DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Chương 236: Vả mặt lần thứ tư (4)

Túy Liên đang vui vẻ nhẹ nhàng giết chóc, đột nhiên nhận được lệnh của Quân Vô Tà, động tác công kích hơi dừng một chút.
Mà thời gian thở dốc một lát này, lại khiến những cường giả đang bị Túy Liên đánh bỗng nhiên sợ hãi, kinh hồn táng đảm.
Cái gì gọi là nhanh chóng kết thúc?


Chẳng lẽ tiểu tử này còn chưa xuất hết toàn lực?
Một đám cường giả ôm theo hy vọng có được sự ủng hộ của Khuynh Vân Tông mà lao vào giết ch.ết tên tiểu lâu la, giờ này khắc này, thật sự không thể có nổi nửa nụ cười.


Bọn họ có thể đột phá thanh linh, tự nhiên không phải là nhân vật tầm thường, mỗi một người, đều là cường giả xưng bá một phương.


Nếu không phải có sự cầu tới Khuynh Vân Tông, bọn họ vì sao phải ngàn dặm xa xôi đi vào Thích Quốc? Nhưng không ai trong số bọn họ có thể nghĩ đến, một chuyến này lại trở thành cuộc hành trình cuối cùng của bọn họ.


Thích Quốc được thành lập chưa đến trăm năm, có thể nói là không có bất cứ cảm giác đang tồn tại ở giữa các chư quốc hùng mạnh. Đại quốc khinh thường muốn tránh, tiểu quốc lại bởi vì khoảng cách xa xôi mà không tiện tấn công. Những chư quốc lân cận, lại có thực lực tương đương với Thích Quốc, lúc này mới khiến Thích Quốc có thể thành công phát triển ở trong thời loạn thế.


Trong mắt những cường giả bọn họ, một tiểu quốc nho nhỏ như thế, thậm chí còn kém xa tất cả những khu vực mà bọn họ đã chiếm lĩnh.
Tuy nhiên, hiện giờ chính bên trong tiểu quốc mà bọn họ từ trước tới nay đều khinh thường, thế nhưng xuất hiện một đại sát thần khiến bọn họ nghe tiếng đã sợ vỡ mật!




Hơn mười tuổi, đã có thể dễ dàng chém giết cường giả thanh linh, thậm chí dưới sự bao vây của nhiều người, vẫn nằm ở một vị trí bất khả chiến bại!
Gia hỏa này, rốt cuộc còn có phải là người hay không?!


Túy Liên đương nhiên không phải là người, đáng tiếc, đám người luôn tự cho mình là đúng đều rất ngu xuẩn, cả đời đều sẽ không thể biết được điểm này.


"Buông tha chúng ta! Sự tình hôm nay, Khuynh Vân Tông tự nhiên sẽ bồi tội! Các ngươi muốn gì, ta đều sẽ đáp ứng các ngươi! Ta là trưởng lão Khuynh Vân Tông! Trong tay ta có rất nhiều đan dược trân quý!" Một tiếng 
"Mau chóng kết thúc" 


của Quân Vô Tà, đã khiến Khương Thần Thanh đang nằm trên mặt đất kinh hồn táng đảm. Thiếu niên nghe lệnh Quân Vô Tà này, thực lực rốt cuộc đáng sợ bao nhiêu, hắn đều rõ ràng hơn bất luận kẻ nào.
Hắn tin tưởng, chỉ cần Quân Vô Tà nói, thiếu niên này thật sự sẽ làm như thế!


Thiếu niên kia căn bản là không quan tâm tới việc trả thù sau này của Khuynh Vân Tông!
Tử vong chưa bao giờ tới gần giống như hôm nay như vậy, Khương Thần Thanh luôn luôn kiêu ngạo cũng không tránh khỏi sợ hãi.


Túy Liên cau mày nhìn Khương Thần Thanh, quay đầu nhìn về phía Quân Vô Tà, hắn thật sự không hiểu gì về giao dịch giữa con người, chỉ biết giết hay không giết, còn phải nhìn xem tâm tình của chủ nhân nhà hắn.


Khương Thần Thanh nhìn thấy những lời mình nói có tác dụng, lại thấy Túy Liên dường như đang dò hỏi ý của Quân Vô Tà, hắn lập tức nói với Quân Vô Tà: "Quân tiểu thư, chỉ cần ngươi buông tha chúng ta, ta sẽ thỉnh tông chủ trị liệu hai chân của tiểu thúc ngươi!" Hắn còn nhớ rõ, Quân gia dường như còn có một tiểu vương gia què chân.


Quân Vô Tà vừa mới chuẩn bị mở miệng, đã bị Khương Thần Thanh nói chặn một hơi, hai mắt nàng hơi nheo lại.
"Chân tiểu thúc ta, năm đó đó là do tông chủ các ngươi xem qua?."


Khương Thần Thanh vội nói: "Nay đã khác xưa! Năm đó tông chủ cũng không phải là thiệt tình muốn chữa khỏi cho hắn, nhưng lần này ta cam đoan, chỉ cần ngươi buông tha chúng ta, ta nhất định sẽ thỉnh tông chủ chữa khỏi chân cho tiểu thúc ngươi!"


Quân Vô Tà trầm mặc nhìn Khương Thần Thanh, độ ấm nơi đáy mắt vụt tắt trong nháy mắt, hai tròng mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy máu của Khương Thần Thanh.
"Túy Liên."
"Có!"
"Giết hắn."


Khương Thần Thanh trừng lớn hai mắt, khó tin nhìn Quân Vô Tà, vì sao nàng đột nhiên liền hạ sát thủ với hắn!
Hắn cũng không biết, hết thảy những gì hắn nói, đã trở thành lá bùa đòi mạng của hắn.


Nếu như hắn không nói mấy câu đó, có lẽ hắn còn có thể sống lâu hơn chốc lát so với những người khác, ít nhất người ch.ết đầu tiên, không phải là hắn.


Đọc truyện chữ Full