DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mãn Cấp Trà Xanh Xuyên Không Thành Tiểu Đáng Thương
Chương 107: Sao đệ lại hôn muội muội!

Tống Kinh Lan dắt ngựa lại gần.

Lâm Chiêu Viễn xấu hổ giãy khỏi vòng tay của muội muội, vừa ngẩng đầu đã thấy người đứng cạnh đang cười tủm tỉm, y cũng vui vẻ chỉ vào hắn: "Thất đệ kìa!"

Y không gặp được nhiều người, cũng không biết được nhiều việc, thế giới đơn thuần của y chỉ nhớ rõ những người đối tốt với mình.

Lâm Phi Lộc sửa đúng: "Muội đã nói bao nhiêu lần rồi, không phải Thất đệ mà!"

Lâm Chiêu Viễn chẳng khác gì trước kia, chỉ chỉ vào mình: "Lục!" Lại chỉ sang Tống Kinh Lan: "Thất!"

Rồi đúng lý hợp tình mà hô: "Thất đệ!"

Tống Kinh Lan chỉ cười dài, gật đầu: "Ừm, Lục ca."

Lâm Chiêu Viễn vui cực kỳ, còn quay đầu nói với Lâm Phi Lộc: "Đúng đúng không!"

Lâm Phi Lộc: "Đúng đúng đúng, ca ca nói gì cũng đúng hết."

Lâm Chiêu Viễn rung đùi đắc ý, y vốn định dắt tay muội muội, nhưng lại nhớ ra mình vừa chơi bắn bi, trên tay toàn là bụi bẩn. Thế là y chùi chùi tay lên quần, đổi thành nắm cổ tay áo của Lâm Phi Lộc: "Muội muội, ta dắt muội đi xem động vật nhỏ nè!"

Lâm Phi Lộc cười hỏi: "Có những động vật nào thế?"

Lâm Chiêu Viễn vừa đi vừa bấm ngón tay tính: "Có nhiều lắm! Chó con, mèo con, thỏ thỏ, hồ ly, khỉ, còn có nhiều nhiều con khác! Đều là mới chuyển đến!"

Lâm Phi Lộc nhiệt tình phụ họa: "Ồ, là nhím nhỏ ư?"

Thực ra Lâm Chiêu Viễn cũng không biết con thú mà các sư huynh trên Tần Sơn mới mang tới gọi là gì, nhưng muội muội nói cái gì thì nó là cái đấy.

Thế là y nghiêm túc gật gật đầu: "Đúng rồi, là nhím nhỏ đấy!"

Tề vương phủ xây ở đằng sau thôn trang, lưng dựa Tần Sơn. Một con suối róc rách chảy từ khe núi, đổ vào hồ nước bên cạnh, trên mặt hồ là mấy con chim nước, thiên nga... Bên hồ là một khu đất trống rất lớn được hàng rào bao bọc, ở trong nào là nhà gỗ, nào là núi giả, nghiễm nhiên là một khu cư xá của động vật.

Từ xa Lâm Phi Lộc đã trông thấy một con khỉ đang đu tới đu lui trên cành cây, đuổi theo một con sóc lông xù đang trên bò dưới né.

Cô giơ hai tay lên miệng, làm thành hình cái loa: "Không Không!"

Khỉ con nghe tiếng nhìn lại, nhận ra người gọi là Lâm Phi Lộc, bèn không đuổi theo con sóc kia nữa. Nó nhảy phóc trên cành cây, chuồn ra khỏi hàng rào, chớp mắt đã leo lên vai Lâm Phi Lộc.

Nó lớn hơn, cũng nặng hơn rất nhiều, Lâm Phi Lộc đành phải lấy tay đỡ mông nó.

Cô quay đầu, đắc ý giới thiệu cho Tống Kinh Lan: "Đây là khỉ con mà ta nuôi." Cô hắng hắng giọng: "Không Không, mau chào Tiểu Tống một cái."

Khỉ con đã rất lâu không nghe được mệnh lệnh này, ngẩn ngơ một lúc mới chần chờ giơ móng vuốt lên gãi gãi đầu.

Lâm Phi Lộc vô cùng đau đớn: "Không Không, mày ngốc mất tiêu rồi!"

Không Không ôm đầu, xì xồ kêu một tiếng, như đang phản bác cô.

Tống Kinh Lan nhìn cảnh một người một khỉ này, bật cười lắc lắc đầu.

Cửa Tề vương phủ không có thị vệ canh gác, người hầu bên trong cũng không nhiều, phần lớn thời gian mọi việc đều do Lâm Đình tự làm lấy. Chỉ có gã sai vặt đã theo hắn từ nhỏ và lão quản gia ở vương phủ trong kinh thành hồi trước là cũng theo cùng. Nghe được tiếng cười đùa bên ngoài, gã sai vặt đang ngồi xổm trong vườn chăm hoa cỏ bèn chạy ra xem, thấy người thì vui vẻ hô: "Ngũ công chúa đến ạ!"

Gã vội vàng thi lễ, Lâm Phi Lộc còn chưa kịp đáp lời, gã đã phấn khởi chạy vào báo tin: "Vương gia! Nghiên Tâm cô nương cướp Ngũ công chúa về rồi!"

Lâm Phi Lộc: "?"

Cái chữ 'cướp' này dùng cũng khéo quá...

Rất nhanh, Lâm Đình đi ra.

Xưa nay chàng ấy luôn ôn hòa thong dong, mọi cử động đều tạo cho người ta cảm giác ôn hòa như được tắm mình trong gió xuân, giờ phút này lại gấp gáp đến mức cả dáng đi cũng khó nén vẻ vội vàng. Khi chàng ấy nhìn thấy thiếu nữ đang cười khach khách ngoài cửa, lời chưa kịp thốt thì hốc mắt đã đỏ ửng.

Nhưng chàng ấy vẫn rất lịch thiệp, thấy bên cạnh Lâm Phi Lộc là Tống Kinh Lan thì nhanh chóng kìm vẻ thất thố lại, chắp tay thi lễ với Tống Kinh Lan.

Tống Kinh Lan cười nói: "Tề vương, đã lâu không gặp."

Lâm Phi Lộc thì đã nhảy nhót đi qua: "Đại hoàng huynh, có bị muội dọa sợ không!"

Lâm Đình cười lắc đầu: "Dọa dẫm gì chứ, đây là việc rất rất vui." Chàng ấy đỡ hành lý trong tay Nghiên Tâm, vừa bước vào trong vừa hỏi: "Đi đường chắc mệt lắm rồi, mau vào phủ tắm rửa nghỉ ngơi một phen, lần này về muội định ở bao lâu?"

Lâm Phi Lộc đáp: "Ít nhất cũng phải qua năm mới!"

Lâm Đình khó nén vui sướng: "Được được, chúng ta cùng nhau đón năm mới."

So với Tề vương phủ trong kinh, vương phủ ở chân Tần Sơn này có vẻ vô cùng giản dị, giống với vườn tược nhà nông lúc quy ẩn hơn, tràn đầy hơi thở cuộc sống. Lâm Đình đưa hai người đến biệt viện, trong vườn nọ còn trồng hai cây hạnh đào, tuy vào đông chỉ còn cành khô, nhưng chỉ nhìn cành cây chi chít cũng có thể tưởng tượng vào mùa thu hoạch sẽ nở nhiều hạnh đào đến đâu.

Trong phủ không có người hầu hạ, Lâm Đình thì quen rồi nhưng lại có chút áy náy với Tống Kinh Lan: "Nhà cửa đơn sơ, không so được với hoàng cung, mong ngài bao dung."

Tống Kinh Lan ôn hòa đáp: "Ta và Tiểu Lộc có an trí một căn nhà trong Lâm Thành, cũng khá tương đồng với tòa biệt viện nông thôn này của huynh."

Lúc này Lâm Đình mới yên tâm.

Gã sai vặt đun nước ấm dâng lên cho họ, hiện giờ gã mới biết, hóa ra nam tử đi theo bên người Ngũ công chúa chính là hoàng đế nước Tống. Gã nghĩ đến những đồn đãi mà mình nghe được, lại nghĩ đến lời nói ban nãy của mình, lúc bưng nước tới thì sợ đến mức hai chân run run, dâng nước xong thì vội tháo chạy.

Vì muốn tới Tần Sơn nhanh, họ ra roi thúc ngựa cả quãng đường, giờ quả thực cũng có chút mệt mỏi.

Để họ có thể nghỉ ngơi thật tốt, Lâm Đình kéo Lâm Chiêu Viễn đi cùng mình. Bạn nhỏ ngốc rất dễ dỗ, chỉ cần nói muốn dắt y đi mua quà mừng năm mới cho muội muội là đồng ý ngay tắp lự.

Lâm Phi Lộc ngâm nước ấm một lúc liền leo lên giường nằm bẹp, khi Tống Kinh Lan tắm rửa xong, trên giường đã truyền ra tiếng hít thở khi say ngủ.

Chàng không đánh thức cô dậy, chỉ nhẹ tay nhẹ chân nằm lên giường, ôm thân mình mềm mại của cô vào trong lòng, nhắm hai mắt.

Ngoài trời còn chưa tối hẳn, ánh hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ, tràn vào phòng. Ánh sáng mềm mại màu vàng tựa hồ muốn bao phủ cả chiếc giường, thời gian cũng như chậm lại. Cô nằm trong lòng ngực chàng, mày hơi nhíu, hình như vì ánh sáng có phần chói mắt nên ngủ không yên.

Lúc ngủ cô không bao giờ thích có ánh sáng.

Tống Kinh Lan hơi hơi nâng tay, che ở giữa mày cô, chặn lại ánh sáng buổi hoàng hôn, cô mới ngủ được an ổn.

Một giấc ngủ này cũng không được lâu lắm, chỉ khoảng nửa canh giờ, Lâm Phi Lộc đã tỉnh dậy.

Ngoài vườn, trời chiều vẫn còn lập lòe ánh nắng màu vỏ quất, chiếu vào hai cây hạnh đào, xa xa nghe loáng thoáng tiếng chó sủa, tiếng người lớn gọi trẻ con về nhà ăn cơm.

Lâm Phi Lộc cài lại thắt lưng, bò bò vào lồng ngực chàng, giọng hơi có vẻ khàn khàn ngái ngủ: "Ta khá thích nơi này."

Tay Tống Kinh Lan vỗ nhẹ lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve: "Vậy sau này mỗi năm chúng ta đều đến."

Lâm Phi Lộc hơi ngẩng đầu, dùng trán cọ cọ cằm chàng, cười hì hì: "Bệ hạ nước Tống mà lại khoái chạy sang Đại Lâm, chàng không sợ bị ám sát ư?"

Từ đỉnh đầu truyền đến tiếng cười nhẹ của hắn: "Hoàng hậu lợi hại thế cơ mà, sẽ bảo vệ được Cô thôi."

Lâm Phi Lộc lại hỏi: "Thế lỡ ta đánh không lại thích khách thì sao?"

Tống Kinh Lan nghĩ nghĩ, trầm ngâm đáp: "Thế thì Cô đành phải tự bảo vệ mình vậy."

Bé yêu trong lồng ngực vừa xoay mình vừa làu bàu: "Nói đi nói lại, bệ hạ chỉ muốn đi cùng ta chứ gì."

Chàng nhéo nhéo vành tai cô: "Ừm, hoàng hậu đi đâu thì Cô theo đó."

Lâm Phi Lộc cảm thán: "Thật là một tên hôn quân."

Tống Kinh Lan nở nụ cười một cái, nhéo nhéo sau cổ cô: "Đứng lên nào, Tiểu Lục tới rồi."

Lâm Phi Lộc tập trung nghe, nhưng chẳng nghe được gì. Có điều chàng đã nói vậy thì chắc chắn đúng rồi, thế là cô nhanh như chớp bò ra khỏi ngực chàng, nhảy xuống giường mặc quần áo. Quả nhiên, vừa mặc xong đã nghe tiếng bước chân lon ton dần đến gần, ngay sau đó cửa phòng bị gõ bình bịch, tiếng hổn hển của Lâm Chiêu Viễn truyền lại: "Muội muội! Muội muội!"

Lâm Phi Lộc chạy tới mở cửa, Lâm Chiêu Viễn vui vẻ đẩy cái hộp trong lòng ngực qua: "Quà cho muội muội đấy!"

Cách đó không xa là thanh âm tràn đầy sự bất đắc dĩ của Lâm Đình: "Tiểu Lục, ta đã bảo phải chờ đến ngày mừng năm mới rồi mới được tặng muội muội cơ mà."

Lâm Chiêu Viễn quay đầu, thở phì phì: "Chờ không nổi! Đệ muốn tặng muội muội luôn cơ!"

Tống Kinh Lan từ trong phòng đi ra, cười hỏi: "Lục ca, của ta thì sao?"

Lâm Chiêu Viễn quay lại, khẩn trương mà tội nghiệp nhìn hắn, ngón tay nắm cổ áo, chột dạ nói: "Ta... ta không mua cho Thất đệ... ta không đủ tiền..."

Tống Kinh Lan làm bộ khổ sở, buông tiếng thở dài.

Lâm Chiêu Viễn bèn nói: "Để ta đi mua cho Thất đệ luôn."

Dứt lời, y quay đầu bỏ chạy.

Lâm Phi Lộc cười đến tắc thở, xoay người đánh nhẹ hắn.

Đến bữa tối, Lâm Chiêu Viễn mới trở về, trong tay y cầm một gói to, chạy đến trước mặt Tống Kinh Lan như đang dâng vật quý: "Thất đệ, quà của đệ này!"

Tống Kinh Lan nhướn mày, cười đón: "Đây là thứ gì?"

Lâm Chiêu Viễn kiêu ngạo chống nạnh: "Là thứ ta thích nhất đó!"

Tống Kinh Lan mở gói ra nhìn, bên trong là các viên bi đủ mọi sắc màu, Lâm Chiêu Viễn kiễng chân lùi lại gần hắn, ra vẻ bí mật nói: "Hiện giờ đệ là người có nhiều bi nhất ở chỗ này đó! Ta cũng mới chỉ có ba mươi, ba mươi hai viên."

Y trỏ trỏ gói to, thì thầm tỏ vẻ ao ước: "Trong này có năm mươi viên lận!"

Tống Kinh Lan thu gói quà nặng trịch, cất vào cổ tay áo, vừa quay đầu đã thấy Lâm Chiêu Viễn đang chờ mong nhìn mình, không khỏi cười hỏi: "Sao thế?"

Y chớp chớp mắt, vẻ mặt cực kỳ giống Lâm Phi Lộc: "Đệ không chơi ư?"

Tống Kinh Lan có hơi đăm chiêu, lôi gói to ra lại: "Thế thì chơi một ván vậy."

Lâm Chiêu Viễn phấn chấn gật đầu: "Ừm!"

Thế là, khi Lâm Đình và Lâm Phi Lộc đến gần, chỉ thấy hoàng đế Đại Tống đang ngồi xổm trên đất, chơi bắn bi với bé ngốc.

Bé ngốc còn ghét bỏ hắn: "Thất đệ, bi của đệ sắp bị ta thắng hết rồi!"

Tống Kinh Lan thở dài: "Lục ca nhường nhường ta đi."

Lâm Chiêu Viễn hơi nhăn nhó: "Được rồi, ta nhường đệ đệ vậy." Vẻ mặt hắn luyến tiếc nhìn đống bi trong tay, lại lầu bầu tự cổ vũ bản thân: "Muội muội nói rồi, khiêm nhượng là đức tốt!"

Lâm Phi Lộc cười đi tới: "Ngày mai lại chơi tiếp, ăn cơm thôi nào."

Lâm Chiêu Viễn nhìn Thất đệ, lại ngó muội muội, cuối cùng nghiêm túc hỏi: "Thất đệ, ngày mai ta lại nhường đệ nha?"

Tống Kinh Lan cười đứng lên: "Được."

Hai người chơi một hồi, trên tay toàn là bụi, Lâm Phi Lộc mỗi tay dắt một người, dẫn bọn họ cùng đi rửa tay.

Trước kia cô từng dạy Lâm Chiêu Viễn rửa tay, giúp y hình thành được thói quen từ nhỏ đến lớn, mỗi lần đều nghe theo hướng dẫn của muội muội để rửa. Y vừa rửa tay vừa hát, khi rửa xong rồi, quay ra đúng lúc bắt gặp Thất đệ đang cười, hôn hôn muội muội.

Lâm Chiêu Viễn bỗng thét lên, nhào đến chắn ở giữa hai người, giang hai tay hô lớn: "Không được hôn muội muội! Con trai thì không được hôn muội muội!"

Lâm Phi Lộc đứng ở sau lưng y, cười đến đau cả bụng.

Y thì đang bận phẫn nộ chất vấn Thất đệ ở phía đối diện: "Sao đệ lại hôn muội muội!"

Tống Kinh Lan chỉ bình thản nói: "Bởi vì ta là phu quân của muội muội nhà huynh."

Lâm Chiêu Viễn sửng sốt trong chốc lát, mới quay đầu chần chờ hỏi Lâm Phi Lộc: "Phu quân của muội muội là thứ gì?"

Lâm Phi Lộc xoa xoa đầu y, dịu dàng đáp: "Chính là người sẽ làm bạn muội muội cả đời cho đến lúc đầu bạc răng long."

Đọc truyện chữ Full