những cô bé sảng khoái thế này, bèn chủ động chia sẻ thông tin về Đàm Tu cho cô: “Anh nói cho em biết nè, A Tu ở đây quả thật là bảng hiệu sống của tiệm mình đó, rất nhiều cô nàng tới đây tiêu tiền cũng chỉ vì gương mặt kia thôi.”
Nhạc Dao tỏ vẻ lo lắng: “Em cũng phát hiện ra.”
Sau khi thân quen với A Lý, Nhạc Dao bắt đầu hỏi thăm thông tin khác: “Anh ấy tới đây làm lúc nào vậy ạ?”
“Lâu lắm rồi, hình như năm ngoái cậu ấy đã tới đây làm thêm, vào mỗi cuối tuần.” A Lý nói Đàm Tu tới sớm hơn mình nhưng anh ấy làm toàn thời gian, còn Đàm Tu chỉ làm bán thời gian.
“Anh thấy phong thái của cậu ấy không giống người nghèo khó, có lẽ cậu ấy muốn kiếm ít tiền tiêu chăng?” Đàm Tu không chủ động giao lưu với người khác nên A Lý chỉ hiểu sơ về anh mà thôi.
Nhạc Dao khéo ăn nói khiến A Lý quyết định bưng băng ghế tới ngồi cạnh Nhạc Dao. Hai người càng nói càng dí sát vào nhau, mãi đến khi giọng nói nghiêm nghị không có độ ấm của Đàm Tu vang lên: “A Lý, anh không thấy khách phải không?”
Quay đầu nhìn, đúng là có hai ba người khách đang xếp hàng, A Lý chột dạ sờ đầu rồi hất mặt trêu ghẹo Nhạc Dao: “Ghen đấy.”
Nhạc Dao che miệng cười: “Thật hả anh?”
Sau khi A Lý đi, nụ cười trên mặt Nhạc Dao phai nhạt.
Những lời đồn trong trường học khác hẳn với khi mình tiếp xúc với Đàm Tu, Đàm Tu có rất nhiều bí mật mà cô hoàn toàn không biết.
Ban đầu, cô muốn quen biết Đàm Tu là vì vẻ ngoài nổi bật và tinh thần can đảm cứu người lúc nguy nan của anh. Bây giờ thì sao, cô đầy ắp tò mò về Đàm Tu.
Nhạc Dao tới hồi lâu nhưng Đàm Tu không chủ động bắt chuyện với cô, đến cả A Lý cũng không chịu nổi tới mức phải ngoài sáng trong tối đẩy anh qua: “Con gái nhà người ta tới vì em đấy, tốt xấu gì em cũng nên quan tâm người ta đi chứ.”
Đàm Tu chăm chú xử lý công việc trên quầy: “Vì sao em phải quan tâm?”
“Sao có thể giống nhau được.” Cầm hộp đã hết sạch, A Lý lấy từ trong ngăn kéo ra một bọc ống hút mới bỏ vào: “Anh chưa từng nghe em nói đi ăn tối với người khác nha.”
“Rầm.” Đàm Tu xốc bình nước, nặng nề đặt lên bàn.
A Lý bị hoảng bởi tiếng động này nên vội dừng lại.
Đừng thấy anh ấy lớn tuổi hơn Đàm Tu, nhưng trong xương có vài phần… kính nể Đàm Tu?
Anh ấy còn nhớ mùa hè năm nay, có người đến tiệm trà sữa gây chuyện bảo rằng uống trà sữa của tiệm này bị tiêu chảy. Bên họ hung hãn dữ tợn, không ai dám ra ngoài đối chất, chỉ có Đàm Tu nghiêm túc yêu cầu bên kia đưa ra chứng cứ và đến bệnh viện kiểm tra, sau đó dùng uy quyền của “cảnh sát” liên tiếp đẩy lùi người gây chuyện.
Đâu ai biết rằng anh vẫn là trẻ vị thành niên.
A Lý chắc chắn Đàm Tu này không phải người tầm thường, tuy bây giờ pha trà sữa với anh ấy, nhưng biết đâu ngày nào đó anh sẽ trở thành một ai đó ngoài tầm với của anh ấy thì sao.
Nhưng ai mà chẳng có tính tò mò. Trước kia cũng có con gái chạy tới tiệm ngồi chầu chực đến khi Đàm Tu tan việc mà cũng chẳng làm nên trò trống gì, chỉ mỗi Nhạc Dao có thể đi ăn tối với Đàm Tu. Quả là ly kỳ.
Nghĩ vậy, A Lý nhún vai rồi lo bận việc của mình.
Bên kia, Nhạc Dao đặt cặp lên bàn, gọi hai ly trà sữa rồi bắt đầu nghịch điện thoại di động.
“Cốc cốc…”
Âm thanh đó làm cô ngẩng đầu lên, một dáng người cao ráo mạnh mẽ đứng bên cạnh cô, cánh tay thẳng đứng và ngón tay cong lại gõ lên bàn.
“Em định ngồi đây tới tối hả?” Đàm Tu nhìn chằm chằm cô, đôi đồng tử đen láy sâu thẳm dường như có thể đè ép người khác.
Nhạc Dao mím môi cười, thuần thục lấy sách bài tập và bút trong cặp ra bày lên bàn: “Em định ngồi đây làm bài tập.”
Cô học được cách trả lời uyển chuyển, không trả lời là phải hay không.
Đàm Tu không có cớ đuổi khách: “...Tuỳ em.”
Tiệm trà sữa kẻ đến người đi, Nhạc Dao - ngồi ở góc - không bị ảnh hưởng chút nào đang tập trung vào chuyện của mình.
Cô chính là vậy, đã quyết định muốn làm gì thì chắc chắn sẽ hết sức tập trung, kiên trì không lơ là.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã tới lúc tan ca.
Đồng hồ báo thức trong cặp vừa vang lên, Nhạc Dao vội ấn tắt rồi nhét sách bài tập vào cặp.
Hôm nay không có khách vãng lai, Đàm Tu đúng giờ ra khỏi phòng nghỉ, rời tiệm trà sữa mà không màng liếc nhìn lại.
Nhạc Dao đi bên cạnh anh, ý đồ rất rõ ràng.
Vẫn là quán ăn tối qua, vẫn là tuyến xe buýt 025.
May thay hôm nay trên xe có nhiều chỗ trống, Nhạc Dao không chắc Đàm Tu có ngồi cùng với mình không, bèn cố ý đi đằng sau anh.
Vị trí Đàm Tu tìm là ghế ngồi đôi, rồi anh đi thẳng tới chỗ gần cửa sổ.
Nhạc Dao mừng thầm, đang muốn bước lên. Lúc này, hai cô gái cùng lên xe với họ sải bước lấn tới trước mặt Nhạc Dao, sau đó một người trong họ còn lộ liễu vượt lên để ngồi bên cạnh Đàm Tu.
Nhạc Dao:???
Này chị gái à, chị biết phép lịch sự không vậy?
Nhưng đây là nơi công cộng, chừng như cô không có lý do tố cáo người ta giành chỗ của mình được.
Nhạc Dao cúi đầu, vẻ mặt đầy “không vui”, gãi ống tay áo, vừa đi lên trước. Bấy giờ, xe buýt đã lăn bánh, Nhạc Dao không đứng vững nên suýt nữa đã bị ngã.
Khi cô sắp sửa cam chịu số phận thì Đàm Tu bỗng dưng đứng dậy rồi lạnh lùng nói: “Xin lỗi, cho xuống.”
Anh rời khỏi chỗ ngồi bước ra lối đi nhỏ, thấy Nhạc Dao đang đờ đẫn đằng trước, bèn đưa tay đẩy mạnh cô vào ghế trống, sau đó ngồi bên cạnh cô.
Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống!
Nhạc Dao mở cờ trong bụng, kìm nén tiếng hoan hô từ đáy lòng: “Đàn anh, anh cũng thấy tụi mình ngồi cùng nhau khá vui đúng không ạ?”
Đàm Tu ngồi ngay ngắn, liếc thấy bàn tay không yên phận đang đặt trên cánh tay mình, anh cất giọng lãnh đạm: “Không thấy.”
Nhạc Dao: “...” Miệng cứng thật đấy.
Cô phồng má, mở khoá cặp rồi lấy ra một quyển sách: “Hôm nay em có câu này vẫn chưa làm được, anh có thể xem giúp em được không?”
Đàm Tu nghiêng đầu nhìn.
Cô gái đệm cặp trên đùi, hai tay bưng sách, trong đôi mắt to tràn ngập vẻ muốn biết.
Là muốn học? Hay muốn trò chuyện đây?
Anh ngồi im, Nhạc Dao vội nâng sách bài tập và cuốn sổ nháp lên trước mặt anh rồi nói chỗ này không hiểu, chỗ kia không biết làm. Cuối cùng, cô mở to đôi mắt hổ phách to tròn hỏi anh nên làm sao mới được?
Đàm Tu mệt mỏi với con chim nhỏ líu ríu này quá rồi, bèn giật lấy cây bút từ tay cô rồi viết vài dòng trên cuốn sổ nháp.
Mỗi khi anh thay công thức vào giảng giải, Nhạc Dao sẽ luôn không tiếc lời ca ngợi: “Anh giỏi thật đó.”
“Quao, logic của anh còn rõ ràng hơn thầy nữa.”
“May mà có anh đó.”
“Anh quá tuyệt vời luôn.”
Đàm Tu khẽ xoa tai, chỉ cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Trong ánh chiều tà, cô nhóc nịnh nọt tinh tướng kia cầm bút và vùi đầu vào cuốn sổ nháp viết viết vẽ vẽ, thật sự đang học.
Trên xe buýt lắc lư, tiếng thảo luận về việc học kéo dài rất lâu ở hàng ghế sau.
Sau khi hoàn thành, Nhạc Dao cất dụng cụ quen thuộc vào cặp, chiếc miệng nhỏ nhắn vẫn liến thoắng không thôi: “Anh ơi, bài khó vậy mà anh cũng biết, sao anh thông minh vậy ạ?”
Đàm Tu nhíu mày: “Nhạc Dao.”
Nhạc Dao nghiêng đầu: “Dạ?”
Đàm Tu giơ tay lên xoa mi tâm: “Im đi.”
Cô bĩu môi: “... Dạ anh.”
Đến trạm, Nhạc Dao theo anh cùng đi đến ngã ba.
Sắp chia tay, Nhạc Dao lấy can đảm bước tới cản trước mặt anh: “Đàn anh, mình có thể thêm cách thức liên lạc không ạ?”
Đèn đường kéo dài bóng của cả hai, trên mặt đất bóng họ chạm vào nhau.
Đàm Tu hơi cụp mắt, nửa gò má được ánh sáng chiếu vào trông thật thần thánh và lạnh lùng: “Không thể được.”
Ba từ ấy đánh bay suy nghĩ lơ lửng của Nhạc Dao, cô suýt nữa không kiểm soát được nét mặt của mình. Cô âm thầm nghiến răng rồi cau mày: “Ngay cả mối quan hệ cùng ăn tối cũng không được sao ạ?”
Gần đó có người đi qua, Đàm Tu khẽ nghiêng người, cơ thể cao lớn gần như bao phủ lấy Nhạc Dao.
Gió đêm lạnh buốt thổi qua không khỏi làm người ta rụt cổ.
Nhạc Dao nhún vai nhìn anh, trên đường phố tĩnh lặng dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ cùng tiếng hít thở nồng nhiệt.
Ngay tức khắc, cô lại căng thẳng, vừa nín thở chờ đợi đáp án.
Đàm Tu lại cúi người, đôi môi mát lạnh lướt qua bên tai Nhạc Dao, từ chối bằng âm thanh chỉ có hai người nghe được: “Không thể được.”
Vừa dứt lời, anh quay gót rời đi, chẳng vấn vương gì.
Nhạc Dao tức giận vung nắm đấm sau lưng anh, xoay người chạy về hướng ngược lại.
Trên đường về nhà, Nhạc Dao bực bội đá hòn đá nhỏ dọc đường, không giữ ổn bước chân nên suýt nữa bị ngã. May mà cô giữ thăng bằng tốt, nhảy nhảy vài cái dưới đèn đường mới không bị té ngã.
Dĩ nhiên cô không biết, sau khi mình đi, viên đá đáng ghét kia bị người ta ném vào sân cỏ gần đó rồi mất tăm.
Đã sang tuần lễ chào cờ mới, Nhạc Dao mặc đồng phục đã thay khoá kéo đi dạo quanh sân trường. Tranh thủ trước khi lễ chào cờ chính thức bắt đầu, cô cố ý đến điểm tập trung của lớp 11A3 dạo một vòng.
Trong biển người dày đặc, Nhạc Dao chỉ thoáng nhìn đã tìm được Đàm Tu.
Nhạc Dao khẽ chà bàn tay nhỏ bé đứng trong đám người, nhỏ giọng lẩm bẩm với vẻ khá kiêu ngạo: “Anh ấy cao thật đấy.”
Học sinh nào cao sẽ đứng ở hàng sau, khí chất của Đàm Tu lại càng nổi bật, ngay cả ánh nắng sớm mai cũng phải ưu ái anh đôi phần mà chiếu lên khuôn mặt tinh xảo như tạc kia.
Kỷ Trì - đang trò chuyện với các bạn xung quanh - chợt phát hiện ra cô, bèn huých khuỷu vào cánh tay Đàm Tu: “Này, A Tu, cậu nhìn bên kia đi kìa.”
Đàm Tu vô thức ngẩng đầu, thấy cô gái độc nhất vô nhị ấy giữa biển người.
Cô mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, tóc buộc đuôi ngựa buông xuống gáy, phần tóc mái xoăn tự nhiên áp sát vào tai tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú.
Các cô gái mới lớn khi gặp người mình thích sẽ có những cách cư xử khác nhau, đa phần đều là che đậy mối tình ngây ngô mà người ta thường gọi là “thầm mến” này.
Nhưng Nhạc Dao lại khác.
Phát hiện người mình yêu thầm nhìn sang thì cô chẳng những không né tránh, mà còn công khai cười với anh.
Đôi mắt cô cong cong, răng khểnh nhỏ cũng lộ ra thể hiện rõ sự tinh nghịch và dễ thương.
Sau khi lễ chào cờ kết thúc, Nhạc Dao ra căn tin mua đồ thì lại gặp được Đàm Tu.
“Đàn anh, mời anh uống sữa chua nè.” Nhạc Dao kích động dúi chai sữa chua vị dâu mà cô vừa mua vào tay anh rồi cầm đồ của mình chạy biến đi, không cho người ta cơ hội từ chối.
Chạy xa rồi, cô lại tự đứng trên cầu thang cười ngây ngô.
Khi Lý Tây Nguyệt hỏi cô tại sao chỉ mua một chai sữa chua, Nhạc Dao mới ấp úng nói hôm nay mình không muốn uống.
Tuy nhiên, sau tiết học thứ hai, trở về lớp khi đã kết thúc bài tập thể dục của trường, Nhạc Dao chợt phát hiện chỗ ngồi của mình có một chai sữa chua.
Cô quan sát xung quanh rồi mau chóng nhớ tới chuyện sáng nay.
Nhạc Dao hơi thất vọng, chắc Đàm Tu không muốn nhận đồ của cô nên mới trả sữa chua về đúng không?
Lớp 11A3.
Kỷ Trì đi theo nhóm về lớp, thấy Đàm Tu vẫn đang ngồi đó bất động hệt như lúc hết tiết.
“Cậu trốn ở đây không đi tập thể dục của trường à? May cho cậu hôm nay ông già họ Lý không tới điểm danh đấy.” Ông già họ Lý là chủ nhiệm lớp của họ, vì tư tưởng cổ hủ và cố chấp nên mới có biệt danh này.
Đàm Tu lật sách, vờ như không nghe thấy những gì bạn mình nói.
Kỷ Trì quen với cái tính này của anh từ lâu rồi. Anh ấy nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh, rồi lại thấy một chai sữa chua trên bàn của Đàm Tu đã được để đó suốt cả hai tiết: “Sao hôm nay tự dưng cậu lại mua sữa chua vậy, còn là vị dâu tây mới ghê chứ?”
Đàm Tu khẽ ngước mắt, bao bì màu hồng của chai sữa chua lọt vào mắt, anh khẽ mím môi rồi hỏi ngược lại: “Đổi khẩu vị không được à?”
Hả?
Đây không phải là vấn đề có đổi khẩu vị hay không.
Kỷ Trì híp mắt, ra chiều hoài nghi: “Lúc trước, hình như cậu không thích mà nhỉ?”
- -------------------
Lời tác giả:
A Tu: Bây giờ thích không được à?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gặp Gỡ Mùa Đông
Chương 8: Ngày hôm sau, Nhạc Dao lại đến tiệm trà sữa
Chương 8: Ngày hôm sau, Nhạc Dao lại đến tiệm trà sữa