DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 950

Chương 950

Bà cười lạnh, xăn ống tay áo lên: “Mộc! Quy! Phàm!”

Nửa đêm bà cụ Tô biểu diễn cho đám người nghe tiếng mà đến một màn trình diễn tay không bóc phốt Mộc Quy Phàm.

Cũng may đôi chân dài của Mộc Quy Phàm phát huy tác dụng đúng lúc, vừa nói “tôi đi xem Túc Bảo chút” xong đã bình tĩnh rời đi luôn.

Bước chân không chút hoang mang, nhưng vẫn có thể thấy được chút kinh ngạc.

Bà cụ Tô quả thật không đuổi kịp anh, giận quá mà bật cười.

Tô Nhất Trần nói: “Được rồi, mẹ, mẹ mau nghỉ ngơi đi, con sẽ trông chừng Túc Bảo.”

Bà cụ Tô tức giận nói: “Vẫn là con khiến mẹ đỡ lo hơn! Xem như mẹ nhìn kĩ Mộc Quy Phàm rồi, con người này không đáng tin cậy chút nào, có đúng là ba ruột không vậy…”

Tô Nhất Trần gật đầu: “Mẹ yên tâm.”

Bà cụ Tô làu bàu xong mới quay về phòng.

Thật ra bà ấy cũng muốn đi xem Túc Bảo, nhưng nghĩ lại thì bé vẫn cần thể diện, nên là thôi bỏ đi.

Cùng lắm thì… ngày mai bớt của bé một cái bánh bao là được!

Túc Bảo chạy thật nhanh về phòng, bé quăng ba lô nhỏ sang một bên, vội vàng lao lên giường lăn một vòng, dùng chăn bọc mình lại.

Giả vờ như đã ngủ rất say.

Quả nhiên bé nghe thấy tiếng cửa lạch cạch mở, có người đi vào, Túc Bảo bắt đầu cảm thấy căng thẳng, bà ngoại mắng người rất đáng sợ đó!

Xong rồi xong rồi!

Giờ phút này Túc Bảo đã nghĩ xong nên đứng phạt bằng tư thế nào.

Nhìn đứa nhỏ nhắm chặt mắt, mí mắt không ngừng động đậy, Mộc Quy Phàm không nhịn được mà cười khẽ.

“Ha… Bà ngoại con không có tới, đừng giả vờ nữa.”

Nghe thấy giọng ba mình, bé nhanh chóng đứng dậy, vội vàng nhìn ra ngoài: “Bà ngoại đâu ạ?”

Mộc Quy Phàm liếc nhìn ba lô nhỏ trên mặt đất: “Bà ấy đi ngủ rồi.”

Túc Bảo vui vẻ hô một tiếng.

Mộc Quy Phàm hỏi: “Con đã đi đâu?”

Túc Bảo kể lại rõ ràng: “Ba, ba còn nhớ chị gái tiểu thư đụng phải chúng ta ban ngày không?”

Mộc Quy Phàm gật đầu: “Ừm, sao vậy?”

Túc Bảo nói: “Bên cạnh chị ấy có quỷ, con quỷ đó sẽ sớm thay thế chị ấy. Vậy nên con muốn bắt quỷ càng sớm càng tốt á.”

Nên lúc đó bé mới nghĩ đến việc đi trèo tường.

Nào ngờ tường quá cao, bé căn bản không thể trèo qua được…

Mộc Quy Phàm đứng lên nói: “Chờ ba hai phút.”

Đúng lúc Tô Nhất Trần bước vào, anh nghiêm mặt nói: “Đi đâu vậy?”

Mộc Quy Phàm chớp mắt nói: “Túc Bảo, ba đi thay quần áo trước, người cậu đẹp trai nhiều tiền của con sẽ mang chúng ta ra ngoài, con ở đây chờ với cậu nhé.”

Túc Bảo lập tức gật đầu: “Được ạ!”

Đọc truyện chữ Full