DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 57

Lâm Xuân Nhi cùng cả nhóm tăng ca suốt ngày suốt đêm trong năm ngày, cuối cùng cũng làm xong tài liệu dự thầu cuối cùng. Cô là một người liều mạng như vậy, không muốn dễ dàng chịu thua. Cô về nhà ngủ mấy tiếng, dậy tắm vội sau đó để hai mắt thâm quầng đi tới buổi họp báo.

 

Trong buổi họp báo, người người nhốn nháo, Nhị Thiến dẫn người đến hậu trường chụp ảnh Kiều Hạn Văn, còn cô thì tìm một nơi yên tĩnh ở bên ngoài hội trường đọc tài liệu dự án. Lúc này có thể nhìn ra được mạng lưới giao thiệp của Phương Gia Lỵ rộng cỡ nào, buổi họp báo của cô ta mời đến các chuyên gia trong các lĩnh vực, hơn trăm cánh nhà báo đã chờ sẵn ở ngoài hậu trường.

 

---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Phương Gia Lỵ sắp xếp chỗ ngồi VIP cho nhóm Tống Thu Hàn, Trần Khoan Niên và Loan Niệm, họ đã đến từ sớm rồi nhưng cũng không muốn vào sớm, thế là tìm một chỗ yên tĩnh, tìm một hồi thì đi tới góc nhỏ đằng sau cây cột, bắt gặp Lâm Xuân Nhi đang gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch.

 

“Ế, Lâm Xuân Nhi?” Trần Khoan Niên đi tới vỗ đầu cô: “Sao cậu lại ở đây?”

 

Lâm Xuân Nhi ngước mặt lên nhìn anh ta, quầng thâm dưới mắt vẫn chưa biến mất: “Hôm nay tôi có công việc ở đây.”

 

“Má ơi!” Trần Khoan Niên hét lên một tiếng: “Cậu thức khuya bao lâu vậy? Sao nhìn như ma nữ thế?”

 

Lâm Xuân Nhi kéo tóc xuống trước trán, phối hợp với anh ta đóng giả thành ma nữ, sau đó bật cười: “Cậu đừng khinh thường người ta nhé, ngủ đủ một giấc là lại thành một trang hảo hán ngay thôi!”

 

Loan Niệm đứng bên cạnh bóng hớt, nghiêng đầu qua nhìn Tống Thu Hàn, thấy anh đang híp mắt cười nhìn Lâm Xuân Nhi, bèn ho nhẹ một tiếng, bước lên trước bắt tay với Lâm Xuân Nhi: “Xin chào, tôi là Loan Niệm.”

 

“Xin chào, tôi là Lâm Xuân Nhi.”

 

Loan Niệm nắm tay lâu hơn một chút, cố tình trêu Tống Thu Hàn. Quả nhiên Tống Thu Hàn đi tới kéo tay Loan Niệm ra: “Quên hết lễ phép kinh doanh rồi à?” 

Loan Niệm bật cười, sau đó quan sát Lâm Xuân Nhi thật kỹ. Trông cô thực sự rất uể oải, nhưng đôi mắt lại lấp lánh sáng ngời, không nhuốm bụi trần, thực sự hiếm thấy. Anh ta âm thầm khen ngợi Tống Thu Hàn có mắt nhìn người, phát hiện được viên ngọc thô chưa được mài giũa này.

 

Lâm Xuân Nhi cũng không biết ánh mắt đó của Loan Niệm có ẩn ý gì, ôm máy vi tính hỏi họ: “Còn chưa vào hả? Sắp bắt đầu rồi đấy.”

 

“Không gấp.” Tống Thu Hàn cầm lấy máy vi tính của cô, hỏi: “Ăn gì chưa?”

 

“Bao giờ xong rồi ăn, cũng không gấp.”

 

“Cậu chờ tớ một lát.”

 

Anh nhét máy vi tính vào tay Trần Khoan Niên: “Cậu ôm đi.” Sau đó ra khỏi hội trường, bên cạnh là một quán cà phê, Tống Thu Hàn mua hai cái bánh muffin socola và một cốc sữa bò về, đưa cho Lâm Xuân Nhi: “Ăn ngay bây giờ đi.”

 

Loan Niệm đứng cạnh ho khan một tiếng, Tống Thu Hàn lườm anh ta với ánh mắt lạnh lẽo, anh ta vội vàng nín cười.

 

Trần Khoan Niên thì không sợ Tống Thu Hàn, bèn tặc lưỡi nói: “Lúc tôi đói bụng cũng không thấy ai mua đồ ăn cho tôi. Quả nhiên tôi không phải người bạn tốt nhất của cậu mà...”

 

Lâm Xuân Nhi uống một hớp sữa bò, cuối cùng cũng xả hơi được một chút: “Cậu là bạn nhậu bạn xấu chứ không phải bạn tốt.” Miệng lưỡi cô sắc bén, khiến Trần Khoan Niên bị nghẹn họng. Tống Thu Hàn cười phá lên, tiếng cười đó trùng hợp lọt vào trong tai Phương Gia Lỵ đi ngang qua, cô ta tò mò nhìn vòng qua cây cột, trùng hợp nhìn thấy Tống Thu Hàn dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Xuân Nhi, làm cô ta chợt sững người.

 

“Thu Hàn.” Phương Gia Lỵ cất tiếng gọi Tống Thu Hàn, ánh mắt đảo qua Lâm Xuân Nhi. Cô ta từng gặp hai lần, là người quản lý của công ty khởi nghiệp chẳng có gì nổi trội.

 

Lâm Xuân Nhi nhận thấy được ánh mắt của cô ta, bèn lấy lại chiếc máy vi tính của mình từ trong tay Trần Khoan Niên, cười với Phương Gia Lỵ: “Hi.” Sau đó nói với Trần Khoan Niên: “Các cậu nói chuyện trước đi nhé, tôi đi xem tình hình chuẩn bị thế nào rồi.” Cô cũng không nhìn Tống Thu Hàn, thấy hơi lo rằng lúc này mà nhìn anh thêm một chút thì sẽ mang phiền phức đến cho anh.

 

Phương Gia Lỵ quay sang nhìn kỹ bóng lưng của Lâm Xuân Nhi, không ngờ Tống Thu Hàn lại nhìn cô với ánh mắt như vậy, thì ra gu của Tống Thu Hàn lại... đặc biệt thế này. Lúc trước Phương Gia Lỵ còn tưởng rằng kẻ thù của mình là Viên Như, còn thực sự vì chuyện này mà suy nghĩ rất lâu, lật xem rất nhiều tác phẩm của Viên Như, muốn biết người biết ta để so tài một trận. Nhưng bây giờ xem ra, Tống Thu Hàn cũng chẳng để ý Viên Như là bao, nếu không cũng sẽ không ở đây chơi trò mập mờ với người phụ nữ khác.

 

Cô ta lập tức vui vẻ trở lại, đi tới nói với Tống Thu Hàn: “Vào thôi?”

 

“Được.”

 

Vị trí của Tống Thu Hàn rất tốt, vừa hay có thể nhìn thấy Lâm Xuân Nhi nhón chân lên đứng trước một máy quay phim xem hình ảnh. Sau khi xác định không có vấn đề thì đi tới một cái máy khác để xem. Hội trường quá nóng, cô cởi áo lông ra ném cho một cô gái, tiện tay cầm tư liệu đã photo lên. Loan Niệm nói mấy câu với anh mà anh đều không nghe thấy, thế là bèn nhìn sang theo tầm mắt của anh, trong lòng lập tức hiểu ra. Anh ta cầm điện thoại di động lên chụp một tấm hình gửi vào trong nhóm bốn người: “Tới đây, xem tên mê gái này nè.” Làm bạn thân bao nhiêu năm qua chưa bao giờ nhìn thấy Tống Thu Hàn như thế này, đôi mắt như mọc trên người một người phụ nữ vậy, khoé môi còn thấp thoáng ý cười, cũng không kiêng kỵ bất cứ ai hết, viết rõ hai chữ thiên vị ở trên mặt.

 

Trần Khoan Niên nhìn thấy mấy tấm ảnh này thì không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Không phải chứ? Thật sự không ngờ lúc còn sống có thể nhìn thấy gương mặt mê gái này của Tống Thu Hàn.

 

Đàm Trác đang ở Serbia xa xôi gửi qua một dấu chấm hỏi.

 

Loan Niệm trả lời: “Cuối cùng cũng gặp được Lâm Xuân Nhi trong truyền thuyết.” Sau đó lại chụp một tấm hình của Lâm Xuân Nhi gửi vào trong nhóm.

 

“Dáng người này, chậc.” Đàm Trác than một câu.

 

“Không chỉ có dáng người tốt thôi đâu.” Trần Khoan Niên nói đỡ cho Lâm Xuân Nhi: “Lâm Xuân Nhi tốt lắm đó, ăn một bữa cơm với cậu ấy là mấy cậu biết ngay.”

 

“Vậy còn gì tốt nữa?” Đàm Trác gặng hỏi.

 

“Tốt thứ hai trên đời luôn, gần bằng cô bé tiến sĩ của tôi.”

 

Họ trò chuyện sôi nổi trong nhóm chat, Tống Thu Hàn không hề biết. Anh vẫn luôn nhìn chằm chằm Lâm Xuân Nhi, cho dù nhìn như thế nào cũng cảm thấy người phụ nữ này sinh ra ở trong tim anh, càng nhìn càng thích. Lâm Xuân Nhi đang cầm máy quay điều chỉnh tiêu điểm, lúc nhắm về phía Tống Thu Hàn, Tống Thu Hàn đang nhìn cô, cũng không tránh khỏi ống kính của cô, ngược lại còn mỉm cười. Nụ cười đó mang theo hơi thở của đầu xuân quang đãng, khiến trái Lâm Xuân Nhi nhảy lên thình thịch.

 

Như vậy thì làm việc kiểu gì?

 

Cô quay người đi chụp người khác, nhưng vành tai và gò má ửng đỏ lại lọt vào trong mắt Tống Thu Hàn rõ mồn một, khiến lòng anh trở nên dịu dàng.

 

“Lâm Xuân Nhi mặc đồ dày quá hả? Sao mặt cậu ấy đỏ thế?” Hành động nhỏ của họ không thoát khỏi cặp mắt của Trần Khoan Niên, anh ta lấy cùi chỏ huých nhẹ vào người Tống Thu Hàn, nói khẽ: “Hay là lúc đi tour Giang Nam tỏ tình với cậu ấy đi?”

 

Tống Thu Hàn liếc anh ta bằng ánh mắt sa sầm: “Đừng xen vào chuyện của người khác.”

 

“Ờ.”

 

Đàn ông trưởng thành mà thích một người phụ nữ thì sẽ âm thầm cởi đồ của cô ấy ở trong đầu, tiến hành làm tình cả nghìn lần cả vạn lần với cô ấy, cơ thể sẽ thức tỉnh trước cả tình yêu. Tống Thu Hàn cũng có suy nghĩ đó ở trong đầu, nhưng anh càng để ý tới cảm nhận của Lâm Xuân Nhi hơn. Lâm Xuân Nhi sợ quan hệ thân mật, là người theo chủ nghĩa không kết hôn, Tống Thu Hàn không muốn lỗ mãng. Có lẽ một ngày nào đó tình cờ bắt gặp một cơn mưa tuyết, hoặc có lẽ sau khi cùng cô xem một vở kịch cảm động sâu sắc, hoặc có lẽ lúc cô đi trên đường sơ ý trượt chân, anh sẽ nắm lấy tay cô. Nói chung, phải lựa lúc thích hợp. Anh không cho rằng mình là tuýp người xem trọng cảm giác nghi thức, nhưng khi đối mặt với Lâm Xuân Nhi, anh lại trở nên trịnh trọng.

 

Họ cứ trò chuyện như thế, đèn từ từ tối xuống, chỉ có sàn catwalk là còn sáng, tiếng đàn tranh vang lên, một công tử cổ đại đi ra từ cánh gà sân khấu, công tử nọ áo trắng như tuyết, tiên khí xuất trần, Kiều Hạn Văn thật sự là một người cực kỳ đẹp, anh ta vừa lên sân khấu đã khiến người ta trầm trồ. Tới khi xoay người lại, trong hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay.

 

“Phương Gia Lỵ bỏ vốn lớn thật. Không biết đã đòi bố cô ta bao nhiêu tiền đây?” Trần Khoan Niên nói với Tống Thu Hàn: “Lúc trước chú Tống bảo cậu đầu tư cho cô ta, cậu có đầu tư không?”

 

Tống Thu Hàn lắc đầu: “Sản phẩm của cô ta thiếu sự mài giũa.”

 

“Chẳng phải hôm nay đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi sao?” Loan Niệm ở bên cạnh nói tiếp.

 

“Quá kiêu căng.” Tống Thu Hàn nghiêm túc trả lời. Đúng là Phương Gia Lỵ có chút tài năng, nhưng cũng chính vì cô ta có tài năng nên cô ta cứ bay trên trời không chịu xuống đất. Ở trong mắt cô ta, không có ai bằng cô ta cả. Nếu như tài năng đó thật sự không ai bì kịp thì cũng xem như trời ban cho cơ hội, nhưng ngặt nỗi tài năng của cô ta vẫn còn một khoảng dài nữa mới tới mức thiên tài, cho nên sự kiêu căng của cô ta trở nên rất nực cười. Thật sự vẫn cần phải trải qua tôi luyện.

 

Tống Thu Hàn mượn ánh đèn sân khấu nhìn Lâm Xuân Nhi, cô cực kỳ nghiêm túc thưởng thức áo quần trên sân khấu. Sau đó đến một chương cuối cùng, ánh đèn nhấp nháy, trên mặt đất xuất hiện hai chữ: Niệm Tống. Chi tiết này Lâm Xuân Nhi hoàn toàn chưa từng thấy trong buổi diễn tập, thế là cô rướn lên nhìn một chút, Phương Gia Lỵ đang tỏ tình, tỏ tình một cách trực tiếp trần trụi. Có lẽ là muốn tuyên bố với toàn thế giới rằng “Tôi yêu một người đàn ông họ Tống”.

 

Tất cả những người mẫu ở chương này đều là người mẫu nam, mỗi một bộ quần áo đều được đặt làm dựa theo số đo của Tống Thu Hàn, Loan Niệm tặc lưỡi: “Lần này cô cả Phương đúng là đã cúi cái đầu cao quý của mình xuống rồi. Không những hạ mình mà còn dâng hiến cả trái tim. Tôi thấy cậu cưới luôn đi. Tốt xấu gì cũng xem như trai tài gái sắc môn đăng hộ đối, dù sao cũng ít trở ngại hơn nếu quen với Lâm Xuân Nhi. Chẳng lẽ cậu còn muốn thử yêu xa một lần à?”

 

Tống Thu Hàn nhìn về phía Loan Niệm, nhẹ giọng hỏi anh ta: “Năm đó ngắm cực quang, cậu gọi cho một dãy số ma nói chuyện suốt cả đêm.”

 

Trái tim của Loan Niệm trong chớp mắt trở nên trống rỗng: “Đừng đụng vào chỗ đau của tôi.”

 

Tống Thu Hàn vỗ vào bả vai của anh ta. Đều là đàn ông có chuyện cũ, đừng ai làm khó dễ ai.

 

Lúc này Tống Thu Hàn chỉ cảm thấy sân khấu này khiến anh cảm thấy nặng nề. Anh từng nói với Phương Gia Lỵ, con người của anh rất kỳ lạ, anh yêu một người là sẽ móc tim móc phổi, trong mắt chỉ toàn là cô, điều tốt đẹp của cô là tốt, mà điều không tốt đẹp của cô cũng là tốt. Còn nếu anh không yêu một người, người đó có bưng ly nước anh cũng không uống. Anh đã nói tới mức vậy rồi, mà hôm nay còn xuất hiện cảnh này, Phương Gia Lỵ thực sự quá tùy hứng.

 

Anh không muốn xem nữa, may mà cũng đến đoạn gửi lời chào cuối chương trình, đợi thêm một lát nữa sẽ kết thúc. Phương Gia Lỵ ăn mặc lộng lẫy vịn tay Kiều Hạn Văn đi ra ngoài, dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành. Cô ta cúi người cảm ơn, khán giả lịch sự đứng dậy vỗ tay. Đèn sáng lên, lần lượt có người lên tặng hoa. Phương Gia Lỵ cầm micro, từ tốn nói: “Cảm ơn tất cả mọi người, tấm lòng của em đều nằm hết ở trong ‘Niệm Tống’, mong rằng anh có thể hiểu được.” Tống Thu Hàn đứng dậy định bỏ đi thì chợt nghe thấy khán giả hò reo, lúc anh quay người lại thì thấy Kiều Hạn Văn cầm trên tay một bó hoa nho nhỏ, bước vội đến sân khấu ở trước mặt Lâm Xuân Nhi, nhẹ nhàng ném cho Lâm Xuân Nhi: “Vất vả rồi.”

 

Tất cả máy ảnh đều nhắm vào Lâm Xuân Nhi, cô ngớ ra một giây, sau đó vội vàng kéo Nhị Thiến và đồng nghiệp chụp hình ở bên cạnh sang cúi chào mọi người, sau đó mới nói: “Những video có liên quan đến Joe sẽ lần lượt được đăng tải trên tài khoản chính thức của anh ấy, xin mời mọi người đón xem.” Thoải mái tự nhiên, không gì có thể soi mói. Kiều Hạn Văn thấy bất ngờ trước năng lực ứng xử tình huống của Lâm Xuân Nhi, cũng tán thưởng năng lực giải quyết vấn đề của cô. Kỹ năng tứ lạng bạt thiên cân* của cô rốt cuộc được luyện thành bằng cách nào thế?

 

(*: Dùng một lực nhỏ để đánh bại một lực lớn bằng cách mượn trợ lực.)

 

Tống Thu Hàn thôi không nhìn nữa, lại bắt gặp Kiều Hạn Văn đang nhìn về phía mình với ánh mắt có ý trêu chọc, nhưng cái nhìn đó chỉ chớp mắt đã biến mất.

 

“Anh ta bị ngu à?” Trần Khoan Niên nổi khùng: “Anh ta đẩy Lâm Xuân Nhi ra trước mặt công chúng, đã xin phép Lâm Xuân Nhi trước chưa? Cái đm, tôi muốn chụp bao tải lên đầu thằng ngốc này rồi tẩn cho anh ta một trận quá.”

 

“Cậu tức giận như vậy, còn không bằng một góc của Lâm Xuân Nhi.” Loan Niệm bật ngón cái với Tống Thu Hàn: “Lâm Xuân Nhi tuyệt lắm, thoải mái hóa giải sự xấu hổ, còn thu hút người theo dõi cho tài khoản của Kiều Hạn Văn. Chắc KPI đã hoàn thành trước hạn luôn rồi nhỉ? Nếu không phải cô ấy ngây người một lúc, tôi còn tưởng rằng chuyện này đã được sắp xếp từ trước.”

 

Tống Thu Hàn lại không nói gì, anh gửi tin nhắn cho Phương Gia Lỵ đang tiếp nhận phỏng vấn: “Đừng nói với truyền thông về tôi, đừng làm mọi chuyện trở nên khó xử hơn.” Trước khi gửi tin nhắn này đi, anh đã thử suy nghĩ cho Phương Gia Lỵ, anh đứng ở góc độ của Phương Gia Lỵ suy nghĩ thật lâu, nếu anh là cô ta, anh sẽ làm như vậy sao? Cô ta làm như vậy là có mục đích gì? Nhưng anh đã thất bại. Anh không thể hiểu được Phương Gia Lỵ, vì vậy bèn nói thẳng.

 

Đọc truyện chữ Full