DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rượu Gạo Hôn Hoa Hồng
Chương 28

Quy tắc nghe thì nghiêm khắc, nhưng người trong đây, ngoài Trì Tái Hạ ra, đều là tinh anh PVE. Một phó bản bình thường 20 người như thế, muốn xảy ra sai lầm gì cũng khó lắm.

Trong đội có vài người nào đó vì không muốn bị đại sư siêu độ tức khắc, ngay cả chuyện ma quỷ để Trì Tái Hạ coi như tùy tiện dạo phố mà cũng có thể nói được, chẳng thèm có tôn trọng tối thiểu gì với cơ chế chết hết của phó bản cỡ lớn cả.

Nhưng ở trong kênh đội, Trì Tái Hạ vẫn tỏ vẻ nếu cô phạm sai lầm thì cứ trừ tiền lương như bình thường, cảm ơn mọi người dẫn cô đánh phó bản... Sau đó, cô đổi sang kênh trò chuyện riêng.

[Mật] Mưa hè không ngớt: Anh không nên nói như vậy.

[Mật] Mưa hè không ngớt: Người khác sẽ có ý kiến với anh đó!

[Mật] Minh Kính Phi Đài: Sẽ không, không sao đâu.

[Mật] Mưa hè không ngớt: Hôm nay tôi mới đọc được một bài phốt trên diễn đàn, kể về chuyện đội trưởng thiên vị tình duyên của anh ta.

Cảm giác hơi có hàm ý khác, cô bèn bổ sung một câu.

[Mật] Mưa hè không ngớt: Dù sao thiên vị tình duyên thiên vị bạn bè cũng rất dễ bị bóc phốt [nhíu mày][nhíu mày].

Thấy cô nghiêm túc.

[Mật] Minh Kính Phi Đài: Được, sau này sẽ chú ý.

Thật ra lời cô nói không phải không có lý, người chơi PVE cực kỳ chú trọng công bằng trong phó bản. Mọi người chơi game, chứ không phải để làm nền làm công cụ cho người ta đút cơm chó.

Đội bạn bè có thể dung túng cho phó bản bình thường, nhưng nếu vào phó bản truyền thuyết hay ác mộng, cho dù là thành viên đội cố định và quen biết lâu, thì chuyện cãi nhau trở mặt cũng là việc nhìn mãi đã quen mắt.

Chẳng mấy chốc, phó bản đã bắt đầu.

Trì Tái Hạ không yên tâm thoải mái để người ta gánh, cô cố gắng theo kịp tiết tấu, đồng thời trong đầu còn liên tục so sánh âm thanh giọng điệu.

“Sau khi khiên bảo hộ kết thúc, phó Tank bật khiêu khích*.”

*Bật khiêu khích/kéo thù hận: Tanker thường sẽ dùng chiêu này để gánh sát thương do BOSS gây ra.

“Debuff tăng tổn thương tiếp theo đánh xa đừng ăn, tản ra, đừng tạo thêm áp lực cho vú em.”

“Vật trang sức của Nha Nha, cậu thật sự là một vật trang sức à? Tôi nói tản ra, đừng tham.”

Tiểu vu nữ đứng vị trí gần vật trang sức của Nha Nha vội vàng lùi về phía sau, sợ bị điểm danh trước mặt mọi người.

Phong cách chỉ huy của Minh Kính khác hẳn Thu Hành.

Thu Hành nhẹ nhàng tỉ mỉ, thi thoảng sẽ còn nói đùa vài câu, giúp bầu không khí trong đội sinh động hơn.

Nếu trong đội có người qua đường, chắc chắn đối phương sẽ nể phục lòng kiên nhẫn và giọng nam đa tình khốn nạn của hắn, phó bản còn chưa kết thúc đã lập tức xin cách liên lạc trên kênh đội.

Còn Minh Kính, nói thế nào nhỉ, tuy anh không hung dữ, nhưng thật sự không thể nói là dịu dàng, có cảm giác nếu trình độ kém một chút mà ở trong đội anh thì sẽ rất áp lực.

Nhưng vào phó bản bình thường với đội cố định trình độ vượt đầu này, tốc độ quả thực cực kỳ nhanh, rất nhiều kỹ năng còn chưa kịp ra đã lập tức bị DPS* quá bạo lực ép xuống.

*DPS (Damage Per Second): chỉ số sát thương tính trên thời gian.

Vạn Phật điện là phó bản cũ, trang bị rớt ra không ai muốn, chỉ có tài nguyên bang hội là có chút tác dụng.

Vốn mọi người chỉ muốn lấy đạo cụ, đều không mong có thể nhận được tiền lương vui sướng gì. Nhưng thế nào cũng không ngờ, cuối cùng lại rơi ra bí tịch của cung Tuyền Cơ với tỉ lệ rớt cực thấp.

Thật trùng hợp, ba vị Tuyền Cơ trong đội đều thiếu thứ này, các phú bà không ai nhường ai, rốt cuộc cạnh tranh tới một mức giá cao gấp mười lần thị trường.

Hôm nay Trì Tái Hạ không chết lần nào, cũng không phạm sai lầm lớn. Trong cảnh tranh giành dữ dội của mọi người, cô được chia tầm 3 ngàn vàng khóa.

[Đội] Mưa hè không ngớt: Lần đầu tiên có nhiều tiền lương như vậy! [mắt lấp lánh]

[Đội] An Yểu Yểu: Hạ Hạ giỏi quá! [vỗ tay]

[Đội] Mãn Thành Phong Nhứ: Hạ Hạ giỏi quá! [vỗ tay]

[Đội] Nha Nha: Hạ Hạ giỏi quá! [vỗ tay]

[Đội] Minh Kính Phi Đài: Hạ Hạ giỏi quá! [vỗ tay]

[Đội] Vật trang sức của Nha Nha: Hạ Hạ giỏi quá! [vỗ tay]

Mọi người xếp hàng copy.

Thậm chí Minh Kính còn thừa nước đục sờ cá.

Trì Tái Hạ che mặt, hiếm khi thấy ngại ngùng.

“Chút tiền lương này cũng không nhiều lắm, đợi một thời gian ngắn nữa, phó bản ác mộng mới được cập nhật, Hạ Hạ có thể khai hoang cùng chúng ta, kiếm thật nhiều tiền rồi!” Trong kênh giọng nói, không biết ai đã nói một câu như vậy.

Trì Tái Hạ nghe thế thì hơi tò mò: “Còn có thể kiếm tiền à?”

Không phải chơi game chỉ để tiêu tiền sao? Hình như cô chạm đến điểm mù tri thức nào đó rồi.

“Đương nhiên, tuy chúng ta không phải người chơi chuyên nghiệp, nhưng chắc chắn vẫn đủ để tự cấp tự túc trong game.”

Sau đó, Trì Tái Hạ được phổ cập khoa học về hàm lượng vàng của đội vượt ải đầu, cũng như đủ loại cách kiếm tiền đa dạng từ các người chơi PVE.

Thật ra, dạo trước Thu Hành cũng từng nói cho cô, nhưng lúc đó cô chưa nắm rõ kỹ năng của mình, mấy lời này càng như gió thoảng bên tai, nghe qua rồi thôi.



Trong đó, thông tin khiến cô ngạc nhiên nhất chính là acc Thanh Sơn Bất Hứa kia, trang bị khắp người anh đa số đều kiếm được bằng tiền lương đánh phó bản.

Trì Tái Hạ lén lút hỏi nhỏ: “Bọn họ nói thật à? Lợi hại như thế sao!”

Anh thản nhiên “Ừa”: “Lúc trước học cấp 3, tôi cũng không có nhiều tiền để tiêu cho game lắm.”

Cấp 3.

Cô thuận nước đẩy thuyền, thử thăm dò: “Ồ, vậy lúc trước anh học cấp 3 ở Thâm Thành hả?”

Một lúc lâu sau, anh mới gõ một dấu chấm hỏi.

“Không, tôi học cấp 3 ở Bình Thành, đại học cũng ở Bình Thành.”

!

Bình Thành!

Trì Tái Hạ cảm giác mình sắp chạm đến chân tướng rồi, đầu ngón tay bắt đầu không chịu tuân theo điều khiển mà run rẩy.

Phải tỉnh táo, phải tỉnh táo.

Cô hỏi tiếp: “Nhưng nghe người của bang anh nói lúc trước anh ở Thâm Thành mà.”

Hôm đó anh không có mặt.

Trì Tái Hạ bèn kể lại.

Cuối cùng anh cũng hiểu rõ: “Khi ấy tôi đến Thâm Thành tham gia một hoạt động do trường học tổ chức, máy tính bảng là phần thưởng của hoạt động đó.”

Trì Tái Hạ: “...”

Chắc chắn anh là Hứa Định, trời có sập anh cũng là Hứa Định!!!

Tuy chuyện người mình quen là bạn trong game rất không bình thường, nhưng nếu nhiều dấu vết để lại đã ăn khớp tới thế mà còn không phải một người, thì lại càng không bình thường hơn!

Trì Tái Hạ thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cùng lúc đó, một cảm giác mừng rỡ vô cùng bí ẩn cũng dâng lên trong lòng.

Mừng rỡ qua đi, vài phần khó hiểu không nén được mà lan ra.

Rốt cuộc cảm giác của anh với cô trong game là gì?

Bạn bè? Hay bạn bè có thể phát triển thành tình duyên?

Lúc đó trong hiện thực sẽ không có ý với cô nữa?

Cô không có sức hấp dẫn thế sao, không bằng cả một người qua mạng?

Nếu anh có ý với cô trong cuộc sống hiện thực, vậy Mưa hè không ngớt lại tính là gì đây?

Vô vàn suy nghĩ ùn ùn kéo đến, không tài nào làm rõ được. Nhưng cô có thể xác định một chuyện: Nếu Hứa Định chính là Minh Kính Phi Đài, vậy có thể trở thành bạn trai đời tiếp theo của cô rồi!

Thật thần kỳ biết bao. Khi anh chỉ là Hứa Định, cô đã cảm giác người này không tệ, là mẫu con trai cô sẽ thích. Đáng tiếc anh xuất hiện hơi trễ, cô đã động lòng với Minh Kính.

Khi anh chỉ là Minh Kính, tuy cô xao xuyến, nhưng cũng hiểu rõ kiểu xao xuyến này cần duy trì dựa vào bộ lọc trong game, hết sức yếu ớt. Cô là một người phàm tục, nếu tiếp tục phát triển, lỡ nhận ra các điều kiện như tướng mạo chiều cao của anh thật sự không như ý muốn, có lẽ cô sẽ thành nai con tự sát, tâm lặng như nước, chạy trốn suốt đêm.

Thế nhưng, bọn họ là cùng một người.

Đây không phải duyên trời định thì là gì đây?!

Tiếp đó cô rơi vào trầm tư. Bây giờ cô đang ở trong trạng thái ở gần thì được ưu tiên, địch ngoài sáng cô trong tối, Hứa Định vẫn chưa biết cô là Mưa hè không ngớt.

Ở trong game, cô rất ít khi để lộ thông tin ngoài đời, thậm chí ngay cả thành phố cũng không nói.

Lúc trước dưới ký túc xá, cô còn nói dối là tình duyên của mình nữa…Dẫu anh có biết cô chơi “Phong Nguyệt” thì ắt hẳn cũng sẽ bị dắt mũi, hoàn toàn không liên tưởng chung với nhau được đâu.

Ừ, Trì Tái Hạ cực kỳ chắc chắn với suy luận trăm ngàn lỗ hổng của mình, cô nhanh chóng vạch ra trình tự kế hoạch tác chiến.

Trước mắt rõ ràng là quan hệ trong game của bọn họ thân thiết hơn, chỉ cần vừa từ từ ấm lên trong game, vừa tạo cảm giác tồn tại nhiều hơn trong thực tế, tiếp xúc rồi đưa đẩy, đợi đến khi thanh tiến độ trong game trở thành bước gặp mặt, còn không phải dễ như trở bàn tay ư?

Trong lòng Trì Tái Hạ đã nhảy ra một người tí hon bắt đầu che miệng lén cười, nào ngờ mùa đông còn chưa qua hết, mùa xuân đã tới nhanh như thế rồi.

Cô mò điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Khương Tuế Tuế.

Trì Tái Hạ: [Giúp tôi nghe ngóng về ngày đi ngày về cụ thể hoạt động lần trước của Viện Kiến trúc, mau.]

Khương Tuế Tuế: [?]

Trì Tái Hạ: [Không phải cậu hy vọng tôi tán Hứa Định sao?]

Khương Tuế Tuế: [????]

Khương Tuế Tuế: [[Tin nhắn thoại 53s]]

Khương Tuế Tuế: [[Tin nhắn thoại 42s]]

Trì Tái Hạ chuyển thẳng sang chữ để đọc, nội dung đơn giản chỉ là ngạc nhiên chấn động, nghi vấn thắc mắc.



Trì Tái Hạ: [Để làm gì thì cậu bớt can thiệp vào, sau này sẽ kể cậu nghe.]

Trì Tái Hạ: [Dù sao cậu muốn tôi cua cậu ấy thì nhanh đi dò hỏi giùm tôi!]

Trì Tái Hạ: [Không thể hỏi chính cậu ấy.]

Khương Tuế Tuế: [Ok ok, giao hết cho tớ.]

Trì Tái Hạ gõ bát đợi một chút, Khương Tuế Tuế không phụ kỳ vọng, chẳng mấy chốc đã gửi tin tức xác thực đến cho cô…

Quả nhiên, ngày học môn tự chọn đó Hứa Định đã về!

Cùng lúc đó, người dân nhiệt tình cô Khương nọ còn gửi thêm cho cô thông tin cá nhân của Hứa Định, thời khóa biểu ban 1 Kiến trúc, lịch trực của Hội học sinh, cũng tỏ vẻ: Ngài có việc thì cứ sai bảo.

Khi quay về trò chơi, tâm trạng Trì Tái Hạ đã hoàn toàn thay đổi.

Đánh [Vạn Phật điện] xong, đám người Cố Kiếm đều vội vàng muốn đến [Tháp cổ Đông Đô], Minh Kính từ chối đánh phó bản tiếp, Trì Tái Hạ cũng không mấy thích ứng với tiết tấu đánh phó bản cường độ cao. Đợi đến khi mọi người đi hết, hai người vẫn làm nhiệm vụ thường ngày cùng nhau, còn xác nhận một số nhiệm vụ dưỡng lão.

“Minh Kính Minh Kính, anh nhìn phía trước xem, đó có phải Thần dụ không?!”

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhỏ đút một bé sóc con, Trì Tái Hạ đang suy nghĩ có phải nên nghe một ít nhạc khuấy động bầu không khí, tăng thêm một chút tình cảm gì đó không thì vô tình nhìn thoáng qua, ánh mắt ngừng trên cây, dường như cô sắp ngưng thở rồi.

Một quyển trục ánh vàng thần bí nằm trên chạc cây, hình như chính là Thần dụ trong truyền thuyết.

Trong game này, thiết lập của Thần dụ tương đương với bất ngờ che giấu, không có quy luật, hoàn toàn ngẫu nhiên, xác suất chẳng khác gì trúng xổ số. Một server một tháng có thể xuất hiện một lần là tốt lắm rồi, chúng sẽ hiển thị với hình thức quyển trục Thần dụ, thời gian tồn tại rất ngắn. Hơn nữa, chưa chắc quyển trục xuất hiện có thể mở Thần dụ chân chính.

Trì Tái Hạ nhớ trong bản cập nhật lần này, quả thật có một hoạt động giới hạn thời gian giúp tăng tỉ lệ rơi của quyển trục Thần dụ lên gấp đôi, nhưng chẳng một ai để vào mắt. Còn có người chế giễu nói việc này không phải là tăng từ 0.000001 lên 0.000002 à, tăng nhiều dữ ghê.

Cô cẩn thận bước đến nhặt lên, trái tim dâng tới cổ họng, sau đó xoa xoa tay nhỏ, mở ra…

[Lời dặn dò của vị thần ngã xuống đã thất lạc vạn năm, không thể nhìn rõ nữa.]

Một dòng chữ nhỏ màu xám.

Đây không phải Thần dụ thật sự.

Trì Tái Hạ hơi thất vọng: “Biết ngay tôi không may mắn như vậy mà, phi phi phi!”

Không biết người đối diện nghĩ đến chuyện gì, chờ một lúc rồi mới an ủi: “Không sao, có lẽ lần sau sẽ gặp được hàng thật đó.”

Trì Tái Hạ “Ồ” một tiếng, nhưng không xem lời đó là thật. Đây còn là lần đầu tiên gặp quyển trục, Thần dụ thật sự làm gì dễ phát động như thế.

Hứa Định: “Đợi tôi một lát, tôi đổi acc.”

“Ừa, vậy để tôi bật nhạc.”

Chuyện chính vẫn quan trọng hơn.

Trì Tái Hạ mở phần mềm âm nhạc tìm bài hát.

Ban đầu, cô muốn tìm một list bài hát tạo cảm giác bầu không khí mập mờ, nhưng mập mờ mà mọi người hiểu với mập mờ mà cô hiểu, hình như không giống nhau lắm. Mấy từ khóa tìm kiếm về mập mờ còn kèm thêm sự gợi cảm, đắng chát, quyến rũ gì đó, như thể nếu cô mở thì sẽ xuất hiện một số âm thanh không thể miêu tả.

Cô tranh thủ thời gian đổi một list bài hát tạo không khí lãng mạn, còn chững chạc đường hoàng giải thích: “Tùy tiện chọn một list bài được đề cử trên trang đầu, nếu không thích thì anh cứ nói, tôi đổi bài khác.”

“Ừa.”

Anh đã đổi về acc Thanh Sơn Bất Hứa, hai người vừa nghe nhạc vừa tiến về địa điểm làm nhiệm vụ tiếp theo.

Bài đầu tiên là một bài hát tiếng Anh, rất dễ nghe, nhưng nghe không hiểu.

Bài thứ hai, lúc đầu Trì Tái Hạ thấy quen tai lắm, nhưng không thể nhớ ngay là bài gì, chỉ cảm giác giai điệu này hơi hơi BE.

“Hạ Hạ, hay em…đổi bài khác đi.”

?

Cô chỉ khách sáo một chút, không ngờ anh lại không thích thật?

Cô ngây người một lát, điệp khúc đã được hát tới câu cuối cùng: “Để rồi cuối cùng tôi chỉ còn nhận được/ Sự từ bỏ nhẹ nhàng của em…”

Ồ, Trì Tái Hạ tắt ngay và luôn.

Còn chưa bắt đầu theo đuổi đã từ bỏ, quá không may mắn rồi.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ vì sao Hứa Định cũng không muốn nghe bài hát này, giọng nam trong tai nghe đã nhắc nhở trước: “Hạ Hạ, nhìn dưới chân.”

Cô bấm về tab game.

Quyển trục Thần dụ.

Sao lại xuất hiện thêm một quyển rồi?

- -------------------

“Ở gần thì được ưu tiên”, “Địch sáng ta tối”, “Dễ như trở bàn tay”.

Tiểu Hứa: Sao còn có người copy kế hoạch tác chiến của tôi thế.

Chú thích: “Để rồi cuối cùng tôi chỉ còn nhận được/ Sự từ bỏ nhẹ nhàng của em…” lời bài hát “Đào Thải” - Trần Dịch Tấn.

Đọc truyện chữ Full