DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuyến Tàu Đêm Mộng Hà
Chương 16: Độc chiếm

Diêu Tử Thích đang thổi giấy ghi nhớ sau tai cô cũng cảm nhận được sự khác lạ của cô, anh ấy dừng lại, tò mò nhìn cô, sợ hành động của mình hơi quá khích.

Lâu Ngữ hoàn hồn, mỉm cười với Diêu Tử Thích, ra hiệu cho anh ấy tiếp tục.

Cuối cùng, đội Đất liền của Lâu Ngữ đã thắng trong buổi ghi hình hôm nay, quả nhiên sự liều lĩnh của cô đã kéo dài thời gian đội đối phương, nhưng mọi người không còn quan tâm tới kết quả này nữa.

Hot search xuất hiện vô số cảnh Diêu Tử Thích thổi giấy ghi nhớ, tài khoản của chương trình đã cap ảnh hai người họ thành chín ảnh rồi đăng lên mạng.

Fan Thất Lâu mừng rớt nước mắt trong group fan, cao thủ edit đã xuất hiện, ghép thêm đoạn nhạc Glory Hallelujah vào đoạn video thổi giấy ghi nhớ, giảm tốc độ video xuống 0,5, kèm theo dòng cap: “Video tưởng niệm độc quyền của tôi đã bị tung ra, xin hãy chiếu video này trước mộ tôi ba ngày ba đêm, như vậy có chết cũng không hối tiếc. Cảm ơn các vị huynh đài!”

Trong video đã giảm tốc độ, từng chi tiết đều được phóng đại lên, đương nhiên fan couple không bỏ lỡ vành tai ửng đỏ của Lâu Ngữ.

“Cái gì cũng diễn được, nhưng sự ngượng ngùng theo phản xạ này là không thể!”

Để nhấn mạnh kết luận này, fan Thất Lâu còn cố tình cắt đoạn video thân mật cô diễn trong phim ra, lúc đó vành tai Lâu Ngữ rất bình thường.

Khi bàn tới vấn đề phản xạ bản năng này, có người tinh mắt cũng cắt chỗ phản ứng của Diêu Tử Thích ra. Đó là cảnh lúc đầu Lâu Ngữ hơi né tránh Diêu Tử Thích.

“Sự kháng cự theo bản năng này cũng không diễn được đúng không? Fan Thất Lâu nói sao về cảnh này?”

Cùng lúc đó, họ còn lấy video cô và Văn Tuyết Thời ôm nhau ra so sánh, thế là chủ đề bất giác quay lại quan hệ giữa Văn Tuyết Thời và Lâu Ngữ.

Bỗng nhiên ảnh chung của hai người mấy năm trước bị đào ra, mặc dù bây giờ họ mới biết năm đó không đẩy thuyền được là không thể trách cư dân mạng như họ, bởi lẽ dữ liệu về mối quan hệ của họ quá ít, còn chưa hết 10 đầu ngón tay. Nhưng trong số những chứng cứ tìm được, ngoại trừ tài khoản của bộ phim Cây cầu trắng quay năm đó ra, về sau hai diễn viên gần như không hề tương tác với nhau.

Nhưng cư dân mạng là ai chứ? Khi đẩy thuyền còn bới lông tìm vết hơn cả Sherlock Holmes. Họ đã đào ra video vào năm nào đó, hai người cùng xuất hiện trong buổi lễ trao giải, mặc dù họ không cùng đi thảm đỏ nhưng khi đi vào hội trường, Văn Tuyết Thời đã ngồi sai chỗ.

Bên cạnh chỗ anh ngồi có ghi tên Lâu Ngữ.

Có lẽ đây chỉ là hành động vô tình, bởi vì chẳng mấy chốc nhân viên đã phát hiện ra sơ suất, nhắc anh việc ngồi sai chỗ. Anh xin lỗi rồi đứng dậy, quay đầu nhìn lại. Tên bên trên được viết bằng chữ quy phạm, không chút bay bổng, rõ ràng hai chữ Lâu Ngữ, nhưng anh lại nhìn chằm chằm cái tên đó hồi lâu rồi mới rời đi.

Tiếp đó là màn nhận giải thưởng. Rất lâu sau Lâu Ngữ mới tiến vào thảm đỏ, khi ký tên ở phông, trên phông đã có rất nhiều chữ ký của người tới trước. Cô cầm bút liếc nhìn một vòng, cuối cùng cúi người xuống ký tên.

Bây giờ cư dân mạng đã quay lại phóng to chữ ký đó lên, không biết là cố tình hay vô ý, tên của Lâu Ngữ lại lặng lẽ nằm cạnh tên Văn Tuyết Thời.

Nếu nói có điều gì đó, hình như cũng lờ mờ có thật, nhưng lại như chẳng có gì. Dù sao những người khác cũng có gif này nọ để đăng lên, hai người này đã xuất hiện cùng một nơi nhưng lại không tìm được đoạn video có mặt cả hai, lấy chữ ký ra khè thì có tác dụng gì. Như vậy chẳng phải tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa sao, à không, phải là đừng thấy hoa nở mà ngỡ xuân về.

Khi cư dân mạng bàn luận ngày càng sôi nổi, rất nhiều tin tức về các nghệ sĩ nữ nổi tiếng đã ùa lên chiếm hot search, phân tán kha khá độ hot của tin này.

Lâu Ngữ lập tức đoán ra người thao túng là ai, sau khi livestream kết thúc, vừa quay về gầm tàu, cô đã gọi cho Châu Hướng Minh.

Đối phương chậm rãi để điện thoại reo hồi lâu rồi mới nghe máy.

Anh ấy nhàn nhã nhìn gì đó, bên Lâu Ngữ ngữ vang lên tiếng trong video.

“Khi tấn công kẻ địch, trăn sẽ phun ra nọc độc, sau đó quấn chặt lấy con mồi, rắn con ra sức phản kháng, nhưng đã muộn…”

Lâu Ngữ chỉ đành lên tiếng trước, cố tình thoải mái trêu chọc: “Anh muốn để tôi xem Thế giới động vật với anh sao? Bây giờ tôi có thể nói mùa anh đang xem ra luôn.”

Châu Hướng Minh thật sự là một người rất kỳ quái, sau khi cô ký hợp đồng, trở thành người dưới trướng anh, mệnh lệnh đầu tiên anh ấy đưa ra là bảo cô xem hết tất cả các tập của Thế giới động vật.

Anh ấy gửi một chập băng đĩa tới nhà Lâu Ngữ, đính kèm dòng chữ: “Khi nào xem hết các tập thì lúc đó tới tìm tôi báo cáo.”

“Cô nên xem lại lần nữa rồi.” Cuối cùng Châu Hướng Minh đã nói: “Tôi từng dạy cô, giới giải trí chính là một khu rừng nguyên sinh, cô để lộ ra yếu điểm thì chỉ có nước chờ bị dã thú mai phục sẵn cắn chết thôi.”

Suýt chút nữa cô đã để lộ rồi, đây là ẩn ý của anh ấy.

Lâu Ngữ biết mình đuối lí, nhỏ giọng biện minh.

“Cho dù có diễn tốt đến mấy cũng có lúc phải NG*.”

*Cảnh diễn có lỗi phải ngừng để diễn lại.

“Đời người không có cơ hội cho cô NG.”

“Tôi biết, tôi cũng đang cố gắng cứu vãn.”

“Cuối cùng không phải vẫn cần tôi giúp đỡ sao?”

“Năm nay tôi không nghỉ nữa, kiếm thêm tiền cho anh, ok?”

Đầu bên kia im lặng lúc lâu, sau đó anh ấy đột nhiên nói: “Chân bị thương thật sao?”

Lâu Ngữ sững sờ, sau đó cười đáp: “Không, chẳng qua lúc đó giả vờ để có thể cùng nhóm với Diêu Tử Thích thôi.”

Anh ấy “ừm” một tiếng, không nói thêm điều gì. Tiếng từ Thế giới động vật lờ mờ truyền tới, âm lượng được chỉnh lên to hơn nhiều, ống kính chiếu rõ cảnh con trăn nuốt chửng rắn nhỏ.

“Cô nghe thấy chưa? Đây chính là kết cục của việc lơ là. Trong giới này, không bao giờ thiếu người làm rắn, cô phải làm con trăn đó.”

Giọng điệu anh ấy rất nghiêm túc, nói xong thì tắt máy luôn.

Lâu Ngữ hoài nghi anh ấy thao túng hot search dứt khoát như vậy không phải thật sự vì muốn thu dọn tàn cuộc cho cô, mà là đợi cô tự chui đầu vào lưới, gọi cuộc điện thoại này để nghe mắng.

Người đàn ông này đúng là không chút đáng yêu nào.

Lâu Ngữ thầm nghĩ, lên mạng tìm bừa ảnh về con trăn, photoshop thêm cặp kính râm, chèn thêm hai chữ Lâu Ngữ, sau đó gửi cho Châu Hướng Minh là xong.

Sự sợ hãi, lo lắng khi đi gặp Châu Hướng Minh lúc trước vẫn còn như mới diễn ra, khi đó cô không thể ngờ được bây giờ cô lại có thể nói đùa với anh ấy như vậy. Ban đầu cô còn cung kính gọi anh Châu, bây giờ không hay gọi kiểu đó nữa, khi nhớ tới là lại gọi theo kiểu Hồng Kông: Châu Sinh, cho thấy bản thân vẫn rất tôn trọng anh ấy.

Cô không ngờ mình sẽ được ký hợp đồng với anh ấy. Dù sao lần đó cô đã dùng hết toàn bộ dũng khí để đi tìm anh, nhưng tất cả chỉ vì Văn Tuyết Thời, cho dù sau cùng không nhận được bất kỳ hồi âm nào.

Thật ra Lâu Ngữ đã đoán ra được kết quả này. Châu Hướng Minh nào phải người dễ hốt thế, nhưng cô vẫn cố đấm ăn xôi đi thử.

Cô chưa bao giờ nói cho Văn Tuyết Thời biết chuyện đi tìm Châu Hướng Minh. Về sau anh cũng tìm được người quản lý mới, cô càng không cần nhắc đến.

Cô nghĩ mối quan hệ của mình và Châu Hướng Minh chỉ dừng lại ở lần đó thôi.

Nhưng hai năm sau, tức là năm thứ tư cô và Văn Tuyết Thời bên nhau, trong lúc đó cô có quay mấy bộ phim, nhưng cũng chỉ hơi nổi đôi chút, ấy vậy mà Châu Hướng Minh đã tìm tới cô.

“Nếu hôm nào đó tôi vui, còn nhớ tới cô, tôi sẽ tới tìm cô.”

Một câu nói nghe rất bâng quơ, Lâu Ngữ không ngờ sẽ có ngày đó.

Cô vẫn còn hợp đồng với người quản lý cũ, anh ấy lại thẳng thừng đưa ra điều kiện: “Cô sang chỗ tôi đi, tôi gánh tiền vi phạm hợp đồng cho cô.”

Lâu Ngữ khó tin.

“Anh nghiêm túc sao?”

“Cô cảm thấy tôi rảnh lắm sao? Tới đây chỉ để nói đùa với cô? Hay là cô vẫn định giới thiệu “người bạn đó” của cô cho tôi? Nếu là như vậy thì cuộc trò chuyện của chúng ta dừng tại đây.”

Anh ấy quay người định đi, Lâu Ngữ lập tức chặn lại.

“Không phải… Anh ấy có người quản lý rồi. Tôi chỉ quá vui mừng khi thấy anh tới thôi, nên mới chần chừ.”

Anh ấy ngẩng đầu quan sát cô: “Thành thật mà nói tôi đã quên cô rồi. Chẳng qua khoảng thời gian trước có xem bộ Xuyên Nhiên Truyền Kỳ làm tôi nhớ tới cô.”

Cô chỉ đóng một vai rất nhỏ trong bộ Xuyên Nhiên Truyền Kỳ.

Vậy mà anh ấy lại nhớ tới cô qua bộ phim này…

Châu Hướng Minh hào hứng hỏi: “Nghe nói cô tự muốn nhận quả bom đó, rõ ràng người quản lý của cô có thể giúp cô nhận vai nữ phụ 3, suýt đã thành công rồi, nhưng cô lại kiên quyết với quyết định của mình. Tôi muốn nghe lý do.”

Vấn đề này mang hàm ý sâu xa, anh ấy đang thăm dò thái độ của mình với người quản lý sao?

Lâu Ngữ đoán chắc chắn sau vấn đề này còn có hàm ý khác, vì không đoán ra được nên cuối cùng cô vẫn chọn nói thật.

“Không vì chuyện gì khác cả, nhân vật đó có thể xuất hiện ngay tập một. Vai nữ phụ 3 chỉ xuất hiện trong lời thoại nhân vật, tới giữa bộ phim mới thật sự xuất hiện.” Cô nhìn thẳng vào Châu Hướng Minh: “Vậy nên khi anh mở tivi lên mới nhìn thấy tôi, đây có lẽ là một sự tất yếu.”

Ngón tay Châu Hướng Minh khẽ gõ lên bàn.

Cô nói tiếp: “Nếu đã là vai phụ, vậy đất diễn nhiều hay không không còn là điều kiện quan trọng để tôi chọn nữa. Nếu quả bom có thể xuất hiện ngay lúc đầu, có màn hạ màn đặc sắc, vậy nó không được gọi là quả bom.”

“Vậy là gì?”

“Nuối tiếc.”

Cô không chút do dự nói.

“Nuối tiếc luôn có thể khiến người ta nhớ mãi không quên. Vậy nên anh thấy rồi đấy, nhớ tới tôi lần nữa là tất yếu.”

Cô kiên định, tự tin trả lời.

Châu Hướng Minh không hỏi nữa, để lại một bản hợp đồng rồi rời đi.

Lâu Ngữ nghĩ, vận mệnh đúng là kỳ diệu. Người cứ ngỡ sẽ không qua lại nữa lại đồng hành bên mình tới tận bây giờ.

Còn người ngỡ tưởng sẽ bên nhau mãi mãi, lại biến mất tự bao giờ.

Cô lắc đầu, không nghĩ sâu thêm, sau đó đăng nhập vào tài khoản phụ, xem dư luận hiện gi. Cô lập tức lướt thấy một bài đăng mới nhất.

“Văn Tuyết Thời: Ảnh.”

Anh đã chia sẻ bài đăng Weibo tố cáo trình chụp ảnh của anh mà Hoàng Nhân Hoa đăng.

Đó không phải ảnh cắt trong video nữa, mà là ảnh anh đích thân chụp, chắc trước khi quay video anh đã nhanh tay chụp được bức này. Vì vậy bố cục bức ảnh rất tệ, nhưng cũng đỡ hơn nhiều so với video, trong video, Hoàng Nhân Hoa không hề lộ mặt, trong ảnh ít nhất cô ấy cũng xuất hiện cả người, giơ tay hình chữ V, phía sau là cá voi đang nhảy lên cao, bầu trời xanh ngắt. Sự thiếu sót của bức ảnh là phía sau vẫn còn mấy người cũng lọt vào ống kính.

Nhưng điều này đã đủ cho fan riêng tâm niệm rằng, đây không chỉ là một bức ảnh bình thường, đây là bài chia sẻ đời sống riêng tư chưa từng có trong lịch sử.

Mặc dù nó cũng không được tính là đời sống riêng tư, nhất là còn xuất hiện trong show truyền hình, nhưng nó không phải ảnh mà nhân viên trong ekip của anh đăng.

Anh chủ động đăng bức ảnh này khiến tài khoản Weibo chỉ toàn bài quảng cáo lạnh lẽo đã xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp.

Fan Tuyết Hoa như phát điên, chạy tới Weibo Văn Tuyết Thời gào khóc. Hôm nay họ không có chút đường nào, còn phải chứng kiến cảnh Văn Tuyết Thời và Lâu Ngữ ôm nhau, họ suýt chút đã rút cả dây mạng, tới giờ mới được trải nghiệm cảm giác ngoi lên từ đáy xã hội.

“Bị hack nick rồi sao? Đừng lừa tôi đấy???”

“Mẹ kiếp, gì vậy, đây là gì? Cảm ơn Sir Văn đã đích thân rải đường, ngày mai tôi sẽ có động lực để làm việc hơn!”

“Anh, anh muốn chứng minh thật ra khả năng chụp ảnh của ai đó khá được đúng không?”

“Ha ha ha, không được, phía sau bức ảnh này vẫn có nhiều khách mời khác quá, đúng là thẳng nam chụp ảnh mà… Mau chụp ảnh cho Anh Hoa nhiều vào để luyện tay đi!”

Bình luận được nhiều người chú ý tới nhất là của Hoàng Nhân Hoa.

“Hoàng Nhân Hoa: Cái gì? Anh lại chụp ảnh mà không nói cho tôi biết, còn nói khi đó chỉ quay video thôi?”

Anh trả lời lại: “Văn Tuyết Thời: Thì ra là muốn độc chiếm.”

Muốn độc chiếm.

Một câu nói đã dẹp đi toàn bộ những chủ đề được bàn luận khác trong Chuyến tàu đêm.

Các tài khoản khác đua nhau chia sẻ bài, chủ đề Văn Tuyết Thời như đang tỏ tình với Hoàng Nhân Hoa lập tức lên top tìm kiếm.

“Tôi tới giải thích ẩn ý chút, bởi vì tôi biết tôi gửi cho cô cô sẽ đăng lên cho fan xem, vậy nên đã lừa cô là không chụp bức này, vậy là tôi có thể một mình hưởng thụ rồi. Mẹ kiếp, câu nói này vừa hống hách lại mang theo sự hờn dỗi của trẻ con, tôi không dám nghĩ đây lại là lời một người đàn ông trầm ổn hơn 30 có thể nói ra đấy.”

“Câu này cũng nhiều thính phết, thật ra không phải là thật sự muốn độc chiếm, cuối cùng vẫn đăng lên còn gì, bản chất là muốn nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của đối phương, cuối cùng cho người đó một sự bất ngờ. Mẹ kiếp, tôi chết mất, người đàn ông này biết cách tán tỉnh quá…”

“Thật sự công khai rồi sao?”

“Muốn công khai cũng chẳng sao cả, Văn Tuyết Thời 32 rồi, có lẽ là muốn yên bề gia thất chăng.”

“Đây là tài khoản làm việc mà, mong mọi người mang theo não để lướt mạng.”

“Bạn bè với nhau cũng có thể nói đùa vậy mà, mấy người không có bạn sao?”



Bởi vì câu nói này mà cõi mạng rần rần một phen, lượt bài giải thích nghĩa câu nói của Văn Tuyết Thời còn chi tiết hơn cả bài thi Văn đại học, nhưng chính chủ lại rất im ắng, không chịu trách nhiệm về bài làm mưa làm gió của mình.

Khoảnh khắc Lâu Ngữ nhìn thấy bài đăng đó, cô đã quên cả cử động. Cũng may lúc này tất cả máy quay đã tắt hết, nếu không họ sẽ nhìn thấy một “xác chết”.

Trong gầm tàu không sáng đèn, ánh sáng mờ ảo từ điện thoại phản chiếu lại gương mặt vô cảm của “xác chết”. Một lúc lâu sau, ánh đèn điện thoại cũng vụt tắt.

Cuối cùng cô đã cử động. Cô ném điện thoại sang một bên, chầm chậm ngồi dậy, tựa như vừa tỉnh lại sau giấc mộng dài, ngờ nghệch, ngơ ngác, không biết mình nên làm gì.

Lâu Ngữ nhìn căn phòng tăm tối, cuối cùng lấy áo khoác móc trên giá xuống, đi ra ngoài.

Hôm nay cô không uống thuốc say sóng, vừa hay có thể cho bản thân thoải mái uống rượu.

Cô tới thẳng quầy bar ngày đầu không tới được, trên tàu vốn đã ít người, lúc này ngoại trừ bartender ra, sảnh lớn không còn một ai.

Vậy không cần bao phòng nữa, Lâu Ngữ đi tới nơi có thể nhìn ra mặt biển, gọi một ly cocktail nồng độ cao.

Rượu vừa lên, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong, tia sáng lóe ra ngoài.

Có người đang ở bên trong uống rượu.

Lâu Ngữ ngẩng đầu nhìn qua, đôi chân thon dài của phụ nữ đập vào tầm mắt. 

Đọc truyện chữ Full