DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 986

Chương 986

Hân Hân vô cùng hùng hồn nói: “Tam thổ!”

Tô Tử Chiến: “…”

Cậu rất muốn vỗ cho con nhóc này một cái vào đầu để ra tam thổ luôn!

“Cái chữ này đọc là nghiêu! Không phải đã dạy em rồi sao?”

Hân Hân vô tội chớp mắt: “Có sao?”

Tô Tử Chiến nắm chặt tay.

Lúc cậu đang sắp không khống chế được sức mạnh của mình thì Tô Tử Du chạy vào: “Anh! Anh mang chúng em ra ngoài chơi đi!”

Tô Tử Chiến quay đầu lại, một quyển vở phi thẳng vào mặt Tô Tử Du.

Tô Tử Du: “???”

Cậu đã làm gì đâu, cậu mới nói thôi mà.

Không ra thì thôi, tại sao lại đánh người chứ!

Tô Tử Du vừa uất ức vừa tức giận: “Không ra thì thôi, sao phải động thủ chứ!”

Vẻ mặt Tô Tử Chiến rất lạnh lùng: “Đi!”

Nói xong cậu đi ra ngoài trước.

Đi đâu cũng được, miễn là không phải ở đây dạy Hân Hân!

Tô Tử Du: “???”

Cái gì vậy…

Đồng ý ra ngoài cũng đánh cậu là sao? Chuyện này… không có lí chút nào!

Hân Hân nghe vậy thì lập tức đuổi theo: “Em cũng đi!”

Người giám hộ Tô Tử Chiến lạnh lùng nói: “Mang hết bài tập của em đi!”

Hân Hân: “…”

Cuối cùng Tô Tử Chiến nói với bà nội mình mang các em đến thư viện bồi dưỡng, thuận tiện chuẩn bị bài cho học kì sắp khai giảng.

Bà cụ Tô vô cùng vui mừng gọi chú Niếp lái xe đưa họ ra ngoài.

Túc Bảo đeo túi bảo vật, trong túi bảo vật của bé có ông nội rùa và Tiểu Ngũ.

Và một xấp bùa vàng.

Sau đó lại mang thêm hai tay nải, trong đó cũng có một xấp bùa vàng.

Đứa nhỏ vô cùng có lòng tin rằng mang một đống giấy này ra ngoài nhất định có thể đổi được thành một đống tiền…

Chú Niếp quản gia lái xe mang theo mấy đứa nhỏ.

Tô Tử Chiến khoanh tay lạnh lùng nhìn Tô Tử Du, Tô Tử Tích, Hân Hân và Túc Bảo ngồi trên xe.

Cạn lời rồi, sao cậu có thể đồng ý mang mấy đứa nhóc này ra ngoài chứ?

Cậu lại còn nói dối bà nội là mang các em đến thư viện…

Nhìn chú Niếp lái xe, Tô Tử Chiến cảm thấy hơi nhức đầu, lần này trót lọt, lần sau lấy cớ gì bây giờ?

Túc Bảo nói muốn đến viện tâm thần gì đó, cậu cũng không thể trực tiếp nói với chú Niếp là đi bệnh viện tâm thần được.

“Phiền chết mất.” Thiếu niên nhíu mày bực bội.

Đọc truyện chữ Full