DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Khai
Chương 42

Trong xe bảo mẫu, lớp trang điểm tinh tế lộng lẫy của Tần Mang còn chưa tẩy đi, khóe mắt hơi nhếch lên, lúc không cười, đôi mắt đen nhánh trong suốt mang theo vẻ lạnh lùng đến run người.

Mạnh Thính đến thở cũng không dám.

Chỉ có duy nhất âm thanh của ứng dụng gõ mõ online vang lên quẩn quanh trong xe,

“Cộc cộc cộc—–”

Mạnh Thính nhìn cô một cái, lại nhìn thêm một cái, cuối cùng cũng ho nhẹ một tiếng: “Ừm ờ….. chỉ cần Hạ tổng không đáp lại, thì nhiệt độ sẽ nhanh chóng biến mất thôi.”

Tần Mang cười lạnh, khoanh hai tay, nhìn anh ta lạnh lùng nói: “Gọi Hạ tổng làm gì, không phải vừa rồi còn gọi “chồng” sao?”

Chữ “chồng” này, vừa nói vừa nghiến răng.

Tràn ngập sự nguy hiểm.

Mạnh Thính đang lướt weibo, chợt sững người một giây, sau đó nghiêm túc nói: “Chậc, em còn không biết xấu hổ mà nói anh!”

“Nếu không phải do anh phản ứng nhanh, chắc chắn bây giờ em đã lên hot search rồi!”

“Tiêu đề anh cũng đã nghĩ sẵn cho em rồi, [nữ minh tinh nào đó cọ nhiệt với người chồng quốc dân, là suy thoái đạo đức hay tính cách vặn vẹo].”

“Anh đang nói tiếng người sao?”

“Em cọ nhiệt anh ta?”

“Anh ta??”

Tần Mang không thể tin được, dù thế nào cô cũng tính là đang nổi tiếng rồi, còn có tác phẩm tiêu biểu, Hạ Linh Tễ thì có cái gì?

Chẳng qua chỉ là lên trang bìa của tạp chí tài chính kinh tế thôi!

Dựa vào cái gì mà nói cô cọ nhiệt anh!

Mạnh Thính mở số lượng fans hâm mộ trên weibo, đưa cho Tần Mang xem—

“Weibo của em có 67,28 triệu người theo dõi.”

“Mà weibo chồng em chưa đăng một bài nào mà đã có 68,88 triệu người theo dõi, vẫn còn đang tăng với tốc độ chóng mặt. Nói không chừng anh ấy còn có thể trở thành người đầu tiên trong lịch sử có hơn 100 triệu người theo dõi.”

“Hơn nữa còn chưa đăng một bài viết nào.”

Tần Mang càng không phục, lấy điện thoại cá nhân ra, đang định gọi cho Hạ Linh Tễ  để chấp vấn.

Đàn ông đứng đắn nhà ai lại đi chụp bức ảnh “siêu táo bạo” như vậy, lại còn “xuất đầu lộ diện” trên tạp chí tài chính kinh tế, để cho tất cả mọi người trên thế giới này đều có thể thưởng thức đôi chân dài và vòng eo quyến rũ ở độ phân giải cao thế kia!

Nghe thấy Tần Mang nói câu “siêu táo bạo”.

Vẻ mặt Mạnh Thính cạn lời.

Siêu táo bạo chỗ mọe nào.

Rõ ràng Hạ tổng ăn mặc kín mít, kiểu loại cấm dục nhất trong cấm dục, nghiêm túc nhất trong nghiêm túc.

“Tút tút tút—-”

Âm thanh tắt máy cùng tiếng gõ mõ đồng thời vang lên cùng lúc.

Như một sự sỉ nhục, nhạo báng.

“Hơ?”

“Nổi tiếng rồi nên chảnh à?”

Tần Mang cực kỳ tức giận: Cô muốn gây chuyện!

Lúc này, thư ký Tùng gửi tin nhắn wechat tới—

[Phu nhân có chuyện gì gấp sao? Hạ tổng đang có một cuộc họp quan trọng, nên không mang điện thoại cá nhân.]

Tần Mang lạnh lùng trả lời:

[Ồ, vậy sao. Tôi còn tưởng anh ta đang đếm xem mình có bao nhiêu cô vợ cơ đấy.]

Thư ký Tùng: “…..”

Là thư ký trưởng luôn chú ý đến tin tức của Hạ Linh Tễ, anh ta đương nhiên lập tức nhận ra ý tứ trong lời nói của phu nhân.

Để bảo vệ sự hòa thuận trong gia đình Hạ tổng.

Thư ký Tùng nhanh chóng gõ chữ: [Phu nhân, Hạ tổng làm việc trước nay luôn khiêm tốn, cực kỳ ít tham gia các hoạt động công khai, chứ đừng nói đến chụp bìa tạp chí tài chính. Cái này, là do chủ tịch khi còn trẻ đã nợ đối phương một ân huệ, nên đề nghị Hạ tổng hợp tác chụp ảnh cho tạp chí một kỳ, không thể từ chối được. Lần này cũng là bị ép buộc, thực ra Hạ tổng cũng rất thảm.]

Tần Mang rũ mắt xuống, nhìn đống chữ trên màn hình.

Cô nhớ lại hai tháng trước, Hạ Linh Tễ bị bố chồng gọi vào thư phòng, hình như ông có nhắc đến tạp chí gì đó, nhưng lúc đó trong lòng cô đang chột dạ khi không đến ăn bữa cơm tất nhiên, nên không để ý đến cái này.

Nào ngờ!

Là Hạ Linh Tễ lên trang bìa.

Còn nổi tiếng nữa!

Thư ký Tùng: [Còn về bỗng nhiên nổi tiếng, thì nó cũng chỉ là ngoài ý muốn.]

[Cổ phiếu của tập đoàn Hạ thị chắc chắn sẽ tăng vọt, đến lúc đó, tất cả những cái này không phải đều là tiền của ngài sao!]

Không thể không nói, Tùng Trăn hoàn toàn xứng đáng với chức thư ký trưởng của Hạ Linh Tễ.

Nhìn xem.

Đầu tiên là giải thích, sau đó là khổ nhục kế, cuối cùng là đưa ra lợi ích cho cô, khiến cô không tìm được lý do gì để tiếp tục chấp vấn Hạ Linh Tễ.

Đôi môi đỏ mọng của Tần Mang nhàn nhã cong lên:

[Thư ký Tùng, sự hòa thuận của gia đình chúng tôi thật sự không thể thiếu anh được đâu.]

Thư ký Tùng: [Phu nhân quá khen. Cười hì hì.jpg]

Tần Mang: [Bằng không anh tới làm vị trí Hạ phu nhân này đi.]

Thư ký Tùng: [!!!]

[Phu nhân tha mạng! Quỳ xuống.jpg]

Tần Mang lười để ý tới anh ta.

Khi vô tình quay lại giao diện weibo, ngay cả màn hình hiện lên cũng là ảnh Hạ Linh Tễ với vòng eo quyến rũ trên trực thăng.

Mắt không thấy tim không phiền, cô ném chiếc điện thoại xuống.

Kéo chiếc chăn nhỏ đắp lên người rồi nhắm mắt lại.

Không tuân thủ nam đức!

Ba chữ “Hạ phu nhân” cứ không ngừng hiện lên trong đầu Tần Mang.

Hạ phu nhân.

Hạ phu nhân.

Cô chỉ là Hạ phu nhân.

Cô rũ mi xuống, giấu đi nét ảm đạm chợt lóe lên rồi biến mất.

Rõ ràng không muốn để ý câu nói của Lâu Đại, nhưng lại không thể khống chế được tâm trí mình.

*

Làm việc hơn hai tháng.

Tần Mang cuối cùng cũng có chút rảnh rỗi, hẹn với Ổ Vũ Tây đến khu suối nước nóng mới mở để tắm suối nước nóng, còn về chồng con gì đó, tất cả đều bị cô ném ra sau đầu.

Ổ Vũ Tây không biết bơi.

Khi xuống suối nước nóng còn phải mang phao bơi, rõ ràng là bể rất nông nhưng vẫn không có cảm giác an toàn.

Dưới màn sương mờ ẩm ướt, Ổ Vũ Tây tựa người vào chiếc phao, nhìn thân hình trắng nõn nà của Tần Mang ngâm mình trong suối nước nóng mà trở nên ửng hồng đầy quyến rũ, cô không khỏi đưa tay ra sờ vào, tấm tắc nói: “Suối nước nóng đúng là thánh địa play của các cặp vợ chồng, cậu với con vịt cạn như mình cùng tắm, đúng là phí phạm của giời mà.”

Phí phạm của giời, một câu hai nghĩa.

Tần Mang khép mi mắt ẩm ướt, lười biếng mà “hừ” một tiếng, dường như không quan tâm nói: “Vợ người ta lúc này nhiều lắm.”

Là một người nổi tiếng với hàng triệu người theo dõi, Ổ Vũ Tây đương nhiên biết Hạ tổng hot đến mức nào.

Người ta nói rằng số tạp chí tài chính này đã phá kỷ lục doanh thu kể từ khi phát hành đến nay.

Vừa mở bán đã trực tiếp hết sạch.

Còn vô số đơn đặt hàng trực tuyến.

Số lượng vẫn chưa được tính toán rõ ràng, vì chúng cứ tăng lên với tốc độ chóng mặt.

Đã mở ra kỷ lục mới của các tạp chí tài chính.

Doanh thu toàn cầu của các tạp chí có nam minh tinh đỉnh lưu cũng chưa chắc đã được như vậy.

Độ phủ sóng quốc dân cực cao.

Nghe câu nói đó của Tần Mang, đôi mắt hồ ly tinh quái của Ổ Vũ Tây lóe lên một chút ý tứ, đầu ngón tay chọc nhẹ vào bờ vai trắng nõn mịn màng của Tần Mang, chậm rãi nói: “Hiểu rồi.”

Tần Mang nhướng mi: “Hiểu cái gì?”

“Cậu ăn dấm.”

“Ai—–”

Tần Mang mở to mắt ra, đang định phản bác lại.

Ổ Vũ Tây: “Cậu chua rồi.”

“Tiểu sư tử, cậu ghen tỵ.”

“Cậu yêu anh ta.”

“Cậu xong đời rồi.”

“!!!”

Tần Mang hùng hùng hổ hổ như một chú sư tử trắng, đi tới túm lấy chiếc phao dưa hấu của Ổ Vũ Tây: “Cậu nói bậy!”

“Mình không có!”

“Thế sao cậu lại không vui?”

“Mình là Hạ phu nhân hợp pháp duy nhất, đột nhiên xuất hiện nhiều người mạo danh như vậy, mình không nên tức giận sao?”

“Nên nên nên, chắc chắn nên.”

Ổ Vũ Tây chật vật bảo vệ chiếc phao dưa hấu của mình, nhìn vào đôi mắt đen láy đang bừng bừng lửa giận của cô gái, đồng thời tuyên bố: “Dục vọng chiếm hữu cũng là sự khởi đầu của tình yêu!”

“Từ nhỏ dục vọng chiếm hữu của cậu đã mạnh, chỉ cần nó là đồ của cậu, liền không cho phép bất cứ ai được chạm vào.”

“Khi bé, có một đứa bé chạm vào những viên đá quý sáng lấp lánh mà cậu thích khi không được cho phép, cậu tức giận, sẽ trực tiếp xắn tay áo lên và đánh nó đến tím bầm mặt mũi. Nhưng có người lại chạm vào chiếc đàn piano mà cậu sử dụng hàng ngày, nó cũng là đồ của cậu, nhưng cậu lại trực tiếp đưa nó cho người ta, còn cậu thì đi mua cái mới.”

“Vậy mình hỏi cậu, nếu hiện tại có người hôn Hạ tổng một cái, cậu sẽ hào phóng mà chắp tay tặng Hạ tổng cho người ta, hay là trực tiếp đánh cô ta một trận?”

Sắc mặt Tần Mang vô cảm: “….”

Nắm đấm bắt đầu cứng lại.

Mấy giây sau.

Tần Mang bỗng nhiên từ trong nước đứng lên, đôi chân trần trắng như ngọc bước lên bậc thềm của suối nước nóng, đi từng bước từng bước lên bờ, trên thân hình mảnh khảnh không giấu được dáng vẻ yểu điệu phong tình, những giọt nước lớn lăn xuống làn da mịn màng như lụa, bắn tung tóe thành những tia nước li ti trên bề mặt nước nóng vẫn còn bốc hơi.

Mi mắt hạ xuống, nói: “Đứng lên.”

Ổ Vũ Tây ngẩng đầu lên: “Làm gì?”

“Cậu định dẫn mình đi đánh người à?”

“Vậy thì mang thêm nhiều vệ sĩ chút.”

Dù sao—hôm nay toàn mạng xã hội đều là Hạ phu nhân.

Tần Mang quấn một chiếc khăn tắm lớn, chỉ lộ ra khuôn mặt thanh tú sáng ngời, đôi môi ẩm ướt hơi hé mở, chậm rãi thốt ra hai chữ: “Tiêu tiền.”

Ha.

Không phải Tùng Trăn nói, lần này Hạ Linh Tễ lên hot search, giá cổ phiếu tăng vọt, đó đều là tiền của cô sao.

“Tiền của ai?”

“Của mình!”

Tần Mang quả quyết nói, không chút do dự nào.

Đều là của cô!

Nghĩ tới Tần Mang bình thường đều không có thời gian tiêu tiền, một khi tiêu rồi thì mười đầu ngón tay cũng không đếm hết, Ổ Vũ Tây vô cùng thương tiếc cho Hạ tổng.

Tần Mang trước nay đều tính khí thất thường, nói làm là làm ngay.

Không bao giờ làm cái gì mà có dự định trước.

Cho đến khi lên máy bay bay tới nước F, thủ đô của những đồ trang sức cao cấp.

Trong khoang thương gia, Tần Mang lật giở cuốn sách giới thiệu về phiên đấu giá trang sức cao cấp lần này, cảm thán nói: “Lần cuối mình dám xem buổi đấu giá trang sức cao cấp, vẫn là cái lần đó.”

Khi mà chú nhỏ của cô còn chưa tịch thu lại thẻ phụ.

Buổi đấu giá trang sức cao cấp hoàn toàn khác những buổi đấu giá nhỏ trước đây, trong đó đều là những món đồ trang sức chất lượng cao được sưu tầm từ khắp nơi trên thế giới, cũng như những viên đá thô chất lượng hàng đầu còn chưa được chạm khắc.

Tần Mang không khác gì chuột sa chĩnh gạo, hận không thể mua hết đống trang sức ấy về!

Gặp cái nào thích cái đó.

Gặp cái nào quẹt cái đó.

Khiến người từ bé đến lớn chưa bao giờ lo lắng đến tiền bạc như Tần Diễm cũng choáng váng đến trầm cảm, ngay đêm đó đã xách cô về, hơn nữa còn tịch thu lại thẻ phụ.

Trọng điểm là—

Nhanh chóng tìm một người có thể kiếm tiền, gả cô đi.

Tần gia nuôi không nổi.

Anh ấy nuôi cũng không nổi.

Thật sự nuôi không nổi!!!!

Ổ Vũ Tây năm đó đã chứng kiến toàn bộ quá trình, lúc này cũng không khỏi sốt ruột: “Tiểu sư tử, cậu mang đủ tiền chưa?”

“Chúng ta sẽ không bị đuổi ra ngoài đấy chứ?”

“Bây giờ mình dù sao cũng là một người nổi tiếng trên mạng với hàng chục triệu người hâm mộ, dù mất mặt nhưng tuyệt đối không thể mất tới tận nước ngoài được.”

Tần Mang liếc cô một cái, lấy ra túi xách mang theo bên người, ngón giữa và ngón trỏ mảnh khảnh kẹp một tấm thẻ mỏng, lắc lắc: “Bổn tiểu thư có rất nhiều tiền.”

Ổ Vũ Tây nhận ra ý nghĩa của tấm thẻ này, hạn mức thấp nhất cũng đều—–vượt ngoài tầm với của cô nha!!!!

Hít một hơi lạnh, nói: “Đờ mờ, cậu phát tài rồi??”

Nữ minh tinh đang nổi có thể kiếm nhiều tiền như vậy sao??

Tần Mang từ khi bước vào giới giải trí, thật sự không kiếm được bao nhiêu tiền, dù sao Phó Diên và Mạnh Thính đặt ra cho cô con đường bây giờ chính là trở thành diễn viên điện ảnh cao quý, lạnh lùng, thậm chí đến phim truyền hình cũng không được nhận. Ngoại trừ những đại ngôn quốc tế cao cấp, thì chính là tạp chí tuyến đầu, thời gian còn lại đều dành để trau dồi kỹ năng diễn xuất và quay phim, càng không có cách nào kiếm được nhiều tiền.

Theo ý tứ của Phó Diên chính là: Kiếm tiền trong giới giải trí thì dễ, nhưng tạo nên huyền thoại thì mới khó.

Cô không cần kiếm tiền nuôi gia đình, tiền nhiều hay không cũng không quan trọng.

Tần Mang chậm rãi thu tay lại.

Trước khi máy bay cất cánh, cô đã gửi một tin nhắn wechat cho Mạnh Thính.

[Xin nghỉ phép, chớ làm phiền.]

Mạnh Thính lập tức kiểm tra tài khoản weibo của Tần Mang, chỉ sợ cô làm chuyện gì xấu nên muốn bỏ trốn.

Một giao diện weibo sạch sẽ.

Không có bất cứ bài đăng mới nào.

Anh ta mới thở phào một hơi: “……”

Rất tốt, nghỉ phép thì nghỉ phép.

Chỉ cần vị tổ tông này không làm loạn trên weibo, thì tất cả mọi thứ đều bình an vô sự.

*

Khi Hạ Linh Tễ biết Tần Mang ra nước ngoài nghỉ phép đã là 1 giờ sáng.

Họp liên tiếp mấy cái hội nghị, Hạ Linh Tễ tùy ý nới lỏng cà vạt, tháo đồng hồ trên cổ tay, thản nhiên đặt lên bàn, tựa người ra ghế, vẻ mặt lạnh lùng có chút lười biếng.

Phía sau lưng anh là một cửa sổ sát đất khổng lồ, xuyên qua tấm kính trong suốt, bầu trời đêm phía sau anh giống như biển sâu không thấy đáy.

Bóng đêm nặng nề.

Nhiều ánh đèn neon bảng hiệu bên ngoài tòa ra đã tắt, chỉ còn lại những ánh đèn le lói rải rác khắp nơi.

Có chút cô đơn tịch mịch.

Tùng Trăn bê vào một ly cà phê: “Phu nhân hình như tức giận.”

“Tức giận?”

Hạ Linh Tễ cười khẽ, ngón tay thon dài nghịch điện thoại, trên màn hình hiển thị thông báo giao dịch thẻ tín dụng số lượng lớn vài giờ trước.

Nếu không có hệ thống nhắc nhở, anh sớm đã quên mất, mình đã đưa thẻ phụ cho Tần Mang.

Tùng Trăn cung kính đưa đoạn chat với Tần Mang hôm nay: “Tạp chí lần trước ngài chụp hôm qua đã công bố, rất nổi tiếng trên mạng.”

Anh ta lén liếc nhìn sếp nhà mình, nói khẽ: “Hình như phu nhân có vẻ không vui lắm.”

Hạ Linh Tễ nghiêng mắt nhìn sang.

Lọt vào tầm mắt là câu nói kia của cô: Tôi còn tưởng anh ta đang đếm xem mình có bao nhiêu cô vợ nữa đấy.

Môi mỏng khẽ mím lại, đôi mắt xanh xám đột nhiên lóe lên chút ý cười nồng đậm.

Rất nhanh liền biến mất.

Nhưng đã bị Tùng Trăn nhìn thấy một cách rõ ràng.

Anh ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm ra dáng vẻ tự nhiên bình tĩnh nói: “Phu nhân rất quan tâm đến ngài.”

“Ngài có muốn quan tâm tới kỳ nghỉ của phu nhân có vui vẻ hay không không?”

Bàn tay Hạ Linh Tễ chậm rãi xoa xoa ấn đường mệt mỏi của mình, đặt chiếc điện thoại vẫn đang thông báo tin nhắn giao dịch sang một bên.

Không cần phải hỏi.

Hạ phu nhân bây giờ đang vui vẻ lắm.

*

Tại buổi đấu giá trang sức cao cấp.

Tần Mang quả thực rất vui vẻ.

Lần đấu giá trang sức lần này, ở một đẳng cấp mà cô hoàn toàn chưa được trải qua.

Đặc biệt là món cuối cùng, một viên kim cương màu hồng cực kỳ quý hiếm, nặng gần 50 cara, có thể nói là độc nhất vô nhị, mấu chốt là độ tinh khiết của nó cũng không gì có thể sánh bằng.

Hầu hết các loại đá quý ở cấp độ này đều đã được các nhà sưu tập tư nhân thu thập từ lâu, trước cả khi nó được trưng bày, nên hiếm khi nào sẽ đưa ra bán đấu giá.

Tần Mang nóng lòng muốn thử.

Vốn dĩ cô đã mua vô số đá quý và ngọc lục bảo, trước buổi đấu giá này, cô và Ổ Vũ Tây còn đi dạo phố, mua mua mua rất nhiều đồ khác nữa.

Thẻ phụ càng quẹt càng mượt.

Đến một chút sự tức giận trong lòng, cũng theo những lần quẹt thẻ, tan thành mây khói.

Ừm ~

Những người trên mạng chỉ có thể võ miệng mà thôi, chỉ có cô mới là Hạ phu nhân chân chính duy nhất có thể quẹt thẻ phụ của Hạ Linh Tễ.

Tần Mang một bên bận rộn đấu giá.

Một bên tạo một tài khoản clone.

Ở top bình luận thứ hai: [Mọi người hôm nay đều là Hạ phu nhân.]

Câu trả lời ở phía dưới là—–

Đại sư tử uy phong lẫm liệt gầm lên: [Chỉ cần bổn cung chưa chết, thì các người mau chết tâm đi, si tâm vọng tưởng!]

Rất kiêu ngạo.

Sau đó liền bị vô số các “Hạ phu nhân” khác vây quanh.

Cư dân mạng: [Chồng là của chung, sao cô lại độc đoán thế!]

Đại sư tử uy phong lẫm liệt gầm lên: [Cái gì mà của chung, anh ấy chỉ thuộc về tôi!]

Cư dân mạng tỏ ra rất phẫn nộ.

Ổ Vũ Tây trơ mắt nhìn Tần Mang một mình khiêu khích toàn bộ “Hạ phu nhân” đang vây quanh.

Kinh ngạc cảm thán không thôi.

Không hổ là cô.

Cho đến khi nhìn thấy viên kim cương hồng cuối cùng cũng xuất hiện.

Tần Mang mới chưa đã thèm mà để điện thoại xuống, chuẩn bị giơ bảng.

Liền bị Ổ Vũ Tây chặn lại: “Cậu chờ chút!”

“Giá đấu giá của viên kim cương hồng này bắt đầu từ hàng chục triệu đô la trở lên, cậu có chắc trong thẻ còn đủ tiền chứ?”

“Mình nhớ lần trước cậu cũng thế này mà quẹt cháy thẻ phụ của chú Tần đó!”

Tần Mang quẹt thẻ không bao giờ kiểm tra hạn mức, mua đồ lại càng không cần nhìn giá.

Vậy nên, cô đã quẹt rất nhiều rồi sao?

Ổ Vũ Tây chỉ vào mấy chục hộp trang sức cao cấp đã được đưa đến.

Toàn bộ đều được mở ra.

Vì để người mua có thể kiểm tra chất lượng.

Ổ Vũ Tây vẫn rất có lý trí, dùng máy tính tính giá của mấy chục hộp trang sức, cộng thêm giá ước tính cuối cùng của viên kim cương hồng, cuối cùng chắc chắn nói: “Ngay cả người giàu nhất thế giới chắc chắn cũng không thể có nhiều tiền đến vậy!”

Tần Mang giơ bảng với vẻ mất hứng thú.

“Chậc—”

“Hạ Linh Tễ thật nghèo nha.”

“Phụt—-”

Cậu mọe nó đã quẹt đến vài tỷ rồi, còn chê chồng mình nghèo?

Cậu còn là con người sao!

Tần Mang nghe những lời báo giá bên cạnh, liền cảm thấy ngứa ngáy.

Do dự một lát, liền lấy điện thoại ra, gọi video cho Hạ Linh Tễ.

Lần này vậy mà anh lại nghe máy.

“Chồng ơi ~”

“Trong thẻ phụ anh đưa cho em, còn có…..”

Tần Mang đi thẳng vào vấn đề, nghe báo giá bên cạnh, cộng thêm mức giá mà Ổ Vũ Tây vừa ước tính liền nói ra.

Thâm Thành đang là sáng sớm.

Hạ Linh Tễ gần đây đều nghỉ ngơi ở công ty.

Lúc này đang ngồi trên ghế giám đốc.

Thản nhiên liếc nhìn thông báo chuyển khoản của thẻ phụ trên điện thoại, cũng không vội trả lời mà ngược lại bình tĩnh hỏi: “Ồ, mua những gì rồi?”

Công lực “phá của” của Hạ phu nhân càng khiến anh mở mang tầm mắt, Hạ Linh Tễ rất tò mò và ngạc nhiên, Tần Mang rốt cuộc làm thế nào mà chỉ trong 3 ngày lại có thể quẹt cháy thẻ phụ của anh được.

Đôi mắt đen nhánh long lanh của Tần Mang cong lên, như chứa đầy một hồ nước xuân trong vắt, rất tự nhiên mà vẫy vẫy tay về phía màn hình nói: “Bộ nail em mới làm, đẹp không?”

Hạ Linh Tễ nhìn những ngón tay nhỏ nhắn tinh xảo của Tần Mang, dừng lại một giây, khẽ gật đầu nói: “Đẹp.”

Anh trước nay không bao giờ nói dối.

Tần Mang cong mắt cười: “Bộ nail đẹp như vậy, đương nhiên phải phối hợp với chiếc váy cao cấp đính kim cương của hãng C này rồi.”

Chiếc điện thoại được dựng lên trên một cái giá đỡ.

Cô gái nhấc làn váy lên, xoay xoay hai vòng.

Nghiêng đầu hỏi: “Bộ váy này đẹp không?”

Hạ Linh Tễ: “Đẹp.”

Tần Mang rất hài lòng với sự thành thật của anh, lại nhấc váy lên, lùi ra sau hai bước, trên chân đang đi một đôi giày cao gót màu trắng bạc được khảm toàn bộ bằng kim cương, dưới ánh đèn phản chiếu ánh sáng bling bling.

Rất đẹp.

Tần Mang tiếp tục nói: “Đương nhiên cũng phải kết hợp với đôi giày cao gót thần tiên thế này rồi đúng không?”

Hạ Linh Tễ đương nhiên nói: “Đúng vậy.”

Tần Mang đưa camera đến hình ảnh viên kim cương hồng đang được đấu giá trên bục, chậm rãi nói: “Vậy….anh có cảm thấy, trên người bổn tiên nữ còn thiếu một viên kim cương hồng cực lớn, đẹp tuyệt không gì sánh bằng không?”

Hạ Linh Tễ tùy ý cởi chiếc cúc áo trên cổ, không chút để ý mà gật đầu, cuối cùng chậm rãi nói: “Thẻ phụ bị em quẹt cháy rồi.”

Nếu bây giờ chuyển một khoản lớn, thì cũng không thể đến được trong một khoảng thời gian ngắn.

Vì vậy, Hạ phu nhân nhất định sẽ để tuột mất viên kim cương hồng mà cô “bắt buộc” phải có này.

Sau khi Tần Mang nghe được câu này của Hạ Linh Tễ, nụ cười ngọt ngào trên mặt lập tức biến mất, lặng lẽ thở dài một hơi: “Chồng ơi, anh thật nghèo.”

Cụp.

Tắt video.

Tần Mang trơ mắt bất lực nhìn viên kim cương hồng yêu quý của mình bị người nước ngoài mua với giá cao.

Càng xem càng tức giận.

Đều tại anh ấy nghèo.

Mấy giây sau.

Tần Mang ở tài khoản wechat của Hạ Linh Tễ.

Từ [Nhà tư bản máu lạnh] đổi thành—

[Hạ nghèo nghèo]

Sau đó gửi cho anh ảnh chụp màn hình, cùng lời nói: [Đổi tên đi, đừng gọi Hạ Linh Tễ nữa, đổi thành Hạ nghèo nghèo. Ôi, gia đình chúng ta thật nghèo mà!]

Nhìn vào tin nhắn wechat này.

Hạ Linh Tễ khẽ cười.

Anh nghèo?

Làm tổng giám đốc của tập đoàn Hạ thị, nếu anh nghèo, công ty đã sớm phá sản rồi.

Tùng Trăn bưng ly cà phê tới.

Thấy Hạ Linh Tễ đang gõ tay lên mặt bàn: “Đi điều tra xem, gần đây có viên kim cương hồng nào đang được bán không?”

Tùng Trăn có chút ngạc nhiên.

Nhưng hiệu suất của anh ta rất nhanh, ngay hôm đó anh ta đã phát hiện ra có một viên kim cương hồng chất lượng cực phẩm trong cực phẩm, đang nằm trong tay một nhà sưu tập tư nhân.

Viên kim cương nặng 60 cara, độ tinh khiết có thể sánh ngang với viên kim cương được đấu giá cuối cùng trong buổi đấu giá trang sức cao cấp kia. Viên này vẫn chưa được cắt, có thể tùy theo sở thích của mình mà cắt.

Chỉ cần là dáng vẻ thô hiện tại, đã đẹp đến mức làm người khác nghẹt thở.

Trọng điểm là nó có hình dáng của một chú sư tử nhỏ rất đáng yêu.

Hạ Linh Tễ thản nhiên nhìn sang, liền nhìn trúng nó.

Bình tĩnh nói: “Mua.”

Tùng Trăn hỏi giá.

Sau đó im lặng vài giây: “Hạ tổng, số dư trong thẻ của ngài không đủ.”

Trong mắt Hạ Linh Tễ lóe lên một tia kinh ngạc hiếm thấy.

Từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ cảm thấy áp lực vì vấn đề tài chính.

Tháng này anh vừa mua một chiếc máy bay riêng, một chiếc trực thăng và các chi phí bảo trì khác. Sở thích này của anh cực kỳ tốn kém, mỗi tháng đều cần chi tiêu một khoản cố định cho nó.

Phần còn lại được giữ lại để tiếp tục sinh lời.

Mà người vợ của anh, cũng có sức tiêu xài hơn người.

Từ đồ ăn, quần áo, nhà cửa, phương tiện di chuyển cho đến đủ loại các sở thích, tất cả đều tốn rất nhiều tiền.

Tình cờ, Dung Hoài Yến có việc gấp phải ra nước ngoài nên muốn mượn máy bay riêng của anh.

Hạ Linh Tễ trực tiếp gửi tin nhắn: [Không cho mượn, chỉ bán.]

Dung Hoài Yến cho rằng mình nhìn nhầm.

Hoặc có thể tài khoản của Hạ Linh Tễ bị hack, nên trực tiếp gọi điện đến, đường đường là quý công tử con nhà gia giáo vậy mà câu đầu tiên lại là: “Cậu phá sản rồi?”

Hạ Linh Tễ dừng lại hai giây: “……”

“Không.”

Dung Hoài Yến: “Vậy cậu nỡ bán máy bay cho mình sao?”

Hạ Linh Tễ thích sưu tầm máy bay tư nhân, du thuyền tư nhân, trực thăng và các loại ô tô cao cấp phiên bản giới hạn, tất cả mọi người trong vòng đều biết điều này. Đặc biệt là Dung Hoài Yến, người bạn lớn lên cùng anh từ bé, hiểu rõ hơn bất cứ ai khác về sở thích chấp niệm này của anh.

Mỗi tháng đều chi một số tiền lớn để bảo trì và cất giữ những cỗ máy lớn này.

Rốt cuộc bao nhiêu năm qua, Hạ Linh Tễ đã có bộ sưu tập ở rất nhiều các quốc gia khác nhau.

“Nuôi không nổi nữa.”

“Cậu giúp mình gánh vác một phần.”

Hạ Linh Tễ nói một cách thản nhiên, giọng nói lạnh lùng nhẹ nhàng nói: “Muốn không?”

Dung Hoài Yến: “Muốn.”

Ai cũng biết.

Mỗi chiếc máy bay tư nhân của Hạ Linh Tễ đều được lựa chọn kỹ lưỡng từ những chiếc có chất lượng cao cấp nhất trên toàn cầu, hơn nữa Hạ thị có đội ngũ chuyên môn nghiên cứu về những máy móc có quy mô lớn, có thể khiến chiếc máy bay được mua trở nên càng hoàn hảo hơn nữa.

Chính là cực phẩm trong cực phẩm.

Có tiền cũng không mua được.

Có thể chờ Hạ Linh Tễ chủ động buông tay thì thật sự không dễ dàng.

Cơ hội hiếm có.

Dung Hoài Yến: “Thật sự?”

Hạ Linh Tễ cười lạnh một tiếng: “Chuyển tiền.”

Sau đó cúp điện thoại.

———————–

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ nghèo nghèo: Kiếm tiền, bán máy bay nuôi vợ.

Đọc truyện chữ Full