Dịch: Lá Nhỏ
Nhờ có đoàn làm phim PR, trận đấu ngẫu hứng của hai người đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi, nhìn chung là chuyện có lợi cho đoàn làm phim. Nhất là khi mọi người hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ chơi bóng rổ của Văn Tuyết Thời. Từ trước tới nay, hình tượng của anh trước công chúng luôn là nho nhã, trầm tính, thuộc trường phái chín chắn, đàn ông, tuyệt đối không phải kiểu như trong video, mặc áo sơ mi, đi giày da, nhảy ba bước, chạm tay tới vành rổ, phân cao thấp với người thanh niên.
Lâu Ngữ ngồi xe quay về, lén lút gửi tin nhắn cho người bị đảo lộn hình tượng này.
Anh nhìn thấy câu “gừng càng già càng cay” thì không khỏi khó xử: “Làm em thất vọng rồi, vẫn không so được với “thanh niên”.”
Lâu Ngữ đọc tin nhắn anh gửi, không khỏi bật cười: “Em thấy năm nay anh mới ba tuổi thì có.”
“Vậy anh là chồng nuôi từ bé hả?”
“Liệu em có bị cảnh sát bắt không ta?”
“Emoji xe cảnh sát.”
Lâu Ngữ bật cười, ngáp một cái, cố gắng gượng trước mí mắt đang sụp xuống, đôi co với anh: “Nói thật đi, sao hôm nay anh lại đấu bóng rổ với cậu ấy? Lẽ nào là vì em tặng cậu ấy sổ ghi chép sao…”
“Không phải.”
“Thật?”
“Thật.”
Vốn dĩ Lâu Ngữ muốn trêu anh, nào ngờ anh lại nghiêm túc trả lời: “Thứ em tặng cậu ta là quá khứ, là quá khứ anh và em cùng trải qua. Hơn nữa chúng ta còn có sau này.”
Ánh sáng trắng rọi vào mặt cô, ánh mắt dừng lại tại câu nói cuối cùng mãi.
Chúng ta còn có sau này.
Chẳng bao lâu sau khi Hạ Lạc Du đóng máy, cảnh quay ở Kinh Kỳ cũng nhanh chóng kết thúc, cảnh còn lại phải bay tới đảo ở nước ngoài quay ba ngày. Đó là cảnh liên quan tới đêm tiệc mở đầu, vô cùng quan trọng.
Từ khi khai máy tới nay, họ quay cũng khá thuận lợi, gần như không xuất hiện tình huống khiến người ta đau đầu nhức óc. Nhưng tới phút cuối vẫn không thể tránh khỏi chút sự cố.
Nước có hải đảo đoàn làm phim chọn xảy ra tranh chấp chính trị, cục diện vô cùng hỗn loạn, lúc này không hợp để tới đó quay phim. Nhưng nếu thay đổi địa điểm sẽ đồng nghĩa với việc kịch bản và kế hoạch cũng phải thay đổi.
Châu Hướng Minh là nhà sản xuất, phải vội quay lại đoàn làm phim lên kế hoạch với đạo diễn. Mọi chuyện trở nên vô cùng rắc rối, lịch trình quay phim sau khi bàn bạc xong sẽ thế nào? Những điều này đều không liên quan tới Lâu Ngữ. Là diễn viên, việc cô có thể làm là chức trách một người diễn viên nên có, cố gắng phối hợp với đoàn làm phim, quay xong cảnh quay cố định tại Kinh Kỳ.
Ngày cuối cùng ở Kinh Kỳ, cảnh quay của Phùng Từ cũng kết thúc.
So với sự huyên náo của Hạ Lạc Du, lễ đóng máy của cô ấy bình yên hơn nhiều, lặng lẽ nhận hoa, cảm ơn mọi người. Cuối cùng khi khom lưng với Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời, cô ấy còn lấy ra một quyển sổ tay, giở tới trang trắng.
Cô ấy dè dặt hỏi họ: “Hai anh chị có thể ký tên cho em không? Mấy ngày nay được mọi người quan tâm, em muốn giữ chút kỷ niệm!”
“Đương nhiên là được.”
Lâu Ngữ nhận lấy sổ trước, nghiêm túc ký tên cho cô ấy, sau đó đưa cho Văn Tuyết Thời, anh cũng ký ngay bên cạnh cô.
Khi trả sổ cho Phùng Từ, cô ấy xoa lòng bàn tay, can đảm nói: “Anh Văn, anh có thể viết cho em một câu không, câu gì cũng được.”
Văn Tuyết Thời không trả lời ngay mà vô thức nhìn Lâu Ngữ.
Lâu Ngữ lặng lẽ chuồn đi, để cho họ không gian riêng.
Cho dù anh quyết định viết hay không cũng là chuyện của anh, cô sẽ không ghen. Cho tới khi thu dọn đồ đạc, cô vẫn không hỏi cuối cùng anh có viết không, viết câu gì. Cũng giống như việc cô không hề vạch trần tình cảm Phùng Từ dành cho Văn Tuyết Thời.
Mặc dù cô tỏ thái độ không quan tâm, nhưng Văn Tuyết Thời vẫn nói với cô kết quả. Anh đã viết câu Phùng Từ đặt làm tiểu sử Wechat.
Lâu Ngữ trả lời: “Câu đó có thể được anh tận tay viết ra, chắc cô ấy sẽ vui lắm.”
Ngày thứ hai sau khi đóng máy tại Kinh Kỳ vốn dĩ là ngày chuyển địa điểm quay, nhưng vì kế hoạch thay đổi nên cả đoàn được nghỉ một ngày.
Lâu Ngữ nói với Lật Tử mình muốn ngủ trong nhà một hôm, cũng cho cô ấy nghỉ hôm nay. Lật Tử vui vẻ đăng bài, thông báo với toàn thiên hạ các anh chị em bạn bè có thể tranh thủ thời gian hẹn cô ấy đi ăn cơm. Vừa đăng lên cô ấy mới nhận ra mình vui quên lối về, quên không hạn chế Lâu Ngữ xem, Lâu Ngữ cũng lặng lẽ ấn like bài viết.
Đương nhiên là vì tâm trạng cô cũng đang tốt.
Khó lắm mới nghỉ được hẳn một buổi sáng, Lâu Ngữ lái xe tới nhà ở hiện tại của Văn Tuyết Thời.
Tối hôm trước anh đã đến đó, hai người chia cách một buổi tối, đảm bảo sẽ không bị ai phát hiện.
Còn chưa đẩy cửa đi vào cô đã ngửi thấy mùi đồ ăn tỏa ra từ căn nhà, là đồ anh nấu.
Cô khịt mũi, dường như bản thân như hóa thành chú cún con đi tìm ổ, sau đó giơ tay lên gõ cửa. Chẳng mấy chốc sau cửa đã xuất hiện gương mặt còn chưa kịp cạo râu.
Anh vừa đóng cửa vừa đè cô lên cửa hôn ngấu nghiến, râu nhú lên chọc vào mặt làm cô đau đớn.
Cô ra vẻ oán giận, véo mặt anh: “Sao không cạo râu đi.”
Anh buông cô ra, quay đầu đi vào nhà bếp: “Anh đang nấu bữa sáng cho em.”
Cô lẽo đẽo phía sau anh, kéo tay áo anh: “Vậy em phụ anh.”
Anh mỉm cười, chỉ vào vết dầu trên tường: “Em chắc chứ?”
Cô trừng mắt với anh: “Đừng khinh thường người khác, anh không biết mấy năm nay…”
Cô muốn chém gió mình đã lên tay rất nhiều, nhưng lập tức nhận ra cách nói này không ổn. Cô không nói tiếp mà chuyển chủ đề: “Anh nấu mì sao?”
“Mì lợi cho dạ dày.” Anh tiếp lời ban nãy của cô: “Anh không biết điều đó nên em nói với anh nhiều chút đi.”
Lâu Ngữ cầm muôi đảo mì trong nồi, ừm một tiếng: “Anh cũng kể cho em nghe đi.”
Anh nắm lấy tay cô, cầm hai bát tới: “Ăn mì trước đã.”
Cô gật đầu định đi theo, đột nhiên nhận ra trên bức tường gần dấu dầu còn có chi chít các vết dầu bắn khác của anh.
Văn Tuyết Thời giỏi nấu ăn, đây chắc chắn không phải dấu vết anh để lại, vậy nó chính là bằng chứng phạm tội năm đó của cô: “Năm đó em làm bắn ghê vậy sao?” Cô lẩm bẩm.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lần này tới lượt Văn Tuyết Thời chột dạ.
Trên thực tế, tác giả của những vết dầu đó là anh.
Đó là giao thừa năm thứ ba họ chia tay, vừa hay anh không có phim quay, không thể lấy công việc bù đắp đêm giao thừa nhạt nhẽo, phải một mình trải qua hết đêm nay. Vậy nên trải qua thế nào? Anh vẫn chuẩn bị ít đồ coi như chúc mừng bản thân đã vượt qua một năm nữa, cho bản thân được làm khách mời một lần. Ban ngày anh đi mua một đống đồ ăn, lên một danh sách các món ăn, tới chiều thì bận tới bận lui trong bếp.
Sau khi hoàng hôn buông xuống, thực phẩm đã được sơ chế, chỉ cần nấu là xong.
Anh bỏ gừng, tỏi, thịt bò, cần tây vào chảo… Khi anh hoàn hồn lại mới phát hiện mình đã bất giác nấu sai công thức, nấu thành vị mà Lâu Ngữ thích ăn.
Khoảnh khắc đó, lồng ngực anh bị đập mạnh một cái. Anh không thể kiểm soát được cảm xúc, đập xẻng lên thịt, dầu bắn tung tóe, chính anh cũng không thoát nạn.
Số dầu đó đều là dấu vết của sự dày vò, không cần để cô biết.
Hai người bê mì đi ra, trên bàn ăn vẫn là chỗ ngồi quen thuộc, bàn đã được thay mới, bởi vì diện tích căn nhà vẫn bé như căn nhà năm đó, chỉ hợp mỗi người ngồi một bên.
Nhưng Lâu Ngữ không quan tâm. Cô không thích ngồi đối diện Văn Tuyết Thời, cố tình chen một bên với anh. Cánh tay hai người chạm vào nhau, Văn Tuyết Thời gần như bị cô dồn tới mép tường.
Anh lại vô cùng hưởng thụ cảm giác tay, duỗi tay ra, kéo cô áp sát về chỗ mình, khiến bản thân dính sát vào tường, cô nằm gọn trong lòng anh. Tay ôm eo cô của anh thuận thế dịch lên trên, chạm vào vành tai cô, mân mê một lúc.
“Mì sắp nguội rồi, ăn đi đã.” Cuối cùng anh vẫn nhắc cô.
Lâu Ngữ ngồi một bên, gắp một đũa mì lên, cuối cùng ánh mắt đã có thể lướt qua căn phòng một lượt.
Cách bày trí vẫn như lần đầu cô kéo vali tới đây, không có đồ đạc gì, ngoại trừ giường, sofa, kệ để đĩa, đàn piano. Căn nhà đơn sơ tới nỗi nói ra người ta sẽ không tin đây là nơi một nghệ sĩ lớn sẽ ở.
Nhưng anh thật sự đã ở đây năm năm, dưới chân bàn còn kê giấy. Lọ mứt chanh vơi một nửa đặt trên bàn, đĩa trên kệ vẫn chưa xem hết, chăn lúc dậy chưa kịp gấp lại chỉnh tề, mọi thứ đều là vết tích cuộc sống đơn độc của anh.
Khoảnh khắc này cô cảm thấy dòng thời gian như xuyên qua họ, đưa họ về thời điểm ban đầu. Giống như trong kịch bản, người ngồi cạnh cô là anh của mười năm trước, họ không có ngăn cách nào, không có xa cách, cũng chẳng có đau thương.
Cô đặt đũa xuống, nghiêng người, không nhịn được đưa tay ôm lấy anh.
Anh bất ngờ tới nỗi nghẹn cả mì, ho sặc sụa mấy tiếng, làm cô sợ hãi vội buông tay ra: “Em rót nước cho anh!”
Anh vừa ho vừa nói không cần, cô đã lật đật chạy tới nhà bếp, nhìn quanh kệ bếp một vòng, không thấy cốc đâu, chắc ở trong tủ.
Lâu Ngữ ngẩng đầu kéo cửa tủ ra, quả nhiên tìm thấy cốc. Nhưng khi cầm lấy nó, tay cô chợt khựng lại.
Tầm mắt cô liếc tới chỗ trong cùng của tủ.
Ở đó có mấy vò rượu mai, một, hai, ba, bốn, năm, vừa hay đủ năm vò.
Năm năm cô rời đi, năm lần sinh nhật, năm vò rượu.
Ngoài phòng bếp, Văn Tuyết Thời thấy cô vẫn chưa quay về thì gọi: “Không cần rót đâu, em mau quay lại ăn mì đi, mì nhũn ra hết rồi.”
“Em tới ngay.” Bên trong vang lên giọng nói trầm buồn của Lâu Ngữ.
Anh phát giác ra điểm bất thường, đang định đứng dậy liền thấy Lâu Ngữ ôm một vò rượu, hai cái cốc đi ra.
Cô lắc vò rượu: “Em nghe lời anh đấy, không rót nước mà rót rượu.”
Văn Tuyết Thời sững sờ, sau đó cười bất lực: “Đó vốn là rượu ngâm cho em, nhưng bây giờ dạ dày em không hợp để uống nữa. Đừng uống.”
“Không được. Em thèm vị này lâu lắm rồi, em còn tưởng cả đời này không nếm được nó nữa.” Cô ngồi xuống cạnh anh, mở nắp vò ra, lẩm bẩm: “Trước đây ông ngoại nói rượu mơ có thể giữ năm năm hơn, cũng may kịp hạn cuối, không lãng phí vò nào cả.”
Cô cầm cốc, rót rượu cho anh, sau đó lại rót cho mình: “Nào, cạn một ly.”
Kết quả vừa rót một ít đã bị Văn Tuyết Thời giữ cốc lại: “Không được, sáng ra đã uống rượu rồi.”
Cô không vui: “Em chỉ uống chút thôi.” Cô hùng hổ nói: “Đây là quà sinh nhật của em.”
“Em muốn uống thật sao?”
“Đương nhiên.”
“Được, vậy chỉ được uống ít thôi.”
Ngoài miệng anh nói vậy, nhưng tay vẫn không dịch ra khỏi miệng cốc của cô, nhanh chóng uống rượu mơ trước mặt mình, sau đó mới bỏ tay ra. Nhưng anh chợt nâng mặt cô lên, hạ môi xuống.
Rượu chảy từ đầu lưỡi anh vào khoang miệng cô.
Có lẽ là vì rượu ngâm lâu năm, cũng có lẽ vì cách uống này, nên khoảnh khắc đầu lưỡi cô nếm được vị rượu, cả người cô chợt tê dại, đầu óc quay cuồng.
Anh buông mặt cô ra, trêu chọc: “Mặt đỏ vậy cơ à, mơ này thành tinh rồi sao?”
Cô vừa định lên tiếng phản bác, một tay Văn Tuyết Thời đã bế bổng cô lên, bước mấy bước, đặt cô xuống đàn piano.
Chân chạm vào nắp đàn, rất lạnh. Anh lại nhấc cô lên, mở hộp đàn ra.
Thế là cô ngồi trên phím đàn, phát ra những tiếng nặng nề.
“Khi uống rượu rất thích hợp để chơi đàn.” Văn Tuyết Thời cởi áo cô ra như mở nắp đàn, thấp giọng nói, cách xưng hô cũng chợt trở nên lịch sự: “Cô Lâu, tôi dùng cách đặc biệt dạy cô đàn thế nào nhé.”
Cách đặc biệt… Không phải dùng ngón tay mà là dùng ngón chân. Ngón chân cô được anh dẫn dắt, đàn ra những nốt nhạc tựa mưa rơi.
Khi bản nhạc kết thúc, mì đã nguội hẳn, rượu vẫn chưa được đóng nắp, trong không khí thoang thoảng hơi men.
Lâu Ngữ tắm xong bèn đi ra ngoài, Văn Tuyết Thời đã dọn dẹp lại nhà. Anh vỗ vào sofa, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Không cần nhiều lời, cô đi tới cạnh anh, tự nhiên ngồi lên thảm phía trước sofa. Bộ sofa này rất thấp, chỗ cô ngồi vừa hay giúp nửa người trên của cô ngả vào lòng Văn Tuyết Thời, tiện cho anh lau đầu cho cô.
Trước đây khi anh vẫn ở đây, thi thoảng cô sẽ tới đây ở. Có mấy lần lăn lộn trong đoàn làm phim cả ngày trời, khi chạy tới đây đã mệt tới không mở nổi mắt, nếu ở nhà mình, chắc chắn cô sẽ ngủ quên trời quên đất. Nhưng cô vẫn nhớ đây là nhà bạn trai, phải giữ hình tượng, không thể để Văn Tuyết Thời thấy mình lôi thôi được. Cô gắng gượng đi tắm, tẩy trang, lúc sấy tóc đứng tới suýt ngủ gật.
Cuối cùng anh mỉm cười kéo cô vào lòng, sấy tóc ở mức thấp nhất, hơi nóng dịu nhẹ thổi vào tóc cô. Ngón tay anh luồn vào từng sợi tóc, bất giác khi cô mở mắt ra, trời đã sáng. Cô được anh tận tình sấy tóc cho, sau đó ôm lên giường, yên ổn ngủ hết đêm.
Bây giờ vừa mở mắt ra đã là 10 năm sau.
Cảnh tượng như trong quá khứ, vẫn sự ấm áp ấy, nhưng có một số thứ đã đổi khác. Lâu Ngữ vừa ngồi xuống, ngoan ngoãn hưởng thụ dịch vụ sấy tóc của anh, cô chợt nhận ra điều gì đó, quay đầu nói: “Để em tự sấy đi.”
“Sao thế?”
Lâu Ngữ đáp qua loa; “Sợ lại bị anh ru ngủ nữa.”
Anh cười: “Vậy thì ngủ thôi, không phải cả ngày hôm nay em được nghỉ ngơi sao?”
“Thôi đừng, hiếm lắm mới có một ngày hai chúng ta được tự do, sao có thể ngủ được. Lát nữa chúng ta có thể cùng xem phim, nói chuyện, tóm lại không thể ngủ.”
Tay anh khựng lại, giọng điệu dịu dàng như nước: “Được, vậy cứ để anh sấy tóc cho em đi. nếu em ngủ, anh gọi em dậy, anh hứa.”
Lâu Ngữ xị mặt: “Sao anh cứ kiên quyết sấy cho em thế?”
“Vậy sao em không cho anh sấy?”
Cuộc đối thoại vô cùng ấu trĩ.
Lâu Ngữ thở dài, vò đầu, cuối cùng vẫn thành thật: “Em lo nếu mọc thêm mấy sợi tóc trắng nữa thì sao, em không muốn bị anh nhìn thấy.”
Động tác của Văn Tuyết Thời dừng lại.
Anh tắt máy sấy, đặt nó sang một bên, kéo cô lên sofa, nghiêm túc nâng mặt cô lên: “Anh cũng mọc tóc trắng mà.”
“Em biết, khi anh cười còn nhiều nếp nhăn hơn cả em.”
“Bắt đầu lấy anh ra để an ủi mình rồi hả?”
“Ấy, nói tới đây em mới nhớ!” cô đứng dậy, chạy tới chỗ túi ở cửa, lấy mặt nạ mắt ra: “Lần trước em có nhắc tới mặt nạ mắt với anh, em mang cho anh rồi này. Giờ anh dùng xem nhé?”
Anh cố tình bày ra vẻ mặt tổn thương: “Haiz, xem ra em chê anh có nếp nhăn thật rồi.”
“Là em chê quầng thâm mắt của anh.”
Cô quay lại sofa, vỗ vào đùi mình, bảo anh nằm xuống.
Cô mở hộp mặt nạ mắt ra, nói có lẽ sẽ hơi lạnh chút, sau đó dịu dàng đắp lên mắt cho anh.
Văn Tuyết Thời nhắm mắt lại để cô dễ đắp mặt nạ cho. Cô cúi đầu, tỉ mỉ lấy mặt nạ che đi nếp nhăn. Anh đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt có thể đông đặc thời gian nhìn cô chằm chằm.
Cô vỗ đầu anh: “Mau nhắm mắt lại nhanh, nhìn từ góc này em xấu lắm.”
“Rất đẹp, có nếp nhăn vẫn đẹp, có tóc trắng cũng đẹp.” Anh cười híp mắt, ánh mắt hóa dịu dàng, mặt nạ mắt lại chệch ra, để lộ nếp nhăn.
“Nhưng thật ra anh không nhìn thấy những thứ đó, trong mắt anh, em mãi mãi vẫn có dáng vẻ của năm đó.”
Lâu Ngữ lẩm bẩm, nói anh sến sẩm, vẫn cúi đầu vuốt mặt nạ mắt, giường như nếp nhăn mọc ra từ trái tim cô cũng sẽ bị đè phẳng theo mặt nạ này.
Anh nhắm mắt lại, cô cẩn thận mát xa quanh mắt cho anh. Hai người không nói gì, tiếng máy giặt vang lên liên tục, giặt sạch tấm vải che piano vừa bị làm bẩn lúc này. Mọi tiếng động đều như đang ru người ta vào giấc ngủ.
Không gì có thể thoải mái hơn thời khắc này.
Điện thoại chợt rung lên, Lâu Ngữ lấy ra xem.
Là tin nhắn Lật tử gửi, nói cuối cùng đã chốt được ngoại cảnh cuối cùng, mai sẽ xuất phát.
Thay đổi ngoại cảnh cũng là quyết định bất đắc dĩ, cũng may đạo diễn cũng chính là biên kịch, thay đổi một vài chi tiết sẽ không quá khó. Khó ở chỗ lựa chọn địa điểm mới.
Lúc này chọn hải đảo nào đó ở nước ngoài nữa sẽ rất nguy hiểm, không ai có thể bảo đảm không xảy ra sự cố nào. Nếu chọn đảo trong nước, vậy số hải đảo sẽ rất có hạn.
Sau khi chọn tới chọn lui, cuối cùng thông báo Lâu Ngữ nhận được là nơi cô vô cùng quen thuộc.
Lâu Ngữ nhìn địa danh đó, thất thần hồi lâu.
Văn Tuyết Thời thấy cô dừng lại bèn hỏi: “Sao thế?”
Cô tắt điện thoại: “Không có gì, vừa thông báo địa điểm mới.”
“Ở đâu thế?”
Lâu Ngữ mím môi: “Đảo Cát.”
Nơi cô sinh ra, hòn đào hẹp dài ấy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuyến Tàu Đêm Mộng Hà
Chương 60: Đặt cô lên đàn piano
Chương 60: Đặt cô lên đàn piano