Trần Khoan Niên ở bên cạnh cười nói: “Hai người làm gì vậy, bôi việc ra à? Đang sản xuất bát đĩa hay gì?”
Mọi người bật cười thành tiếng.
Dọn dẹp xong mọi người vẫy tay chào dì Thượng: “Cảm ơn dì Thượng và Tống Thu Hàn đã chiêu đãi nhé ạ, hẹn gặp lại.”
Tống Thu Hàn và Trần Khoan Niên đi cùng họ đến cổng khu nhà, đứng chờ xe. Gió đêm hơi lạnh, mọi người cũng không nói chuyện nhiều. Bây giờ Lâm Xuân Nhi mới thấy lạnh, cô xõa tóc ra, túm chặt quần áo. Góc áo tung bay theo gió, cọ vào ống quần Tống Thu Hàn. Anh đột nhiên hỏi cô: “Lâm Xuân Nhi, đàn anh cậu thích hồi đó sao rồi?”
... Lâm Xuân Nhi đã hơi say, anh nói làm cô sửng sốt một lúc, sau đó mới nhớ ra anh hỏi ai: “Có phải đàn anh rất giỏi bóng rổ không?”
“Còn có người khác nữa à?” Tống Thu Hàn nghiêng đầu hỏi cô: “Cuối cùng tớ cũng hiểu vì sao hồi đi học mãi mà thành tích của cậu không tăng lên được rồi, do cậu dồn hết tâm trí vào chuyện yêu đương đó.”
“Oan quá đấy nhé!” Lâm Xuân Nhi kêu oan: “Đàn anh đó…” Lâm Xuân Nhi có lòng muốn giải thích nhưng cuối cùng đã từ bỏ: “Sau đó anh ấy làm cơ trưởng.” Nghĩ đến thì cũng là chuyện mấy năm trước rồi. Lúc ấy Lâm Xuân Nhi là người đi máy bay liên tục, có một lần khi xuống máy bay đã thấy cả phi hành đoàn đứng đó chào hành khách, phó cơ trưởng đứng ở giữa trông khá quen mắt, cô còn chưa kịp tới gần thì anh ấy đã nhận ra cô. Trong biển người mênh mông mà gặp được nhau, cái duyên đó khi còn sống con người khó mà gặp được mấy lần.
Khi đến cổng Lâm Xuân Nhi gọi một chiếc xe.
Tiêu Muội và Trần Khoan Niên vẫn lẳng lặng đi đằng sau, những người nói nhiều đêm nay lại trở nên im lặng. Lâm Xuân Nhi thấy họ đứng đó, không ngờ lại thấy họ hơi hơi xứng đôi. Cô giơ tay dụi mắt, cô mù rồi chắc? Tên củ cải đào hoa Trần Khoan Niên đó làm sao sánh được với gái ngoan Tiêu Muội nhà cô chứ?
Xe vừa tới, cô liền kéo tay Tiêu Muội lên xe.
Tống Thu Hàn nhìn họ lên xe, ghi biển số xe lại, quay đầu thì thấy Trần Khoan Niên đang cười mà như không cười nhìn mình.
“Giả vờ mờ ám cái gì vậy?” Tống Thu Hàn bước nhanh về, muốn quay về nhà uống cốc nước ấm, hôm nay anh không uống nhiều rượu nhưng dạ dày rất khó chịu.
“Tôi vừa nói với Phương Gia Lỵ là cậu chủ Tống chính thức công khai mối quan hệ với cô ta ở trong nước.” Trần Khoan Niên đi theo sau trêu đùa anh.
Tống Thu Hàn không đáp lại, về đến nhà rót một cốc nước ấm rồi tập trung uống. Nếu Trần Khoan Niên thực sự làm thế thì đã không phải anh em thân thiết của anh.
Thấy anh im lặng, Trần Khoan Niên không nhịn được hỏi: “Lần trước tôi đã muốn hỏi cậu rồi. Sao tự nhiên cậu lại nói đã có vợ chưa cưới, cậu sợ phụ nữ nhào vào người mình à?”
“Ừ.” Tống Thu Hàn chỉ đơn giản “ừ” một tiếng, anh không biết tại sao mình lại nói dối, không biết vì sao hôm đó vừa mở miệng ra anh đã nói vậy. Có lẽ là do mặt Lâm Xuân Nhi quá đen, trán lại quá sáng: “Tôi còn chưa hỏi kỹ cậu đấy, cậu và Tiêu Muội rốt cuộc có chuyện gì?”
Trần Khoan Niên vỗ ngực: “Anh đây cũng không biết nữa. Hôm trước lúc nói chuyện ở quán lẩu, tôi cúi người xuống trước mặt cô ấy thì thấy cô ấy đỏ mặt. Tự nhiên lúc đấy tim tôi đập thình thịch, thế là muốn cược một ván lớn.”
“Cậu suốt ngày tim đập thình thịch, lần trước là Amanda, cắt đứt rồi à?”
“Tôi cũng đâu phải trai đểu.” Trần Khoan Niên duỗi chân ra: “Mỗi cuộc tình tôi đều rất nghiêm túc nhé.”
Tống Thu Hàn cười ra tiếng, sau đó dặn anh ta: “Dù sao cũng là bạn học, nghĩ kỹ rồi hẵng theo đuổi, đừng để cuối cùng làm ầm ĩ lên, cậu phủi mông bỏ đi còn con gái nhà người ta thì đau lòng muốn chết.”
“Đó là chuyện đương nhiên.” Trần Khoan Niên lại bị Tống Thu Hàn kéo đi, anh ta muốn hỏi Tống Thu Hàn nhưng đối phương chẳng hé răng nửa lời, ngược lại còn giáo huấn anh ta, rất kín kẽ không hề có dấu vết nào: “Hôm nay tôi ở lại đây nhé, lười đi quá.” Sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Xuân Nhi: “Cậu đến đâu rồi?”
“Đang kẹt xe.”
“Đến thì nói với tôi một tiếng, tôi còn đang trông ngóng các cậu đây này!”
“Ok nhé sếp Trần.” Lâm Xuân Nhi cúp điện thoại, quay đầu hỏi Tiêu Muội: “Cậu còn chưa nói xong đâu, sao lúc ở siêu thị mặt lại đỏ bừng lên vậy?”
Tiêu Muội đỏ mặt: “Để về rồi nói.”
Cuối cùng hai người cũng về được đến nhà, Tiêu Muội cởi áo khoác: “Trần Khoan Niên không biết xấu hổ là gì hết, đang nói chuyện thì đột nhiên sáp tới trước mặt tớ, còn hỏi tớ cách giải quyết nhu cầu sin h lý. Đây là câu hỏi của con người đấy à?”
Lâm Xuân Nhi cười sằng sặc, ngã cả xuống ghế sô pha, Tiêu Muội ở bên cạnh liền đánh cô: “Cười cái gì mà cười, có gì đáng buồn cười đâu?”
Lâm Xuân Nhi cười đủ mới dừng lại, mặt nghiêm túc nói: “Vậy cậu nói thế nào?”
“Nói cái khỉ gì, còn cần phải trả lời cậu ta nữa à?” Tiêu Muội đỏ mặt nói: “Cậu nói xem, sao cái người này cứ huỵch toẹt không biết giữ cái mồm vậy, cậu ta…”
“Cậu ấy không nói nếu cậu có nhu cầu thì có thể tìm cậu ấy à?” Lâm Xuân Nhi trêu cô.
“Thèm vào mà tìm cậu ta!” Tiêu Muội tức tối ngồi phịch xuống ghế sô pha.
“Thế sao cậu không hỏi ngược lại?” Đổi lại là Lâm Xuân Nhi thì có thể đã hỏi lại ngay tại chỗ, thăm hỏi kỹ càng có qua có lại với nhau luôn, phân tích rõ ràng về tình trạng sin h lý của đàn ông và phụ nữ độc thân lớn tuổi.
Thấy Tiêu Muội im lặng, cô đến gần nghiêng người tựa đầu vào vai cô ấy rồi hỏi: “Sao vậy?”
“Cảm thấy mình không ra gì. Lúc còn đi học tớ không dám nói được một câu rành mạch với cậu ấy, bây giờ lớn như vậy mà vẫn bị cậu ấy hỏi cho nghẹn họng. Đôi khi tớ thật sự ghen tị với cậu có thể thoải mái trước mặt Tống Thu Hàn, che giấu được hết tâm tư.”
“Đều là chuyện cũ rồi mà phải không? Cứ nắm tay cậu ấy nói là ngày đi học tớ đã từng yêu cậu thôi?” Lâm Xuân Nhi cười: “Cậu nhìn Tống Thu Hàn bây giờ lúc nào cũng mặt lạnh như tiền đi, nếu tớ mà nói thế thì có khi tối nay cậu ấy sẽ mua vé máy bay về Mỹ luôn, không dám ở lại thêm một giây nào nữa. Phụ nữ trung niên trong nước mạnh bạo như hổ!”
Cả hai cười phá lên.
Khi Trần Khoan Niên gọi đến, nụ cười trên miệng Xuân Nhi vẫn chưa tắt, cô bắt máy chào hỏi, âm cuối còn kéo theo tiếng cười truyền vào điện thoại.
Trần Khoan Niên cầm điện thoại mỏi tay nên bật loa ngoài. Tống Thu Hàn nghe thấy nụ cười của Lâm Xuân Nhi thì lại nhớ tới lúc trước cũng cô như vậy, khi vui thì không thể giấu được.
“Đang cười gì vậy?”
“Không nói cậu biết đâu.” Lâm Xuân Nhi để điện thoại sát vào tai Tiêu Muội, hỏi anh ta: “Đang làm gì đấy?”
“Hai người về đến nhà rồi à?”
“Đúng vậy.”Lâm Xuân Nhi nói.
“Được, vậy hôm nào rủ Tiêu Muội cùng đi ăn cơm nhé?” Trần Khoan Niên lo thẳng thừng quá sẽ làm Tiêu Muội sợ, với người phụ nữ như cô thì phải đi đường vòng.
“Tôi không được rồi. Tuần sau tôi có hẹn với bạn ra ngoài thành phố, mọi người tụ tập nhé. À đúng rồi, Tống Thu Hàn có cái bình ở chỗ tôi, khi nào đi ăn cơm thì để Tiêu Muội mang tới cho cậu ấy nhé, thế đỡ rắc rối.” Bây giờ cô đã biết tâm tư của Trần Khoan Niên với Tiêu Muội rồi, cô không muốn thành kỳ đà cản mũi họ, có lòng muốn để anh ta ở riêng với Tiêu Muội. Dù sao thì Trần Khoan Niên cũng ở gần Tống Thu Hàn, nhân tiện đưa bình luôn.
“Bình gì cơ?” Trần Khoan Niên muốn hỏi thêm, nhưng ngước mắt liền đã thấy Tống Thu Hàn đứng dậy đi lên lầu nên chào một tiếng rồi cúp điện thoại đi tìm anh.
Tống Thu Hàn dựa vào đầu giường, để máy tính trên đùi. Vốn dĩ hôm nay có một ít tài liệu cần đọc, nhưng vì bữa cơm nên vẫn trì hoãn đến giờ. Nhìn thấy Trần Khoan Niên bước vào anh liền nói: “Lúc ăn cơm ở nhà hàng cô ấy bị nôn, nên tôi gọi phục vụ nấu súp lê cho cô ấy.” Bổ sung thêm một câu: “Nhà hàng đó không có đồ đựng cơm đem về.”
Ồ ồ ồ. Trần Khoan Niên ồ vài lần, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường anh. Anh ta muốn hỏi Tống Thu Hàn cái cốc đó là bình đặt riêng khi anh đến Nhật Bản, có bao giờ cho người khác chạm vào đâu, sao có thể để Lâm Xuân Nhi lấy làm đồ đựng canh? Nhưng nếu cậu bạn thân đã không muốn nói thì anh ta cũng sẽ không hỏi. Huống chi Tống Thu Hàn mà đã không muốn nói thì có là ai cũng không hỏi được.
“Tuần sau có đi không?”
“Tuần sau không đi.” Tống Thu Hàn đóng máy tính lại: “Tuần sau tôi phải duyệt dự án, cậu hẹn Tiêu Muội đi ăn thì cầm cái bình về giúp tôi.” Hôm nay Tống Thu Hàn nói anh sẽ đích thân đến lấy thực ra cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng giờ đại khái đã hiểu những lo lắng của Lâm Xuân Nhi, cô đã có bạn trai ổn định nên đương nhiên muốn tránh hiềm nghi. Dạ dày anh lại lên cơn đau, bèn nhờ Trần Khoan Niên: “Tìm dì Thượng lấy thuốc dạ dày giúp tôi, rót cho tôi một cốc nước nóng nữa nhé?”
“Được.” Trần Khoan Niên nhìn anh thật sâu rồi mới đứng dậy đi ra ngoài lấy thuốc giúp.
Cuộc sống của Tống Thu Hàn từ khi sinh ra đã được tính toán xong. Bố anh dốc sức làm việc chăm chỉ ở nước ngoài, anh thì lớn lên cùng người nhà ở trong nước, khi căn cơ của bố anh đã ổn định thì sẽ đón anh qua, để anh hòa nhập vào một xã hội xa lạ, muốn anh thành người ở trên mọi người.
Anh thường nói mình rất may mắn, cho dù khi đi học anh không cố gắng thì cũng có thể xếp top đầu nhờ có trí nhớ tốt.
Anh chưa bao giờ cảm thấy việc học là khó khăn, cho đến khi gặp được Lâm Xuân Nhi.
Khi đó bắt đầu chương trình huấn luyện quân sự, mọi người đều không quen biết nhau, nam nữ học riêng. Buổi chiều Tống Thu Hàn tìm một căn phòng trống để đọc sách thì nghe thấy ngoài cửa sổ có giọng đọc thơ của một cô gái. Cô đang đọc bài “Đến bên cây sồi” của Thư Đình. Giọng đọc của cô phá vỡ sự yên tĩnh trời chiều hôm đó, khiến anh không tài nào đọc sách nổi, cho nên đã đẩy ra cửa sổ ra, nhìn thấy một cô gái dáng người hơi mũm mĩm đang ngồi trong bóng râm ở góc tường, tay cầm một cuốn sách. Mặt trời chiếu vào đôi chân cô duỗi dài khỏi góc tối, người cô nửa sáng nửa tối.
Tống Thu Hàn ném lên đầu cô một cục giấy: “Này bạn học kia, cậu không ngủ à?”
Cô hơi bối rối, luống cuống đứng dậy nhìn xung quanh: “Phòng này có người à? Không phải mọi người ở bên kia hết sao?”
“Đúng, có người ở đây. Cậu phiền quá đấy.”
Cô gái vội vàng chắp tay trước mặt làm động tác xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi cậu nha, tại thầy giáo nói bên này không có người.”
“Không sao, đừng làm ồn là được!” Tống Thu Hàn lại nhìn cô lần nữa rồi ngồi xuống.
Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau. Tống Thu Hàn dựa vào cửa sổ, dáng người thon dài, Lâm Xuân Nhi chưa từng thấy bạn nam nào dễ nhìn như vậy.
Vào ngày bế giảng đợt huấn luyện quân sự người dẫn chương trình mời đại diện học sinh năm nay lên bục, là Lâm Xuân Nhi lớp 10A6. Một cô gái mặc áo sơ mi trắng quần đồng phục xanh lam bước lên. Cô vừa nói câu nói đầu tiên Tống Thu Hàn lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái đọc thơ dưới nắng chiều hôm đó.
Trần Khoan Niên nhỏ giọng hỏi bên tai anh: “Sao nghe kể đại diện học sinh khóa mới của trường Trung học số 11 luôn là hoa khôi cơ mà? Sao đến khóa chúng ta lại thảm thế?” Sau đó cười khẽ nói tiếp: “Cậu nhắm mắt lại nghe tiếng thôi thì giọng cũng hay phết đó.” Mới được bao nhiêu tuổi mà đã biết cách phân biệt giữa các cô gái rồi.
Chỉ là, một cô gái như thế nhưng đầu óc lại không được tốt lắm. Buổi tối đi học đầu tiên cô ở lại lớp tự học buổi tối. Tống Thu Hàn đi ngang qua thấy cô làm ra đáp án sai, nghĩ cô đần như vậy mà cũng vào được trường 11, phải có tinh thần cứng cỏi cỡ nào chứ! Anh không nhịn được mà chỉ vào sách của cô: “Vẫn còn tính nữa à? Sai rồi.”
Sau khi lớn lên Tống Thu Hàn đã ngộ ra rất nhiều triết lý nhân sinh, giống như câu trả lời sai của Lâm Xuân Nhi, cô ở trong đó mà không biết mình đã sai, còn anh là người ngoài cuộc thì chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể hiểu thấu. Nhưng anh cũng không biết rằng, cậu thiếu niên Tống Thu Hàn chỉ nhìn qua cũng biết Lâm Xuân Nhi làm sai, lại không biết trong lòng cô nghĩ gì.
“Cậu biết không?” Trần Khoan Niên đột nhiên nói nghiêm túc: “Mùa thu đến rồi.”
…
Lời tác giả:
Mùa thu nửa lạnh nửa ấm.
Vùi mình nằm bên người.
- Thơ của Hoàng Tiêm tiên sinh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đời Này Đẹp Lắm, Giống Như Lời Người Nói
Chương 12
Chương 12