DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giả Quý Tộc
Chương 47: Chương 47:

Chu Văn ngơ ngác nhìn Tống Triết, anh chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày Tống Triết sẽ làm đến một bước này.
 
Có lẽ năm đó, hình tượng quý công tử không dễ tiếp cận của Tống Triết quá mức ấn tượng , vì thế giờ phút này khi Tống Triết quỳ xuống, Chu Văn cũng cảm thấy có chút không thể tin tưởng.
 
Anh hít sâu một hơi, duỗi tay kéo Tống Triết, bình tĩnh nói: “Tống tổng, anh quỳ với tôi cũng vô dụng.”
 
Tống Triết cắn răng bất động, Chu Văn chần chờ một lát, rốt cuộc lên tiếng: “Tống tổng, phần tình cảm này, chưa bao giờ chỉ vì tôi thoái nhượng mà anh có thể đến được với Dương Vi. Anh quỳ cũng tốt, yêu hay không yêu Dương Vi cũng tốt, đây đều giống như một quá trình tự mình cao trào. Tình cảm là anh phải khiến cho đối phương yêu anh.”
 
“Tôi không có cách nào.”
 
Tống Triết trực tiếp mở miệng, thần sắc anh có chút chết lặng: “Những điều tôi có thể làm, không thể làm, tôi đều đã thử qua. Tất cả mọi thứ tôi nghĩ tốt cho cô ấy, cũng đều làm được. Nhưng cái gì cô ấy cũng không cần.”
 
Tống Triết trào phúng ra tiếng: “Cô ấy chỉ cần tôi buông tay.”
 
Nhưng anh làm hết thảy chỉ vì muốn có được cô, sao có thể thật sự buông tay?
Chu Văn yên lặng lắng nghe, một lát sau, anh thở dài ra tiếng: “Tống tổng, hạ trùng không thể ngữ băng (*), anh thật sự không thích hợp với Vi Vi. Anh quỳ thế này khiến tôi thấy hổ thẹn, tôi bất quá cũng chỉ là người theo đuổi, lựa chọn cuối cùng là gì, đó là chuyện của Vi Vi. Nếu không có chuyện khác, tôi đi trước.”
 
(*)hạ trùng không thể ngữ băng: Côn trùng mùa hè không thể nói về băng tuyết
 
Nói xong, Chu Văn đứng dậy thần sắc bình tĩnh đi ra ngoài.
 
Tống Triết quỳ trên mặt đất, thời điểm Cao Lâm tiến vào, anh vừa định mở miệng, thấy Tống Triết, tức khắc liền ngừng thanh âm.
 
Tim Cao Lâm đập cực nhanh, anh ta sợ Tống Triết phát hiện ra anh, đây đại khái là thời khắc khuất nhục nhất cả đời này của Tống Triết, Tống Triết tuyệt đôi không muốn cho bất kỳ kẻ nào thấy được.
 
Cao Lâm đang tính toán rời đi, Tống Triết lại gọi anh ta lại: “Tình huống trên mạng thế nào rồi?”
 
Nói xong, Tống Triết đỡ thân mình đứng lên, Cao Lâm cắn chặt răng, ôm một loại tinh thần thấy chết không sờn quay đầu lại, nhanh chóng báo cáo giống ngày thường: “Vừa rồi đang định nói với ngài chuyện này, vốn dĩ dựa theo tình huống ngài dự đoán để khống chế tình hình, hiện tại trên mạng đang nhằm vào ngài và Võ tiểu thư, ngược lại Dương tiểu thư có rất nhiều người ủng hộ. Nhưng vừa rồi Dương tiểu thư đã đăng một thông báo.”
 
Tống Triết giương mắt nhìn về phía Cao Lâm, Cao Lâm hít sâu một hơi, rốt cuộc nói: “Dương tiểu thư muốn giải trừ hợp đồng cùng công ty.”
 

Lông mi Tống Triết run rẩy, anh rũ đôi mắt, thần sắc bình tĩnh, tin tức này hoàn toàn nằm trong dự kiến của anh, Cao Lâm còn muốn nói thêm gì nữa, liền nghe thấy Tống Triết dò hỏi: “Còn gì nữa không?”
 
Điều khó nhất mở miệng đã nói, nội dung kế tiếp dễ nói hơn rất nhiều, Cao Lâm tiếp tục nói: “Dương tiểu thư đem tất cả nội dung có liên quan chải vuốt lại một lần, hiện tại Võ tiểu thư đang bị luân hãm trên Weibo.”
 
Tống Triết không nói chuyện, anh dứt khoát lấy di động ra, trực tiếp xem thông báo của Dương Vi.
 
Cô không có văn vẻ động lòng người, toàn bộ thông báo nói thẳng vào hai việc, chuyện thứ nhất là cô giải trừ hợp đồng cùng nền tảng Miêu Miêu, về sau coi như một streamer hoang dại, chỉ tùy tiện livestream một chút sinh hoạt hằng ngày.
 
Cô nói đại khái về chí hướng lúc ban đầu của mình, cho rằng mình không tìm thấy sự cảm động lúc ban đầu, luân hãm giữa việc tranh đoạt tài nguyên, nó không phải ước nguyện ban đầu khi cô muốn làm Streamer.
 
Chuyện thứ hai chính là cô chải vuốt lại tình cảm của mình và Tống Triết, và mối quan hệ với Võ Luân.
 
Từ lúc ban đầu khi cô và Tống Triết bởi vì gia đình mà kết hôn, đến tai tiếng của Võ Luân, sau đó cô ra quyết định, cùng với sau khi ly hôn, cô bước lên con đường Streamer.
 
Cô chưa từng biến mình thành thân phận người bị hại, hai năm thống khổ nhất khi cô hiểu lầm chuyện chồng xuất quỹ , cô không đề cập tới. Nhưng cô không cần phải nói ràng, cộng đồng mạng vẫn từ những hàng chữ này biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khi đó Dương Vi chịu đựng quá nhiều đau khổ.
 
Vì thế trong một cái chớp mắt, cảm xúc trong quần chúng bị chọc giận, rất nhiều cư dân mạng đến thẳng Weibo Võ Luân, lên án mạnh mẽ Võ Luân bằng những từ ngữ như “Tinh thần tiểu tam”, hay “Người thứ 3 chưa được toại nguyện”.
 
Mà Weibo của Tống Triết cũng không may mắn thoát khỏi, anh không cần mở ra cũng biết nội dung có bao nhiêu khó coi, các loại từ như tra nam mắng không dứt bên tai, Cao Lâm lo lắng nhìn Tống Triết, nói tiếp: “Còn có công ty, bởi vì hình tượng của ngài bị hao tổn giá nên cổ phiếu chịu ảnh hưởng……”
 
“Ừ,” Tống Triết lên tiếng , “Báo cáo tài chính hàng quý đã có chưa?”
 
“Sắp tới tùy thời có thể tuyên bố.”
 
Từ lúc Tống Triết tiếp nhận công ty lợi nhuận vẫn luôn rất tốt, mà lần này thu mua giải trí Gạo, đem nghệ sĩ công ty điện ảnh và các Streamer cùng tiến hành quảng cáo tuyên truyền cũng lấy được thành tích xa xỉ. Tuy rằng hình tượng cá nhân của Tống Triết đối với giá cổ phiếu có dao động ảnh hưởng, nhưng chỉ cần báo cáo tài chính được công bố, giá cổ phiếu tự nhiên có thể ổn định xuống dưới.
 
“Đêm nay đăng lời xin lỗi của tôi lên đi, chuyện giải trừ hợp đồng của công ty và Dương Vi tạm thời đè lại, tôi một mình nói chuyện với cô ấy.”
 
“Vâng.”
 
Cao Lâm nghe Tống Triết bố trí xong, thấy biểu tình anh trấn định như cũ, liền yên lòng, anh ta lật quyển sổ, nói tiếp: “Tống tổng, kế hoạch kế tiếp có……”

 
Tống Triết lẳng lặng nghe, sau một lúc lâu, anh mới nói: “Chuyển những việc này xuống sau đi, trạng thái của tôi không tốt.”
 
Cao Lâm ngẩn người, anh ta nhìn người đàn ông thần sắc bình tĩnh trước mặt, nhất thời nói không ra lời.
 
Tống Triết rất ít khi khiến công việc bị ảnh hưởng bởi việc tư, nếu có ảnh hưởng, cũng có thể rõ ràng phát hiện, anh chưa từng thoái thác công việc trong trạng thái bình tĩnh như vậy. Cao Lâm nhìn người đàn ông trước mặt này, anh dường như đã thay đổi từ một thiếu niên trẻ tuổi đắc chí, biến thành một người đàn ông ít nói ít cười.
 
Trong lòng Cao Lâm có chút khó chịu, nhưng anh ta cũng không thể nói thêm cái gì, liền cúi đầu nói: “Tốt, tôi sẽ sắp xếp, ngài nghỉ ngơi thật tốt.”
 
Tống Triết trầm thấp lên tiếng, trước khi Cao Lâm xoay người, anh đột nhiên mở miệng: “Cao Lâm.”
 
Cao Lâm quay đầu lại, thấy biểu tình trên mặt người đàn ông có chút mờ mịt: “Tôi thật sự là rác rưởi.”
 
“Tống tổng……”
 
“Đạo lý tôi đều hiểu, nhưng tôi làm không được, cả đời tôi không có cách nào yêu Vi Vi giống như cô ấy yêu tôi.”
 
“Tôi là tên cặn bã.” Tống Triết cười nhẹ, anh giơ tay che mặt chính mình, “Cậu nói tôi thích cô ấy như vậy, cô ấy đúng là xui xẻo tám kiếp.”
 
Cao Lâm nói không nên lời, điều Tống Triết nói anh ta hiểu, tình cảnh của Dương Vi anh ta cũng rõ ràng, nhưng tình cảm giữa hai người, trước nay đều không chấp nhận được người ngoài nhận xét đúng sai. Chua ngọt đắng cay, chỉ có họ tự biết.
 
Thấy Cao Lâm không đáp lại, Tống Triết cũng không nói gì nữa, anh đứng dậy, có chút mỏi mệt nói: “Được rồi, trở về đi.”
 
Nói xong, Tống Triết trực tiếp đi ra ngoài.
 
Thời điểm anh về tiểu khu nhà Dương Vi, Võ Ấp cũng dẫn theo Võ Luân đến nhà Dương Vi.
 
Võ Ấp ngồi bên cạnh Võ Luân, có chút phiền muộn hút thuốc.
 

“Em trêu chọc ai không trêu, lại đi trêu chọc Dương Vi, em nghĩ Dương Vi ăn chay sao?” Võ Ấp phiền muộn lên tiếng, “Lúc trước em đừng đi làm cái gì mà minh tinh, đọc sách thật tốt, thi vào một trường đại học tốt, em muốn kinh doanh thì phải làm công ích, khai trương một trang trại rượu, trồng hoa nuôi cỏ có gì không tốt, em lại muốn trở thành minh tinh. Anh không biết ý tứ của ưm, hiện tại anh đã rõ ràng,” Võ Ấp hít sâu một ngụm thuốc lá, chậm rãi phun ra, “Là vì anh Triết đúng không? Sống chết đi làm minh tinh, ký hợp đồng dưới danh nghĩa công ty của anh ấy.”
 
Võ Luân không nói lời nào, cô ta luôn luôn có chút sợ võ ấp, trong nhà cha mẹ đối với cô ta đều ngàn kiều vạn sủng, chỉ có Võ Ấp không ăn nổi bộ dạng này của cô ta.
 
Võ Ấp quay đầu lại nhìn Võ Luân, thấy cô ta cứng mặt, anh nghiêm túc lên tiếng: “Em có biết hiện tại cậu ấy có bao nhiêu thống khổ sao?”
 
“Cũng không phải em tạo thành.” Võ Luân lạnh băng lên tiếng, “Cho dù không có em, anh cho rằng bọn họ sẽ có thể sống tốt sao? Hai người bọn họ không thích hợp!”
 
“Vậy chẳng lẽ em thích hợp?!” Võ Ấp đề cao thanh âm, cả giận nói, “Một tiểu tam như em thì thích hợp?!”
 
Sắc mặt Võ Luân có chút tái nhợt, Võ Ấp mở di động, mở trang chủ Weibo của cô ta ra, chuyển phần bình luận ra cho cô ta nhìn, nâng cao âm lượng nói: “Em nhìn xem, em nhìn lời người ta nói xem, anh không mắng em, em xem nhiều cho anh! Mặt mũi Võ gia chúng ta đều bị em làm mất hết! Em có biết bởi vì em mà giá cổ phiếu của công ty bị ảnh hưởng bao nhiêu sao? Em có biết hiện tại anh đi ra ngoài đều không dám ngẩng đầu lên, ai cũng hỏi thăm chuyện này, Võ Luân,em không biết xấu hổ nhưng anh còn còn muốn mặt mũi , khi em làm việc có nghĩ tới người trong nhà nửa phần không?!”
 
Võ Luân không nói chuyện, cô ta nắm chặt tay, cứng thân mình: “Em có tự do……”
 
“Vậy em đem những thứ em ăn từ trong nhà đều nhổ ra cho anh!”
 
Võ Luân nghe thấy lời này, ngay tức khắc đỏ mắt, Võ Ấp hít sâu một hơi, anh quay đầu đi: “Võ Luân, một người từ nhỏ đều phải có trách nhiệm và nghĩa vụ, tự do cũng không phải không có giới hạn. Anh Triết và Dương Vi rốt cuộc có thích hợp hay không, muốn ở bên nhau hay không, đó đều là chuyện của bọn họ, sau khi bọn họ kết hôn, em nên đem tình cảm của mình đặt vào trong lòng, em không thể như vậy.”
 
“Không có em cố tình làm khó dễ ,khả năng bọn họ cũng sẽ không ở bên nhau, nhưng hiện tại bọn họ không ở bên nhau, thật sự là có thể do em làm khó dễ, chuyện này, em phải nhận . Hiện tại những thống khổ của anh Triết đều do em làm ra, điểm này, em nên nhớ kỹ.”
 
Võ Luân không nói chuyện, hai người tới cửa tiểu khu nhà Dương Vi, Võ Ấp mở cửa xe, xoay người nói với Võ Luân : “Xuống dưới.”
 
Võ Luân bất động, chuyện xin lỗi Dương Vi, trước sau cô ta đều không có cách nào chấp nhận được, Võ Ấp biết ý tứ cô ta, bình tĩnh nói: “Nếu em không xuống dưới, anh sẽ giao em cho ông xử lý.”
 
Nghe được lời này, Võ Luân theo bản năng run rẩy, lão gia tử nhà cô là một người động thủ tàn nhẫn, nếu biết cô ở bên ngoài làm mấy việc này, cho dù cô ta đang sống sờ sờ ông cũng có thể sẽ đánh chết cô ta.
 
Cô cắn răng một cái, rốt cuộc lựa chọn xuống xe, đi theo Võ Ấp đến nhà Dương Vi.
 
Thời điểm bọn họ đến, Dương Vi đang kiểm tra từng người trên Weibo của mình. Trên Weibo đều là lời nói cổ vũ động viên của cư dân mạng dành cho cô, điều này khiến cô cảm giác phá lệ ấm áp cùng bình tĩnh.
 
Vì thế khi cô nhìn thấy anh em nhà này, cô khó được có một loại tâm thái bình thản. Cô tiếp đón hai người ngồi xuống, rót trà cho hai người. Không khí có chút xấu hổ, vẫn là Võ Ấp mở miệng trước: “Sự tình lúc này đều là tiểu Luân không đúng, cho nên hôm nay tôi cố ý mang theo em ấy tới nói lời xin lỗi với cô.”
 
Dương Vi gật đầu, sau đó cô nghe thấy Võ Luân ở bên cạnh cứng đờ nói một câu: “Thực xin lỗi.”
 
Nghe câu nói đó, Dương Vi vừa vặn rót xong trà, cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm, bình tĩnh nói: “Nếu không thành tâm thực lòng, thì đừng tới xin lỗi.”
“Cô……” Lời này làm Võ Luân giận dữ, cô ta muốn đứng dậy mắng gì đó, lại bị Võ Ấp đè lại, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi thật tốt.”

 
Võ Luân cắn chặt khớp hàm, kỳ thật thời điểm tới đây cô ta đã đáp ứng sẽ xin lỗi thật tốt, nhưng khi vừa nhìn thấy Dương Vi, thấy Dương Vi tâm bình khí hòa nói chuyện như vậy, thời điểm cô ta phải xin lỗi hết lần này tới lần khác, có một loại nhục nhã không thể khống chế lan tràn khắp cơ thể cô. Võ Ấp thấy cô ta không đáp lại, ngẩng đầu lên nhìn cô ta, bắt lấy bả vai cô ta dùng sức lực, cả giận nói: “Xin lỗi!”
 
Đau đớn làm Võ Luân nhịn không được chảy nước mắt,rốt cuộc cô ta khống chế không được, khóc lớn ra tiếng nói: “Em không xin lỗi!”
 
“Em làm sai cái gì, mà phải xin lỗi?! em không xin lỗi, chết cũng không xin lỗi! anh giao em cho ông đi, em không xin lỗi!”
 
“Võ Luân!”
 
“Cô ta và anh Triết tách ra lại không phải tại em, bọn họ sớm muộn gì cũng phải tách ra. Người anh Triết muốn không phải người phụ nữ như vậy! Anh Triết muốn chính là một phần tình cảm hoàn chỉnh sạch sẽ, cô ta không xứng !”
 
“Võ……”
 
Võ Ấp nói còn chưa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng “Tích” mở cửa. Nhà Dương Vi mở khóa bằng vân tay, cô chỉ ghi lại dấu vân tay của một mình cô, giờ này khắc truyền đến loại động tĩnh này, cô không khỏi có chút kinh ngạc.
 
Một lát sau, cửa bị một người đàn ông anh tuấn mở ra, Tống Triết một tay kéo cửa, một tay khác vắt áo khoác tây trang, thần sắc anh bình tĩnh lại ôn hòa, trên mặt mang theo vài phần tái nhợt vì mỏi mệt.
 
Anh giương mắt nhìn về phía người trong nhà, lộ ra một nụ cười bình thản, phảng phất như anh là chủ nhân của ngôi nhà, tiếp đón nói: “Hôm nay thế nào lại nhiều người vậy?”
 
Nói xong, anh thay dép lê, đóng cửa, giữa không khí quỷ dị trầm mặc, anh cầm quần áo treo lên giá treo mũ áo, tự mình cầm cái chén, ngồi xuống bên cạnh Dương Vi, rót trà cho chính mình.
 
“Anh như thế nào……”
 
Rốt cuộc Dương Vi nhịn không được lên tiếng, nhưng lời nói còn chưa dứt , liền nghe thấy Tống Triết nhìn hai người đối diện, ôn hòa nói: “Tới cũng tốt,” anh cong mặt mày, “Tôi đang muốn tìm hai người, đặc biệt là cô.” Ánh mắt rơi xuống trên người Võ Luân.
 
Ánh mắt này khiến Võ Luân có chút không được tự nhiên, cô ta nói lắp : “ Anh Triết tìm em…… Làm cái gì?”
 
“Có phải cô có thứ gì” thanh âm của anh nhu hòa, nhưng lại khiến sau lưng Võ Ấp có chút phát lạnh, “Còn nợ tôi và Vi Vi không?”
 
 
 
 
 
 
 


Đọc truyện chữ Full