DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Chương 255: Vân Sơn (2)

Edit & Dịch: Emily Ton.
Đám người chen chúc khiến Quân Vô Tà hơi nhăn mày lại, ngũ quan của nàng sau khi đột phá Cam Linh cũng được tăng cường, những câu nói trào phúng kia không thoát một chữ đều rơi vào trong tai nàng, nhưng nàng vẫn không có phản ứng gì.
Cùng với con kiến, cần phải phí lời sao?


Bởi vì người bái sơn quá nhiều, nếu như khảo hạch tất cả, chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng không thể giải quyết được, cho nên Khuynh Vân Tông đã đưa ra một tiêu chuẩn khảo hạch cho tất cả những người đến bái sơn.
Đó là một kiến thức cơ bản nhất, xác định các loại dược.


Ở lưng chừng giữa núi Vân Sơn, có hàng trăm cái bàn dài được xếp thành hai hàng ở cả hai bên đường. Trên mỗi một cái bàn đều chất một đống cỏ dại hỗn độn, mỗi một người đi ngang qua, đều có năm phút thời gian để chọn lựa. Bọn họ cần dùng năm phút ấy, chọn lựa ra loại thảo dược được ghi trên thẻ bài do Khuynh Vân Tông phát, lấy ra từ một đống thảo dược kia.


Phân biệt thảo dược cũng không có gì khó khăn, nhưng nếu như từ trong trăm loại thảo dược được trộn lẫn lung tung với nhau, hiệu quả sẽ hoàn toàn khác.


Những thảo dược đã được chất đống ở trên bàn, vừa nhìn thấy liền biết là vừa mới được ngắt xuống không lâu. Có rất nhiều bộ rễ phía trên còn lây dính bùn đất rất mới, trong những thảo dược đó cơ hồ không có một gốc cây hoàn chỉnh, giống như đã bị người thô bạo ngắt lấy, phần lớn đều là tàn khuyết không được đầy đủ, điều này khiến cho rất nhiều người đang tràn ngập niền tin lúc ấy lập tức trợn tròn mắt.


Phân rõ thảo dược, trước hết là dựa vào hình dáng và vẻ ngoài của nó, những thảo dược này đều đã bị tàn phá nặng nề, bọn họ làm thế nào để tìm kiếm?
Khảo hạch đầu tiên nhìn như rất đơn giản, cũng đã khiến rất nhiều người bó tay không có biện pháp.




Thiếu niên hơn mười tuổi, cho dù xuất thân từ thế gia y dược, tiếp xúc với thảo dược từ nhỏ, cũng không có khả năng nhớ rõ hết tất cả các loại thảo dược, càng không cần phải đề cập tới nhận dạng và chọn chúng từ những mảnh vỡ nhỏ xíu từ các loại thảo dược khác.


Sự tự tin của các thiếu niên đã nhanh chóng trở nên mất hết tinh thần khi nhìn thấy một đống thảo dược trước mắt, hận không thể đâm đầu chui vào tìm kiếm từng cái, nhưng thời gian Khuynh Vân Tông đưa ra lại cực kỳ ít ỏi.


Quân Vô Tà không nhanh không chậm đi đến trước một cái bàn bày biện thảo dược, thời điểm khi nàng tới giữa sườn núi cũng đã có đệ tử Khuynh Vân Tông đưa một thẻ bài về tên dược liệu mà nàng cần phải tìm kiếm.
Tìm cỏ.


Một loại rất thường thấy, thảo dược có ngoại hình giống như cỏ dại bình thường. Một đám vài tên thiếu niên cũng cùng đi lên với Quân Vô Tà đều nhận được nhiệm vụ giống nhau. Khi bọn họ nhìn thấy tên thảo dược mà bọn họ định tìm, cảnh xuân đầy mặt đều đã bị thay thế bởi khuôn mặt u sầu.


"Người nào có thể tìm thấy những thứ này?" Vẻ mặt như đưa đám của thiếu niên, hận không thể động tới những thảo dược có tên được viết trên thẻ bài trong tay.


Thời điểm những người khác giống như ruồi nhặng không có đầu óc tìm kiếm khắp nơi, Quân Vô Tà xẹt qua từ bàn bên cạnh, tùy tay cầm lấy nửa thanh thảo dược chỉ lớn hơn ngón tay út, không do dự chút nào đi về phía trước.


Mấy thiếu niên đi theo phía sau nàng, bỗng nhiên nhìn thấy Quân Vô Tà đã chọn lựa xong thảo dược và muốn rời đi, sắc mặt của một vài người nháy mắt trở nên xanh trắng.


Quân Vô Tà còn chưa đi được vài bước, con đường phía trước đã bị hai gã thiếu niên chắn lại. Nàng ngẩng đầu nhíu mày nhìn về phía đối phương, phát hiện hai gã thiếu niên này đúng là những kẻ đã xoi mói khinh thường nàng ở dưới chân núi.


"Tránh ra." Quân Vô Tà nói giọng lạnh lùng.


Tuy nhiên, hai người kia lại không có ý định để Quân Vô Tà rời đi, ánh mắt bọn họ đều chăm chú nhìn chằm chằm trên thảo dược ở trong tay Quân Vô Tà, dù cho chỉ có nửa thanh, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn ra được, trong tay Quân Vô Tà chính là cỏ cần tìm.


Tiểu quỷ này rốt cuộc làm thế nào tìm ra được nó? Bọn họ đã nhận được thẻ bài cùng một lúc, nhưng chỉ trong thời gian chớp mắt, bọn họ còn chưa có manh mối để thăm dò, tiểu quỷ này cư nhiên không cần suy nghĩ, tùy tay đã lấy ra được loài cỏ cần tìm?


Đọc truyện chữ Full