Hôm nay Viên Như đang quay một cảnh phim quan trọng vào ban đêm. Trung Hoa Dân Quốc năm thứ mười bảy, trên đường phố Thượng Hải, trời đêm mưa to như trút, cô gái mặc một bộ sườn xám cũ đến từ biệt người yêu. Mưa tạt vào mặt cô, cô run rẩy ôm mặt người yêu, không phân rõ trên mặt là nước mưa hay nước mắt. Cô khẽ nói với anh: “Anh đi đi.” Sau đó đẩy anh ra. Nam diễn viên mãi mà không nhập vai, cảnh này đã quay năm lần rồi. Trời đêm ở Thượng Hải vào tháng Mười Một rất lạnh, đến khi kết thúc cô ta đã run như cầy sấy. Trợ lý quấn chăn cho cô ta, đưa cô ta vào trong xe bảo mẫu để thay quần áo, sấy khô tóc cho cô ta rồi thở dài nói: “Cuối cùng cũng kết thúc này hôm nay.”
Viên Như gật đầu: “Tôi đi xuống trước chào hỏi mọi người rồi chúng ta đi.” Cô ta sống rất khiêm tốn, đã làm việc chăm chỉ bao nhiêu năm, cuối cùng đến tuổi ba mươi cũng bắt đầu phát triển hơn, có được không dễ nên phải quý trọng. Cô ta đi xuống xe, cúi đầu chào đạo diễn và đoàn làm phim: “Cảm ơn mọi người, làm phiền mọi người rồi, mọi người vất vả quá, hẹn ngày mai gặp lại.”
Thái độ của Viên Như khiêm tốn, dĩ nhiên người khác rất vui lòng, cũng nhiệt tình chào hỏi: “Đi ngủ sớm đi nhé, sáng mai ngủ bù một giấc, chiều mới quay.”
Cô ta trở lại xe bảo mẫu, hỏi trợ lý: “Hôm nay phát sóng chương trình nói chuyện lần trước phải không?”
“Đúng vậy, đang phát sóng rồi. Mọi người đang bàn tán chuyện chị từng yêu một người hồi cấp ba.”
Viên Như mỉm cười: “Thiếu nam thiếu nữ không biết buồn là gì.” Mở nhóm bạn học ra thấy ba tiếng trước Trương Hân đã gửi ảnh chụp màn hình cuộc phỏng vấn lên nhóm rồi. Vì lần trước Tống Thu Hàn nói là anh ngại nên mọi người đều nói qua chuyện khác. Viên Như ấn vào ảnh đại diện của Tống Thu Hàn, nhắn tin cho anh: “Không biết cậu ngủ chưa? Tôi được phỏng vấn từ ba tháng trước, xếp lịch đến hôm nay mới phát sóng.”
Sáng hôm sau Tống Thu Hàn trả lời cô ta: “Không sao. Cậu xử lý chuyện truyền thông cho tốt là được. Những người quan tâm sẽ kết nối bài phỏng vấn này với bức ảnh mới chụp hôm trước rồi tung tin đồn thất thiệt. Thư luật sư của tôi cần lúc nào cũng có.”
Viên Như thức dậy sớm, nhìn thấy câu trả lời của Tống Thu Hàn thì chỉ bật cười. Mấy năm qua cô ta cũng yêu vài lần, cả trong lẫn ngoài giới giải trí, mỗi lần đều cảm thấy thiếu vắng điều gì đó. Cô ta tự hỏi mình còn thiếu gì? Chắc là thiếu đi sự rung động từ sâu trong nội tâm khi nhìn anh chơi bóng trên sân bóng đầy nắng, thấy anh chạy về phía mình, mồ hôi nhễ nhại. Ngày hôm đó nhìn thấy Tống Thu Hàn trong nhà hàng tim cô ta chợt đập loạn nhịp. Cô ta thích anh khi còn niên thiếu, cũng yêu anh của ngày hôm nay ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh quả quyết, tỉnh táo, tự kiềm chế.
“Được. Khi nào mời cậu đi ăn một bữa để xin lỗi nhé được không?”
“Không cần.” Tống Thu Hàn dứt khoát từ chối. Những gì cần nói anh đã nói hết rồi, anh thấy cuộc nói chuyện của họ cũng nên kết thúc.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nhưng Viên Như lại không muốn kết thúc: “Tôi muốn ôn chuyện với cậu, chỉ ôn chuyện đơn thuần thôi. Nhiều năm không gặp tôi thực sự muốn tâm sự với cậu.”
Tống Thu Hàn không trả lời cô ta.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ anh đến nhà hàng của khách sạn ăn sáng, trong lúc ăn sáng anh nhớ ra hôm nay Lâm Xuân Nhi sẽ xuất phát nên vào nhóm “Hiệp khách hành” hỏi cô: “Chắc chắn vé máy bay không có vấn đề gì chứ?”
Cô đáp lại rất nhanh: “Không có vấn đề gì đâu thưa sếp.”
“Đi rồi à?”
Lâm Xuân Nhi gửi một bức ảnh chụp hình chiếc xe đón ánh mặt trời buổi sớm, chạy về phía tự do: “Đi từ sớm rồi, giờ đang trên đường cao tốc Liên Hoắc.”
“Có nắm rõ hoàn cảnh của những người đi cùng không?”
...
Thấy Tống Thu Hàn quan tâm mình Lâm Xuân Nhi dứt khoát cầm bộ đàm lên nói: “Xe phía trước dừng tạm chỗ trạm dịch vụ đi.” Đến trạm dịch vụ, cô bảo các bạn nam đứng thành một hàng, cô chạy vào giữa, nhờ người qua đường chụp cho một tấm hình. Cáp Ngô Lặc thấy Lâm Xuân Nhi hành động kỳ quái thì hỏi: “Chị Xuân Nhi, chị làm gì vậy?”
“Có một người bạn thân lo lắng cho an toàn của chị.”
“Là chị Tiêu Muội lúc trước sao? Em từng gặp chị ấy rồi.”
“Không phải, là người khác.” Những năm qua Lâm Xuân Nhi đã quen đi một mình, lần này Tống Thu Hàn liên tục quan tâm lo lắng cho cô khiến trong lòng cô cũng thấy hơi ấm áp. Khi xe lại tiếp tục lên đường, cô dùng bút vẽ trên máy viết tên lên đầu những người trong ảnh rồi gửi đi.
Mấy cậu trai ở Tân Cương rất năng nổ, hơn nữa chi nhánh tuyển chọn ứng viên rất cẩn thận, nếu bức ảnh này được gửi ra ngoài ai không biết chuyện chắc chắn sẽ ghen tị. Một đám thanh niên thong dong đứng cười dưới nắng Tân Cương, Lâm Xuân Nhi mặc bộ đồ đi đường xa đứng giữa bọn họ, trông rất hiên ngang. Chỉ trừ có những cái tên viết trên ảnh nhìn không được cân đối cho lắm. Tống Thu Hàn bật cười thành tiếng.
“Lâm Xuân Nhi có diễm phúc quá nhỉ!” Trần Khoan Niên thấy hai người trò chuyện liền nhắn qua một câu thẳng tuồn tuột như vậy.
“Cậu cũng có thể gửi ảnh cậu chụp cùng người đẹp mặc bikini ở Gold Coast.” Tống Thu Hàn nhắc nhở anh ta một câu, nhưng lại vô tình thành ra anh đang đứng về phía Lâm Xuân Nhi.
Trần Khoan Niên nhìn thấy câu này liền hoảng hốt, vội vàng gọi cho Tống Thu Hàn: “Cậu chủ Tống tha mạng cho tôi với.”
“Sao nào?” Tống Thu Hàn ăn một miếng trái cây rồi hỏi lại.
“Đừng đào lại chuyện quá khứ hoang đường của tôi trong nhóm! Có anh hùng nào mà không thích mỹ nhân? Nhưng đó đã là quá khứ cả rồi.”
“Vì sao không thể nói?”
Trần Khoan Niên ca thán: “Tiêu Muội! Tôi không muốn để Tiêu Muội nhìn thấy!”
“Tiêu Muội không biết cậu là người thế nào chắc? Có muốn giấu cũng không giấu được, cậu mà muốn tiến tới với cậu ấy thì tốt nhất nên thẳng thắn từ sớm.” Tống Thu Hàn khuyên anh ta: “Mà tôi cũng chỉ đề nghị vậy thôi, chứ không nói trong nhóm đâu, ban nãy là nói đùa thôi.”
“Được, được, cảm ơn cậu. Nhưng anh đây thấy cậu bất thường lắm nhé. vừa rồi rõ ràng cậu với Lâm Xuân Nhi cùng phe...”
“Ừ, đúng vậy. Trước giờ tôi vẫn luôn ở cùng một phe với Lâm Xuân Nhi mà, cậu quên rồi sao?”
Từ thời cấp ba anh và Lâm Xuân Nhi đã cùng một phe rồi. Anh có thể bắt nạt Lâm Xuân Nhi, nhưng người khác thì không được phép. Khi đó Lâm Xuân Nhi cột tóc đuôi ngựa, mái tóc dày óng ả sáng lên dưới ánh mặt trời, sau giờ nghỉ trưa một cậu bạn đi ngang qua tiện tay túm một cái thì bị Tống Thu Hàn nắm lấy cổ tay: “Làm gì vậy? Túm bím tóc của bạn học nữa mà được à?”
“Không phải cậu cũng túm ư?”
“Cậu ấy chọc tôi nên tôi mới túm, cậu ấy chọc cậu chắc?” Khi đó Tống Thu Hàn không thèm nói lý, rất có phong cách đại ca.
Bạn học kia rút tay lại: “Thôi rồi rồi, tôi biết cậu với Lâm Xuân Nhi là anh em tốt rồi.”
Lâm Xuân Nhi ở phía trước nghe, nghe đến câu cuối cùng mới biết là đang nói mình liền quay ngoắt người lại, chỉ vào cậu bạn kia và Tống Thu Hàn nói: “Ai túm tóc tớ là tớ mách thầy.” Khí thế rất mạnh mẽ khiến người xung quanh không khỏi bật cười. Tống Thu Hàn đi tới trước mặt cô: “Ghê vậy cơ à?”
Lâm Xuân Nhi lườm anh: “Nói nhảm! Đối phó với loại tà ma lắm trò như cậu, nhất định phải dùng thủ đoạn khác biệt!”
“Có tiền đồ nhỉ.” Tống Thu Hàn ném cho cô một câu rồi đủng đỉnh đi vào tòa nhà dạy học.
Trần Khoan Niên hiện tại cũng đang xin tha: “Được rồi, tôi biết rồi, biết hai cậu là một phe rồi. Tôi xin lỗi vì vừa rồi nói tinh linh nhé.” Nói xong câu này lại hỏi tiếp: “Tối qua bận quá không kịp hỏi, giờ anh đây mới hỏi này, sao tự nhiên cậu lại muốn du lịch Giang Nam?”
“Hồi nhỏ từng đi qua, không có gì ấn tượng. Đúng lúc nói chuyện với Lâm Xuân Nhi nên quyết định đi luôn.”
“Không có gì khác?”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như bây giờ cậu thích cô gái như Lâm Xuân Nhi, muốn phát huy sức hút nam tính để làm t/ình với cậu ấy một, hai, ba lần...” Trần Khoan Niên bật cười thành tiếng, sau khi cười xong mới hỏi tiếp: “Chuẩn chưa?”
Tống Thu Hàn im lặng một lúc rồi nói: “Tôi nhớ có năm ở Pattaya Thái Lan cậu suýt nữa bị một anh gay xách đi. Tôi còn nhớ có một lần cậu đi xem Wake up Club* nữa.”
(*: Một câu lạc bộ người lớn ở Phuket Thái Lan, trình diễn những show về các chủ đề hạn chế độ tuổi)
“Tôi sai rồi. Tạm biệt.”
Sau khi hai người cúp điện thoại Tống Thu Hàn mới phát hiện mình mồ hôi đầm đìa, anh ngồi bên cửa sổ, lúc này ánh nắng hơi gắt, một bên mặt anh hơi đỏ.
…
Bọn anh nói như vậy, còn trong nhóm Tiêu Muội lại đáp trả một câu: “Chụp ảnh với người đẹp mặc bikini đã là gì? Tôi với Xuân Nhi còn đến xem Wake up Club rồi kìa.” Đọc sách váng đầu rồi hay sao mà lại tự khui chuyện xấu của mình vậy.
?
Trần Khoan Niên sửng sốt.
Tống Thu Hàn sửng sốt.
Lâm Xuân Nhi cười phá lên, sau đó gửi sticker “quá đẹp” vào nhóm.
“Hai cậu đi xem Wake up Club á?” Tống Thu Hàn hỏi.
“Bọn tớ không thể xem chắc?” Lâm Xuân Nhi đổi hướng công kích: “Có gì mà không xem được, nó tồn tại nghĩa là nó hợp lý. Bọn tớ đi xem chứ đâu có đi diễn.”
Trần Khoan Niên gửi tin nhắn riêng cho Tống Thu Hàn: “Cậu thấy chưa? Mấy cô thiếu nữ trưởng thành rồi.”
“Ừ.”
“Ý tôi là giờ thì chúng ta có thể đối xử với nhau như người trưởng thành rồi.” Trần Khoan Niên biết Tống Thu Hàn có một bí mật. Suốt bao năm chơi với cậu bạn này anh ta đã nhiều lần chứng kiến những lần bạn mình đau khổ và giác ngộ. Anh ta hi vọng Tống Thu Hàn có thể tâm sự với mình, nhưng anh lại không nói gì cả. Nếu anh đã không kể thì Trần Khoan Niên cũng sẽ không hỏi tới.
Tống Thu Hàn không biết nên trả lời thế nào, chỉ “ừ” một tiếng, sau đó quay lại nhóm chat hỏi Lâm Xuân Nhi: “Xem diễn xong thấy thế nào?”
“Tạo hóa quá thần kỳ, hóa ra các bộ phận trên cơ thể người lại có nhiều công dụng như vậy...” Lâm Xuân Nhi nói xong câu này liền không nhịn được cười, tiện tay gửi một sticker “buồn cười muốn chết”.
Cáp Ngô Lặc đang lái xe bên cạnh ho nhẹ một tiếng: “Có gì mà chị vui vậy?”
“Để người khác mở rộng tầm mắt, cũng để chị vui vẻ chút.” Lâm Xuân Nhi đáp lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 22
Chương 22