DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chuyến Tàu Đêm Mộng Hà
Chương 14: Hải âu ánh vàng

Khi Lâu Ngữ tỉnh lại, cô không còn nhớ mình đã mơ thấy gì.

Cô chỉ nhớ mình lại mơ thấy cầu thang tăm tối, không thấy điểm dừng đó, cô rảo bước đi về phía trước, khoảnh khắc bước hụt chân, cô đã tỉnh lại trên chiếc giường ở thực tại.

Sau khi hoàn hồn, cô xuống giường, nhìn mình trong gương, sắc mặt còn khó coi hơn trước khi nghỉ ngơi.

Nhưng sau khi tô thêm ít son, đánh thêm má hồng, không ai có thể nhìn ra sự tiều tụy đó nữa.

Trong mấy năm gia nhập giới giải trí, Lâu Ngữ hiếm khi để lộ sự mệt mỏi ra trước ống kính. Cô tựa như những con quỷ ở Liêu Trai, chỉ khoe ra sự xinh đẹp của mình với người ngoài. Muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được, phải gột rửa đi mọi hương sắc trên người.

Hương sắc đó là gì? Đó là những dấu vết phá hỏng sự bình ổn trên gương mặt, ví dụ như tình yêu không cần thiết.

Năm năm trước, cô đã quyết tâm vứt bỏ tất cả.

***

Tám giờ tối, sau khi mọi người trang điểm xong, buổi ghi hình bắt đầu như dự kiến, vẫn là phong cách màu mè như mọi khi.

Tấm thiệp mời viết: “Ngày thứ ba, Chúa nói: Nước ở dưới trần gian sẽ tích tụ lại một chỗ, những sa mạc khô cằn dần hiện lên.”

Quy tắc: Vòng này sẽ chia thành các cặp thi đối đầu, bốc thăm để chia thành nhóm Đất liền và Đại dương, trò chơi thử thách của hai nhóm là Roly Poly toy*. Hai người đứng đối diện nhau, không được cử động chân, lấy tay để đẩy đối phương, chân ai cử động trước thì người đó thua, người thứ hai của nhóm sẽ lên thay. Toàn bộ thành viên của nhóm chiến thắng sẽ được cộng điểm.

*Một loại đồ chơi gần giống lật đật, mọi người có thể search Google để hình dung rõ hơn nhé.

Đây không phải là trò đẩy tay sao?

Kết quả khi đi tới nơi tập trung, Lâu Ngữ mới biết trò chơi không đơn giản như vậy.

Mời mọi người tập trung ở khu cáp treo trên không.

Quả nhiên, khi tới nơi khách mời mời nhận ra địa điểm họ thi đấu là chỗ đứng nhỏ trước khi chơi cáp treo.

Cũng tức là nếu bị đẩy ngã, người đó sẽ rơi xuống dưới.

Cáp treo trên không này là một hạng mục trò chơi mạo hiểm nhất trên du thuyền, rất ít khách du lịch muốn trải nghiệm nó. Nó có thiết kế khác với những cáp treo khác trên du thuyền, vì nó được lắp ở mép ngoài du thuyền, khiến người chơi có cảm giác lướt trên mặt biển.

Kết quả những người từng liều lĩnh trải nghiệm đều sợ suýt tè ra quần. Nếu bị đẩy xuống trong trạng thái không chút phòng bị, cảm giác kíc/h thích chắc chắn sẽ lên tới đỉnh điểm.

Nhóm người đi tới boong tàu ở tầng 14, bóng đường cáp treo mập mờ nơi xa. Châu Vĩnh An nuốt nước bọt, sợ hãi nói: “Tôi đối diện với áp lực bao năm nay nhưng cũng chưa bao giờ mềm nhũn hết chân như lúc này.”

Ban đầu Lâu Ngữ còn thấy anh ấy hình dung hơi quá, nhưng càng lại gần cáp treo, cảm giác rung lắc, chao đảo càng mãnh liệt.

Quách Tiếu đợi họ ở lối vào, sau đó đưa thùng bốc thăm ra, vui vẻ nói: “Nào mọi người, tôi chờ mọi người lâu lắm rồi đấy!”

Châu Vĩnh An xị mặt: “Tôi sợ độ cao thật đấy, có thể không bốc không?”

“Không được nha.” Quách Tiếu nghiêm túc kiến nghị: “Nhưng anh có thể bàn bạc với thành viên trong nhóm, để mình là người cuối cùng lên cáp treo. Nếu thành viên trong nhóm anh đều giỏi, có thể một chọi ba, biết đâu anh chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng thôi.”

“Hả? Còn như vậy được hả?”

“Đương nhiên, đây là cuộc thi đồng đội mà.”

Châu Vĩnh An thở phào, mang theo tâm trạng cầu may bốc thăm. Nhưng mọi việc luôn trái với ước nguyện, hai thành viên anh ấy bốc trúng là Hoàng Nhân Hoa và Lâu Ngữ.

Cho dù có sợ tới mấy cũng đâu thể để hai cô gái lên trước được, vậy khán giả sẽ chửi anh ấy tới chết. Châu Vĩnh An bi thương mặc đồ bảo hộ lên, để lại “di ngôn”.

“Tôi lên trước nhé!”

Hoàng Nhân Hoa cổ vũ: “Anh Châu cố lên, 1 chọi 3 nhé!”

Lâu Ngữ không hy vọng gì vào anh ấy, sẵn sàng cho việc lát nữa lên tiếp ứng.

Nhóm còn lại là nhóm Đất liền, gồm Văn Tuyết Thời, Diêu Tử Thích và Đặng Thanh. Tổ hợp nhóm như vậy đã chia rẽ cả ba cặp đôi, khiến người xem livestream tăng lên hẳn.

Châu Vĩnh An chắc chắn là người ra trận đầu tiên, khán giả điên cuồng gọi tên Đặng Thanh.

“Tấm ván chỉ to bằng mặt tôi này mà để cho hai người đứng đối diện nhau á? Má nó còn không dính vào nhau chắc? Chương trình đúng là điên mẹ rồi (Ý tôi là tới tiếp đi!).”

“Nhưng hai người họ như vậy thì phải anh sống tôi chết, hu hu, thôi đừng mà.”

“Mâu thuẫn ghê, tôi muốn thấy hai người họ dính vào nhau, nhưng lại không muốn thấy hai người họ đẩy đối phương xuống.”

Phần bình luận vô cùng nhộn nhịp, Đặng Thanh cũng đang cân nhắc, cuối cùng chứng sợ độ cao vẫn chiến thắng sự nghiệp. Cô ấy sợ hãi nói: “Tôi có thể lên sau không?”

Diêu Tử Thích vỗ vai cô ấy: “Để tôi lên trước cho.”

Anh ấy thay quần áo, đứng lên tấm ván với Châu Vĩnh An.

Hai người đàn ông đứng gần hết cả tấm ván, khiến khán giả vô cùng cay mắt. Nhưng sau đó ai nấy đều bình luận ha ha, bởi vì cùng là đàn ông, nhưng hai người họ lại đẩy rất dè dặt, Châu Vĩnh An còn suýt đu lên người Diêu Tử Thích, cảnh tượng cực kỳ khôi hài.

Sau mấy lần đẩy tới đẩy lui, Châu Vĩnh An kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó cả người lao xuống dưới.

Lâu Ngữ không nỡ nhìn đồng đội kêu thảm bay về phía xa, nghĩ tới đoạn phim hoạt hình xem lúc nhỏ: Hình như phe phản diện đều bị cho nổ tung xác như vậy.

“Bây giờ nhóm Đất liền tạm thời dẫn trước, nhóm Đại dương cử người thứ hai lên nào.”

Quách Tiếu tường thuật lại tình hình trận đấu, Lâu Ngữ không do dự lâu, giơ tay lên.

“Lần này để tôi lên cho.”

Bây giờ người trên tấm ván là Diêu Tử Thích, người thích hợp lên cùng nhất chỉ có thể là cô thôi. Không thể để Hoàng Nhân Hoa lên rồi đẩy tay với Diêu Tử Thích được.

Lâu Ngữ còn chưa lên sàn, chỉ trong lúc cô đang mặc đồ bảo hộ, livestream đã xôn xao cả lên.

“Mẹ kiếp, tôi nên đối diện với cảnh tiếp theo thế nào đây? Tôi thật sự chết trong mật ngọt mất…”

“Anh Diêu trụ cho vững nhé, dựa gần thế cẩn thận bén lửa đấy.”

“Ha ha ha, cảm ơn bộ đồ liền chương trình đã chuẩn bị đi, cho dù có bén lửa cũng không nhìn thấy được.”

“Cõi mạng không cấm gì hết, mọi người tiếp tục nói đi, tôi thích lắm.”

***

Lâu Ngữ mặc đồ bảo hộ lên, đội mũ bảo hiểm vip pro vào, sau đó bước lên tấm ván, chân đã bắt đầu run rẩy.

Ở trên cao, sắc xanh gần như phủ kín mọi nơi, mặt trời rải từng dải màu qua làn mây, sắc vàng lấp lánh trên mặt biển. Nếu không phải cô đang đứng trên nơi chao đảo như vậy ngắm nhìn nó, chắc chắn cô sẽ thấy rất hạnh phúc trước cảnh sắc này.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng không nhìn xuống dưới, thay vào đó là nhìn thẳng vào mắt Diêu Tử Thích.

Anh ấy luôn nhìn cô đi tới, sau đó an ủi cô: “Đừng sợ, an toàn lắm.”

Âm lượng nhỏ tới nỗi dường như chỉ sợ to thêm chút là khiến cô sụp đổ.

Lâu Ngữ gật đầu, dè dặt đi tới trước mặt Diêu Tử Thích, vị trí hoàn toàn phá vỡ tư thế của khoảng cách an toàn.

Lâu Ngữ nhận thấy sự bất cập của khoảng cách này, cô giả vờ ngượng ngùng, còn cố tỏ ra mâu thuẫn, không muốn đối đầu với Diêu Tử Thích nhưng lại phải chiến thắng.

Lúc này livestream toàn là bình luận, hiển nhiên cảnh tượng này đã khiến fan couple lũ lượt ùa tới, thậm chí người qua đường còn hóng long trời lở đất.

Mấy nhân viên đứng quan sát ở lối vào không khỏi nở nụ cười hiền từ, trong đó có một người còn hào hứng tới run cả tay, làm rơi đồ bảo hộ xuống đất.

Cô ấy vội cúi người nhặt đồ, khi ngẩng đầu lên chợt liếc thấy Văn Tuyết Thời đứng gần đó. Anh hắng giọng như không vui trước sự phấn khích của nhân viên, quay mặt lại, vô cảm liếc nhìn cô ấy.

Ánh nhìn này khiến đồ vừa nhặt lên suýt lại rơi xuống.

Dù sao trong mấy ngày ở trên du thuyền, trong ấn tượng của cô ấy, Văn Tuyết Thời là người rất thoải mái, lúc nào cũng mỉm cười.

Xem ra đó chỉ là ảo giác thôi.

Người này đúng là, lại lạnh mặt chỉ vì một chi tiết nhỏ như vậy, sợ quá.

Nhân viên thầm oán thán, lặng lẽ nhìn về phía trước, nắm chặt đồ trong tay, suốt quá trình sau đó không dám phát ra tiếng động nào.

Nhưng cũng may cô ấy không cần nhịn quá lâu, cục diện giằng co ở phía trước đã nhanh chóng kết thúc bởi Diêu Tử Thích.

Động tác của anh ấy khác hẳn so với lúc đấu với Châu Vĩnh An, né trái tránh phải mọi đòn tấn công, cuối cùng nhanh chóng bại trận.

Đặng Thanh thở dài: “Anh ấy muốn cho điểm cũng làm cho đúng đi chứ, như này lộ liễu quá đấy.”

Văn Tuyết Thời không phát biểu gì về chuyện này, chỉ hỏi: “Tiếp theo ai lên?”

Đặng Thanh không muốn đấu với Lâu Ngữ, dù sao lần trước cô ấy vừa nợ cô một lần sau, thế là cô ấy khó xử nói: “Tôi…”

Văn Tuyết Thời hiểu ý gật đầu: “Vậy để em lên cho.”

Anh đi tới trước mặt nhân viên vừa làm rơi đồ bảo hộ ban nãy, mỉm cười bảo cô ấy đưa đồ bảo hộ cho mình.

Nhân viên thấy khóe môi cong lên của Văn Tuyết Thời thì không còn cảm giác thân thiết như trước, cô ấy vội vàng đưa đồ cho anh như cầm phải củ khoai nóng.

Lâu Ngữ vừa thắng một trận quay đầu nhìn Văn Tuyết Thời đang mặc đồ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Khi giơ tay nhận lên trước, cô đã đoán được điều này. Cô đoán được Diêu Tử Thích sẽ nhường mình, cũng đoán được Văn Tuyết Thời sẽ là người lên trận tiếp theo.

Cô liếc một cái rồi quay đầu đi, quay sang nhìn mặt biển, đột nhiên cảm thấy vô cùng đáng sợ.

So với mặt biển phẳng lặng bên dưới, người đang chầm chậm tiến về phía cô mới là biển sâu, anh có thể tạo ra lốc xoáy khiến thuyền bị lật bất cứ lúc nào.

Gió từ trên cao cuốn mùi nước hoa trên người Văn Tuyết Thời tới, tựa như dự báo thời tiết cho biết một cơn bão tố đang tới gần.

Lâu Ngữ nắm chặt tay, chờ đợi cái chết.

“Chị Lâu nắm chặt tay thế, ai không biết còn tưởng giây tiếp theo họ sẽ lao vào oánh nhau ấy.”

“Hai người này hừng hực khí thế nhỉ, có phải sau khi lên thuyền đã muốn oánh nhau rồi không.”

“Tôi cược Văn Tuyết Thời thắng, anh ấy sẽ không thương hoa tiếc ngọc như anh Diêu đâu.”

Bình luận bay tá lả trong livestream, che kín cảnh tượng trên màn hình. Khi khán giả nhìn được kỹ toàn cảnh, Văn Tuyết Thời đã tới trước mặt Lâu Ngữ.

Còn lý do bình luận lại che kín màn hình vào lúc này có lẽ là vì khán giả ngồi trước màn hình đều có chung một cảm nhận, không muốn phá tan mộng đẹp.

Ngoại trừ lần va vào nhau giây lát trong đêm trước đó ra, lần đầu tiên mọi người có thể nhìn thấy hai người họ đứng gần nhau tới vậy.

Để đề phòng đối phương có thể ra tay bất cứ lúc nào, cả hai đều nhìn nhau chằm chằm, gần tới mức như hai con rắn đang phun ra nọc độc, sắp dính vào nhau tới nơi.

Cảm giác nguy hiểm tới này khiến người xem phải nín thở.

Lâu Ngữ căng cứng người, giang hai tay ra, tìm cơ hội chuẩn xác, bình tĩnh đẩy tay về phía Văn Tuyết Thời.

Muốn thắng trong trò này không thể chỉ dựa vào sức mạnh, điều quan trọng nhất là phải đứng vững và ra tay đúng lúc, nhất định phải tấn công dứt khoát, hoặc làm phân tán sự chú ý của đối phương.

Nhưng chính Lâu Ngữ lại phân tâm.

Gần quá.

Gần tới mức ngón tay đang run lên, gần tới mức cảnh tượng ngón tay đan vào nhau, bị ảnh đẩy lên tường lại kéo về, gần tới mức hơi thở hai người hòa làm một, không biết của ai với ai, tựa như dấu hiệu của nụ hôn nồng nàn, say đắm nhiều năm về trước.

Lâu Ngữ khốn đốn thu tay về, đánh một đòn tấn công không chút trí mạng.

Ai có thể ngờ được chứ? Rõ ràng cô đã bày ra tư thế tấn công hung mãnh nhất, nhưng thứ chồng chất trong đầu lại là ký ức hỗn loạn.

Văn Tuyết Thời đã ra tay chuẩn xác vào lúc cô bàng hoàng.

Anh duỗi tay ra làm động tác rung lắc giả, rút ngắn khoảng cách vốn đã không thể xa hơn của cô và anh. Cô vô thức ngửa ra sau, muốn tránh xa anh, nhưng khoảnh khắc ấy, lòng bàn tay anh đã ập tới, đẩy cô một cái.

Thắng thua đã rõ rồi đúng không?

Đặng Thanh đứng dưới quan sát, há hốc miệng trước sự vô tình của Văn Tuyết Thời, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm vì có lẽ mình không cần ra trận nữa, sau đó lại chuyển sang kinh ngạc vì Lâu Ngữ đã kéo người xuống.

Cô chao đảo như con lật đật, nhân lúc tất cả mọi người đều cảm thấy cô phải ổn định cơ thể trước, cô đã nhào về phía Văn Tuyết Thời.

Đòn tấn công này rất mạnh, cô gần như chưa kịp thay đổi tư thế đã lao về phía trước, tấn công một cách dứt khoát.

Văn Tuyết Thời bị đẩy chính diện, chân lảo đảo về sau, dây cáp trên người cũng bị nhấc lên, cáp treo bắt đầu hoạt động.

Thắng rồi!

Lâu Ngữ còn chưa kịp mỉm cười đã thấy cơ thể mất trọng lực, ngã về phía Văn Tuyết Thời.

Đòn tấn công vừa rồi thật sự đã nhắm chuẩn vào Văn Tuyết Thời, nhưng cô cũng không may mắn hơn là mấy, bị kéo xuống theo quán tính.

Rồi hay, mất cả chì lẫn chài.

Đầu óc Lâu Ngữ trống rỗng, không lường trước được mọi việc, tim cũng thắt lại vào khoảnh khắc rơi xuống.

Nhưng ngay sau đó, mọi thứ như dừng lại.

Người vừa bị đẩy ra ngoài đã giang hai tay ra, dùng đôi tay vừa nãy còn muốn đẩy cô xuống đỡ lấy cô.

Anh lấy thân mình làm đệm lót, ôm lấy eo cô, để cô bám chặt vào người mình. Vì lẽ đó nên dây an toàn sau lưng cô cũng được tung ra một cách bình thường, không phải kiểu bị rút ra mãnh liệt như của anh.

Trong lúc nguy hiểm, cô làm theo bản năng và thói quen, ôm lại bả vai rộng lớn, quen thuộc ấy.

Gió lướt qua gò má, dây cáp lắc lư, kéo họ ra ngoài tựa như cánh chim hải âu sà mình xuống mặt biển óng ánh.

Trong mấy giây quay tròn, cuối cùng Lâu Ngữ đã hoàn hồn lại, không dám tin vào tình cảnh hiện tại.

Hai người vừa nãy còn đang chém giết trên sàn lại ôm nhau trong khoảnh khắc rơi xuống.

Cánh tay anh ôm lấy eo cô, ngón tay cô bám lấy cổ anh… Sự thân thiết vô thức ấy đều hiện rõ lên màn hình phát sóng trực tiếp, nằm gọn trong tầm mắt của mọi người.

Đọc truyện chữ Full