DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mãn Cấp Trà Xanh Xuyên Không Thành Tiểu Đáng Thương
Chương 114: Phiên ngoại 6: TOÀN VĂN HOÀN

Phiên ngoại 6: Toàn văn hoàn.

Đại Tống năm thứ hai mươi bảy, Tống Kinh Lan thoái vị, Thái tử kế vị, đổi niên hiệu là Sóc.

Động thái này của Tống Kinh Lan khiến toàn thiên hạ chấn động, bởi vì trong các triều đại trước đây chưa từng có vị Hoàng đế nào thoái vị nhường ngôi khi còn ở tuổi tráng niên. Ngôi vị Hoàng đế luôn được tranh đoạt qua những cuộc chiến đẫm mùi gió tanh mưa máu, dù cho nước Tống chỉ có một vị Thái tử duy nhất, nhưng có Hoàng đế nào ngại tại vị quá lâu?

Chẳng phải càng ngồi ngôi Hoàng đế lâu càng không muốn thoái vị sao?

Hiện tại Thái tử nước Tống mới lên mười bảy, nhỏ thì không nhỏ, nhưng chẳng phải lớn. Với độ tuổi và cung cách tác phong của Tống Kinh Lan thì có làm Hoàng đế thêm mười năm cũng không phải vấn đề. Vào buổi lâm triều, văn võ bá quan toàn triều nghe Bệ hạ ung dung tuyên bố tin chuẩn bị thoái vị, ai nấy đều thấy khiếp đảm tới mức hồn phách bay tán.

Sau khi nhận ra đây không phải lời nói đùa của Bệ hạ, toàn bộ bá quan quỳ xuống khóc rống, nước mắt lã chã rơi, cùng xin Bệ hạ thu hồi quyết định vừa ban ra.

Năm ấy Tống Kinh Lan ra tay tàn nhẫn bạo ngược, đoạt lấy ngôi vị Hoàng đế một cách danh bất chính ngôn bất thuận, tới tận ngày nay vẫn mang danh bạo quân. Nhưng mấy chục năm hắn tại vị, nước Tống khôi phục về vị trí bá chủ Trung Nguyên, sau khi liên hôn với Đại Lâm hai bên cùng củng cố và duy trì hòa bình, cùng phát triển phồn vinh thịnh vượng. Triều đình hoang dâm vô đạo từng kéo từng hơi tàn đã trở thành một cơn ác mộng dĩ vãng.

Bá quan kinh sợ chàng, nhưng cũng kính ngưỡng vô cùng.

Mỗi lần ngước lên vị đế vương cao cao tại thượng, phong hoa tuyết đại kia, tất thảy đều cảm thấy chỉ cần có chàng ở đó, thiên hạ chắc chắn sẽ bình an.

Bây giờ Bệ hạ lại tuyên bố thoái vị, văn võ bá quan đều cảm thấy mình mất đi xương sống, chẳng cần gió nổi, chỉ lết hai bước đã ngã sụp xuống.

Khóc thì khóc, cầu thì cầu, những chuyện Bệ hạ đã quyết, mãi mãi không thể thay đổi.

May mà Thái tử là người họ được tận mắt quan sát quá trình trưởng thành, dạy dỗ cẩn thận từ tấm bé, văn võ song toàn, nhân từ, đoan chính, nghĩa khiêm tốn, có tiếng thơm trong lòng dân. Sau khi qua cơn đau lòng, các bá quan cũng bắt đầu chuẩn bị nghênh đón tân Hoàng đế và triều đình mới.

Trái lại, Tống Tiểu Lan lại không tự nguyện lắm, quấn lấy Tống Kinh Lan quấy quả mấy lần: "Phụ hoàng, ngôi báu ngồi không thoải mái phải không? Tại sao người lại nhường cho con sớm như vậy?"

Tống Kinh Lan mỉm cười: "Ngôi vị Hoàng đế ngồi rất thoải mái, nhường cho con là chuyện tốt mà."

Tống Tiêu Lan: "Đừng tưởng con không biết người định ngao du giang hồ với mẫu hậu nên mới truyền hoàng vị cho con!"

Lâm Phi Lộc: "..."

Xin hỏi ngôi vị Hoàng đế này giống củ khoai nóng bỏng tay vậy à?

Cha con hai người coi ngai vàng như một quả bóng cao su, cứ thế đá qua đá lại, thật là ảo diệu!

Buổi tối khi lên giường ngủ, Lâm Phi Lộc nằm trong vòng tay Tống Kinh Lan, chọc tay vào phần eo rắn chắc của chàng, hỏi: "Chàng thật sự không muốn làm Hoàng đế nữa à?"

Tống Kinh Lan nửa nằm nửa ngồi, đang đọc dở một cuốn sách du ký, nghe vậy khẽ "Ừm" bằng giọng mũi.

Lâm Phi Lộc nhổm dậy từ khuỷu tay chàng, hai tay tóm bả vai chàng lắc lắc: "Vất vả lắm mới đoạt được ngôi Hoàng đế, cứ thoái vị như này, có phải hơi đáng tiếc không?"

Tống Kinh Lan thả sách xuống, nhìn nữ tử đang quỳ ngồi bên người mình, mỉm cười, kéo cô vào trong lòng mà hôn.

Đã bao năm trôi qua nhưng chàng vẫn hôn cô dịu dàng như ngày nào, bàn tay vuốt ve gò má cô, nhẹ nhàng nói: "Ta đoạt ngai vàng vì nó khiến ta có được mọi thứ ta muốn. Bây giờ hết thảy thứ ta muốn đã nằm trong lòng ta rồi, ngôi vị này chẳng còn quan trọng nữa."

Lâm Phi Lộc biết rõ còn gặng hỏi, xoa ngực chàng, nháy mắt: "Thứ chàng muốn là gì vậy?"

Tống Kinh Lan bật cười, lấy tay bóp cằm cô, sau đó xốc người dưới thân lên. Trong lúc dục vọng giao hòa miên man, cô nghe thấy tiếng khàn khàn đáp lại: "Muốn nàng."

Lễ thoái vị diễn ra vào ngày tốt mà Tư Thiên Giám đã chọn ra, trời quang mây tạnh, gió thoảng mây trôi, nghe quan chủ lễ đọc chiếu thoái vị, Thái tử làm lễ đội hoàng miện, chính thức tiếp nhận ngọc tỷ, trở thành tân Hoàng đế của Đại Tống.

Vì thế, Lâm Phi Lộc trở thành Thái hậu trẻ nhất lịch sử.

Nghe cung nhân đổi từ Hoàng hậu nương nương thành Thái hậu nương nương, cô còn chưa quen được.

Tống Tiêu Lan cũng chưa bắt nhịp được. Tuy mấy năm nay cũng theo phụ hoàng học tập chính sự nhưng khi lên ngôi tân hoàng cậu vẫn không yên tâm lắm, định thỉnh giáo phụ hoàng thêm chút nữa. Kết quả mới qua lễ thoái vị hai ngày, phụ hoàng và mẫu hậu đã cùng sóng đôi xuất cung, chẳng tìm nổi cái bóng!

Tống Tiểu Lan ấm ức nghĩ thầm: "Ta chỉ là một tiểu Hoàng đế bị gạt ra rìa thôi."

Lâm Phi Lộc cưỡi ngựa ra khỏi thành mới bồn chồn hỏi: "Chúng ta cứ bỏ lại ba đứa bé ở hoàng cung như thế, hình như không hay lắm?"

Tuy nói vậy nhưng tốc độ thúc ngựa của cô chẳng chậm lại chút nào.

Tống Kinh Lan mặt không đổi sắc: "Bọn chúng lớn cả rồi, không cần cha mẹ lo lắng cho."

Lâm Chiêm Lộc thoáng đăm chiêu rồi gật đầu tán thành, phóng mắt trông theo núi non xa xa trập trùng xanh mướt, ánh chiều tà trải dài vạn trượng, chút áy náy trong đáy mắt tan thành mây khói, hào hứng hỏi: "Chúng ta đi đâu trước đây?"

Tống Kinh Lan mỉm cười: "Ta có đọc trong sách du ký, nơi biên cảnh phía nam có ngọn Tô Sơn lừng lững, trên đỉnh có kỳ cảnh mây mù lấp lánh ánh vàng, hay là đi nơi ấy xem thử?"

Lâm Phi Lộc sực nhớ ngày trước có một khoảng thời gian chàng cứ say mê chăm chú đọc mấy loại sách du ký...

Hóa ra là muốn vạch sẵn kế hoạch du lịch à.

Cô vui vẻ gật đầu, nghĩ đến quãng đời sau thư thả vô lo, lòng mênh mang cảm xúc, suy ngẫm một chút, nói: "Bây giờ chúng ta đã trở thành người lang bạt giang hồ, nên đặt một cái nghệ danh."

Tống Kinh Lan nhướng mày: "Hắc Bạch song hiệp?"

Lâm Phi Lộc hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về vị nam nhân đang cưỡi chú ngựa ô kia, phì cười, "Lời nói đùa từ nhiều năm trước rồi mà chàng vẫn còn nhớ."

Chàng cười đáp: "Ừm, những lời nàng từng nói, ta đều khắc ghi trong lòng."

Tương lai luyện võ thành tài, sẽ vung trường kiếm ngao du giang hồ, thúc ngựa song phi, thỏa thích vui hận, thoải mái ăn thịt uống rượu.

Giấc mộng của cô, khao khát của cô, chàng đều nhớ rõ.

Và trong đời này từng chút từng chút thực hiện giúp cô.

Lâm Phi Lộc ghìm dây cương, nhìn chàng, rồi phóng tầm mắt nhìn con đường thênh thang trước mặt, trong mắt ngập tràn ý cười lóng lánh: "Hắc Bạch song hiệp sẽ là nghệ danh hành hiệp trượng nghĩa của chúng ta! Từ nay chàng hãy gọi ta là Hoàng Dung đi!"

Tống Kinh Lan cười hỏi: "Còn ta thì sao?"

Lâm Phi Lộc: "Đương nhiên là Quách Tĩnh rồi!" Cô nháy mắt với hắn: "Tĩnh ca ca~!"

Tống Kinh Lan trầm ngâm một hồi, cũng nhập vai theo: "Dung muội muội?"

Lâm Phi Lộc nhìn chàng mấy lần, lắc đầu nguầy nguậy than thở: "Chàng chẳng giống Tĩnh ca ca thật thà chất phác chút nào."

Lúc cô mang thai, không chỉ từng soạn sách kể về Quách Tĩnh và Hoàng Dung mà còn nhắc tới chuyện của Tiểu Long Nữ với Dương Quá, và chuyện tình rối rắm của Trương Vô Kỵ. Tất nhiên Tống Kinh Lan đã đọc hết cả, thả cương thong thả hỏi: "Ta giống ai nhất? Dương Quá? Trương Vô Kỵ?"

Lâm Phi Lộc đáp: "Không giống ai." Cô vẫy tay với hắn, Tống Kinh Lan liền thúc ngựa tiến lại, ngồi trên lưng ngựa nghiêng đầu sang, nghe thấy tiếng cô cười thỏ thẻ: "Chàng là Tiểu Tống độc nhất vô nhị!"

Đỉnh Tô Sơn nằm tại biên cảnh phía Nam, trước kia thuộc một nước nhỏ lân cận, sau đó bị Tống Kinh Lan đánh hạ, gộp vào lãnh thổ Đại Tống. Nói gần thì không gần mà xa cũng chẳng phải xa.

So với quãng thời gian đưa Lâm Đình rời kinh giải sầu thì lần sóng đôi phiêu bạt giang hồ này mới là lúc ước mơ gia nhập giới giang hồ của cô được thực hiện một cách chân chính.

Bởi vì bây giờ võ công tạo nghệ của hai người đều rất cao cường.

Những năm nay Lâm Phi Lộc không chỉ luyện nhuần nhuyễn Tức Mặc kiếm pháp mà còn được truyền thừa kiếm pháp từ Kỷ Lương. Cô tinh thông tinh hoa của hai bộ kiếm pháp tuyệt thế này, hơn nữa sở trường của cô lại là khinh công, kết hợp chúng lại,. thân thủ ngày càng linh hoạt uyển chuyển phiêu dật. Khi trước có lần tỷ thí với Nghiên Tâm, cô có thể ứng phó với đao pháp của nàng.

Trong khoảng thời gian đó, đao pháp của Nghiên Tâm cũng tiến bộ trông thấy. Năm xưa tên nàng đứng hạng mười bảng xếp hạng anh hùng trên giang hồ, hai năm trước đã lên tới hạng năm, nghiễm nhiên tiến lên bậc tông sư mảng đao pháp.

Còn Tống Kinh Lan càng không phải nói thêm. Mặc dù trên bảng anh hùng không có tên chàng nhưng mỗi lần tỉ thí Nghiên Tâm đều thua dưới kiếm của hắn. Nếu chàng muốn thì bảng anh hùng giang hồ có thể trải qua một trận xáo trộn lớn.

Hai người cùng nhau hành tẩu, phàm là gặp chuyện bất bình sẽ lập tức rút kiếm tương trợ.

Đánh địa chủ, diệt sơn tặc, dạy dỗ ác bá,... Lâm Phi Lộc cứ thấy những thứ bại hoại là như mèo thấy cá, như sói thấy thịt, vung kiếm hăng hái xông pha.

Nhỡ đánh không lại thì sao?

Chẳng sao hết, đánh mà thua chẳng phải còn Tĩnh ca ca à?

Uy danh của Hắc Bạch song hiệp lan nhanh như lửa cháy rừng.

Này, từng nghe nói chưa? Gần đây trên giang hồ xuất hiện một đôi hiệp sĩ hay trừ gian diệt ác. Nam mặc y phục trắng, nữ mặc trang phục đen, tự xưng là Hắc Bạch song hiệp. Nữ hiệp kia còn tuyên bố sẽ diệt sạch chuyện bất bình trong thiên hạ. Dạo này đám sơn tặc thường chặn đường cướp của cũng không dám bén mảng xuống núi! Đám sơn tặc chẳng làm ăn được gì, trại chủ bèn sai tiểu đệ xuống núi tập thể để xin cơm, đúng là thói đời mà... À không, phải nói là lòng người hả hê!

Tại một quán trà dưới chân núi, mấy kẻ thương nhân và người trong giang hồ bàn tán sôi nổi, hoàn toàn không phát hiện ra hai nhân vật chính kia đang yên vị an nhàn uống trà ở ngay bàn bên cạnh.

Lâm Phi Lộc vừa nâng chén trà vừa vểnh tai nghe trộm, cô đã quen với chuyện người ta tâng bốc mình, tự đắc hào hứng ngồi nghe.

Tống Kinh Lan khẽ cười, nhìn cô: "Vui đến thế cơ à?"

Cô nhếch mép điên cuồng gật đầu.

Đúng là rất sung sướng mà! Cuối cùng thì cô cũng được sống theo kịch bản võ hiệp mà cô từng tha thiết mong mỏi, giấc mộng giang hồ ấp ủ từ bé đến lớn của cô rốt cuộc đã thành sự thật, cả người muốn bay lên đây này!

Tống Kinh Lan lắc lắc đầu mà cười, lấy hai ngón tay đè chén trà cô đang đưa lên miệng, "Ta sẽ nói cho nàng một chuyện thú vị hơn, trong trà này có thuốc, quán trà này hẳn là chẳng trong sạch cho cam..."

Lâm Phi Lọc trợn tròn hai mắt, chàng chưa kịp dứt lời, cô đã ném ngay cái chén xuống đất.

Tiếng chén trà vỡ tan đã thu hút hết tầm mắt của mọi người.

Họ chợt thấy một vị nữ tử mặc y phục trắng giơ chân đạp đổ bàn trà, đè tên tiểu nhị đang xách ấm trà lên một cái ghế, quát lớn: "Nói! Trong trà bỏ thứ thuốc gì?"

Mọi người xung quanh cả kinh, ai nấy cũng nhìn chằm chằm vào chén trà trên tay.

Một kẻ đứng pha trà phía sau thấy chuyện không nghe, lập tức co giò định trốn, mới được nửa bước đã thấy một kiếm xé gió lao đến, đâm thẳng vào cột gỗ trước mắt gã, kiếm khí bức người chặn đứt đường lui của gã.

Tiểu nhị bị đè nghiến cố vùng vẫy hai lần mà chẳng thoát nổi, căm hận hô: "Ngươi là ai? Ta khuyên ngươi không nên chõ mũi vào chuyện của người khác, trên núi này toàn là huynh đệ của ta!"

Lâm Phi Lộc nhấc tay lên đánh hai cái lên gáy y, đánh cho y gào khóc kêu la: "Gọi huynh đệ của ngươi tới đây, để ta thu phục một thể, để các ngươi khỏi làm hại tứ phương!"

Tiểu nhị quay đầu nhìn cô, không biết nghĩ đến điều gì, sau đó kinh hãi nhìn về vị nam nhân mặc áo đen lãnh đạm kia, đột nhiên hô lên thất thanh: "Đúng rồi... Là các người? Hai người là Hắc Bạch song hiệp?!"

Chung quanh hết thảy hiện lên vẻ kinh sợ!

Lâm Phi Lộc: "Đến bây giờ mới nhận ra ư?"

Tiểu nhị sụp đổ, hô tô: "Chẳng phải các người nam mặc đồ trắng, nữ mặc đồ đen sao?! Tại sao lại đổi cho nhau!"

Lâm Phi Lộc đánh vào gáy y: "Thì sao! Ngươi! Quản nổi à?!"

Thế là trên giang hồ bớt đi một đám thổ phỉ chuyên đi hạ thuốc để cướp đoạt tài sản.

Quán trà nơi chân núi bị thiêu rụi bằng một mồi lửa, ánh lửa hắt lên bóng cây xanh núi biếc đằng sau.

Lâm Phi Lộc xoay người lên ngựa, nói với người ở bên cạnh là Tống Kinh Lan: "Đi thôi, đến nơi tiếp theo trừ gian diệt ác, tán dương cái thiện."

Chàng mỉm cười, gật đầu, đôi mắt cháy rực lên ngọn lửa, khảm sâu trong đó là bóng hình cô.

Cuộc tiêu dao giang hồ này, con đường mênh mang, nơi chốn chông chênh bất định.

Phó bản vừa mới bắt đầu thôi, đại hiệp tiếp tục cố gắng nào!

[TOÀN VĂN HOÀN]

Đọc truyện chữ Full