DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 994

Chương 994

Túc Bảo vừa thổi vừa vỗ, sau đó chẳng biết tìm đâu ra một cuốn sổ cổ xưa.

Phù một tiếng, hai ngọn lửa dương trên vai Tô Tử Chiến được nhóm lên.

Khóe môi Kỷ Trường khẽ giật.

Thế mà cũng làm được ư?

“Em ơi, chuyện này là sao?” Cuối cùng thì Tô Tử Du chũng dám đến gần, sợ hãi hỏi.

Túc Bảo nhìn Kỷ Trường.

Hắn lật sổ ra rồi giải thích gì đó.

Túc Bảo thuật lại: “Quỷ hung dữ ban nãy khi trước là bệnh nhân tâm thần ở bệnh viện này.”

“Đầu óc nó điên loạn, nhìn gì cũng tưởng là chuột, coi tất cả mọi người là chuột, chém bằng sạch!”

Tô Tử Du hơi ngẩn người, vội lấy di động ra: “Hình như anh từng nghe chuyện này trên một diễn đàn nào đó….”

Hai anh em Tô Tử Du và Tô Tử Chiến đều có trí nhớ tốt, Tô Tử Du nhanh chóng tìm ra diễn đàn.

Trên diễn đàn, một người trong bệnh viện sống sót sau thảm họa tiết lộ rằng: [Một bệnh nhân tâm thần nọ mắc chứng hoang tưởng. Gặp ai anh ta cũng nói mình là một con chuột khổng lồ bị đột biến sau bức xạ hạt nhân. Anh ta còn nói rằng tất cả những con chuột khổng lồ đang bí mật theo dõi anh ta và muốn ăn thịt anh ta.]

[Anh ta nói mình sắp điên lên mất thôi, thế nên một ngày nọ, anh ta tìm được chiếc rìu rồi chém chết gia đình nào đó…]

Tô Tử Du vừa lướt diễn đàn vừa thầm thì: “Người tâm thần kia xem người bên cạnh thành chuột biến dị cỡ lớn, muốn ăn người đó, ngày hôm đó anh ta chém chết người nhà của mình, từ người bà tám mươi tuổi cho đến cháu gái ba tuổi đều chết dưới lưỡi búa của anh ta.”

“Anh trai, chị dâu, cháu, cha mẹ và bà của hắn, tất cả đều mất mạng.”

“Sau khi người bệnh tâm thần đó bị khống chế đã được mang đến bệnh viện Đệ Tứ điều trị, được chẩn đoán là mắc bệnh hoang tưởng vô cùng nghiêm trọng, lúc đó anh ta vẫn luôn nói cả nhà anh trai mình không chết, vẫn đang ở bên cạnh anh ta, muốn cùng anh ta chém chết lũ chuột biến dị kia…”

“Có một hôm tôi trực ca đêm, bệnh nhân tâm thần kia đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, anh ta nhìn tôi cười rất quỷ dị, không biết vì sao tôi còn nghe được tiếng cười kì quái của những người khác, nhưng tôi lại không thấy ai cả…”

“Tôi bị dọa sợ rồi, vội vàng gọi nhân viên đến khống chế, đánh, bắt anh ta quay về phòng.”

“Nhưng từ lần đó trở đi, mỗi lần chúng tôi trực ca đêm kiểu gì cũng sẽ thỉnh thoảng nghe được tiếng cười ma quái ở sau lưng…”

Tô Tử Du đọc đến đây không khỏi dừng lại, bây giờ cậu đang ở bệnh viện Đệ Tứ, luôn cảm thấy lạnh lưng.

Bên tai dường như cũng nghe được những tiếng cười quỷ dị kia, cậu không khỏi run rẩy.

Túc Bảo quay đầu nhìn vào trong bệnh viện một chút.

Hân Hân như đang nghe kể chuyện, hưng phấn giục: “Sau đó thì sao, anh ba anh đừng run nữa, tiếp tục đi!”

Tô Tử Du nuốt nước bọt, tiếp tục đọc.

“Đêm hôm đó, tôi vẫn như ngày thường đi trực ca đêm, lúc đang đi trên hành lang đột nhiên nghe thấy tiếng có thứ gì đó đang bị kéo trên mặt đất, quay đầu lại nhìn, không ngờ là người bệnh tâm thần kia, anh ta nhìn tôi cười rất quỷ dị.”

“Anh ta cầm búa chạy về phía tôi, tôi muốn chạy nhưng bên tai toàn là tiếng cười quỷ quyệt kia, cả người tôi cứng đờ…”

Đọc truyện chữ Full