Trước khi bắt đầu chuyến tình nguyện, Lâm Xuân Nhi đã sắp xếp xong hết các cuộc họp truyền thông của các dự án trọng điểm. Cô nói qua điện thoại với Lương Ngộ: “Dù tôi không kiếm được tiền ở dự án này, nhưng dù gì cũng kết thúc đợt một rồi. Tôi đã xem số liệu thu về, cũng khá đẹp đấy. Thế nên làm phiền anh đòi nhà đầu tư của anh cấp thêm nhiều tiền hơn đi, đợt hai đừng để tôi phải trợ giúp anh nữa. Tôi còn phải nuôi hơn một trăm người nữa đó. Anh nói xem có đúng không?”
Lương Ngộ cười thật thà: “Để tôi nhắc cho cô nhớ, nhà đầu tư của tôi là bạn trai của cô đấy.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“… Ờ đúng nhỉ.” Lâm Xuân Nhi cười khanh khách: “Công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống. Tôi có thể ngủ với anh ấy, nhưng còn tiền thì anh phải tự đi đòi anh ấy đi, anh nói đúng không?”
Lương Ngộ hết cách với Lâm Xuân Nhi, chỉ đành nói: “Rồi rồi, tôi biết rồi. Tôi đi đòi tiền anh ấy, còn cô thì ngủ với anh ấy. Nhưng mà số liệu đợt một tốt quá, đợt hai chúng ta mở cửa hàng ở Bắc Kinh, Thượng Hải luôn đi. Vẫn giống như trước đây, giao việc quản lý bộ phận marketing cho cô, sau đó bàn chuyện tiền bạc với Thu Hàn nhé?”
“Được. Anh cứ làm theo sở trường của anh đi, chuyện không giỏi thì giao cho tôi.”
“Được, tôi tin cô.”
“Nếu anh cho được nhiều tiền hơn thì tôi cảm ơn anh nhiều lắm.”
Lâm Xuân Nhi cúp điện thoại, lại xem lại số liệu Lương Ngộ gửi, sau đó nói với Tiểu Hỷ bên cạnh: “Dự án này Lương Ngộ làm quá xuất sắc, trên thị trường đã có các sản phẩm cùng loại chuẩn bị ra mắt. Nguyên tắc của chúng ta là: một, phương án của chúng ta không thể bị sao chép, nếu có thì đi tố cáo. Hai, làm tốt công tác theo dõi dư luận xã hội và phân tích dư luận xã hội, tránh để bị đặt điều nói xấu, nếu có tiêu cực xuất hiện phải ưu tiên xử lý khẩn cấp. Ba, ở trong nhóm nhớ nhắc Lương Ngộ và Tống Thu Hàn, bộ phận quan hệ công chúng nhất định phải theo kịp.”
“Nếu tin tiêu cực là thật thì sao ạ?” Tiểu Hỷ hỏi.
“Chị sẽ trao đổi với Lương Ngộ về vấn đề quy trình dịch vụ, chất lượng dịch vụ và tư chất của nhân viên. Đầu tiên chúng ta phải cố gắng tránh đã. Nếu sau đó xảy ra vấn đề sẽ tính tiếp!”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lâm Xuân Nhi đẩy máy tính qua bên cạnh, gác chân lên bàn. Cô hơi mệt. Tiểu Hỷ thấy cô như vậy thì ôm máy tính, nói: “Em ra ngoài xử lý những việc khác trước, chị nghỉ ngơi trước đi.”
“Nửa tiếng.”
“Vâng.”
Lâm Xuân Nhi tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại. Quả thực cô còn muốn ngủ thêm một lúc nữa, mười mấy ngày liên tiếp không được nghỉ ngơi, Tống Thu Hàn nói một tuần ít nhất phải dành một ngày cho “sinh hoạt”, nhưng cả hai đều không làm được. Ngày nào cũng đi sớm về trễ, chỉ có buổi tối gặp nhau trò chuyện đôi ba câu, miễn cưỡng được coi là nghỉ ngơi. Cả hai một lòng theo đuổi sự nghiệp, còn bỏ qua luôn cả chuyện tình d/ục.
Chỉ ngủ nửa tiếng nhưng cô cũng đã đỡ mệt hơn rồi. Đồng hồ báo thức vang lên, cô đi rửa mặt, sau đấy lại tiếp tục khỏe như vâm. Lúc Kiều Hạn Văn gọi tới, cô đang xem phương án. Cô thuận tay nhận điện thoại, chào anh ta: “Alo.”
“Tôi đang ở dưới công ty, cho người xuống đón tôi đi.”
“Được, đợi một lát nhé.”
Không biết Kiều Hạn Văn từ đâu chạy tới, đồ trên người có mùi nước khử trùng, đút tay trong túi đi theo Nhị Thiến, trông tâm trạng rất tốt.
“Nghĩ gì mà lại đến chỗ hoang vu hẻo lánh của tôi thế?” Lâm Xuân Nhi rót cho anh ta một ly trà.
“Đi ngang qua thôi.”
“Chị Cẩn xuất viện chưa?”
“Ngày mai.”
Lâm Xuân Nhi mở ngăn kéo, lấy một cái hộp nhỏ ra: “Quà cho chị Cẩn, chúc mừng chị ấy xuất viện, cũng đã đi qua quỷ môn quan một lần, sau này sẽ có phúc.”
“Nói như cô thì người đi qua quỷ môn quan đều sống trên trăm tuổi cả rồi.” Kiều Hạn Văn nhận lấy cái hộp, cầm trong tay. Lâm Xuân Nhi lúc thì thông minh lúc thì lại ngớ ngẩn. Nếu cô biết Vương Cẩn hùa với người khác để hại mình, cô sẽ đối xử với Vương Cẩn thế nào đây?
“Lúc trước cô nói cuối tháng Tư sẽ đi đâu ấy nhỉ?”
“Chuyến từ thiện Thiểm Tây - Cam Túc - Liêu Ninh.”
“Bao lâu?”
“Cả đi lẫn về tổng cộng mười bảy ngày. Năm nay còn chuẩn bị quyên góp trực tuyến nữa, anh có quyên góp không?” Đột nhiên Lâm Xuân Nhi hỏi Kiều Hạn Văn.
“Tôi không.” Kiều Hạn Văn cười với cô: “Cô quên là tôi có quỹ à?”
“À, đúng nhỉ.” Lâm Xuân Nhi cười với anh ta: “Thế rốt cuộc anh tới đây làm gì?”
“Đi ngang qua.”
“Không có chuyện gì thì còn lâu anh mới tới. Anh không phải kiểu người ăn nói lấp lửng thế này.”
Kiều Hạn Văn tựa vào sofa, đầu ngón tay vu ốt v e môi, một lát sau mới nói: “Tôi bị bệnh rồi.”
“Gì cơ?”
“Ung thư tuyến giáp, không phải là bệnh nặng, nhưng tuyên truyền ra ngoài lại là bệnh nặng. Cô nghĩ giúp tôi xem nên xử lý thế nào đi.”
“Chẩn đoán lúc nào?”
“Vừa xong.”
Lâm Xuân Nhi nhìn anh ta, bỗng chốc không biết nên an ủi anh ta thế nào. Kiều Hạn Văn thấy cô như thế, cau mày lại: “Tỷ lệ phụ nữ mắc bệnh cao hơn nam giới, chiếm một phần trăm trong tổng số ung thư trên cơ thể người, sau khi phẫu thuật là có thể sống thọ. Sao trông mặt cô như thể sắp lo ma chay cho tôi thế?”
“Tôi biết ung thư tuyến giáp là gì.” Lâm Xuân Nhi nhìn anh ta chằm chằm: “Nhìn anh thế này cũng không cần an ủi nữa, tự anh cũng nghĩ thông rồi. Tôi phổ cập khoa học cho anh nhé, đầu tiên anh lên mạng tìm hiểu toàn bộ tin tức về ung thư tuyến giáp đi, tốt nhất anh nên liên hệ một tổ chức làm người phát ngôn cho phương diện này, sau khi phẫu thuật thì đẩy dư luận lên cao trào. Tôi hoàn thành KPI trước thời hạn, số vượt chỉ tiêu sẽ tặng cho anh.”
“Cô đúng là máu lạnh.” Kiều Hạn Văn trừng mắt nhìn cô.
Lâm Xuân Nhi giả vờ không thấy Kiều Hạn Văn trừng mình, vẫn hỏi: “Anh có nhớ lời dặn của bác sĩ không?”
“Không nghe.”
“Không được thức đêm, không được tức giận, chú ý ăn uống.”
“Cô biết nhiều về bệnh ung thư đấy nhỉ.”
Lâm Xuân Nhi nhún vai: “Chúng tôi làm truyền thông, mỗi ngày đều tiếp xúc với rất nhiều tin tức, cái gì cũng biết một chút.”
“Chứ không phải vì mẹ cô chết bởi bệnh ung thư sao?” Kiều Hạn Văn lạnh nhạt nói. Lâm Xuân Nhi nhìn anh ta, anh ta cũng không hề né tránh: “Tôi đã xem tài liệu cô viết, có biết một chút về cô. Sinh lão bệnh tử không phải chuyện gì lớn, quá khứ đã qua nhiều năm rồi, hãy nén bi thương. Nếu như tôi chết, cô nhớ đi nhổ cỏ trên mộ tôi.”
“Anh không còn người bạn nào khác à?”
Kiều Hạn Văn cười to: “Tôi đã mắc bệnh ung thư rồi mà cô không thể đối xử tốt với tôi chút sao?”
“Không đến phiên tôi nhổ cỏ cho mộ của anh đâu. Anh có nhiều fan như thế, mỗi người xếp hàng một ngày, có khi đến đời sau mới hết. Anh cứ sống tốt là được, đừng gây phiền toái cho người khác.”
“Ừ.” Kiều Hạn Văn “ừ” một tiếng, tựa vào sofa, nhắm mắt lại.
Lâm Xuân Nhi lại rót cho anh ta một ly nước, đặt trước mặt anh ta. Cô không biết nên an ủi Kiều Hạn Văn thế nào cả, tuy ung thư tuyến giáp không phải u ác tính nhưng cũng là bệnh ung thư. Anh ta luôn làm việc với cường độ cao, thức đêm, tính cách lại nóng nảy, mắc bệnh cũng chẳng phải chuyện lạ gì.
“Anh vẫn còn giận à?” Đột nhiên Lâm Xuân Nhi hỏi anh ta.
“Gì cơ?”
“Anh thường xuyên tức giận.”
“Lúc nào chứ?”
“Anh tự biết mà.” Cô dừng mấy giây rồi nói: “Tôi đã gặp anh nhiều lần rồi, lúc anh tức giận sẽ vô cùng cay nghiệt.”
Kiều Hạn Văn nhìn Lâm Xuân Nhi, ánh mắt thâm sâu, một lúc lâu mới chậm rãi nhếch mép lên, ánh mắt lấp lánh: “Cô quan tâm tôi à.”
“Nói ra có lẽ anh không tin hoặc khinh thường, nhưng tôi xem anh là bạn.”
“Hết rồi hả? Ví dụ như có rất nhiều người âm thầm gọi tôi là chồng.” Không ngoài dự liệu, Kiều Hạn Văn thấy Lâm Xuân Nhi cau mày: “Tôi có bạn trai rồi, nếu gọi chồng thì cũng phải gọi anh ấy.”
“Rất nhiều fan của tôi cũng có gia đình rồi, cũng vẫn gọi tôi là chồng ở trên mạng đấy thôi.”
“Tôi không phải fan của anh.”
Kiều Hạn Văn cúi đầu nhìn tay mình, qua một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Cảm ơn cô, tôi đã ổn hơn rồi. Mới ra khỏi bệnh viện nên tôi muốn tìm người trò chuyện. Nhưng tôi cảm thấy tìm ai thì người đó cũng có lẽ sẽ khóc sướt mướt, như thể ngày mai sẽ đưa tang tôi vậy. Còn cô thì không, cô đã trải qua sinh tử nhiều rồi.”
“Có lẽ anh không cần nói câu cuối đâu. Ai sống trên đời cũng muốn thấy đất trời, thấy chúng sinh, chứ không muốn thấy sinh tử.” Lâm Xuân Nhi trừng mắt lườm anh ta. Cái nhìn này khiến Kiều Hạn Văn thoải mái hơn nhiều.
“Ngày mai Vương Cẩn xuất viện, để chị ấy với cô công bố chuyện tôi mắc bệnh ung thư đi. Tôi lười quan tâm chuyện này, đúng lúc chị ấy cũng xuất viện rồi nên tôi cũng được rảnh tay. Hai người bàn xem nên làm gì đi, tôi phải nghỉ ngơi tìm chỗ trốn đây.”
“Hay anh đi từ thiện với chúng tôi đi? Tiện thể giúp chúng tôi quyên góp luôn...”
“Tôi mắc bệnh ung thư, cô lại bảo tôi đi từ thiện với cô, cô có còn là người không thế?”
Lâm Xuân Nhi cười khanh khách: “Chọc anh thôi! Anh muốn đi đâu thì đi đó, sống khỏe là được, đừng để đến lúc chưa chuẩn bị xong nội dung đã phải đăng cáo phó cho anh. Hay là anh trả khoản tiền cuối cùng trước đi?” Lâm Xuân Nhi nói chuyện không kiêng kị gì cả, nói xong chẳng thèm “phủi phui xui xẻo” cho có nữa.
“Trong đầu cô ngoài tiền ra còn gì nữa không?”
“Có chứ.” Lâm Xuân Nhi khẳng định: “Còn bạn trai tôi nữa. Trong đầu tôi toàn là bạn trai tôi.” Lâm Xuân Nhi nháy mắt với anh ta. Cô rất thông minh, đã tiếp xúc với Kiều Hạn Văn rất nhiều lần, cũng cảm nhận được anh ta có chút ý muốn chinh phục cô. Cô muốn b óp c hết trái tim rục rịch của anh ta ngay từ khi nó còn đang nảy mầm, sau này còn có thể làm khách hàng, làm bạn.
Kiều Hạn Văn hiểu dụng ý của cô, cũng không để bụng: “Cùng nhau ăn cơm tối nhé?”
“Hôm nay còn có nhiều việc phải làm, hay là ăn ở văn phòng đi?”
“Được.”
“Anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Lâm Xuân Nhi cầm điện thoại lên, tiện tay đặt món cháo niêu, thêm chút thịt cua và một phần bào ngư.
“Chúng ta ăn cháo nhé?”
“Được, cô làm việc của cô đi, không cần để ý tới tôi.”
Kiều Hạn Văn đứng lên đi tới trước cửa sổ, nhìn vườn hoa nhỏ bên ngoài văn phòng của Lâm Xuân Nhi. Đã sắp sang hè rồi, vườn hoa đã nở đầy hoa, cẩn thận quan sát còn thấy có con mèo hoang nằm ven đường, trông thật lười biếng. Anh ta muốn hút một điếu thuốc nên đã hỏi Lâm Xuân Nhi: “Tôi hút một điếu được không?”
“Không sao.” Lâm Xuân Nhi lăn lộn trên thương trường, thường xuyên thấy nam nữ hút thuốc. Mà cô biết uống rượu nhưng lại không biết hút thuốc. Cô đã thử mấy lần rồi, nhưng khi khói chui vào cổ họng làm cô khó chịu như bay mất nửa cái mạng.
Kiều Hạn Văn châm một điếu thuốc, hai ngón tay kẹp hờ. Lâm Xuân Nhi ngẩng đầu nhìn anh ta, vừa vặn nhìn thấy đường bàn tay anh ta, tuyệt đẹp. Anh ta hơi cúi đầu rít một hơi dài, nhíu mày lại, như thể có chuyện phiền lòng chưa được giải toả.
Điện thoại của Kiều Hạn Văn reo lên, anh ta lấy ra xem, chưa trả lời tin nhắn đã nhét điện thoại lại vào túi.
Lâm Xuân Nhi ngẩng đầu nhìn anh ta mấy lần mà anh ta cũng không phát hiện ra. Anh ta sẽ không tự sát đó chứ?
Cháo được đưa tới, có nhân viên mang vào cho Lâm Xuân Nhi, còn lén nhìn Kiều Hạn Văn mấy lần.
“Qua ăn cháo đi này.” Lâm Xuân Nhi còn đặt thêm mấy món điểm tâm. Cô đẩy máy tính qua một bên, bày đồ ăn ra, sau đấy đứng dậy kéo ghế cho Kiều Hạn Văn. Kiều Hạn Văn vẫn đứng ở đó nhìn Lâm Xuân Nhi phục vụ mình, chờ cô chuẩn bị xong hết mới ngồi xuống. Anh ta nhìn chén cháo Lâm Xuân Nhi múc, cô bỏ thêm quá nhiều đồ, cả chén cháo đặc quánh lại.
“Cô hào phóng thật đấy.” Cháo hải sản vừa ấm vừa thơm, anh ta ăn một miếng, tâm trạng xấu cũng tan biến. Lâm Xuân Nhi nói không sai, anh ta thường xuyên tức giận. Anh ta luôn cố gắng khống chế tâm trạng của mình, nhưng anh ta vẫn rất nóng nảy. Anh ta sẽ tức giận vì rất nhiều người và chuyện ngu ngốc, không cứu chữa được trong thế giới của mình. Rõ ràng cái gì nên có thì anh ta cũng có cả rồi, nhưng anh ta vẫn cảm thấy thế giới này hết cứu nổi.
Lâm Xuân Nhi không nói gì, còn ăn hai chén cháo nhỏ. Lúc cô múc chén thứ ba, Kiều Hạn Văn cười nhạo cô: “Cô đúng là lành làm gáo vỡ làm muôi. Gần đây không tăng cân sao?” Anh ta nói đùa, vóc dáng của Lâm Xuân Nhi tốt hiếm thấy, cao ráo thanh mảnh, ngực mông vừa đủ. Có một đêm anh ta nằm mơ thấy mình đè Lâm Xuân Nhi trên tường ở hành lang dẫn tới phòng vệ sinh nhà mình. Sau khi tỉnh lại, anh ta tự cười nhạo mình. Đời này có kiểu phụ nữ nào mà anh ta chưa từng gặp đâu? Thế mà lại phải lòng cô.
Lâm Xuân Nhi nhìn anh ta, động tác múc cháo không dừng lại. Cô đã đói lắm rồi. Buổi trưa Tống Thu Hàn đã đặt đồ ăn cho cô, nhưng cô không có thời gian ăn nên đã chia cho đồng nghiệp. Đúng lúc này Tống Thu Hàn gọi đến, Lâm Xuân Nhi nhận điện thoại: “Hello.”
“Hôm nay mấy giờ tan làm?”
“Hai tiếng nữa.”
“Bạn trai cô sao?” Đột nhiên Kiều Hạn Văn lên tiếng. Ở bên kia đầu dây, Tống Thu Hàn hỏi: “Kiều Hạn Văn ở chỗ em hả?”
“Đúng vậy, đến tìm em bàn ‘hậu sự’.” Lâm Xuân Nhi thản nhiên nói, vốn dĩ giữa cô và anh ta chỉ là quan hệ làm ăn, che giấu sẽ khiến Tống Thu Hàn hiểu lầm.
Kiều Hạn Văn sầm mặt lại, Lâm Xuân Nhi làm như không thấy, nói với Tống Thu Hàn: “Anh tới đón em được không?”
“Được, khi nào anh tới sẽ gọi cho em. Hôm nay về đâu?”
“Muốn về chỗ anh. Cuối tuần mà, em muốn xem số hoa em trồng.” Nhà kính của Tống Thu Hàn có cài đặt hệ thống tưới nước tự động, Lâm Xuân Nhi điều khiển từ xa là được. Tuy không sợ chúng chết khô nhưng Lâm Xuân Nhi vẫn nhớ chúng, sợ chúng sẽ chết.
“Được.”
Lâm Xuân Nhi cúp điện thoại xong, gửi tin nhắn cho Tống Thu Hàn: “Em còn muốn làm chuyện không muốn cho ai biết với anh.”
...
Lâm Xuân Nhi không thể ngờ mình sẽ gấp gáp như vậy.
Tống Thu Hàn cũng không ngờ Lâm Xuân Nhi sẽ gấp gáp như vậy.
Thậm chí cô còn không đợi được tới khi anh cởi áo xong.
Cô giống như một con sóng lớn cuốn qua người anh, leo lên người anh, rồi lại cảm thấy không đủ, đẩy anh ngồi lên sô pha. Tống Thu Hàn ngẩng đầu lên nhìn đường cong của chiếc cằm xinh xắn của cô, sinh lòng bất mãn với việc cô chủ động. Bàn tay anh choàng qua cổ cô, kéo cô về phía mình. Răng môi kề nhau, lại là một trải nghiệm khác biệt.
Lâm Xuân Nhi điên rồi. Nhưng Tống Thu Hàn lại thích.
Bỗng dưng Tống Thu Hàn muốn trêu cô, giả vờ rời khỏi người cô rồi đi uống nước. Sương mù trong mắt cô nhanh chóng tan đi, cô tỏ vẻ đáng yêu, kéo tay anh, không cho anh đi: “Tống Thu Hàn.” Cô giống một con mèo, khiến lục phủ ngũ tạng của anh run rẩy, cuối cùng anh không kìm lòng được nữa, khóa chặt lấy cô.
Lâm Xuân Nhi khẽ rên một tiếng, rồi lại vội vàng cắn chặt môi. Tư thế quyến rũ của cô khiến Tống Thu Hàn thương tiếc, môi dán sát bên tai cô: “Không sao, không ai nghe được đâu.”
Ở căn biệt thự này, trước sau trái phải đều là sân vườn, họ đã đóng kín cửa sổ rồi, âm thanh không chui ra được, chỉ quanh quẩn trong phòng thôi. Tất cả đều quanh quẩn trong phòng, mồ hôi, hơi nóng, tiếng vang, sóng trào, cứ thế không thẹn thùng, không ngượng ngùng, cuối cùng xuyên qua nóc nhà, xông thẳng lên trời.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 98
Chương 98