Đợi ta lấy lại tinh thần rồi, Tiêu Thiên Hành đã bị Triệu Thanh Uyên dẫm dưới chân, Tiêu Thiên Hành nhìn về phía ta, kêu cứu: “Công chúa! Cửu Ương! Ta là người nàng đã cứu trong giếng cạn mười lăm năm trước! Nàng hãy giúp ta bắt tiểu cữu cữu đi, hắn điên rồi, dám nghi ngờ ta thông đồng với địch b án nước.”
Ta thấy hết sức ghê tởm: “Năm đó ngươi rớt xuống giếng, ta chỉ hối hận vì mình đã lo chuyện bao đồng, không để ngươi chết luôn dưới đó đi.”
Chỉ cần nghĩ tới những chuyện điên khùng Tiêu Thiên Hành đã làm với ta trong sách, ta chỉ hận không thể khiến hắn thử trải nghiệm một lần.
Cả Liễu Tuyết Nhi nữa, nàng ta cho rằng ta sẽ bỏ qua cho nàng ta sao? Thật là ngây thơ.
Hơn nữa hoàng huynh của ta cũng sẽ không tha cho Tiêu Thiên Hành. Hoàng huynh không biết đã hối hận bao nhiêu khi năm năm trước không nhanh chóng phát hiện lòng lang dạ sói của Tiêu Thiên Hành, để giọt máu cuối cùng của Triệu gia là hắn được kế thừa chiến công của Triệu Thanh Uyên.
Hắn và Triệu Thanh Uyên trung quân ái quốc là hai người khác nhau hoàn toàn.
Ta nói với Triệu Thanh Uyên: “Triệu tướng quân, ngươi nói hắn thông đồng với địch b án nước, có chứng cứ không? Nếu có thì hãy theo ta tiến cung gặp hoàng huynh, được chứ?”
Hắn nghe thế thì liếc nhìn ta một cái, trong mắt hình như còn có chút ai oán, ta không biết mình có nhìn nhầm hay không, chỉ thấy hắn gật đầu, nói: “Được.”
Trên đại điện, Tiêu Thiên Hành bị bắt quỳ dưới đất, văn võ bá quan xung quanh nhìn thấy Triệu Thanh Uyên, ai nấy đều sợ hãi gần như muốn hét lên.
Hoàng huynh của ta cũng sững sờ, ngơ ngác nhìn Triệu Thanh Uyên trình lên một đống chứng cứ, đây là những thứ hắn tìm được sau khi mai danh ẩn tích.
Đợi đến khi xem xong, hoàng huynh giận dữ: “Tiêu Thiên Hành, Lưu thái úy, Vương thượng thư! Các ngươi giỏi lắm! Năm năm trước vì âm mưu cướp đoạt 50 vạn Triệu gia quân từ tay Triệu tướng quân, các ngươi dám cấu kết với quân địch, hại chết 10 vạn quân lính của chúng ta! Còn suýt nữa dồn Triệu tướng quân vào chỗ chết.”
“Người đâu! Kéo bọn họ xuống, lăng trì xử tử cho trẫm!”
Các quan viên bị gọi tên trực tiếp quỳ xuống đất, dập đầu xin tha: “Bệ hạ tha mạng, tất cả là do Tiêu Thiên Hành ép buộc chúng thần!”
Các quan viên nghe thế thì đều nhìn bọn họ như những kẻ ngu ngốc: Mấy người này dám thông đồng với địch b án nước, hại chết nhiều tướng sĩ như vậy, có chết bao nhiêu lần cũng không hết tội!
Trước khi Tiêu Thiên Hành bị giải đi còn không quên hét to vào mặt Triệu Thanh Uyên: “Tiểu cữu cữu, sao ngươi có thể làm vậy với ta chứ hả? Ta chính là người thân duy nhất của ngươi đó!”
Tiêu Thanh Uyên lạnh lùng nhìn hắn, đáp: “Lúc ngươi hãm hại ta, ngươi có từng nghĩ rằng ta cũng là người thân duy nhất của ngươi không?”
Hoàng huynh không ngờ rằng, hắn mất công phòng bị Tiêu Thiên Hành suốt năm năm, giờ lại được giải quyết đơn giản như thế.
Hắn nhìn ta đầy áy náy, dường như muốn nói gì đó, nếu sớm biết Triệu Thanh Uyên còn sống, khi trước hắn đã không ban hôn cho ta rồi.
Hoàng huynh khen ngợi Triệu Thanh Uyên: “Triệu tướng quân, khanh muốn thứ gì cứ việc nói, nếu trẫm làm được, trẫm chắc chắn sẽ đồng ý không do dự.”
Ai cũng biết, Triệu tướng quân luôn vô dục vô cầu, mỗi lần ban thưởng, hắn đều rất bình tĩnh.
Ai ngờ lần này, hắn lại nhìn ta thật lâu, quỳ một gối xuống đất, ôm quyền nói với hoàng huynh: “Thần to gan, cầu xin bệ hạ ban hôn cho ta và trưởng công chúa.”
Câu nói này khiến cả đại điện chìm vào im lặng, cằm của ta xém chút thì rơi xuống đất: Triệu Thanh Uyên đang làm gì thế này?
Hoàng huynh của ta cũng kinh ngạc đứng dậy, yếu ớt nói: “Cái đó… tính ra thì hoàng muội là thê tử của cháu ngoại khanh…”
Triệu Thanh Uyên trả lời: “Hai người họ đã hòa li mấy canh giờ trước rồi.”
Hoàng huynh nhìn ta, hình như đang thầm dò hỏi đây có phải sự thật không, ta đành gật đầu.
“Có điều, ta và Triệu tướng quân không thân…”
“Công chúa điện hạ, lúc nàng bảo ta quay về cùng nàng, nàng đã từng nói, mặc kệ thần muốn gì nàng cũng sẽ đồng ý. Thần chỉ muốn công chúa điện hạ. Ương Ương, nàng muốn nuốt lời sao?”
Triệu Thanh Uyên im lặng nhìn ta, ánh mắt hắn bây giờ quen thuộc tới mức làm ta đau lòng.
Xưng hô của hắn làm chóp mũi của ta cay xè, ta mở miệng nói với hoàng huynh: “Ta đồng ý gả!”
Sau khi xuất cung, Triệu Thanh Uyên theo ta về phủ công chúa.
Hắn ôm chặt lấy ta: “Ương Ương, xin lỗi, ta không nên nhận ra nàng muộn như vậy!”
Nước mắt của ta không nhịn được mà rơi xuống: “Tiêu Thanh, chàng giấu kỹ lắm! Ta hoàn toàn không nhận ra Triệu Thanh Uyên lại chính là chàng!”
Trước kia ta chưa từng to gan tin rằng Tiêu Thanh cũng xuyên không, không ngờ hắn lại cho ta một niềm vui bất ngờ như vậy!
Ta vui tới bật khóc, không dừng lại được, hắn đau lòng lau nước mắt cho ta.
Đợi tâm trạng ta bình tĩnh lại, hắn mới nói rằng năm năm trước, lúc gặp tai nạn giao thông, hắn đã xuyên không tới nơi này, khi đó Triệu Thanh Uyên vừa tắt thở.
Hắn thấy được toàn bộ ký ức của Triệu Thanh Uyên, nhanh chóng nhận ra cái chết của mình có điểm kỳ lạ.
Hắn mai danh ẩn tích, tự thân đi điều tra nhiều năm, nửa năm trước mới xác định kẻ chủ mưu đứng sau là Tiêu Thiên Hành.
Nhưng bên phía Tiêu Thiên Hành không dễ điều tra, nhiều lần mới tra tìm được một nửa đã xém bị phát hiện.
Mấy ngày trước, hắn khó khăn lắm mới tìm được cơ hội khi thấy người trong vương phủ chọn ăn mày.
Tiêu Thanh đã giả làm một tên ăn mày.
Ai ngờ không lâu sau hắn đã bị đánh gục rồi ném vào phòng.
Trong phòng khi đó đã có sẵn hương kích d*c, hắn vừa nhìn thấy gương mặt giống y như đúc kiếp trước của ta thì hoàn toàn không khống chế bản thân được nữa.
Sau khi tỉnh dậy, hắn cực kỳ áy náy vì bản thân không chống lại được dược hiệu của thuốc.
Hắn không dám chờ ta tỉnh dậy, chỉ đành bỏ chạy trước. Vậy mà ta lại tự thân chạy tới hẻm nhỏ tìm hắn, hắn phát hiện cảm giác quen thuộc khi ở cạnh ta, trong lòng lại cho rằng ta vẫn còn sống, hẳn sẽ không xuyên không tới nơi này mới phải. Có điều hắn vẫn muốn xác nhận xem ta có thật sự là Phượng Cửu Ương ở kiếp trước hay không, cho nên mới đồng ý đi cùng ta.
Tiêu Thanh ôm ta vào lòng, nói: “Ương Ương, sao nàng lại nhập vào cơ thể này? Nàng đã gặp chuyện gì thế?”
Ta không dám nói cho Tiêu Thanh biết lý do là vì ta cứu người nên đã chết đuối.
Vào ngày giỗ của hắn, ta tới lau chùi bia mộ, trong lòng khó chịu nên qua công viên đi dạo, vừa nghe thấy có người rơi xuống nước, ta không kịp nghĩ ngợi gì đã nhảy xuống cứu.
Ta cố gắng đẩy đứa trẻ lên bờ, còn mình thì mãi mãi chìm sâu dưới làn nước.
Ta nói lảng sang chuyện khác: “Chàng thật nhẫn tâm, cố tình muốn đi mua quà vào đúng ngày sinh nhật, ta đã nói chỉ cần có chàng bên cạnh là được, chàng cứ nhất quyết không chịu nghe, chàng có biết những năm qua ta đã đau khổ như thế nào không?”
Tiêu Thanh nghe thế thì rất áy náy: “Xin lỗi Ương Ương, là do ta sai, sau này ta sẽ không như thế nữa.”
Liễu Tuyết Nhi biết Tiêu Thiên Hành gặp chuyện, lập tức uống thuốc phá thai rồi ôm tiền bỏ chạy. Có điều nàng ta không biết rằng ta vẫn luôn phái người theo sát nàng ta, ngay khi nàng ta làm giả thân phận, tái giá với người khác, ta lập tức sai người tiếp cận tướng công của nàng ta, trở thành tiểu thiếp, dùng lại tất cả những thủ đoạn mà nàng ta đã dùng.
Tiêu Thiên Hành bị lăng trì không lâu, ta đã gả cho Tiêu Thanh.
Trong đêm tân hôn, Tiêu Thanh và ta uống rượu giao bôi, cảm thán không ngừng: “Ương Ương, kiếp trước dù nằm mơ ta cũng rất muốn tặng cho nàng một hôn lễ thật long trọng, để nàng trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế gian, vậy mà ta lại phải mãi mãi rời xa nàng.”
“Ta cảm thấy mình thật sự quá may mắn, vẫn có thể thành thân với nàng. Ương Ương, kiếp này ta sẽ ở bên cạnh nàng, không bao giờ nuốt lời nữa.”
Nước mắt của ta chảy xuống, khóe môi vẫn nở nụ cười.
Ta cũng rất may mắn, còn có thể gặp lại Tiêu Thanh ở đây.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Trong Truyện Ngược
Chương 4: Hoàn
Chương 4: Hoàn