DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 117

Ba người phụ nữ uống đến mười hai giờ, đêm đã khuya, Lâm Xuân Nhi không cho bọn họ về, thế là ba người chen chúc nhau trên giường của Lâm Xuân Nhi, tắt đèn tâm sự. Phụ nữ say rượu thì nói chuyện cực nhiều, cậu một câu, tôi một câu, toàn là mấy chuyện vặt vãnh nhàm chán. Âm thanh kia trong bóng tối giống như lên men, khiến màn đêm cũng ngà ngà say.

Tiêu Muội nhẹ giọng hỏi Viên Như: “Nam diễn viên nào quay cảnh hôn giỏi nhất?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Ý cậu là kỹ thuật hôn à?” Trong bóng tối, Lâm Xuân Nhi vỗ lên ót của cô ấy một cái.

“Tớ tò mò mà.”

Viên Như suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu nói kỹ thuật hôn tốt nhất, vậy chắc hẳn là Kiều Hạn Văn rồi. Đầu lưỡi Kiều Hạn Văn luôn có mùi bạc hà nhè nhẹ. Nghe nói có nữ diễn viên quay cảnh hôn với Kiều Hạn Văn xong còn có phản ứng sin h lý.”

“Ồ, thế sau đó thì sao?”

“Sau đó ai về nhà nấy thôi! Ha ha, cũng có mấy người phim giả tình thật, nhưng Kiều Hạn Văn thì không. Còn có một nam diễn viên các cậu cực kỳ yêu thích, tay chân không đàng hoàng, sau khi diễn xong thì hay hẹn nữ diễn viên đi chơi riêng. Người trong giới ai cũng biết, rất ít người để ý tới anh ta.”

“Trời, ai vậy?”

Viên Như nhẹ giọng nói ra một cái tên, sau đó dặn dò bọn họ: “Nhớ giữ bí mật nha...”

Tiêu Muội bất ngờ đến nỗi miệng cũng không khép lại được: “Anh ấy á? Anh ấy thật á? Mẹ ơi.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

“Tôi cứ nghĩ Trần Khoan Niên là cậu ấm ăn chơi.” Viên Như nói với Tiêu Muội: “Hồi cấp ba thấy cậu ta thay bạn gái còn chăm hơn giáo viên cho bài tập. Cho nên trong lúc hai người quen nhau, có khi nào cậu không có cảm giác an toàn hay không?”

“Lúc đầu thì có. Còn bây giờ à... ngược lại là anh ấy không có cảm giác an toàn. Bởi vì anh ấy phát hiện tôi yêu bạn bè với văn vật hơn.”

“Cậu nói lại xem, cậu yêu tớ với văn vật hơn à.” Lâm Xuân Nhi nói xong thì cười thật to, cảm giác này tốt quá đi mất: “Tại sao thời đi học chúng ta không tâm sự đêm khuya như thế này nhỉ?”

“Bởi vì thời đi học hai đứa mình đang đánh nhau.” Trong bóng đêm, Viên Như nắm tay Lâm Xuân Nhi và Tiêu Muội: “Tôi thật sự rất vui, tôi thích ngày hôm nay hơn bất cứ ngày nào khác. Cảm ơn hai người.”

“Đừng khách sáo bạn hiền, ngủ ngon.” Lâm Xuân Nhi vỗ vỗ mu bàn tay của cô ấy, sau đó đột nhiên nhớ ra bọn họ phải chụp ảnh lưu niệm. Thế là cô ngồi bật dậy, mở đèn lên, kéo hai người phụ nữ chụp chung một tấm hình mặc đồ ngủ. Trong hình, họ đã không còn nét ngây thơ của tuổi mười sáu nữa, cho dù cười đến quyến rũ tới cỡ nào đi nữa, trên mặt vẫn mang theo sự bình tĩnh. Nhìn kỹ lại, trong sự bình tĩnh đó vẫn còn cất giấu nét ngây thơ.

“Năm hai mươi tuổi, tôi cảm thấy tuổi trẻ thật tốt, lúc đó tôi rất sợ đến ba mươi tuổi. Tôi còn cảm thấy phụ nữ đến tuổi ba mươi rồi thì là bà già.” Viên Như nói một cách chân thành: “Nhưng khi tôi ba mươi tuổi, nhìn mình trong gương, tôi cảm thấy cũng không đến mức thảm thương như lúc đầu mình đã tưởng tượng, dường như ba mươi tuổi cũng tốt mà. Chỉ là thế hệ idol mới không ngừng xuất hiện, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy xinh xắn đáng yêu. Tôi cũng không còn xinh xắn đáng yêu nữa.” Viên Như kể lại sự sợ hãi của mình đối với tuổi tác. Có một khoảng thời gian, cô ấy còn thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy tóc mình trở nên bạc trắng chỉ sau một đêm, trên mặt toàn là nếp nhăn, từ đó về sau toàn nhận vai bà già. Cô ấy từng rất sợ.

“Tôi thích tôi của bây giờ, bởi vì tôi của lúc trước quá tệ hại.” Lâm Xuân Nhi có chút mệt mỏi, cô từ tốn nói: “Tôi của ngày xưa từng có một khoảng thời gian rất tồi tệ, tôi từng làm tổn thương người khác, cũng từng bị người khác làm tổn thương...” Cô ngủ thiếp đi, Tiêu Muội cũng đã ngủ thiếp đi từ lâu rồi, chỉ có mỗi Viên Như còn tỉnh táo. Cô ấy nhìn qua bên trái, Lâm Xuân Nhi dù đang ngủ thì mặt mày vẫn sinh động; nhìn qua bên phải, Tiêu Muội dù đang ngủ thì khí chất vẫn xuất trần. Họ đều sống thành những con người thật tốt, Viên Như vô cùng hâm mộ. Cô ấy ngủ ở giữa bọn họ, thậm chí còn cảm thấy mình đã nhiễm được một chút vận may của họ.

Bóng đêm vô tận tràn ngập trong căn phòng ngủ này, gột rửa hết tất cả những vết thương, vết bẩn, ô uế đã tích tụ trong cơ thể qua từng năm tháng, lúc mở mắt ra, sẽ biến thành một con người hoàn toàn mới nhỉ?

...

Lâm Xuân Nhi dậy từ rất sớm, cô còn phải tham gia cuộc họp chiến lược. Tiêu Muội và Viên Như vẫn còn đang ngủ, thế là cô mặc quần áo đàng hoàng sau đó chạy xuống lầu, mua bánh bao, bánh quẩy và tàu hủ ở trước cổng khu nhà, cô ăn mấy miếng, còn thừa lại thì mang lên nhà, viết tờ giấy ghi chú dán lên bàn, rồi lại gửi tin nhắn WeChat cho Tiêu Muội, dặn dò họ nhớ phải ăn sáng. Lúc này mới đạp xe xuất phát.

Đi ngang qua giao lộ thì bắt gặp Thời Thanh Lâm đang đi dạo. Anh ta lững thững đi tới từ phía đối diện, từ xa nhìn thấy Lâm Xuân Nhi thì lùi sang một bên đợi cô.

Lâm Xuân Nhi dừng xe trước mặt anh ta: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Lâm Xuân Nhi đột nhiên nhớ ra ông nội của Thời Thanh Lâm sống ở gần đây, lúc đó cô từng đến nhà ông nội với anh ta một lần, nhưng cô không lên đó. Thời Thanh Lâm kéo cô muốn cô lên với anh ta, nhưng cô quả quyết từ chối. Chỉ tìm một quán cà phê ở gần đó đợi anh ta, đợi suốt cả một bữa cơm. Hôm đó bọn họ cãi nhau một trận to, Thời Thanh Lâm nói cô hoàn toàn không muốn có tương lai với anh ta, nếu không sẽ không từ chối đi thăm ông nội với anh ta, còn nói cô chỉ xem anh ta như trò tiêu khiển trong lúc nhàm chán. Lâm Xuân Nhi không thể nói rõ với anh ta, vừa nói to tiếng một chút là nước mắt đã rơi lã chã.

Sau đó Thời Thanh Lâm rất ghét cô khóc.

Anh ta nói: “Em biết không Lâm Xuân Nhi, lúc nào em cũng khóc, anh không biết lúc nào em khóc vì thật sự đau lòng, lúc nào là vì tức giận. Ở bên anh khiến em đau khổ đến thế à? Nếu đã như vậy thì ở bên nhau làm gì nữa?”

Không có ai mới sinh ra là đã có dáng vẻ như hiện tại, phải đi một quãng đường rất xa rất xa, trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, nhìn ngắm thật nhiều thật nhiều phong cảnh, nghe rất nhiều rất nhiều câu chuyện, phải trải qua vô vàn những đau đớn, mới biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay.

Bây giờ Lâm Xuân Nhi vẫn là một người thích khóc, lần đầu tiên Tiêu Muội nghe thấy bài hát đó liền chạy tới bên cạnh cô, giơ điện thoại di động cho cô nghe: “Mau nghe đi, đang hát về cậu đó!”

“Đôi mắt biết khóc, đang hát về cậu đó!”

Lâm Xuân Nhi nhìn thời gian, nói với Thời Thanh Lâm: “Tôi phải đến công ty họp rồi, có hơi vội. Không thể ôn lại chuyện cũ với anh.”

Thời Thanh Lâm gật đầu: “Tôi biết mà. Đi mau đi. Nhưng cô có thể chấp nhận lời mời kết bạn của tôi được không? Tôi muốn nói với cô mấy câu.”

“Nói cái gì?”

“Nói đại mấy câu gì đó.”

“Bây giờ nói luôn đi.” Lâm Xuân Nhi nhìn anh ta: “Chúng ta có năm phút để nói chuyện.”

Thời Thanh Lâm nhìn Lâm Xuân Nhi một lát, sau đó từ tốn nói: “Cô không hận tôi chứ?”

“Chưa bao giờ hận anh.”

“Vậy tại sao cô không nói chuyện với tôi?”

“Thực sự là vì tôi có bạn trai rồi, giữ liên lạc với anh thì không được tôn trọng bạn trai hiện tại.” Lâm Xuân Nhi thấy Thời Thanh Lâm mấp máy môi, lại vội vàng mở miệng: “Tôi biết anh chắc chắn lại muốn nói bởi vì bạn trai tôi là Tống Thu Hàn nên mới như vậy đúng không? Không phải. Nếu bây giờ tôi đang hẹn hò với anh, Tống Thu Hàn đến tìm tôi, tôi cũng sẽ tránh mặt. Tất nhiên, cho dù tôi nói cái gì thì anh cũng sẽ không tin, anh có cách nghĩ của riêng mình, tôi không thể thay đổi được. Nếu không năm xưa chúng ta cũng sẽ không cãi nhau đến mức đó. Chuyện của quá khứ đều đã qua rồi, nghe nói sau này anh đã trải qua mấy cuộc tình đẹp, như vậy tốt biết bao chứ!”

Mấy cuộc tình đẹp.

Thời Thanh Lâm lặp lại câu này ở trong lòng, Lâm Xuân Nhi bây giờ rộng rãi hiền lành, những lời cô vừa nói còn nhiều hơn hồi họ ở bên nhau.

Đúng vậy, Lâm Xuân Nhi cũng từng có khoảng thời gian khắt khe mà ít nói.

“Mau đi làm đi.” Thời Thanh Lâm nhìn đồng hồ: “Hết năm phút rồi đấy.”

“Được, tạm biệt.”

Lâm Xuân Nhi đạp xe đi, Thời Thanh Lâm nhìn theo bóng lưng cô hồi lâu. Những gì anh ta muốn nói đều chẳng thể nói ra được dù chỉ là một câu, thật ra anh ta rất muốn xin lỗi cô. Anh ta không nên nói lời chia tay vào lúc đó.

Nhưng Lâm Xuân Nhi của bây giờ cũng không còn quan tâm tới những chuyện này nữa.

Lâm Xuân Nhi chỉ muốn không đi trễ, đến công ty mở cuộc họp chiến lược bàn bạc cho xong với ba vị thần tiên và các nhân viên nòng cốt của công ty. Cô cố tình muốn được tan làm đúng giờ vào ngày mai, sau đó cùng trải qua cuối tuần với Tống Thu Hàn, cô thực sự đã quá nhớ anh rồi.

Đến công ty, chú Trương đã đến, Tôn Khả và Vương Dao thì vẫn đang kẹt xe trên đường. Lâm Xuân Nhi chỉ vào chú Trương rồi nói: “Có phải lớn tuổi nên mất ngủ không?”

Chú Trương đang uống trà, bèn xua tay với cô: “Nào tới đây, hồng trà Ceylon chính tông đấy.”

“Mùa hè mà uống hồng trà cái gì? Cho chú nếm thử Chương Bình Thủy Tiên của cháu nhé?”

“Cũng được. Mà bạn trai cháu đi đâu rồi? Hôm nay có thể tham gia cuộc họp của chúng ta không?”

“Giờ anh ấy đang ở Hồng Kông, không tham gia được. Nhưng cô Trần Hiểu Âu phó tổng giám đốc của Thịnh Thông sẽ tham gia đường dài với chúng ta.” Tống Thu Hàn sắp xếp cho Trần Hiểu Âu giúp anh tham dự cuộc họp, anh nói năng lực chuyên môn của Trần Hiểu Âu cực kỳ cao, bảo Lâm Xuân Nhi và mọi người cứ yên tâm.

“Trần Hiểu Âu...” Chú Trương đọc cái tên này, sau đó nhìn Lâm Xuân Nhi với ý tứ sâu xa. Ông nhớ rõ Trần Hiểu Âu, ở buổi tiệc tối hôm Tống Thu Hàn nhận chức, Trần Hiểu Âu đi theo bên cạnh Tống Thu Hàn. Chú Trương nhìn người chuẩn biết bao nhiêu, lúc Tống Thu Hàn nói chuyện, Trần Hiểu Âu cứ nhìn chằm chằm anh mãi, trong mắt kia toát lên tình yêu! Cũng không biết cô bé ngốc Lâm Xuân Nhi này đã phát hiện ra chưa?

“Chú nhìn cháu làm gì?” Lâm Xuân Nhi uống một ngụm trà: “Cháu cũng đâu có ngốc.”

“Vậy cháu nói xem chú nhìn cháu làm gì?”

“Chắc chắn chú muốn nói chuyện Trần Hiểu Âu thích Tống Thu Hàn chứ gì.” Lâm Xuân Nhi cười nói: “Cháu nhìn ra được mà, Tống Thu Hàn là bạn trai của cháu, người đàn bà nào nhìn bạn trai của cháu một cái, đừng nói là nhìn lom lom, cho dù nhìn trộm thôi cháu cũng biết nữa là.” Lâm Xuân Nhi vô cùng kiêu ngạo hất cằm lên: “Cháu thông minh vậy đó.”

“Vậy cháu nghĩ thế nào? Thời gian hai người bọn họ ở bên nhau nhiều hơn hai đứa đấy.”

“Cháu không xen vào chuyện của Tống Thu Hàn. Trần Hiểu Âu thì cháu càng không thể can thiệp. Chuyện này liên quan đến việc cháu và Tống Thu Hàn có tin tưởng lẫn nhau hay không. Tống Thu Hàn để mặc cho cháu tiếp xúc với mấy thanh niên điển trai, phóng khoáng, trẻ trung, khỏe mạnh ở trong công ty chúng ta, vậy cháu dựa vào đâu mà quản việc bên cạnh anh ấy có một Trần Hiểu Âu?” Đạo lý mà Lâm Xuân Nhi nói là như thế này, xã hội phức tạp như vậy, biết đâu ngày nào đó gặp được một ai đó, chẳng lẽ bởi vì hai người yêu nhau nên đòi cắt đứt tất cả các mối liên hệ khác giới ở xung quanh đối phương hay sao? Với tư cách là một người trưởng thành, làm như vậy quá mất mặt.

“Cháu rộng lượng quá. Có một số chuyện không phải cố tình làm, nhưng thỉnh thoảng lại có một cơ hội kỳ lạ thúc đẩy một sự việc nào đó, đến lúc đó cháu sẽ phải hối hận.” Chú Trương chỉ tùy việc mà xét, thân là một người đàn ông, ông càng hiểu rõ đàn ông hơn.

“Vậy cháu mua cho Tống Thu Hàn một cái quần l/ót bằng sắt rồi khoá lại nhé!” Lâm Xuân Nhi nói xong thì tự bật cười phá lên, chú Trương cũng bị cô chọc cho cười ngả nghiêng, chỉ tay vào trán cô: “Tốt xấu gì cháu cũng là người có văn hoá, nói chuyện thô tụ.c quá!”

“Bắt chước chú đấy!”

Hai người lại trò chuyện thêm một lát nữa, Vương Dao, Tôn Khả và những đồng nghiệp khác lần lượt đến, thế là Lâm Xuân Nhi mời Trần Hiểu Âu online. Hình như Trần Hiểu Âu bị cảm, mũi có hơi nghèn nghẹn, Lâm Xuân Nhi quan tâm hỏi thăm cô ấy: “Có sao không? Có cần nghỉ ngơi không, đợi một lát tôi gọi điện thoại báo cáo kết quả cho cô nhé?”

“Không sao đâu.” Trần Hiểu Âu sụt sịt nói: “Hôm qua máy lạnh ở công ty mở thấp quá, bị cảm nhẹ. Chúng ta bắt đầu thôi.”

“Được.” Lâm Xuân Nhi mở máy vi tính lên, giới thiệu chủ đề cuộc họp hôm nay, mục tiêu của cuộc họp, vấn đề cần được giải quyết, vai trò mà các nhân viên tham gia cuộc họp phải chịu trách nhiệm, sau đó bắt đầu tiến hành họp với hiệu suất cao.

Hiếm có một cuộc họp chiến lược toàn vẹn như vậy, mọi người đều có rất nhiều ý tưởng, nhưng căn cứ theo nguyên tắc không nói nhảm, không lạc đề, cứ thảo luận hết vấn đề này tới vấn đề khác. Trần Hiểu Âu ở đầu dây cuộc họp bên kia nghe bọn họ trao đổi, gửi tin nhắn cho Tống Thu Hàn: “Tân Nha có một bậc thầy vương giả. Tôi rất ít khi tham gia những cuộc họp mà không có câu nào thừa thãi như thế này, mỗi một chữ đều là châu ngọc.”

“Vậy là tốt rồi. Vất vả cho cô.” Trần Hiểu Âu khen Tân Nha, trong lòng Tống Thu Hàn cũng cảm thấy có chút ngọt ngào.

Họp chiến lược suốt cả một ngày, mấy người chú Trương ra dấu cho Lâm Xuân Nhi tổng kết lại một chút, Lâm Xuân Nhi gật đầu: “Vậy tôi sẽ không nói dông dài nữa, vừa rồi chúng ta đã kết luận sơ bộ được mục tiêu giai đoạn và phương án thực hiện cho mỗi một giai đoạn, bên cạnh đó, hôm nay chúng ta cũng sẽ xác nhận phương án thăng cấp cơ cấu tổ chức, chuyện này sẽ do Tiểu Hỷ dẫn đầu thực hiện, các bộ phận công ty phối hợp chấp hành. Sau đó mời Nhị Thiến sắp xếp lại những ý chính của buổi họp rồi thông báo cho mọi người. Một việc cuối cùng, hiếm khi hôm nay ba vị boss lớn đều có mặt, tối nay chúng ta tổ chức một bữa tiệc nhỏ, được không? Lúc ăn cơm sẵn tiện trao đổi một chút về chuyến đi Hy Lạp?”

“Ok ạ!” Tiểu Hỷ vỗ tay đầu tiên, mọi người không nhịn được bật cười.

Lâm Xuân Nhi gọi điện thoại cho Trần Hiểu Âu: “Tôi sẽ nhắn người tới đón cô, đi ăn cơm chung với chúng tôi nhé?”

Bạn bè trong nước của Trần Hiểu Âu đều phân tán ở các thành phố khác, hơn nữa cô ấy cũng hết sức tò mò về Lâm Xuân Nhi, thế là gật đầu: “Sẽ không ảnh hưởng tới các cô chứ?”

“Tất nhiên là không rồi. Chào mừng boss bên phía đầu tư tới thị sát.” Lâm Xuân Nhi nói xong thì bật cười.

“Vậy cứ để tôi bảo tài xế chở tôi đến đó. Cảm ơn cô.”

Đọc truyện chữ Full