DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Khai
Chương 46

Nguyễn Kỳ Chước không đợi được câu trả lời của Hạ Linh Tễ.

Liếc nhìn thời gian.

Có lẽ anh đang họp rồi.

Vì vậy, anh ta cất điện thoại, quyết tâm đích thân bảo vệ sự hòa thuận giữa gia đình vợ chồng anh Hạ.

Là người có đóng góp xuất sắc cho sự duy trì ổn định của gia đình, thì một người đàn ông giàu có lại hào phóng như anh Hà, chỉ cần phẩy tay một cái, khoản tiền đầu tư vào công ty mới của anh ta về ngành thể thao điện tử chắc chắn cũng không nhỏ.

Nửa giờ sau.

Trong phòng riêng, tất cả khách mời đều đã có mặt đông đủ.

Ngoại trừ Tần Mang và Đàn Quan Nam, những người còn lại đều là diễn viên trẻ tuổi, một nam một nữ, còn lại là một ca sĩ nổi tiếng hai năm gần đây, có xuất thân từ các chương trình tìm kiếm tài năng, chỉ có Nguyễn Kỳ Chước là một người ngoài ngành.

Phải nói rằng tổng đạo diễn rất biết cách chọn người.

Dù là người ngoài nhưng anh ta vẫn có khả năng khuấy động giới giải trí. Cộng đồng mạng hay đùa Nguyễn Kỳ Chước là người duy nhất có mối quan hệ tốt với cả giới giải trí.

Cảnh tượng lúc đầu của một đám bạn trẻ vui vẻ náo nhiệt trong suy nghĩ của đạo diễn, lúc này lại hoàn toàn trái ngược.

Bầu không khí có chút kỳ quái.

Nguyễn Kỳ Chước mặc một bộ quần áo thoải mái màu trắng, đột nhiên chen vào giữa hai sư huynh sư muội đang mặc đồ đôi, như thể mình là một bóng đèn khổng lồ đang sáng rực.

Ừm.

Cũng giống như dải ngân hà đang ngăn cách Ngưu Lang và Chức Nữ.

Không ngờ anh ta lại cực kỳ tự nhiên, đẩy đồ ăn vặt trên bàn cho đạo diễn ngồi đối diện đang cầm thiết bị phát sóng livestream: “Nhìn tôi làm gì, ăn đi!”

Tổng đạo diễn nhìn ba người ngồi thành một hàng trên ghế đối diện: “…..”

“Thật là cảm ơn cậu quá.”

Nghiến răng nghiến lợi.jpg

“Sư huynh sư muội” CP còn chưa bắt đầu, cứ vậy mà BE rồi sao?

Nguyễn Kỳ Chước ép sang bên phải, cứ ép tý một tý một, sợ ép đến Tần Mang phía bên trái.

Đàn Quan Nam ngồi bên phải bị ép đẩy vào một góc.

Nguyễn Kỳ Chước tự tin nói: “Anh Đàn, làm phiền anh dịch ra bên ngoài một tý.”

Chỉ cần bạn không ngại, thì người ngại sẽ là người khác.

Ánh mắt Đàn Quan Nam nhìn sang Tần Mang, người được Nguyễn Kỳ Chước độc chiếm cho nửa chiếc ghế dài, còn mình bị ép đến mép ghế, lại còn phải dịch ra ngoài nữa, liền có chút khó hiểu.

Là một tiền bối trong giới giải trí, Đàn Quan Nam thua ở chỗ quá có tố chất, quá có giáo dưỡng.

Cho nên—-

Trước khi mông Nguyễn Kỳ Chước va vào anh ta, Đàn Quan Nam cân nhắc nửa giây, cuối cùng cũng tránh ra, ngồi sang một chỗ khác.

Bởi vì anh ta vẫn còn mang trên mình gánh nặng thần tượng nên không thể quá trớn trước mặt khán giả.

Nguyễn Kỳ Chước thành công “thượng vị”.

Cảnh tượng này rơi vào mắt toàn bộ khán giả trong phòng phát sóng livestream.

“Hahahaha, cười chết, Đàn nam thần bất lực.”

“Cái này cũng có thể nhịn được à? Nhưng nếu bạn gái mình bị cướp ngay trước mắt, là một người đàn ông anh không thể cứ vậy mà nhịn được!!”

“Tránh nghi ngờ à?”

“Aiya, ở giới giải trí đã lâu, nên thân bất do kỷ thôi.”

“Rõ ràng là Nguyễn Kỳ Chước không có mắt nhìn, không thấy người ta đang mặc đồ đôi sao? Anh ta còn cố gắng chèn ép Đàn nam thần. Mòe ơi, tưởng đa số phú nhị đại đều có học thức và có giáo dưỡng tốt cơ, hóa ra cũng không biết phép tắc.”

“Tôi không cho phép các người mắng người đàn ông có quan hệ tốt nhất giới giải trí! Lầu trên mau thu lại lời nói đi, nếu không tôi chửi chết bạn!”

“Đây không phải là dựa vào thân phận của mình để ức hiếp khách mời sao?”

“Trời ơi, có thể đừng đánh cãi chửi nhau không? Với những mối quan hệ của Nguyễn tổng, làm sao phải đi bắt nạt người ta~”

“Có thể là phải lòng với người đẹp. Dù sao người ta cũng độc thân hơn 20 năm rồi, cũng khá thảm đó.”

“Có thể lắm, tôi cũng nghĩ không hiểu tại sao anh ấy lại tham gia chương trình này, chẳng lẽ là đang tìm bạn gái?”

“Có điều cũng phải nói thật, khuôn mặt Nguyễn tổng của chúng ta rất có khả năng kéo nhiệt độ, nếu không cũng sẽ không xuất hiện trong chương trình.”

Dù sao thì chương trình [Ai mới là hung thủ?] nổi tiếng với việc sử dụng video gốc mà không thêm bất cứ filter nào, ngụ ý là: Phơi bày sự thật, phơi bày diện mạo thật.

“Hè hè! Có phải người đàn ông có mối quan hệ tốt với cả giới giải trí đang cố gắng tranh giành tình cảm không?”

“Có phải Nguyễn tổng lần này tham gia chương trình đã cầm chắc trong tay kịch bản tổng tài bá đạo, cường thủ đoạt hào, nhất kiến chung trình chăng?”

“Không được, tôi sắp bị các người dẫn đi lệch đường rồi. Làm gì có bằng chứng nào chứng minh Đàn Quan Nam là bạn trai Tần Mang? Xương quai hàm tuy có chút giống nhau, nhưng…nhìn từ góc độ khác, thì hoàn toàn khác nhau.”

Bằng không chỉ dựa vào độ nhận diện cao của Đàn Quan Nam, chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay tại chỗ.

“…..”

Mọi người nhanh chóng bị Nguyễn Kỳ Chước dắt mũi, chiều hướng dư luận bắt đầu đi sai hướng.

Tần Mang vừa nhìn liền biết Nguyễn Kỳ Chước gõ chữ ở ngoài cửa là gửi tin nhắn cho ai.

Dù sao lần trước gặp Nguyễn Kỳ Chước, đúng lúc cô đang bị đám chó săn đuổi theo, cũng không kịp chào hỏi đàng hoàng.

Lần trước nữa gặp mặt, chính là đám cưới của cô.

Nguyễn Kỳ Chước là phù rể duy nhất, Tần Mang vô cùng ấn tượng.

Nguyễn Kỳ Chước nhân lúc đạo diễn đang quay camera về phía các khách mời khác.

Liền đưa điện thoại sang cho Tần Mang—-

Tần Mang rũ mắt nhìn xuống.

Nhìn thấy một bản ghi chú đang mở, có nội dung là: [Chị dâu, thực ra…..Anh Hạ của em kiếm tiền không hề dễ dàng. Vì mua kim cương cho chị, anh ấy thậm chí còn không mua máy bay tư nhân mình yêu thích nhất. Thật khiến người nghe đau lòng mà rơi lệ. Anh Hạ nhà chúng ta từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu sự thiệt thòi như vậy đâu. Là áo bông nhỏ tri kỷ của anh Hạ, em đau lòng chết đi được!]

Suy nghĩ của Nguyễn Kỳ Chước khá đơn giản.

Chính là muốn Tần Mang lúc thổi gió bên gối, có thể tiện thể nhắc tới tên anh ta, nhắc tới tình cảm chân thành của anh ta dành cho anh Hạ.

Anh Hạ cảm động thì—-

Hè hè hè.

Tiền đầu tư của anh ấy không phải là sẽ đến tay anh ta rồi sao~

Nhưng anh ta đơn giản là vậy.

Tần Mang lại không hề suy nghĩ đơn giản nha!

Đôi mắt long lanh chậm rãi ngước lên, đánh giá khuôn mặt cực kỳ có phong thái tiểu bạch kiểm này của Nguyễn Kỳ Chước.

Lại dám tự xưng là áo bông nhỏ tri kỷ của Hạ Linh Tễ.

Ôi.

Tần Mang chợt cảm nhận được mùi vị ái muội của hai người đàn ông này.

Lần tới, cô nhất định sẽ kiểm tra ghi chú wechat của Hạ Linh Tễ!

Bộ nail màu hồng mới làm dưới ánh đèn, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy lung linh.

Tần Mang cười lạnh một tiếng, chậm rãi gõ mấy chữ: [Loại thiệt thòi này, anh ấy phải chịu cả đời.]

Nguyễn Kỳ Chước: “…..”

Chậc chậc chậc—

Hãy nhìn giọng điệu không có tình người, kiêu ngạo và độc đoán này đi.

Quả nhiên, nồi nào úp vung nấy!

Quả nhiên.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

Chẳng trách lại có thể đem anh Hạ nhà anh ta ăn đến gắt gao như vậy.

Vốn Đàn Quan Nam còn tưởng Tần Mang và Nguyễn Kỳ Chước quen nhau nên mới nhường chỗ, không ngờ gần 10 phút trôi qua mà hai người này vẫn chưa nói một lời, thậm chí còn không chào hỏi.

Trầm ngâm vài giây.

Anh ta đi đến bên cạnh Tần Mang, vô tình liếc nhìn nốt ruồi đỏ thẫm xinh đẹp tinh xảo trên chóp mũi cô, ánh mắt hơi dừng lại, sau đó dịu dàng hỏi: “Cần giúp đỡ không?”

Liếc mắt nhìn sang Nguyễn Kỳ Chước, người có cảm giác tồn tại rất mạnh ngồi bên cạnh cô, ý tứ cực kỳ rõ ràng.

Nguyễn Kỳ Chước bình tĩnh đặt một chiếc gối lên ghế sofa để chiếm luôn chỗ còn lại: “Không cần.”

Đàn Quan Nam: “Nguyễn tổng thật không ngại ngùng chút nào.”

Nguyễn Kỳ Chước: “Được ảnh đế khen ngợi, đúng là vinh hạnh của tôi.”

Đàn Quan Nam: “…..”

Thấy sự chú ý của mọi người sắp bị hấp dẫn về phía mình, Tần Mang dù không nhìn thấy bình luận của mọi người, cũng có thể đoán được lúc này bọn họ đang kêu “aaaaaaaaa” rất nhiệt tình.

Chắc chắn đã tưởng tượng ra mối quan hệ tay ba nào đó.

Dù sao, với độ hot của cái tên Đàn Quan Nam, dù anh ta làm ra bất cứ điều gì cũng có thể dễ dàng lên hot search.

Hơn nữa, đây là chương trình thực tế đầu tiên của anh ta, tiêu đề #Đàn Tần đồ đôi# đã sớm đứng thứ hai trên bảng hot search,

Còn tiêu đề đứng đầu là #Đàn Quan Nam Tần Mang vườn trường gương vỡ lại lành#

Bằng không, ban đầu đạo diễn vốn dự định livestream 30 phút, nhưng bây giờ lại kéo dài thêm nửa tiếng nữa.

Số lượng người xem trong phòng livestream không ngừng tăng lên.

Ai có thể nỡ lòng nào từ chối cơ chứ!

Đều là những đội quân kéo ratings tương lai đó!!!

Tần Mang bình tĩnh đứng dậy, khẽ mỉm cười: “Không làm phiền hai vị đánh thương mắng yêu nhau nữa, tôi đi gọi điện thoại.”

Nguyễn Kỳ Chước/Đàn Quan Nam: “….”

Đồng loạt nhìn nhau.

Sau đó đồng loạt nghiêng đầu sang hai bên khác nhau, vẻ mặt lạnh lùng “hừ” một tiếng.

Ban đầu, do sự chủ động của Đàn Quan Nam, nên những bình luận trên màn hình bắt đầu từ—-

“Anh ấy không nhịn được nữa rồi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi!!!”

“Đàn nam thần xông lên!!!”

“Cứu mạng, anh ấy cực kỳ quan tâm tới cô ấy.”

“Aaaaaa, CP là thật sao, là thật saoooo? Tôi đẩy chiếc thuyền “Sư huynh sư muội, trời sinh một cặp” này, tuyệt đối là thậttttt”

“Từ khi đẩy thuyền CP này, tôi không rời mắt khỏi màn hình. Theo kinh nghiệm đẩy CP nhiều năm của tôi, bọn họ chắc chắn là thật rồi.”

“Ảnh đế đỉnh lưu và nữ diễn viên mới, cho dù anh ấy không có mặt tại buổi ra mắt phim, nhưng có chuyện tình thanh mai trúc mã nơi vườn trường này, tôi có thể đẩy thuyền đến chết!!!!”

“Á á á á á á, khoảnh khắc Đàn nam thần đứng lên ấy, mọi tình tiết trong phim thần thượng đều tan vỡ!!”

Vài giây sau liền biến thành:

“Có gì đó không đúng nha?”

“Đàn ảnh đế và Nguyễn tổng có gì đó không đúng.”

“Yêu nhau lắm cắn nhau đau?”

“Oan gia ngõ hẹp?”

“Lầu trên êi, các người cũng không bình thường—–”

“Không phải, đều trách Tần Mang, câu nói cuối cùng của cô ấy cực kỳ có ý tứ nha.”

“Làm gì có ai lại có thể đẩy bạn trai của mình lên người đàn ông khác cơ chứ?”

“Có thể là….Tần nữ thần khá hào phóng?”

Lúc này, Tần – hào phóng – nữ thần vừa bước ra khỏi cửa, đã chuẩn bị gọi điện hỏi tội Hạ Linh Tễ.

Có một cái bếp lò nhỏ là cô đây còn chưa đủ ấm sao?

Lại còn cần áo bông nhỏ?

Nào ngờ.

Vừa gõ được vài chữ, một tin nhắn bất ngờ hiện lên ngay trên khung chat—-

Hạ nghèo nghèo: [Sư huynh sư muội, trời sinh một đôi?]

Đấy, nghe đi, nghe điiii.

Những lời xỉa xói nhau sắp trào ra màn hình rồi đấy.

Đôi môi đỏ của Tần Mang cong lên lạnh lẽo.

Cô còn chưa hỏi tội anh từ khi nào lại xuất hiện thêm một cái áo bông nhỏ tri kỷ nữa đâu.

Thân hình tinh tế của cô gái lười biếng dựa vào lan can, rũ mắt xuống trả lời:

Tiểu sư tử kêu meo meo: [Không phải anh em học cùng trường đều gọi như vậy sao? Làm sao? Ở trường học không có cô gái nào gọi anh như vậy sao?]

Hạ nghèo nghèo: [Không có.]

Tiểu sư tử kêu meo meo: [Hóa ra là ghen tị vì người ta có tiểu sư muội.]

Hạ nghèo nghèo: […..]

[Hạ phu nhân.]

Tiểu sư tử kêu meo meo: [Cái gì?]

Hạ nghèo nghèo: [Hình ảnh.jpg]

[Muốn không?]

Tần Mang lập tức bị choáng váng trước chiếc du thuyền xinh đẹp và lộng lẫy trên ảnh. Lấy tông màu xanh trắng làm chủ, logo của chiếc du thuyền chính xác là chú sư tử nhỏ màu trắng mà cô từng dùng trong nhiều loại quần áo hoặc trang sức được đặt may riêng. Mặt trên của tên của chiếc du thuyền—-

Thiên Quang Hiệu.

Trọng điểm là, ba chữ “Thiên Quang Hiệu” kia vậy mà thực sự được khảm bằng những viên đá quý đầy màu sắc.

Mọi mặt đều đánh trúng toàn bộ sở thích của Tần Mang.

Aaaaaaaaaaa!

Đây chính là du thuyền của cô!!!!

Tần Mang có thể co được duỗi được.

Vốn tức giận vì giọng điệu xỉa xói của Hạ Linh Tễ, lập tức mềm giọng lại, gửi tin nhắn giọng nói qua: “Chồng ơi ~~~~”

Một người chồng đẹp trai, xuất chúng và có mị lực như vậy, đừng nói là áo bông nhỏ, bếp lò nhỏ, thậm chí thêm một đống túi giữ nhiệt, chăn điện nữa thì cũng không chút quá đáng nào!!!

Cô không hề tức giận chút nào!

Cô không để ý đến bóng dáng cao lớn lạnh lùng đang đi theo mình cách đó không xa.

Ở bên này đang cố gắng dỗ người chồng tuyệt vời của cô vui vẻ.

Hạ nghèo nghèo: [Gọi là gì?]

Tiểu sư tử kêu meo meo: [Anh trai ~~]

[Anh chính là người anh trai độc nhất vô nhị có thể ngủ chung giường với em~~~~~]

Một khi Tần Mang nói ngọt dỗ dành ai đó, không một ai có thể chống đỡ được.

Hạ nghèo nghèo: [Không phải đang mặc đồ đôi với vị sư huynh tốt của mình sao?]

Tiểu sư tử kêu meo meo: [Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi! Nếu không bây giờ em lập tức cởi nó xuống, mặc nó lên người Nguyễn Kỳ Chước? Tiểu sư tử trắng ôm cằm.jpg]

Hạ nghèo nghèo: [……]

Tần Mang cảm thấy 6 cái dấu chấm kia có ý tứ khác.

Có phải đang tìm cớ để không tặng cô du thuyền nữa?

Nghĩ tới viên kim cương màu hồng hình đầu sư tử nhỏ mà Hạ Linh Tễ cất giữ, Tần Mang cảm thấy cực kỳ có khả năng này.

Đồ đàn ông chó này có thể làm ra bất cứ thứ gì.

Dỗ, nhất định phải tiếp tục dỗ.

Lúc này, Mạnh Thính đã tìm được Tần Mang.

Hạ giọng hỏi: “Em có gặp anh Đàn không? Vừa rồi anh thấy anh ta đi ra ngoài?”

May mà vừa rồi cô rất thông minh.

Lúc đi ra ngoài, cô đã nói đùa với Đàn Quan Nam và Nguyễn Kỳ Chước, đây cũng là một cách gián tiếp để làm rõ những nghi ngờ của người xem.

Đa số cộng đồng mạng đều không ngốc, chỉ có fan CP mới nhắm mắt đẩy thuyền, trong mắt bọn họ:

Ở chung một khung hình = công khai. Nói chuyện = yêu nhau. Mặc đồ đôi = thể hiện tình cảm.

“Không có.”

Tần Mang xoay xoay chiếc điện thoại, trong đầu tràn ngập việc làm sao có thể dỗ được chiếc du thuyền “Thiên Quang Hiệu” kia vào trong tay, làm gì có tâm trí nào mà nghĩ tới Đàn Quan Nam.

Từ lâu cô đã rất muốn có một chiếc du thuyền riêng của mình.

Dù—

Tiền tiêu vặt đã bị cắt từ lâu.

Hơn nữa, sở thích sưu tầm đá quý của cô luôn được đặt lên hàng đầu, vậy nên cứ lùi lại hết lần này đến lần khác.

Chiếc du thuyền này xuất hiện giống hệt như chiếc du thuyền mơ ước của cô.

Mạnh Thính cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ tối nay Tần Mang thể hiện tốt như vậy, liền khen cô như khen học sinh: “Tiếp tục duy trì trạng thái, gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh.”

“Nhất định không được làm mất mặt người khác.”

“Những vị khách mời đó đều có thời gian làm nghề lâu hơn em, đặc biệt là anh Đàn. Anh sẽ nói với đạo diễn, không xào CP, chỉ là tham gia chương trình như bình thường thôi, em làm được không?”

“Được.” Tần Mang lười biếng vẫy tay, không muốn đi vào trong phòng riêng nữa.

“Có thể về sớm được không?”

“Mệt rồi.”

Quan trọng là.

Phải về dỗ đàn ông.

Mạnh Thính đồng ý.

Buổi livestream đã kết thúc từ lâu, nên bây giờ rời đi thì chỉ cần báo với đạo diễn một câu là sẽ không có vấn đề gì cả.

Nhân tiện anh ta cũng gửi lời xin lỗi đến anh Đàn và những người khác.

Dù sao cố ý hay vô ý, thì cũng coi như là gián tiếp lấy bọn họ ra làm bia đỡ đạn.

Để Tiểu Đồng đi cùng Tần Mang lên xe trước.

Anh ta đi tới phòng riêng.

Bên trong xe bảo mẫu.

Tần Mang mở cuộc giữ nhiệt được Tiểu Đồng đưa cho, uống một ngụm nước.

Tiện tay cởi chiếc áo len của mình xuống.

Để lộ thân hình quyến rũ thướt tha, bên trong chỉ mặc một chiếc áo hai dây mỏng.

Tiểu Đồng bị hành động đột ngột của cô làm cho bất ngờ.

Choáng váng trước vẻ đẹp: “Chị, chị….làm gì thế?”

Đêm hôm.

Trong xe chỉ có hai người bọn họ, đột nhiên người đẹp cởi quần áo—-

Aaaaaaaa

Tiểu Đồng đã tự mình tưởng tượng ra một kịch bản hoàn chỉnh: Khi Tần đại mỹ nữ muốn tới cường bạo mình, cô nên trực tiếp nằm xuống hay nên chống cự một cách dè dặt nhỉ.

Tần Mang cầm áo khoác ở sau ghế quấn lại, Tiểu Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Không còn lựa chọn nào.

Là cô bé nghĩ quá nhiều rồi ~

Ánh đèn trong bãi đậu xe mờ ảo.

Cô gái mím đôi môi đỏ mọng, rũ mắt xuống, mở điện thoại lên.

Đầu tiên, thay đổi ghi chú wechat của “Hạ nghèo nghèo”  thành “Anh trai”.

Sau đó, chụp màn hình ba câu cuối cùng của lịch sử trò chuyện.

Đăng nhập vào tài khoản weibo.

Tần Mang V: [Trong nhà sắp chìm trong bể giấm rồi. Ảnh chụp màn hình.jpg]

Lại chụp ảnh màn hình trang weibo này, gửi cho Hạ Linh Tễ.

Tiểu sư tử kêu meo meo: [Anh nguôi giận chưa?]

Du thuyền vẫn là của cô chứ?

Hạ Linh Tễ không trả lời cô.

Nhưng, lúc này, weibo lại trải qua đợt bùng nổ thứ hai.

Hạ Linh Tễ V: [Vô tình nhìn Thiên Quang. Hình ảnh.jpg]

Trong ảnh là phiên bản hoàn chỉnh của chiếc du thuyền siêu khổng lồ.

Nó thậm chí còn hoành tráng hơn cả bức ảnh “Thiên Quang Hiệu” mà lúc trước anh gửi cho cô. Nó đậu ở trên mặt biển xanh thẳm, giống như một thần thú, cao không thể với, vừa thần bí vừa thánh thiện.

Một giây trước, cộng đồng mạng còn đang gào thét dưới bài weibo của Tần Mang:

“Loại người hay ghen tuông như này không nên giữ lại nữa.”

“Có lẽ thấy Đàn nam thần và Tần nữ thầy quá xứng đôi, nên tự ti rồi ha.”

“Cũng đúng, dù sao cũng là người ngoài vòng, đối mặt với minh tinh đỉnh lưu giới giải trí thì tự ti cũng là điều bình thường.”

“Càng thiếu cái gì, thì càng quan tâm tới cái đó.”

“Tôi nói rồi, minh tinh thì tốt nhất nên tìm người cùng trong giới giải trí, không nên tìm người ngoài vòng, rất dễ gây ra đủ mọi loại mâu thuẫn.”

“Nhỡ như chia tay, đối phương trở thành kẻ biến thái, phát tán ra bên ngoài những ảnh đời tư của minh tinh, vậy thì thật là….”

“Nói chung những người đàn ông tự ti, càng muốn kéo những người xung quanh xuống bùn cùng mình.”

“Một nữ minh tinh cao cao tại thượng, một người đàn ông bình thường không có gì đặc biệt, tôi cảm thấy có chút không tin được.”

“@Tần Mang, loại đàn ông hay ghen tuông này thật sự rất nguy hiểm, có một đề nghị: Kịp thời ngăn chặn tổn hại, để duyên phận nhanh chóng kết thúc!”

“……”

Vẫn là nhóm người này—

Giây tiếp theo xông vào weibo của Hạ Linh Tễ.

Điên cuồng gào thét kêu “chồng ơi”!!

Mà tất nhiên, chữ “chồng” này vẫn là chữ bị mã hóa **.

Được.

Cực kỳ phù hợp với trạng thái của cộng đồng mạng lúc này.

Một giây liền vả mặt.

Lại còn không hề hay biết.

Top 1 bình luận: Là quà tặng cho *** sao?

Dưới weibo của Hạ Linh Tễ có một ký hiệu ngầm:

** là viết tắt của chồng ơi.

*** là viết tắt của Hạ phu nhân.

Mọi người đều đã đạt được sự đồng thuận này.

Không ngờ Hạ Linh Tễ lại thản nhiên like một cái cho bình luận này.

Đột nhiên.

Tiêu đề #Tình yêu thần tiên hào môn thực sự# với thế như chẻ tre mà xông lên top 1 hot search, với nhiệt độ hoàn toàn áp đảo tiêu đề #Đàn Quan Nam Tần Mang vườn trường gương vỡ lại lành#.

Đọc truyện chữ Full