DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 910

Chương 910

Chị gái nhìn thoáng qua Túc Bảo đang tò mò nhìn ngó khắp nơi trong cửa hàng, nghĩ rằng cô bé này nhỏ như vậy, chắc không sao đâu, thế là chỉ thuận miệng dặn dò: “Em gái à, có thể xem nhưng không được lấy búp bê xuống đâu đó!”

Tô Tử Chiến khoanh tay, trong mắt thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn: “Yên tâm, nếu bất cẩn làm hư, em sẽ bồi thường gấp hai cho chị!”

Em gái của cậu chỉ định ngắm nghía một chút thôi mà.

Nhìn chút xíu thì có sao, mà dù có chạm vào thì cũng đâu có gì to tát?

Lỡ bé không cẩn thận đánh rơi, cùng lắm thì cậu sẽ bồi thường cho, tiền mừng tuổi của cậu…

Vừa nghĩ đến đây, Tô Tử Chiến giật mình tỉnh lại.

Không đúng, Túc Bảo phá hư đồ thì tại sao lại bắt cậu lấy tiền mừng tuổi của mình ra đền chứ?

Phải tìm Tổng giám đốc Tô đòi tiền mới phải!

Sau khi nhận ra suy nghĩ lạ lùng không cách nào giải thích được của mình, Tô Tử Chiến xụ mặt xuống, trông càng thêm lạnh lùng.

Chị gái nhìn cách ăn mặc của ba đứa trẻ, đoán hẳn là con cái nhà nào có tiền lắm… nghĩa là dù đập hư cũng chắc chắn có tiền đền.

Thế là chị gái chỉ đành gật đầu, sau đó bị Tô Tử Du nắm mũi dẫn đi, chậm rãi giải thích một số chi tiết cần chú ý khi đặt làm búp bê.

Lúc này, Túc Bảo xem như có dư dả thời gian và tự do. Bé qua lại khắp cửa hàng như con thoi, càng đi, hàng lông mày càng cau chặt

Nhìn từ bên ngoài thì xưởng búp bê này trông khá bình thường với cửa ra vào làm bằng kính.

Nhưng không gian bên trong lại cực kỳ rộng rãi, hẳn là thuê cả nửa tầng chứ không ít. Càng vào sâu bên trong, bé càng nhìn thấy nhiều gian phòng khác biệt.

Bên trong hầu hết các gian phòng này đều đặt vài tủ trưng bày dùng để triễn lãm búp bê, và đương nhiên, trong có để rất nhiều loại búp bê khác nhau.

So với nhà Cố Thất Thất thì xưởng búp bê này âm u hơn nhiều, nếu phần lớn các búp bê trưng ở mấy căn phòng bên ngoài trông khá là bình thường thì ở các căn phòng bên trong lại là một khung cảnh khác hoàn toàn.

Từ gian phòng thứ bảy, hoặc thứ tám, mặt mày búp bê đặt trong tủ trưng bày đều trắng bệch như tờ giấy, chỗ gò má tô hai hình tròn đỏ rực, môi cũng được tô chút son.

Một điểm lạ nữa là kiểu tóc của búp bê trông không giống phong cách Trung Quốc hiện đại hay cổ đại, mà càng nghiêng về phong cách của nước láng giềng hơn.

Ngoài những geisha với gương mặt trắng bệch ra thì còn có samurai cầm kiếm, đạo sĩ mặc đạo bào trông khá giống của Trung Quốc nhưng lại không giống hoàn toàn…

Trang phục trên người mấy búp bê đạo sĩ kỳ lạ này không giống hệt nhau, nhưng mỗi chiếc đều có thêu một đóa cúc trắng.

“Trông chẳng giống đồ vật trên trần gian gì cả…” Túc Bảo nhỏ giọng lẩm bẩm.

Xuyên qua các căn phòng này, vào càng sâu bên trong, hình như chính là phòng làm việc của người chế tạo búp bê.

Chỗ này có lắp một tấm cửa kính, ngoài cửa chồng chất vô số bao tải, bên trong có mấy bóng nhân viên bận rộn làm việc.

Ở ngoài, Tô Tử Chiến trơ mắt nhìn Túc Bảo ngày càng chạy sâu vào trong, cuối cùng biến mất không thấy tăm hỏi.

Cậu cau mày, đứng dậy: “Anh đi trông chừng bé.”

Tô Tử Du vội vàng gật đầu: “Ừm!”

Đọc truyện chữ Full