DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiếc Bật Lửa Và Váy Công Chúa
Quyển 2 – Chương 23

Võ Tướng Vô Địch ra mắt thuận lợi. Vì được Triệu Quả Duy làm cố vấn nên ngay trong hôm ra mắt lượng tải về và đăng ký chơi cao hơn dự tính rất nhiều. Tuy không lọt vào những vị trí đầu của bảng xếp hạng trò chơi như công ty Cát Lực, nhưng đối với một công ty vừa khởi nghiệp mà nói đã là giỏi lắm rồi.

Hơn nữa có một số việc đáng vui là Võ Tương Vô Địch được đánh giá cao, nhất là trong chuyên mục về chủ đề lịch sử trên diễn đàn Baidu Tieba. Điểm bị phê bình duy nhất là nội dung trò chơi quá ít, rất nhiều người chơi đã hoàn thành hết tất cả các nhiệm vụ trong vòng một ngày.

Chu Vận nhìn thoáng qua phản hồi từ phía người dùng, nỗi thấp thỏm trong lòng tạm thời lắng xuống, cô và Triệu Đằng lại tiếp tục viết tiếp nội dung trò chơi. Còn Trương Phóng trên danh nghĩa là “giám đốc điều hành” rốt cuộc đã có việc làm, ngày ngày hí hửng ôm máy tính làm tăng lượt thích ảo.

Lúc nhận được số tiền đầu tiên nạp vào trò chơi, Trương Phóng đã mừng rơi nước mắt.

“Cảm động quá đi mất, mẹ ơi cảm động quá đi!” Trương Phóng ôm Triệu Đằng khóc nức nở, “Đây là khoản thu đầu tiên từ lúc công ty thành lập cho đến nay đấy.”

Triệu Đằng đẩy phắt Trương Phóng ra.

“Giữ mặt mũi đi cha nội, số tiền ấy chẳng đủ mua tô mỳ cay mười đồng cho no bụng nữa kìa.”

“Tôi mặc kệ, đây là khoản thu đầu tiên, là khoản thu đầu tiên đấy!” Trương Phóng ôm Triệu Đằng gào thét, đến nỗi cuối cùng Triệu Đằng cũng bị anh ta chọc cười.

Đúng vậy, thời buổi hiện nay mười đồng chẳng làm được cái gì, nhưng số tiền này chính là một minh chứng để chứng minh cho công ty đã bắt đầu phát triển.

Đổng Tư Dương chễm chệ ngồi trên chiếc ghế da, vừa cười nhìn cảnh tượng công ty huyên náo, vừa nói với Chu Vận: “Được rồi, cô có thể thành công rút lui, nhường chức tổ trưởng dự án lại cho đàn ông làm đi.”

Chu Vận thầm mắng một chữ “cút”, Đổng Tư Dương lập tức chỉ cô: “Cô dám mắng ông chủ, có còn muốn đi làm nữa không hả?”

Chu Vận không thèm để ý đến ông, Đổng Tư Dương quay đầu lại nói với Lý Tuân: “Vừa nãy cô ta mắng tôi ở trong lòng, cậu có nghe thấy không?”

Lý Tuân đang xem sách, không buồn ngẩng đầu lên, nói: “Cô ấy còn dùng ánh mắt mắng ông được nữa đấy, lần sau ông chịu khó quan sát nhiều một chút.”

Đổng Tư Dương cười lạnh: “Có bản lĩnh thì mắng thẳng vào mặt tôi này.”

Chu Vận vứt xấp giấy tờ đi, cứu Triệu Đằng thoát khỏi độc thủ của Trương Phóng: “Đi, ăn trưa nào, tôi mời.”

Chu Vận lôi Triệu Đằng ra cửa, Đổng Tư Dương lẩm bẩm: “Còn giận dỗi á, đúng là ngang ngạnh.”

Cũng vào giờ cơm trưa, khác với không khí sôi nổi ở công ty Phi Dương, ở trung tâm thương mại cách khu văn phòng khởi nghiệp mười dặm, tòa nhà văn phòng của Cát Lực vô cùng yên tĩnh.

Sáng nay cấp lãnh đạo họp, lại tăng thêm lượng công việc. Vì chiều phải họp tiếp nên mọi người đều ăn ý lùi giờ nghỉ trưa lại nửa tiếng.

Trong văn phòng giám đốc, Vương Khoa chịu trách nhiệm quản lý các dự án báo cáo tình hình với Phương Chí Tịnh.

Lúc trước, sau khi hội nghị Internet kết thúc, Phương Chí Tịnh đã sắp xếp nhiệm vụ cho anh ta, bảo anh ta dành thời gian theo dõi một công ty. Vương Khoa cho rằng đó là đối thủ cạnh tranh, nhưng sau khi điều tra thì phát hiện nó chỉ là một công ty nhỏ không có danh tiếng gì, từ lúc thành lập cho đến nay chưa hề ra mắt sản phẩm nào nên cũng không để ý lắm. Gần đây cấp dưới đề cử với anh một trò chơi thuộc thể loại sách lược lịch sử nghe nói khá hay, tuy nội dung còn hạn chế nhưng thiết kế rất chi tiết. Vương Khoa tải về xem thử mới phát hiện ra đó là sản phẩm của công ty nhỏ mà trước kia Phương Chí Tịnh nói đến.

Vương Khoa ngẩng đầu, Phương Chí Tịnh vẫn còn đang vô cùng tập trung chơi thử trò chơi này.

Hơn nửa tiếng sau, bụng Vương Khoa đói đến kêu ùng ục, Phương Chí Tịnh mới từ từ cất lời: “Cậu cảm thấy trò chơi này thế nào?”

Vương Khoa đáp: “Đối với một công ty nhỏ mới thành lập, có thể gọi là tương đối khá.”

Phương Chí Tịnh: “Còn đối với những công ty khác thì sao?”

Vương Khoa suy nghĩ chốc lát mới nói: “Nội dung không tệ, chỉ là hơi khác với thị hiếu đại chúng hiện nay. Chỉ gây được tiếng tăm chứ không kiếm ra tiền.”

Phương Chí Tịnh không khỏi bật cười, vô cùng thích câu nói này.

Vương Khoa tiếp tục nhận xét: “Ưu điểm là nội dung thật sự được thiết kế rất tỉ mỉ, nhất là tình tiết khá khéo léo, khiến người chơi có cảm giác như mình chính là nhân vật trong trò chơi. Điều đó chứng tỏ họ có sự nghiên cứu về mặt tình tiết và nội dung, nghe nói họ còn mời Triệu Quả Duy làm cố vấn. Có điều đây cũng là con dao hai lưỡi, vô tình tạo ra một khó khăn đối với họ, những người chơi chỉ thích ăn sẵn và lười động não chắc chắn không nạp tiền vào trò này. Còn những người chơi chịu động não thì chi tiền rất chắc chắn, cho nên trò chơi này của họ chỉ tốn công sức mà không thu lại được gì.”

Phương Chí Tịnh cười khì: “Những đánh giá của cậu rất chính xác.”

Lúc này, Cao Kiến Hồng đi vào, Vương Khoa vội vàng chào: “Cao tổng.”

Cao Kiến Hồng gật đầu, Phương Chí Tịnh đưa điện thoại di động cho Cao Kiến Hồng rồi nói với Vương Khoa: “Vậy cậu biết phải cải biên thế nào rồi chứ?”

Vương Khoa sửng sốt: “Phương tổng định…”

Phương Chí Tịnh: “Dự án này do cậu chịu trách nhiệm, tên gì thì tự bọn cậu quyết định, phải cùng thể loại và bối cảnh, nhưng độ khó trong trò chơi phải giảm đi một chút, tăng nhiều hoạt động lên.”

Vương Khoa nhận được nhiệm vụ bất ngờ, trong chốc lát không phản ứng kịp. Phương Chí Tịnh thấy anh ta ngơ ngác liền an ủi: “Đừng lo, không cần cậu tốn nhiều công sức vào đâu, cứ khai thác dựa theo những gì nó đang có sẵn là được. Tôi không yêu cầu dự án này thu được thành quả to tát gì, chỉ muốn cậu giành được người chơi của trò Võ Tướng Vô Địch thôi.”

Vương Khoa: “Điều này không thành vấn đề, họ hoàn toàn không thể nào so sánh được với nền tảng ưu thế của chúng ta được.”

Vương Khoa vừa nói vừa không ngừng kêu khổ trong lòng. Hiện nay trong tay anh ta đã có hai dự án, bây giờ lại thêm một cái nữa, e rằng phải tăng ca suốt nửa năm tới đây.

“À đúng rồi.” Phương Chí Tịnh lại nghĩ đến gì đó, dặn dò Vương Khoa, “Thuê người làm hạ điểm đánh giá trên mạng của họ xuống cho tôi, tôi muốn điểm trung bình của họ phải dưới sáu trong vòng một tuần lễ.”

Vương Khoa đáp: “Chuyện này rất đơn giản, trò chơi của họ vốn chỉ có một lượng người chơi nhỏ, mà phần lớn đều là do Triệu Quả Duy đề cử.”

“Triệu Quả Duy… đúng rồi, đúng rồi, cậu nhắc tôi mới nhớ.” Phương Chí Tịnh bổ sung với Vương Khoa, “Cho người vào trang bà ta quấy rối đi, thuê mấy trang báo mạng đưa tin nói là…” Hắn gãi mũi tập trung suy nghĩ, “Nói là ‘Giáo sư già đánh mất phẩm chất, khuất phục dưới sự cám dỗ của đồng tiền, đại diện cho trò chơi’, tựa đề là vậy, còn nội dung thì các cậu cứ tự chém. Đăng lên trang web game, trang cá nhân của bà ta và diễn đàn ở trường đại học cho tôi.”

Vương Khoa gật đầu, ghi nhớ từng câu một.

Cao Kiến Hồng đang cầm lấy điện thoại chơi thử, hờ hững nói: “Triệu Quả Duy sắp sáu mươi tuổi rồi đấy.”

“Vậy thì sao?” Phương Chí Tịnh cười gằn, “Già rồi không lo nghiên cứu học thuật mà sồn sồn chõ mũi vào chuyện của đám trẻ, tự rước tiếng thối còn trách được ai? Có điều cũng thật sự khiến mọi người bất ngờ, không ngờ bản chất của dân trí thức lại yếu đuối như vậy, vì vài đồng tiền mà khom lưng. Sớm biết như vậy chúng ta cũng nhờ bà ta .”

Cao Kiến Hồng: “Cái công ty bèo bọt kia lấy đâu ra tiền, chắc là do tình cảm thầy trò thôi. Chồng của Triệu Quả Duy là giáo sư ngành công nghệ trường tôi.”

Phương Chí Tịnh: “Cậu có mối quan hệ tốt thế sao không nhờ vả từ sớm hả?”

Cao Kiến Hồng điềm nhiên trả lời hắn: “Trước khi trò Võ Tướng Vô Địch này xuất hiện, cậu cũng đâu định làm trò chơi thời chiến quốc.”

Phương Chí Tịnh hừ lạnh, nói với Vương Khoa: “Cứ thuê người chửi rủa cho tôi, mắng cho bẽ mặt càng tốt. Cái loại người cỗ lổ này chú trọng nhất là danh tiếng, mắng bà ta không chết thì cũng khiến bà ta trầy da tróc vảy.” Hắn nói xong nhìn về phía Cao Kiến Hồng, châm chọc hỏi, “Cao tổng có ý kiến gì không?”

Cao Kiến Hồng đặt điện thoại xuống: “Tùy cậu.”

Phương Chí Tịnh quay đầu lại hỏi Vương Khoa: “Cần bao nhiêu thời gian mới thực hiện xong dự án?”

Vương Khoa: “Nếu chỉ thay đổi bề ngoài thì sửa lại đồ họa là xong. Công ty chúng ta đã làm trò chơi về Tam quốc, khoác bối cảnh chiến quốc thay cho trò chơi đó là được, hai tháng ạ.”

“Cho cậu nửa tháng là phải làm xong cho tôi.” Phương Chí Tịnh nói.

Vương Khoa thầm than khổ trong lòng…

Phương Chí Tịnh: “Trong vòng nửa tháng phải tìm được bên lót đường cho tốt trước, phải làm cho rình rang vào.”

Vương Khoa nhận dự án mới, mau chóng quay về tập hợp các thành viên trong nhóm tổ chức họp.

Phương Chí Tịnh ngồi dựa vào ghế, tinh thần sảng khoái.

Công ty Cát Lực năng suất kinh người, chưa tới một tuần đã kéo điểm đánh giá của Võ Tướng Vô Địch ở các diễn đàn xuống cực thấp.

Trương Phóng thấy điểm bị tụt xuống bèn tự nguyện tăng ca một cách hiếm có, muốn kéo số điểm trở lại. Đáng tiếc khả năng của một người quá yếu, hai tay sao địch nổi bốn tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn số điểm trượt dài.

Anh giận đến mức nghẹt thở.

“Ai? Rốt cuộc là ai? Rảnh rỗi không có việc gì làm nên hãm hại chúng ta à? Công ty bé tẹo của chúng ta chọc phải ai chứ hả?”

Chu Vận nhìn số điểm bị tụt xuống một cách ác ý rõ ràng, trong lòng hiểu rõ đó là ‘kiệt tác’ của ai rồi. Để phòng ngừa nhiễu loạn lòng quân, cô không nhắc đến chuyện công ty Cát Lực với nhóm Trương Phóng, chỉ trấn an Trương Phóng đang hoang mang.

“Làm tốt việc của mình là được, đừng quan tâm đến chuyện này nữa.”

Trương Phóng vỗ ngực liên tục: “Tôi không nhịn được mà!”

Chu Vận nhìn về phía Lý Tuân, lần này anh không đọc sách mà đang viết gì đó trên giấy, tập trung tinh thần cao độ, hoàn toàn không màng đến chuyện Võ Tướng Vô Địch. Chu Vận bị tinh thần của anh ảnh hưởng, buộc mình phải bình tĩnh lại.

Nhưng sự ép buộc này lại nhanh chóng mất đi hiệu lực.

Sau đó không lâu, công ty Cát Lực đã phát tán bài viết bôi nhọ giáo sư Triệu Quả Duy khắp các diễn đàn và mạng xã hội. Nhóm quần chúng chỉ biết lơ mơ về sự việc, rối rít nhận xét thòi đời bạc bẽo, giáo sư cũng vì tiền bán mạng. Còn có người nói nhà giáo vốn chẳng phải loại tốt đẹp gì, đều đạo đức giả cả thôi. Mà rất nhiều người hâm mộ của Triệu Quả Duy cũng bày tỏ sự thất vọng với chuyện bà làm cố vấn cho trò chơi lịch sử, người lịch sự thì phê bình vài câu, người cảm tính thì chửi mắng không thương tiếc.

Lần này Chu Vận không tài nào thờ ơ được nữa, nhưng Lý Tuân vẫn như trước chỉ chú tâm xem sách và làm việc của mình, hoàn toàn phớt lờ chuyện này.

Chu Vận tìm anh nói chuyện, hỏi anh nên làm gì bây giờ. Lý Tuân hỏi ngược lại: “Lúc trước em đã an ủi Trương Phóng thế nào?”

Làm tốt việc của mình là được, không cần quan tâm đến chuyện này nữa.

Đương nhiên Chu Vận nhớ mình đã nói gì, nhưng lần này liên quan đến Triệu Quả Duy. Cô nhớ đến vị giáo sư hiền hậu thân thiện kia, lại nhớ đến những bài viết trên mạng, cau mày nói: “Mức độ này được coi là phỉ báng rồi đấy.”

Lý Tuân: “Mấy bài viết dở hơi này đâu đâu cũng có.”

Chu Vận im lặng.

Lý Tuân ngước mắt, thấy khóe miệng bên trái của Chu Vận nổi vài nốt mụn do nóng, anh đặt bút xuống, nói mát với cô: “Ngày ngày em lo lắng chuyện nọ chuyện kia sao không lo lắng cho tôi đây này?”

Chu Vận nhìn về phía anh, thản nhiên nói: “Anh mình đồng da sắt, còn cần người khác lo lắng à?”

Lý Tuân bình thản nói: “Em mua ít đồ đến thăm Triệu Quả Duy đi.”

Chu Vận: “Anh không đi à?”

Lý Tuân: “Tôi đi cũng được, nhưng dáng vẻ của tôi bẩm sinh trông không có thành ý.”

Anh cũng biết hả?

Lý Tuân lấy một tấm thẻ trong túi ra, Chu Vận nhíu mày: “Anh lấy tiền ở đâu?” Lý Tuân tuyệt đối không bao giờ đòi tiền Phó Nhất Trác, tiền lương của anh đã dùng để mua hết thiết bị rồi.

Lý Tuân: “Vẫn phải có chút tiền chứ.”

Chu Vận: “Không cần, em đi xin Đổng Tư Dương.”

Lý Tuân đặt thẻ lên bàn rồi lại vùi đầu đọc sách tiếp, thản nhiên nói: “Cầm đi, chọn cái đắt tiền mà mua, coi như là một phần tâm ý của tôi.”

Chu Vận chậm chạp cầm lấy tấm thẻ, hỏi: “Mật khẩu?”

Lý Tuân: “Sáu số Tám.”

Chu Vận: “… … …”

Đọc truyện chữ Full