DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 85

Lâm Xuân Nhi sững sờ tại chỗ. Buổi tối cô hẹn gặp Tống Thu Hàn, nhưng Tống Thu Hàn không hề nói với cô rằng bố anh muốn gặp cô, thế nên cô khẽ hỏi: “Chú, có cần gọi Tống Thu Hàn đi cùng không ạ?”

“Không cần, chúng ta gặp mặt ôn chuyện cũ.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Những lời này nghe rất đột ngột, Lâm Xuân Nhi chưa từng gặp Tống Lương Ngọc thì có chuyện cũ nào để ôn? Lâm Xuân Nhi không sợ gặp bố của Tống Thu Hàn, cô thẳng thắn vô tư, không có gì phải sợ, thế nên cô lễ phép trả lời: “Vâng chú Tống, tối nay chúng ta gặp mặt.”

“Tôi mong cô không nói cho Tống Thu Hàn biết chuyện cô gặp tôi. Quan hệ giữa hai bố con tôi không hòa thuận, nếu nó biết tôi lén gặp cô thì sẽ cãi cọ với tôi một trận. Sức khỏe của tôi không tốt, cãi nhau một trận sẽ khiến tôi khó chịu mấy ngày.” Tống Lương Ngọc từ tốn nói: “Mong cô thông cảm.”

“Vâng, cháu đồng ý với chú.”

Lâm Xuân Nhi cúp điện thoại, đi gặp Tống Lương Ngọc.

Mấy ngày nay rối ren, cả người cô đều mệt mỏi. Cô đến quán trà, tìm phòng riêng như đã hẹn, sau đó nhẹ tay gõ cửa ba tiếng.

“Vào đi.” Một giọng nói ôn hòa truyền ra.

Lâm Xuân Nhi đẩy cửa vào phòng, thấy Tống Lương Ngọc ngồi khoanh chân. Ông mặc trang phục Tôn Trung Sơn phục cổ, mái tóc hoa tiêu vừa dày vừa chỉn chu, Lâm Xuân Nhi cứ như thấy Tống Thu Hàn lúc tuổi già. Cô đứng ở cửa hơi cúi đầu chào Tống Lương Ngọc: “Cháu chào chú Tống.”

Tống Lương Ngọc ngước mắt nhìn cô, một người phụ nữ vóc dáng khỏe mạnh không son phấn, hoàn toàn khác với cô năm xưa. Ông ta từng gặp cô hồi ấy, béo hơn những cô bé khác một chút, cột tóc đuôi ngựa, có một đôi mắt cười, không khiến người ta chán ghét. Nhưng người với người chú trọng cơ duyên gặp gỡ, mấy lần Tống Lương Ngọc thấy Lâm Xuân Nhi từ xa đều trong tình huống không vui sướng gì nên không có ấn tượng tốt về cô.

“Ngồi đi.” Tống Lương Ngọc chỉ vào bồ đoàn đối diện, sau đó rót một ly trà cho cô. Lâm Xuân Nhi hơi gập ngón tay gõ lên bàn, là đang nói cảm ơn.

“Cô tự giới thiệu chút nhé?” Giọng Tống Lương Ngọc rất ôn hòa, trông như thể không có chút công kích nào.

“Tên của cháu chú Tống cũng biết rồi, tuổi bằng với Tống Thu Hàn, hiện nay là người quản lý chuyên nghiệp của một công ty. Còn lại không biết chú Tống muốn hiểu biết chuyện gì? Cháu nhất định sẽ nói rõ ràng.” Lâm Xuân Nhi rất chân thành, cô không muốn thêm phiền phức cho Tống Thu Hàn.

“Gia đình còn những ai?”

“Người thân lần lượt qua đời, gia đình không còn người thân nữa.”

“Mẹ ruột qua đời vì ung thư, bố ruột qua đời vì tự sát, còn bà nội bị bệnh tim, đúng không?” Cuối cùng Tống Lương Ngọc cũng đặt ly trà xuống bàn, ngước mắt nghiêm túc nhìn Lâm Xuân Nhi. Trái tim Lâm Xuân Nhi như bị thứ gì đó đâm vào, chuyện bố cô qua đời vì tự sát rất ít người biết, ánh mắt của Tống Lương Ngọc cứ như tia X quang chiếu khắp người cô khiến cô không thể che giấu. Cô gật đầu: “Đúng thế.”

“Mẹ cô bị bệnh từ trong ra ngoài mấy năm, đến sau này thu nhập của gia đình đã sớm không chịu được gánh nặng. Các cô đã giải quyết vấn đề tiền nong như thế nào?”

“Hồi đó cháu còn nhỏ nên không rõ. Chỉ biết gia đình túng quẫn, nhưng dù bố mẹ cháu thắt lưng buộc bụng cỡ nào cũng sẽ chừa lại tiền học phí với tiền ăn cho cháu.”

“Bố cô bị nhiễm trùng đường tiểu, mỗi lần thẩm tách đều cần năm trăm tệ, năm đó còn chưa đưa vào bảo hiểm y tế. Sau này ông ta lại bị ung thư tuyến tiền liệt, khoản tiền chữa bệnh này lại đến từ đâu?” Tống Lương Ngọc hỏi cô tiếp.

“Hồi bố cháu bị nhiễm trùng đường tiểu thì cháu đã học đại học, mỗi ngày sau giờ học đều sẽ đi làm thêm, đồng thời viết các loại bản thảo để kiếm tiền, có thể miễn cưỡng chống đỡ được một phần chi phí.”

“Cô biết bố cô khám bệnh rốt cuộc tốn hết bao nhiêu tiền không?”

Lâm Xuân Nhi nhìn ông ta. Có vẻ ông cụ trước mặt cô biết được mọi chuyện, vẻ khinh thường chợt lóe trong mắt ông ta làm mắt Lâm Xuân Nhi bỏng rát.

“Xin lỗi chú, cháu không biết.”

Tống Lương Ngọc đã hiểu, tiếp tục ung dung hỏi cô: “Vì sao cô muốn làm công ích?”

“Bởi vì hồi còn đi học sẽ có mạnh thường quân gửi tiền cho cháu mỗi tháng, giúp cháu hoàn thành việc học. Thế nên cháu muốn đền đáp cho xã hội.”

Tống Lương Ngọc gật đầu: “Cô cũng coi như còn lại chút lương tâm cuối cùng.”

“Cô cũng coi như còn lại chút lương tâm cuối cùng”. Những lời này lưỡi dao đâm sâu vào trái tim Lâm Xuân Nhi, khiến cô nghẹt thở. Ngón tay của cô bấu lên đùi mình, đỏ mặt nhìn Tống Lương Ngọc, đây là thể diện cuối cùng của cô, Tống Lương Ngọc chỉ hỏi mấy câu, nhưng mỗi một câu đều đâm thẳng vào trái tim Lâm Xuân Nhi, đó là năm tháng quá khứ mà cô không muốn quay đầu nhìn lại.

Tống Lương Ngọc lại nhìn cô thật lâu, sau đó cúi đầu châm trà cho mình rồi từ tốn nói: “Mẹ cô bị ung thư, hai năm cuối cùng nhà cô đã không còn lấy ra được một xu nào nữa. Cô lại vô cùng không hiểu chuyện, cả ngày chỉ suy nghĩ tình tình ái ái, muốn kéo Tống Thu Hàn xuống nước. Tôi đã đi tìm bố cô, đưa ra đề nghị sẽ giúp đỡ gia đình cô, sau này mẹ cô qua đời vì bệnh, bố cô cũng bất hạnh đổ bệnh, ông ta lại càng không có sức gánh vác học phí đại học của cô, mùa hè trước khi tôi đón Thu Hàn sang Mỹ, tôi chỉ hơi chần chờ một lát, bố cô đã quỳ trước mặt tôi, sợ tôi không cho ông ta tiền. Bố cô vốn không cần quỳ, dù sao dưới gối nam nhi có hoàng kim, nhưng ông ta vẫn hèn mọn như thế đấy. Gia phong hèn mọn kiểu này có di truyền cho cô không?”

“Tôi chỉ có một yêu cầu, yêu cầu bố cô trông coi cô, đừng ảnh hưởng tới tiền đồ của Tống Thu Hàn. Bố cô đã đồng ý.”

“Hồi cô học đại học, mỗi tháng sẽ nhận được một khoản tiền, từ năm trăm đến tám trăm tệ, người gửi tiền ghi tên là Lương Ngộ, đó là tôi.”

“Tôi rất vui vì thấy cô hồi trước được tôi giúp đỡ nay đã trưởng thành một người có thể diện. Nhưng bây giờ tôi sẽ không cho nhà họ Lâm các cô thêm một xu nào nữa, tôi cũng không cho phép nhà họ Lâm các cô lấy được một xu nào từ trong tay tôi, kể cả Tống Thu Hàn. Tôi đã xem nội dung mà cô viết, cô biết đền ơn đáp nghĩa cũng coi như một loại lương tâm, bây giờ tôi yêu cầu cô báo đáp cho tôi, rời khỏi Tống Thu Hàn, cho thằng bé trở về nước Mỹ tiến tới tiền đồ tươi sáng của nó. Còn cô, sau này tốt hay xấu đều không liên quan tới tôi.”

Mỗi một câu nói của Tống Lương Ngọc đều bâng quơ, nhưng từng câu từng chữ đều mang theo lưỡi dao đâm vào trái tim Lâm Xuân Nhi, khiến trái tim của cô thoáng chốc máu chảy đầm đìa.

“Tôi không làm giao dịch.” Lâm Xuân Nhi nhẹ giọng nói: “Tình cảm của tôi và Tống Thu Hàn không phải là giao dịch.” Cô nhớ lại lời Tống Thu Hàn nói với mình trên máy bay: ‘Năm ấy dòng chữ mà tớ viết trên lưng cậu là tớ yêu cậu.’ Hồi ấy cô tự nhủ với bản thân rằng, bất kể tương lai gặp kiếp nạn hay vất vả thì giờ khắc hiện tại cô đều sẽ xem như một món quà. Nhưng Lâm Xuân Nhi biết, giờ món quà đó đã sắp kết thúc rồi.

“Cô không làm giao dịch, nhưng bố cô đã làm giúp cô. Nếu cô không đồng ý thì tôi cũng không lấy làm lạ, dù sao cô cũng họ Lâm, chắc chắn cũng coi tiền như mạng, không biết liêm sỉ giống hệt bố cô, cho dù sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của người khác.”

“Chú Tống.” Lâm Xuân Nhi ngắt lời ông ta: “Người mất đã qua đời, cho ông ấy được yên nghỉ không được sao? Cho dù năm đó bố tôi từng quỳ dưới chân ông thì tôi cũng không thấy mất mặt.” Cô cố kìm nén nước mắt, đôi mắt đỏ bừng: “Trong lòng tôi, lấy cớ làm việc thiện để sỉ nhục người khác mới là vô liêm sỉ nhất.” Lâm Xuân Nhi đang nghĩ, bố mẹ cô đã qua đời lâu như thế mà hôm nay lại bị kẻ khác đào mồ lên, treo trước cửa thành thị chúng. Sự sỉ nhục trầ n trụ i ấy đủ để đánh tan tinh thần của người khác.

Cô đứng dậy: “Ông sẽ được như ước nguyện, người nhà họ Lâm chúng tôi tự có khí khái, cho dù sự bần cùng từng khiến chúng tôi đau khổ, nhưng sống lưng của chúng tôi chưa từng cong xuống. Tôi không ham một xu một đồng của Tống Thu Hàn, tôi trả anh ấy cho ông, cảm ơn ông năm đó đã khẳng khái mở hầu bao.” Khi tay cô đặt lên tay nắm cửa thì nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Tống Lương Ngọc: “Cô yêu đương với Kiều Hạn Văn cũng được đấy.” Giờ lại tìm một cái cớ để Lâm Xuân Nhi rời khỏi Tống Thu Hàn.

Cô xoay người rời đi, chạy băng băng trên đường. Hai bên lề đường đèn đuốc sáng trưng, người đi đường tất tả, cô bước nhanh trên đường, nhớ tới những năm tháng không nhìn thấy hy vọng ấy.

Khi cô cần nộp học phí, bố mẹ chưa bao giờ chậm trễ. Cô từng nghe mẹ nói thầm với bố rằng: “Không thể khiến Xuân Nhi chịu thiệt được, không thể khiến con bé không dám ngẩng đầu trước mặt bạn bè. Đây không phải hư vinh, đây là lòng tự trọng của con bé.”

Sau khi lên đại học, cô vừa tan học sẽ chạy đến phố đi bộ bên ngoài trường học, trên phố đi bộ có một cửa hàng kinh doanh quần jeans, cô bán quần jeans, mỗi chiếc sẽ được nhận hoa hồng bảy đồng tiền. Cô cười nhẹ nhàng đứng trước cửa hàng, chào mời mỗi một sinh viên đi ngang qua: “Quần jeans đẹp lắm nè!” Một khi có người vào cửa hàng, cô sẽ chu đáo đi tìm quần, ngồi xổm trên mặt đất sửa ống quần giúp người ta; đến buổi tối, các bạn cùng phòng đều đã ngủ, cô lại bật đèn pin viết đủ loại văn chương gửi cho các tạp chí và trang web.

Một khi đến kỳ nghỉ dài hạn, dù có thế nào cô cũng sẽ về nhà, ngồi trên xe lửa màu xanh, không ngại vất vả. Khi ấy bố cô đã rất khó xuống giường đi lại, ngày nào cũng phải chịu nỗi tra tấn đau đớn vô tận. Cô dỡ bỏ điện thoại cố định trong nhà, dùng khoản tiền làm thêm đầu tiên của mình mua một chiếc di động nho nhỏ cho bố. Cô ngồi bên giường dạy ông ấy dùng điện thoại, nói với ông ấy: “Bố đặt điện thoại bên tay, khi nào nhớ con thì gọi điện cho con nhé!”

Cô vẫn còn nhớ bữa cơm cuối cùng mà cô ăn cùng bố, cô lặn lội đường xa vào nhà, nấu sườn xào chua ngọt và thịt chiên xù, còn xào hoa tỏi và cà chua chiên trứng mà bố thích. Cô đỡ bố ngồi vào bàn, cùng bố cụng ly nước lọc. Suốt bữa cơm ấy bố vẫn cười, vẫn nói: “Con gái của bố càng ngày càng xinh đẹp, con gái của bố nhất định phải sống vui vẻ nhé.” Mấy ngày đó bố không ngừng nói với cô: “Con phải sống vui vẻ nhé, con nhìn mà xem, đời người còn dài lắm, thế giới rất rộng lớn, sau này con có tiền thì ra ngoài thăm thú đi, không uổng công đến với thế gian này một lần. Người thân qua đời chỉ là nỗi đau mà con người nhất định phải trải qua, tất cả mọi người đều không thể tránh khỏi.” Cô bịt miệng bố: “Bố, bố không được nói như thế nữa, hôm trước con chơi bút tiên với bạn cùng phòng, bút tiên nói bố còn có thể sống thêm mười năm.”

Cô vẫn còn nhớ như in lúc cô nhận được cuộc gọi của cảnh sát, xác nhận từng mục thông tin, họ và tên, tuổi, nơi sinh, số chứng minh nhân dân, thêm cả họ và tên của người nhà, sau đó nói với cô: “Cô về nhà một chuyến đi.” Cô cũng không biết là chuyện gì, ngồi lên chuyến xe lửa về quê. Khi cô bước chân vào tòa nhà cao tầng tồi tàn ấy, xuyên qua hành lang âm u dài dòng đi đến trước cửa nhà của mình, thấy chữ “Niêm phong” chói mắt dán trên cửa. Cô nghĩ chắc mình nhìn nhầm rồi, dụi mắt một lần, dòng chữ ấy vẫn còn. Cô đến đồn cảnh sát, thấy cô, chú cảnh sát nói với cô: “Sợ cô sốt ruột đi đường sẽ gặp chuyện nên chúng tôi quyết định báo cho cô khi gặp mặt. Bố cô đã tự sát vào ngày 16 tháng 12, khi lính cứu hỏa chạy vào thì thi thể đã lạnh. Xin chia buồn.” Lâm Xuân Nhi cho rằng mình nghe lầm, lắc đầu: “Bố tôi sẽ không tự sát đâu.”

Cảnh sát mở một đoạn ghi hình cho cô xem, cô thấy lính cứu hỏa phá cửa xông vào nhà, trong nhà bừa bộn, bố cô nằm trong vũng máu, đôi mắt vẫn đang trợn to, dường như còn có tâm nguyện chưa hoàn thành.

Ngày 16 tháng 12, một năm cũ sắp kết thúc, năm mới sắp kéo đến. Mà bố cô lại quyết định rời bỏ thế giới này vào ngày hôm ấy. Quãng ngày ấy, chỉ cần Lâm Xuân Nhi nhắm mắt lại là sẽ thấy vũng máu và đôi mắt trợn trừng của bố, trong lòng cô bị nổ một lỗ thủng, chảy máu ồ ạt. Nhưng cô khóc không thành tiếng. Vào một ngày tuyết phủ đầy rời, cô rải tro cốt của bố, thấy tro cốt bay khắp đất trời, cuối cùng gào khóc.

Cô không biết bố mẹ đã chịu đựng qua những năm vất vả ấy như thế nào, càng không biết bố đã từng vì cô mà quỳ dưới chân người khác. Bố cô là người kiên cường kiêu ngạo cỡ nào, khi làm việc ông ấy chưa bao giờ sơ sẩy, chưa bao giờ phạm bất cứ sai lầm nào. Ông ấy thân thiện với mọi người, tính cách lương thiện, chưa bao giờ làm tổn thương người vô tội. Người bố như vậy lại vì cô mà cong đầu gối trước mặt kẻ khác. Khi đó tâm trạng của ông ấy thế nào?

Tâm trạng thế nào đây?

Lần quỳ xuống đó có đánh tan toàn bộ tôn nghiêm của bố không? Khi ông ấy nằm trên giường bệnh ngày qua ngày chờ đợi cái chết, có phải ông đang suy nghĩ: mình không thể liên lụy tới Xuân Nhi, chỉ khi mình chết thì Xuân Nhi mới có thể đi càng xa không?

Lâm Xuân Nhi cảm thấy mình không thể đối mặt với Tống Thu Hàn nữa. Tôn nghiêm của cô lẫn tôn nghiêm của người bố đã khuất sẽ trở nên yếu ớt trước mặt Tống Thu Hàn.

Cô cứ đi cứ đi, mãi đến khi điện thoại của Tống Thu Hàn gọi tới, anh hỏi cô: “Anh làm việc xong rồi, giờ anh đến gặp em nhé?” Lúc này cô mới nhớ, họ đã hẹn trước là đêm nay sẽ đến nhà cô. Cô gửi định vị cho Tống Thu Hàn, sau đó đứng bên đường chờ anh.

Tống Thu Hàn xuống xe, mang theo sự ấm áp như mọi khi. Lâm Xuân Nhi thích sự ấm áp trên người anh, thích tựa vào lòng anh, điều đó khiến cô cảm thấy thiên địa yên tĩnh, vạn vật sinh trưởng. Anh chạy đến trước mặt cô, muốn kéo tay cô, nhưng Lâm Xuân Nhi đưa tay ra sau lưng, lùi về sau hai bước.

“Tống Thu Hàn, em có lời nói với anh.”

“Có chuyện gì lên xe hẵng nói, đứng ở đây không lạnh à?” Tống Thu Hàn cười bước lên một bước, muốn kéo cổ tay của cô. Lâm Xuân Nhi lại lùi về sau hai bước.

Cuối cùng Tống Thu Hàn cũng nhận thấy sự khác thường. Anh đứng ở đó, hỏi Lâm Xuân Nhi: “Em muốn nói gì?”

“Chúng ta chia tay đi.”

Lâm Xuân Nhi ngước mắt nhìn Tống Thu Hàn, thấy anh cau mày lại. Tống Thu Hàn từng nói với Lâm Xuân Nhi, anh không thích cô nhắc đến hai từ chia tay, cho dù chỉ là nói đùa cũng không được.

“Mấy ngày nay em quay video bác bỏ tin đồn, định đăng tải khắp mạng vào lúc chín giờ tối nay, nhưng chắc là anh cũng chú ý tới rồi, em không đăng lên. Anh biết tại sao không? Em đột xuất hủy bỏ kế hoạch đề xuất, bởi vì em bỗng cảm thấy rất đáng tiếc. Em dao động rồi, em từng rung động với Kiều Hạn Văn, hơn nữa trải qua chuyện lần này, em bỗng ý thức được anh chỉ là nguyện vọng chưa được thỏa mãn thời niên thiếu của em thôi, không thể gọi là tình yêu. Nhưng đối với Kiều Hạn Văn thì khác, đó là sự rung động chân thật.”

Tống Thu Hàn nhìn môi Lâm Xuân Nhi khép mở, nói những lời làm tổn thương người khác, khiến mùa đông trở nên lạnh thấu xương. Qua một lúc lâu sau, anh mới hỏi cô: “Em nghiêm túc sao?”

“Đúng.”

“Cho dù anh sẵn sàng cho em thời gian để sửa sang lại tình cảm của em, cho dù anh không muốn chia tay với em?”

“Đúng vậy, nhưng em muốn chia tay. Anh cũng biết ít nhiều về con người em rồi đấy, làm việc trước giờ không dây dưa lằng nhằng, yêu chính là yêu, không yêu là không yêu, lúc yêu thì như thiêu thân lao đầu vào lửa, còn nếu đã không yêu sẽ chẳng muốn sống chung dù chỉ một giây. Em hy vọng chúng ta có thể kết thúc trong hòa bình.”

Đôi mắt Tống Thu Hàn hơi đỏ: “Lâm Xuân Nhi, hôm nay em đã gặp những ai?”

“Sau khi đi công tác về em đi gặp Viên Như, Viên Như tự sát, nằm trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt. Sau đó là anh.”

“Chúng ta về nhà nói chuyện được không?” Tống Thu Hàn bước tới muốn ôm vai Lâm Xuân Nhi. Anh muốn ôm cô, ôm cô rồi thì cảm giác đau lòng này sẽ vơi bớt, nhưng Lâm Xuân Nhi lại đẩy anh ra, cô bình tĩnh nói từng câu từng từ: “Sao anh không hiểu vậy hả? Em muốn chia tay, không muốn có bất cứ tiếp xúc cơ thể với anh! Anh đừng dây dưa với em! Đừng làm em ghét anh!”

Tay của Tống Thu Hàn lơ lửng ở đó, không lâu trước đó họ mới ôm nhau, Lâm Xuân Nhi nói với anh: “Em yêu anh đến chết.”

“Lâm Xuân Nhi, anh đã nói với em rồi, trên đời này không có bất cứ ai có thể ngăn cản anh yêu em, cho dù chính anh cũng không được, chỉ có em mới làm được. Cho nên bây giờ em nói thật với anh đi, em thật sự đã yêu Kiều Hạn Văn rồi ư?”

Hàm răng của Lâm Xuân Nhi run lên, cố phun ra một chữ: “Đúng.”

“Em có chắc là muốn chia tay với anh không?”

“Có.”

Tống Thu Hàn gật đầu: “Được, Lâm Xuân Nhi, anh cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh chứng kiến được sự xấu xí của thế giới người trưởng thành.” Tống Thu Hàn xoay người rời đi, anh không muốn nói bất cứ câu nào làm tổn thương Lâm Xuân Nhi, cho dù bây giờ Lâm Xuân Nhi nói với anh rằng cô đã yêu người khác, anh cũng không nỡ nói một câu nặng lời. Nhưng trong mắt anh lại ầng ậng nước mắt, cảm giác quá khó chịu.

Lâm Xuân Nhi tận mắt thấy Tống Thu Hàn càng chạy càng xa, cô suy sụp đuổi theo mấy bước, bên tai vang lên lời nói của Tống Lương Ngọc: ‘Chắc chắn cô cũng sẽ coi tiền như mạng, không biết liêm sỉ như bố cô, cho dù làm vậy sẽ hủy hoại tiền đồ của người khác’. Mấy năm nay Lâm Xuân Nhi nghênh đón bạn bè rồi lại tiễn bạn bè đi, lúc nào cũng sẽ nói: “Chúc cậu có tiền đồ tươi sáng.” Cô cắn chặt hàm răng kìm nén xúc động tiến lên ôm anh, tận mắt chứng kiến Tống Thu Hàn một thân ấm áp bọc đầy sương giá.

Tống Thu Hàn rời đi, còn cô tựa vào thân cây, cảm thấy không thể đứng dậy đi được nữa. Điện thoại vang lên, cô thở hắt ra một hơi rồi nghe thấy Cáp Ngô Lặc nói: “Ông La San đã ngồi trên máy bay đến Tân Cương rồi, nhưng bà La San… vừa qua đời.” Tâm nguyện cả đời, chưa được toại nguyện, từ nay âm dương cách đôi bờ.

Lâm Xuân Nhi bỗng không kìm được run rẩy, cuối cùng im lặng khóc nấc lên trong đêm dài vắng tanh.

Đọc truyện chữ Full