Mỗi tối thứ sáu tan làm, ba mẹ Thời đều sẽ nghe thấy tiếng cười của Thời Nguyệt khi xem TV trong phòng khách, nhưng hôm nay về đến nhà thì phòng khách lại yên tĩnh đến lạ kỳ.
Hai người liếc nhìn nhau, cảm thấy có chút kỳ quái.
Mẹ Thời đi tới trước cửa phòng Thời Nguyệt gõ nhẹ, cô mở cửa, thấy Thời Nguyệt nghiêm túc ngồi trên bàn học làm bài tập, bà tức khắc hoảng hốt.
"Nguyệt Nguyệt, con ăn cơm chiều chưa?" Mẹ Thời vội vã nói.
Thời Nguyệt ừ một tiếng: "Rồi ạ."
Vẫn chăm chú làm bài, không hề ngẩng đầu lên.
Mẹ Thời đánh giá cô, hỏi: "Mai được nghỉ, sao tối nay con không xem TV vậy?"
"Bài tập nhiều quá nên con định tranh thủ làm cho xong. Hơn nữa cũng chia khoa tới nơi rồi, con phải học tập thật tốt, và thi vào một trường đại học tốt." Trong giọng nói của Thời Nguyệt cũng không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Mẹ Thời cuối cùng có thể xác định, con gái bà điên rồi.
Bà đóng cửa lại, chạy nhanh ra phòng khách tìm ba Thời bàn bạc: "Con gái điên rồi, tự dưng yêu thích học tập!"
Ba Thời ngồi trên sopha, sự lo lắng trong lòng ngược lại giảm rất nhiều: "Con gái thích học là chuyện tốt, không phải mỗi ngày bà đều bảo con thay vì xem TV thì đọc thêm chút sách à. Sao giờ con nó làm theo thì bà lại thấy không đúng vậy."
Mẹ Thời nghe xong, ngẫm lại cũng thấy có lý.
Trong phòng, Thời Nguyệt đang đau nhức toàn thân vì bài tập. Lúc này, vì nghĩ mãi không ra lời giải trong bài Toán, cô vứt luôn tờ nháp ra xa.
Cô thở phì phì nói: "Sao cái đề Toán này giống Kỷ Khê Bạch thế, không giải được còn phải tính, làm phiền người khác!"
***
Thứ bảy, ba mẹ Thời vội vàng đi ra quán. Ba bữa, sáng, trưa, chiều, Thời Nguyệt đều phải tự lo.
Cô còn đang say giấc nồng thì bị mấy cuộc gọi liên tục của Hướng Húc Dương đánh thức.
"Đậu!" Thời Nguyệt tức giận bắt máy: "Sao!"
"Tao biết ngay là mày đang ngủ mà, chưa ăn sáng đúng không, tao mời cho?" Tiếng nói đắc ý của Hướng Húc Dương vang lên bên trong điện thoại.
Thời Nguyệt nghĩ ăn free thì ngu gì không ăn nên rời giường rửa mặt liền. Sau đó cô đi đến tiệm mà hai người thường ăn sáng.
Thời tiết buổi sáng vẫn lạnh cực kỳ, Thời Nguyệt bọc kín mít, mặt nhỏ dường như giấu hết trong lớp áo dày.
Đến tiệm ăn sáng, Hướng Húc Dương bèn chào hỏi cô, bên cạnh cậu ấy là Kỷ Khê Bạch.
Nét mặt tươi cười của Thời Nguyệt tắt ngúm, quay đầu định bỏ đi.
Hướng Húc Dương chạy tới kéo cô lại: "Mày chạy làm gì?"
"Đột nhiên nhớ hôm nay tao bận, hai người ăn đi." Thời Nguyệt muốn tránh thoát, nhưng sức của Hướng Húc Dương quá lớn, cô thẳng thừng bị kéo ngồi xuống ghế.
"Tao gọi bánh bao nhỏ và sủi cảo cho mày rồi, món mày thích cả." Hướng Húc Dương ấn cô vào chỗ ngồi, rồi ngồi xuống kế cô, sợ cô chạy nữa.
Đối diện Thời Nguyệt là Kỷ Khê Bạch, cô không muốn nói gì với cậu, càng không muốn thấy cậu.
Hướng Húc Dương cũng không phát hiện bất thường, cười nói: "Ba người chúng ta ở gần sát nhau nên tao cũng gọi Kỷ Khê Bạch đến, lát ăn xong thì đi chơi bóng rổ."
"Trừ chơi bóng rổ ra thì mày không làm gì khác luôn hả?" Thời Nguyệt liếc cậu ấy: "Ngày cuối tuần là dịp tốt như thế, mày không định học cho giỏi thêm à?"
Đúng lúc bánh bao nhỏ và sủi cảo được bưng lên, Hướng Húc Dương đẩy hai món này đến trước mặt Thời Nguyệt.
"Mày cũng không biết xấu hổ mà nói chuyện học với tao?" Hướng Húc Dương cười nhạo cô: "Tao đứng top mười toàn khối, mày thì sao?"
Thời Nguyệt: "..."
Cô thở phì phì trừng mắt liếc Hướng Húc Dương, rồi gắp một cái bánh bao bỏ vào miệng, coi bánh bao là Hướng Húc Dương, nhai cho hả giận.
Hướng Húc Dương nhìn sang Kỷ Khê Bạch: "Mày(*) ngồi chung bàn với nó lâu sẽ biết, Toán hay Lý cũng rối tinh rối mù, thế mà còn muốn vào khoa tự nhiên cơ."
(*) vì mình thấy HHD và KKB cũng thân rồi, kiểu mời ăn sáng đồ nên mình đổi xưng hô luôn cho nóng.
Kỷ Khê Bạch nhìn thoáng qua Thời Nguyệt, nhưng không nói gì.
Mặt Thời Nguyệt ửng đỏ lên trông thấy, xấu hổ vì bị nhìn thấu.
Cô nhét bánh bao nhỏ vào miệng Hướng Húc Dương, sau đó hung tợn nói: "Mày đừng nói chuyện, ăn cơm đi."
Hướng Húc Dương ăn xong bánh bao nhỏ trong miệng, thản nhiên cười: "Tao biết nhiều bí mật của mày lắm, tốt nhất là mày đừng đắc tội tao, không thì mày chết chắc với tao."
Thời Nguyệt chậc một tiếng: "Nói như tao không biết bí mật gì của mày vậy."
Hướng Húc Dương vỗ bả vai cô, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Cho nên hai đứa mình giữ bí mật cho nhau cả đời đi."
Bang.
Kỷ Khê Bạch lúc bấy giờ để phăng đôi đũa xuống, vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Tao no rồi."
Tác giả có lời muốn nói: Chà, tức tới no rồi ~
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cắn Ánh Trăng
Chương 9: Kỷ Khê Bạch Thật Đáng Ghét!
Chương 9: Kỷ Khê Bạch Thật Đáng Ghét!