Dịch: Lá Nhỏ
Mặc dù anh đã thu hồi tin nhắn nhưng lúc ấy Lâu Ngữ đang làm tóc, vì vậy cô lấy điện thoại ra xem, không hề bỏ lỡ tin nhắn đó.
Mí mắt cô giật liên hồi, vội mở Weibo ra xem. Quả nhiên thấy top tìm kiếm có bài liên quan tới thứ tự tên của hai người, ấn vào đã thấy một cuộc tranh cãi nảy lửa.
Lâu Ngữ suýt chút quên mất chuyện này…
Mấy năm nay tên cô luôn đứng đầu, lúc bàn chuyện này cũng do Châu Hướng Minh đảm đương, chưa bao giờ tới lượt cô giải quyết, vậy nên cô cũng quen vậy.
Nhưng lần này không phải đối thủ có thể hiển nhiên cho cô đứng đầu, vì đối phương là Văn Tuyết Thời.
Cô đột nhiên có cảm giác hoang mang, người này không phải người thân thiết nhất với cô nữa. Trước mắt họ có cùng một miếng bánh, nhân vật xuất sắc này cũng cầm dĩa như cô, đứng trước miếng bánh, chuẩn bị ra tay.
Bây giờ họ là đối thủ của nhau. Nhất là khi anh còn bất cẩn đẩy vấn đề này tới cho cô, những sự thật tr.ần tr.ụi nhất cứ thế vạch ra trước mắt.
Lâu Ngữ hoàn hồn, gửi tin nhắn cho Châu Hướng Minh: “Anh vẫn ở phim trường chứ?”
Anh ấy trả lời lại rất nhanh: “Ừ, hôm nay tôi xem quay phim xong thì đi.”
“Anh tới phòng trang điểm chút đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Khoảng mười lăm phút sau, Châu Hướng Minh mới chậm rãi đi tới. Lâu Ngữ nói thẳng: “Bây giờ có thể sửa thứ tự tên được không?”
Châu Hướng Minh nhíu mày: “Cô gọi tôi tới là để nói chuyện này?”
“Bây giờ trên mạng ầm ĩ lắm.”
“Ầm ĩ đến mấy cũng là vấn đề của bên Văn Tuyết Thời, không liên quan tới chúng ta.”
“Mọi người đều là đồng nghiệp của nhau, vừa bắt đầu đã ầm ĩ thế chung quy vẫn không hay.”
“Đây không phải vấn đề của chúng ta, dù sao ngay từ ban đầu chúng ta đã đạt được thỏa thuận với họ rồi.”
Lâu Ngữ sững sờ: “… Họ đồng ý để chúng ta ở trên sao?”
Châu Hướng Minh ngập ngừng, mặt không biến sắc nói: “Đương nhiên là tôi tranh giúp cô.”
“Ồ…” Cô gật đầu: “Vậy ý kiến chung khó lắm mới thỏa thuận được giờ sắp đổ bể rồi.”
Lâu Ngữ mở điện thoại lên: “Văn Tuyết Thời đích thân tìm tôi, tin nhắn vừa nãy nói về chuyện này.”
Anh ấy không quá bận tâm: “Không phải thu hồi rồi sao? Cô cứ giả vờ không biết, nếu cậu ta gửi nữa, cô bảo quản lý cậu ta tìm tôi nói chuyện.”
Lâu Ngữ sắp xếp lại từ ngữ: “Nhưng tôi thấy… Yêu cầu để thứ tự ngang hàng cũng đâu quá đáng.”
Châu Hướng Minh nhìn vào mặt cô: “Lời tôi nói với cô lúc sáng như gió thoảng qua tai hết hả?”
“Chuyện này liên quan gì tới mấy lời đó? Tôi đồng ý để ngang hàng là vì không muốn phiền phức.”
“Bây giờ cô để ngang hàng mới là phiền phức.” Anh lạnh lùng nói: “Nếu trước đó để tên ngang hàng nhau thì cũng không sao, nhưng bây giờ mới sửa lại, mọi người sẽ nghĩ là chúng ta bị chèn ép. Hơn nữa những người thích cô đang đấu tranh, giải thích cho cô, cô có từng nghĩ tới cảm nhận của họ không? Vốn dĩ họ còn đang vui vẻ vì tên cô ở trước, bây giờ cô lại ụp cho họ một gáo nước lạnh, như vậy sẽ rất khó coi, cô hiểu chứ? Hơn nữa ekip phim cũng bị ảnh hưởng.”
Lâu Ngữ nắm chặt điện thoại, mặt căng thẳng.
Cô biết Châu Hướng Minh nói không sai, bây giờ cô muốn thay đổi thứ tự tên không còn là chuyện giữa cô và Văn Tuyết Thời, trong đó còn liên quan tới rất nhiều người như đoàn làm phim, ekip hai bên, người hâm mộ.
Châu Hướng Minh nói đúng, anh ấy là quản lý của cô, không cần hỏi ý kiến của cô, phải giành được lợi ích lớn nhất cho cô, đây là nguyên tắc cơ bản.
Văn Tuyết Thời cũng không sai, anh cũng muốn giành chút lợi ích về cho mình.
Vậy ai sao? Cô sao?
Tất cả đều vì ban đầu cô đã quên mất chuyện thứ tự tên này?
Chuyện này rất xa lạ, lại như sự bất lực từng xuất hiện trong quá khứ.
Lâu Ngữ ngồi xuống, thấp giọng nói: “Tôi biết rồi, cứ như vậy đi.”
Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trước mắt hiện lên bóng hình lờ mờ.
Cô đột nhiên nhớ lại chuyện từ rất nhiều năm trước. Khi quay Cầu treo trắng, đoàn làm phim phát cơm hộp cho mọi người, cô không thích bí đao trong cơm hộp, Văn Tuyết Thời thì không thích khoai tây, thế là anh nói, chúng ta đổi cho nhau nhé? Cô hào hứng nói được chứ, sau đó họ lén lút gắp đồ ăn vào bát của đối phương.
Lúc đó mọi chuyện thật đơn giản, cũng thật vui vẻ.
Cô chớp mắt, ánh mắt lại quay về dáng vẻ ngày thường.
“Sao thế? Có chuyện gì à?” Cô gửi đi một tin nhắn.
***
Gửi tin nhắn xong, với Lâu Ngữ, chuyện này coi như kết thúc, mặc dù thật ra nó vẫn như một chiếc đồng hồ cũ, đã qua giờ kêu 12 nhưng về sau kim giờ vẫn chầm chậm, chầm chậm quay giữa cuộc trò chuyện của cô và Văn Tuyết Thời.
Cô tự lừa mình dối người, úp điện thoại xuống, cầm kịch bản lên, đọc lại đoạn cô và Văn Tuyết Thời phải quay vào buổi chiều.
Trong thông báo có ghi, hôm nay họ sẽ quay cảnh Ông Dục và Tần Hiểu Sương sống chung. Nếu không tính ngày quay thử đầu tiên thì cảnh này là cảnh khá ngọt ngào, cũng rất nhẹ nhàng.
Đối với hai diễn viên gạo cội, đây quả thật là chuyện vô cùng giản đơn. Nhưng nếu là với hai người từng là tình cũ của nhau thì không có gì có thể khó hơn những chuyện này.
Cảnh quay đầu tiên là cảnh hai người cùng nhau dọn dẹp, sắp xếp căn nhà mới chuyển vào.
Lâu Ngữ ra hiệu cho chính mình đừng xen lẫn hồi ức nào về quá khứ khi sống chung của hai người, nhập tâm vào nhân vật Tần Hiểu Sương này, một cô nhân viên văn thư chín giờ đi làm, năm giờ tan làm.
Trong một lần đi công tác, nữ chính đã bất cẩn để quên thẻ CD của máy ảnh trên máy bay, người giúp cô tìm lại thẻ đó chính là hành khách trên chuyến bay, Ông Dục. Và câu chuyện của họ cũng bắt đầu từ đây.
Họ yêu nhau chưa lâu, nhưng vì bên nhau thì ít, xa nhau thì nhiều, cho nên hai người quyết định ở chung.
Đây là lúc họ dính nhau như keo sơn.
Khi cô đang chìm đắm vào kịch bản, đạo diễn chỉ đạo gõ cửa, ra hiệu Lâu Ngữ có thể qua set quay. Lúc này cô mới đặt kịch bản xuống, căng thẳng đi tới đó.
Văn Tuyết Thời đã có mặt từ sớm, Chương Mẫn đứng cạnh anh giải thích một vài cảnh quay. Chương Mẫn khá thấp, Văn Tuyết Thời lại cao, khi hai người đứng cạnh nhau, chêch lệch chiều cao hiện lên vô cùng rõ ràng. Vì vậy khi cô ấy nói, anh sẽ hơi khom người xuống lắng nghe, không để Chương Mẫn phải tốn sức.
Anh luôn thể hiện sự chu đáo khiến người ta khó lòng ngó lơ như vậy.
Chương Mẫn thấy Lâu Ngữ tới bèn vẫy tay: “Tôi vừa nói với Tuyết Thời là điều quan trọng nhất trong cảnh này là cảm giác yêu đương nồng nhiệt. Nếu mối quan hệ là một đường parabol, vậy đây chính là đỉnh của nó. Một người muốn hoàn toàn chiếm lấy người khác, chỉ muốn nhồi nhét 24 giờ của mình vào cuộc sống của người kia.”
Lâu Ngữ gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
“Ừ, vậy tôi đi nhé.”
Cô ấy vỗ lưng hai người, quay người đi về phía máy giám sát. Mọi người ở set quay cũng vào vị trí, chỉ còn lại Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời đứng đối diện nhau. Ánh mắt anh vẫn như ngày thường, cô cũng giữ thái độ chuyên nghiệp nhìn anh.
Chẳng mấy chốc bộ đàm đã truyền tới tiếng chuẩn bị của đạo diễn, Lâu Ngữ nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, chỉ trong nháy mắt cô đã như biến thành con người khác.
Bây giờ họ không phải Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời đã chia tay mà là Tần Hiểu Sương và Ông Dục đang yêu đương mặn nồng.
Hai người bê ghế sofa vừa mua vào nhà, đặt nó ở giữa phòng khách. Dưới sàn là một tấm thảm dài mới tinh, cô giẫm chân trần lên đó rồi mệt nhoài ngồi lên sofa, vẻ mặt mệt mỏi. Cô đưa tay kéo túi to trên bàn tới, lấy đồ bên trong đặt lên bàn.
Một chiếc cốc đen, một chiếc cốc trắng, bàn chải của anh, bàn chải của em, giấy nhớ để hai người ghi chú, gối đôi, bộ đồ ăn đôi…
Khi lấy đũa ra, ánh mắt Lâu Ngữ ngỡ ngàng.
Khi tới Otaru, Hokkaido quay phim, cô đã dành ra nửa ngày để nghỉ ngơi. Cô dùng nửa ngày đó để chọn quà cho Văn Tuyết Thời. Cô ngại không nói là mua quà tặng người yêu, vậy nên chỉ đành một mình lang thang tại thành phố xa lạ, đi loạn lên theo những gì Google Map chỉ, nhận dạng vị trí vào mấy chữ Hán giữa vô vàn hình vẽ kỳ lạ.
Thứ Otaru không thiếu nhất chính là đồ thủ công, hộp âm nhạc và những món đồ chơi thú vị. Cô đi vào một tiệm dụng cụ đồ ăn, có thể khắc chữ trên đũa của cửa hàng. Cô vội lật đật đi hỏi chủ cửa hàng, cô không muốn khắc chữ thì có thể khắc hình lên được không.
Sau đó cô bèn cho chủ cửa hàng xem một bức hình.
Đó là bức hình Văn Tuyết Thời chọn trong tuyển tập những hình xăm anh xem hồi đó, cô cố tình vờ như không thấy, nhưng trước khi gập nó cất đi, cô vẫn mềm lòng chụp lại bức hình đó.
Có thể khắc nó trên đôi đũa này không? Để nó thay cho cơ thể chúng ta, dù sao gỗ cũng bền lâu hơn cơ thể người.
Chủ cửa hàng khó xử, cũng may bức hình không phức tạp, muốn khắc cũng không khó. Nhưng vì diện tích đôi đũa có hạn nên chủ cửa hàng đã chia bức hình thay hai phần, khắc lên hai mặt của đôi đũa. Quá trình đó mất rất nhiều thời gian, tới tận hôm đóng máy cô mới lấy được đũa đã đặt. Cô thích thú gửi tin nhắn cho Văn Tuyết Thời, nhưng lại muốn cho anh bất ngờ, do vậy cứ mập mờ nói em mang quà về cho anh nè!
Anh chỉ bình tĩnh trả lời, chỉ cần em bình an trở về, đó chính là quà cho anh.
Đương nhiên cô đã bình an quay về, nhưng đôi đũa kia thì không.
Bởi vì quá thích nó nên cô không để nó vào vali để cho vào khoang vận chuyển, mà mang nó theo bên người. Sau khi đi qua chỗ kiểm tra, cô chợt nhớ ra còn phải mua quà tặng cho một đống “bạn bè”, thế là cô chọn bừa một đống hàng tại sân bay. Vì cầm quá nhiều đồ, lúc lên máy bay lại vội, cho nên đôi đũa nhỏ bé kia đã rơi ra từ lúc nào, mãi cho tới khi lên máy bay Lâu Ngữ mới nhận ra.
Sau khi hạ cánh, Văn Tuyết Thời tới đón cô. Cô đi ra khỏi cửa an ninh như không có chuyện gì, chọn một món quà trong đống đồ mua ở sân bay đưa cho anh.
Anh sững sờ hỏi: “Đây là bất ngờ em nói sao?”
Cô cố tình chọc cười: “Đúng vậy! Bất ngờ lớn nhất là không có bất ngờ gì!”
Anh mỉm cười, còn cẩn thận cất món quà ngổn ngang trong đống đồ đi.
Cô lặng lẽ quay đầu đi, mặt xị xuống.
Cô vô cùng tự trách, thôi thì tạm thời giữ bí mật đã, chắc chắn phải sang Otaru một chuyến nữa. Lần sau cô sẽ không làm mất đũa, phải cho Văn Tuyết Thời một bất ngờ hoàn chỉnh.
Nhưng tới bây giờ cô mới biết, rất nhiều điều sẽ không còn lần sau. Ví dụ như đồ vật đánh mất, chuyến bay không thể bay trở lại, còn cả trái tim đã tổn thương tự lúc nào.
Máy quay vẫn đang di chuyển, Lâu Ngữ chỉ chớp mắt một cái, hơi thở của Văn Tuyết Thời đã ùa tới.
Anh ngồi bên cạnh cô, ngó đầu nhìn vào túi: “Em mua đủ hết đồ chưa? Có thiếu gì không?”
Cô quay mặt lại, va phải đôi mắt đang gần trong gang tấc.
Đôi mắt ấy rất đỗi dịu dàng, y như đôi mắt khi cô đi ra khỏi sân bay, cách một lớp khẩu trang vẫn có thể nhận ra ấy.
Nhìn đôi mắt đó không giống diễn ra chút nào.
Tựa như trong anh vẫn còn chất chứa tình yêu dành cho cô, chẳng qua anh đã khóa nó lại, giờ mới dè dặt mang ra dùng.
Lâu Ngữ bị ánh mắt đó dẫn dắt, tựa cằm vào vai anh: “Chết toi, hình như vẫn thiếu một món.”
“Cái gì?”
Cô thì thầm vào tai anh: “Cái đó ấy.”
Anh vòng tay qua eo cô, lực mạnh một chút, bế bổng cô ngồi lên đùi mình. Cô bị vây giữa lồng ngực anh và bàn, vì không duỗi thẳng ra được nên chân anh cong lên, khiến cô áp sát vào người anh hơn.
Lâu Ngữ vội vòng tay vào cổ anh, thật ra cánh tay cô đã tự bấu chính mình, cô phải khiến bản thân tỉnh táo.
Văn Tuyết Thời ngẩng đầu, dùng ánh mắt quyến rũ cô: “Hay là không mua nữa.”
“Là dính bầu đấy!” Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng ánh mắt lại không có phần nào hung dữ, ngược lại còn mềm mại như nước.
Ngón tay anh luồn tới eo cô, sau đó dần dịch lên trên, nửa đùa nửa thật: “Bé con không muốn sinh cho anh một bé con khác sao?”
Dừng lại.
Mau dừng lại.
Lâu Ngữ quay lưng vào máy quay, mặt biến sắc.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bàn tay anh lùa vào trong áo không giống với những gì kịch bản miêu tả, đây không phải thói quen của Ông Dục và Tần Hiểu Sương, đây là hành động thuộc về riêng Văn Tuyết Thời.
Dường như anh cố tình làm vậy, cố tình ép cô phải làm loạn.
Trước máy giám sát, Chương Mẫn phát giác ra hành động thừa này, nhưng cô ấy không bảo dừng lại. Dù sao cũng chỉ là một hành động nhỏ, đầu tiên phải để diễn viên diễn xong một lần mới là quan trọng nhất.
Những nhân viên khác nhìn chằm chằm máy giám sát, chỉ đạo nhiếp ảnh, thư ký trường quay, thợ trang điểm… Tất cả đều đang nhìn, ai nấy đều thầm cảm thán, không hổ là diễn viên trải qua vô vàn trận chiến, sao có thể mới diễn lần một đã nhập tâm vậy được, thân quen tựa như đã làm vô số lần vậy.
Duy chỉ có Châu Hướng Minh đứng phía sau đạo diễn là nhíu mày.
Trong máy giám sát, Lâu Ngữ quay lưng về ống kính, tiếp tục đọc lời thoại sau đó: “Anh còn chưa cầu hôn em đấy, còn lâu em mới dâng tận miệng.”
Văn Tuyết Thời sững sờ: “Vậy bây giờ anh hỏi em, em đồng ý lấy anh không?”
“Gì vậy trời, làm gì có ai cầu hôn qua loa thế.”
“Cầu hôn qua loa không phải cầu hôn sao? Tới lúc đó chúng ta sẽ tới đảo băng em muốn đi nhất để hưởng tuần trăng mật, thế nào?”
Cô quay người, trườn xuống khỏi người anh: “Không thèm nói chuyện với anh nữa, còn một đống phải dọn dẹp này.”
“Không cần vội.”
Anh nắm lấy mắt cá chân chưa chuồn đi hết của cô, kéo cô trở lại.
Cô ngã lên đùi anh, giọng nói anh ập tới: “Sau chúng ta còn rất nhiều thời gian, ôm chút nữa đi bé con.”
Giọng anh quá đỗi ngọt ngào, gương mặt mang theo nụ cười tỏa nắng, ánh mắt quấn quýt vào mặt cô, tựa như đang xem một bộ phim đặc sắc, không nỡ bỏ sót một giây nào. Ánh mắt đó khiến đầu óc người ta mụ mị, dường như bạn rời đi một cái là anh sẽ xách dao đi làm ra chuyện vô cùng tàn nhẫn, cho dù bạn chỉ đang rời đi để dọn dẹp đồ.
Vì vậy cô buột miệng nói, được.
“Giữ lại cảnh này.” Tiếng Chương Mẫn truyền tới từ bộ đàm kết thúc mọi chuyện.
Văn Tuyết Thời lập tức buông tay ra, nụ cười hóa thành một vũng nước, gương mặt tựa như biển sâu kia cũng tan biến.
Mọi tình ý trong mắt anh bay theo làn gió, ánh mắt nhìn cô chỉ như đang nhìn một đoạn quảng cáo.
Khoảnh khắc này, Lâu Ngữ phải thừa nhận diễn xuất của Văn Tuyết Thời đã tiến bộ.
Anh bình tĩnh tới kinh người, thoát vai không cần tới một giây. Cô trơ mắt nhìn sự thay đổi của anh, lồng ng ực phập phồng, lần đầu tiên cảm thấy người có diễn xuất tốt như vậy sao vẫn không giành được giải? Ông trời đúng là bất công.
Cô cũng rời khỏi người anh, vẻ mặt đã mang theo biểu cảm khác.
Bên ngoài máy giám sát, Châu Hướng Minh luôn quan sát hai người cũng thả lỏng hơn.
Cảnh cuối cùng quay lại mấy lần nữa, ngoại trừ lần đầu tiên ra, về sau Văn Tuyết Thời không làm thêm động tác thừa nào. Họ quay xong cảnh ghi trên thông báo, về sau tới cảnh của Hạ Lạc Du và Phùng Từ, xem ra sẽ phải quay tới đêm.
Cô và Văn Tuyết Thời có thể tan làm sớm.
Cô quay lại xe, nằm trên sofa hồi lâu, không còn sức lực để đứng dậy đi tẩy trang. Giờ cô chỉ muốn ngồi trong một không gian được bịt kín như con nhộng, như vậy cô mới thấy an toàn.
Lúc lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên, Châu Hướng Minh đứng ngoài hỏi: “Tôi vào được không?”
Cô mệt mỏi ừ một tiếng.
Anh ấy đi vào, lấy mũi giày đá vào chân cô: “Sao không đi tẩy trang?”
Cô đổ hết tội lên đầu anh: “Không phải sáng anh tới sớm quá nên tôi không ngủ đủ giấc sao.”
“Vậy cô quay về nghỉ ngơi đi, ở đây có nhiều tai mắt.”
“Tôi biết rồi.” Cô không tình nguyện đứng dậy: “Bây giờ anh phải đi sao?”
“Không cần xem cảnh quay nữa, tới lúc đó tới phòng máy xem là được.”
Lâu Ngữ gật đầu: “Vậy có chuyện gì tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh.”
“Nếu gần đây rảnh tôi sẽ tới đoàn làm phim.”
Khi nói lời này, anh ấy còn liên tục nhìn điện thoại. Là người quản lý kiêm nhà sản xuất, từ sáng tới tối Wechat của anh ấy không bao giờ được ngừng nghỉ.
Lâu Ngữ nhướng mày, nói luôn lời tiếp theo của anh ấy: “Không cần lo, anh cứ làm việc của anh đi.”
Anh ấy quay người rời đi, Lâu Ngữ chợt nhớ ra điều gì đó, vội gọi anh lại.
“Chuyện thứ tự tên sao rồi?”
“Sao là sao?”
“Về sau quản lý của Văn Tuyết Thời không tới tìm anh sao? Dù gì họ cũng muốn đổi mà.”
Châu Hướng Minh nhìn điện thoại: “Hiện tại thì không.”
“…”
“Tôi nói rồi, cô không cần lo chuyện này.”
Lâu Ngữ mệt mỏi gật đầu, sau khi Châu Hướng Minh rời đi, cô cũng ra khỏi phim trường.
Phim trường khá gần khách sạn, đi khoảng mười lăm phút là về tới nơi. Lâu Ngữ xuống xe, vừa ngẩng đầu lên đã thấy đốm lửa lập lòe ở hành lang tầng hai, tựa như đèn tuần tra trôi lênh đênh trên biển.
Mặc dù không nhìn rõ mặt người đứng trên đó, nhưng người quay về vào giờ này, lại đứng ở tầng hai thì chỉ có thể là Văn Tuyết Thời.
Khi gặp anh đang hút thuốc ở hành lang, cô đi lên cũng không được, không lên cũng không xong, cuối cùng chỉ đành cắn răng bước lên.
Vừa đi lên cầu thang, Văn Tuyết Thời nghe thấy tiếng đã quay người lại, gương mặt hòa vào khói thuốc.
Lâu Ngữ không khỏi thầm nghĩ, anh thật sự phải hạn chế hút thuốc lại. Có điều lần trước cô đã nhắc anh rồi, lần này nói nữa không hay lắm.
Anh có cách sống của riêng mình, đó không phải vấn đề cô can thiệp vào được.
Văn Tuyết Thời nghiêng mặt, nhả ra một làn khói mờ mờ, nhìn cô nói: “Xin lỗi, lại để cô Lâu ngửi thấy mùi khói thuốc rồi.”
“Không sao, ở đây cũng không cấm hút thuốc.” Cô dừng bước: “Trong buổi quay tối nay… Diễn xuất của anh tiến bộ nhiều lắm.”
Được khen nhưng mặt anh vẫn không lấy một gợn sóng: “Em cũng vậy.”
Lâu Ngữ không tiếp lời, gật đầu đi về phía phòng mình. Lúc này anh chợt lên tiếng: “Thật ra em nhìn thấy tin nhắn anh gửi rồi đúng không?”
Bước chân cô khựng lại, cơ thể đảo điên giữa nói dối và thành thật. Thế nhưng sự rung lắc này vô tình tiết lộ một tín hiệu.
Thế là cô chỉ đành nói thật: “Em biết anh không hài lòng về thứ tự tên, nhưng đây cũng không phải chuyện em làm chủ được.”
“Anh không hề khó chịu về thứ tự tên.” Anh dập tắt điếu thuốc: “Anh đang bực chính mình, anh không nên gửi tin nhắn đó.”
“…”
Văn Tuyết Thời cắn đầu thuốc: “Anh có thể đoán ra toàn bộ phản ứng của em, giống như năm đó vậy, nhưng anh vẫn không kiềm chế được bản thân đi hỏi em. Bao nhiêu năm qua anh vẫn không tiến bộ hơn được chút nào, em nói xem có phải anh điên rồi không?”
Chỉ là một lời kể đơn giản nhưng lại đâm mạnh vào trái tim Lâu Ngữ.
Nhắc tới năm đó, Lâu Ngữ bèn cúi đầu. Lưỡi dao kia liên tục chạm vào cô, nhưng cô lại đột nhiên buông nó ra, thậm chí còn bật cười.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc gặp lại, họ có thể nhắc tới quá khứ không ai muốn quay đầu nhìn lại.
“Bây giờ anh tới hỏi em vì nghĩ cho lợi ích của anh không có gì là sai cả.” Cô lẩm bẩm: “Em cũng vì suy nghĩ cho mình như năm đó. Thế nên chúng ta có thể được như ngày hôm nay, lại cùng đi trên một con đường, tất cả đều vì năm đó em không đi nhầm đường.”
“Anh chưa bao giờ nghĩ em đi sai đường.” Văn Tuyết Thời lấy bật lửa ra, gương mặt chìm vào đêm đen: “Ngược lại, anh còn thấy em nên đi như vậy.”
Nụ cười trên mặt Lâu Ngữ khó lòng giữ nổi.
Cô quay mặt sang chỗ khác: “Anh đừng cố tỏ ra hào phóng nữa, rõ ràng năm đó người sau cùng nói chia tay là anh.”
Tại sao lại dùng từ “sau cùng”? Bởi vì cô cũng từng đề nghị chia tay, đó là vào lần cô giấu anh tới tiệc rượu.
Tối đó anh đứng dưới tầng hút thuốc bao lâu, cô ngồi trên sofa, trong căn phòng tắt đèn bấy lâu.
Có lẽ anh nghĩ cô ngủ rồi nên mới lặng lẽ quay về, hai người lại chạm mặt nhau.
Anh hỏi: “Sao em vẫn chưa đi ngủ.”
Giọng điệu anh tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng giọng nói lại rất khàn vì hút thuốc nhiều.
Cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Văn Tuyết Thời, chúng ta chia tay đi.”
Anh đang cởi áo khoác thì chợt khựng lại.
Cô nhìn dáng vẻ im lặng của anh, trong lòng càng thêm chua xót.
Anh móc áo lên kệ, rảo bước đi tới, nhìn cô hồi lâu.
Ánh trăng sáng bên ngoài len lỏi vào phòng, họ nhìn đối phương nhờ vào tia sáng ít ỏi đó. Lâu Ngữ né tránh trước, nói: “Có phải bây giờ anh ghét em lắm không, anh không nói ra được thì để em nói hộ…”
Cô còn chưa nói xong, Văn Tuyết Thời đã đè cô xuống sofa hôn mạnh.
Anh dùng sức mạnh cơ thể để phản bác lại cô.
Hai người thở gấp, tách nhau ra, giống như vừa chạy một quãng đường dài. Cô bị hôn tới nỗi co quắp vào một góc, mãi sau vẫn không nói gì.
Văn Tuyết Thời lại muốn lấy thuốc ra, nhưng lúc này mới phát hiện hộp thuốc đã trống rỗng.
Anh cũng ngồi xuống sofa, vị trí cạnh cô lõm xuống, ngay cả chỗ cô ngồi cũng bị ảnh hưởng theo, khiến cô có cảm giác như mình đang ngồi trong hố cát.
Giọng nói của người sắp bị chôn vùi vang lên lại bình tĩnh tới lạ, anh hỏi: “Em nghĩ kỹ chưa?”
Cô hỏi ngược lại: “Anh không thấy mệt sao? Nếu đối phương không phải em, có lẽ anh sẽ không rời khỏi công ty quản lý kia, sẽ không cần gánh trên vai khoản nợ đó nữa, sẽ không mất đi hết việc này tới việc khác như lúc này. Lẽ nào anh chưa bao giờ hối hận hay trách em sao?”
Anh không chút do dự: “Không.”
“Anh đừng lừa em.”
“Ngọn nguồn của chuyện này bắt đầu từ việc em bị bôi nhọ, hơn nữa còn là vì anh nên mới bị thế.” Cuối cùng giọng anh cũng lộ ra vẻ mệt mỏi: “Anh mới là người muốn hỏi em nhất, em có vì vậy mà trách anh không.”
Cô lắc đầu: “Không.”
Chúng ta đều không trách đối phương, vậy tại sao còn cảm thấy mệt mỏi, muộn phiền?
Trời tuyết đẹp tới nao lòng, từng bông tuyết trắng phủ kín chân họ, nhưng sẽ vì vậy mà không để người khác đi qua con đường này sao? Họ không thể, họ không thể trơ mắt nhìn tuyết trắng bị giẫm tới vấy bẩn.
Họ không thể, nhưng lúc ấy họ vẫn không cam tâm.
Văn Tuyết Thời nhắm mắt lại, thở dài: “Nếu còn có thể nói nhiều vậy, vậy là chưa nghĩ kỹ rồi.” Anh thấp giọng: “Chưa nghĩ kỹ thì chúng ta đừng chia tay có được không?”
Lâu Ngữ cắn môi.
Cô nghĩ, có lẽ đáp án cô muốn không phải câu trả lời này của anh.
Cô vẫn chưa sẵn sàng cho việc chia tay, nhưng khi nhìn anh đứng dưới tầng, cô đã vô cùng sợ hãi, hoảng loạn muốn dùng cách tiêu cực để chứng minh tầm quan trọng của anh với mình.
Văn Tuyết Thời nắm tay cô, xoa từng đốt ngón tay của cô.
“Tiểu Lâu, đối với anh, chia tay là hai chữ rất nghiêm túc. Anh sẽ không coi nó là trò đùa hay tiêu chuẩn của những cuộc cãi vã. Một khi chia tay, chúng ta không thể làm bạn được nữa. Vậy nên anh chắc chắn sẽ không dễ dàng nói lời chia tay, anh mong em cũng đừng như vậy.” Anh ngập ngừng, sau đó lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Nếu còn có lần sau, anh sẽ mặc định em đã nghĩ kỹ, anh sẽ đồng ý với em.”
Lúc đó, lời anh nói hàm chứa ẩn ý trao quyền chủ động chia tay cho cô, dường như anh sẽ không bao giờ bỏ đi trước.
Những chỉ là dường như mà thôi.
***
Tối đầu tiên khi vào đoàn làm phim, Lâu Ngữ vốn chỉ nên yên ổn đi qua hành lang này, lịch sự nói một câu vất vả rồi, ngủ ngon, sau đó đi vào phòng, nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng tối nay hai người đã chia tay không mấy vui vẻ.
Ngày hôm sau vẫn là cảnh quay thân mật, nhưng trạng thái của họ đều không ổn lắm. Ngay cả Chương Mẫn cũng không rõ rốt cuộc là vấn đề của ai. Họ đều đã cố gắng tỏ ra thân mật, nhưng vì cố quá thành quá cô, nhìn đã thấy đang diễn, cả hai không có cảm giác thân mật thật sự nào.
Rõ ràng hôm qua vẫn không tới mức này. Ngày đầu quay phim, Chương Mẫn nghĩ cho dù họ không thể hiện ra được quá rõ cảm giác của một cặp đôi đang yêu nhau, nhưng cũng miễn cưỡng qua được. Cô ấy cũng không đòi hỏi quá nhiều, dù sao cũng chỉ là ngày đầu tiên, mọi người đều chưa quen, kiểu gì cũng phải từ từ.
Sao tới ngày thứ hai kết quả lại đi xuống?
Lúc ta làm, Chương Mẫn tìm Văn Tuyết Thời và Lâu Ngữ nói chuyện. Cô ấy nhạy bén phát giác ngay cả khi trò chuyện đơn giản, hai người họ cũng như bị một bức tường chắn ngang. Cô ấy cũng đọc được những bài về cuộc chiến vị trí tên trên mạng, chuyện rùm beng lên cả hot search, khó lòng coi như không thấy. Cô ấy quay về trằn trọc cả đêm, sau đó bàn bạc với bên kế hoạch, quyết định đẩy cảnh hai nhân vật chính cãi nhau lên trước.
Trong đoàn làm phim có rất nhiều tai mắt, vừa quay chưa được mấy ngày, từ quyết định điều chỉnh cảnh quay đã thành lời đồn hai diễn viên chính không muốn đóng cảnh thân mật với đối phương.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuyến Tàu Đêm Mộng Hà
Chương 45: Bây giờ họ là đối thủ của nhau
Chương 45: Bây giờ họ là đối thủ của nhau