DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trêu Nhầm
Chương 57

Trịnh Thư Ý nói xong cũng không thấy có gì không đúng, nhưng Thời Yến đang đè trên người cô lại bất động.

Một lúc sau, anh thở dài đầy nặng nề.

Ngay thời điểm này mà lại bị cô phá hỏng bầu không khí, đúng là…

Lang thang bên bờ vực chuẩn bị sụp đổ.

Trịnh Thư Ý mơ mơ màng màng vung tay một cái đã dễ dàng đẩy anh ra.

Thời Yến thuận thế ngồi xuống cạnh cô, nhìn cô mãi một lúc lâu mà vẫn không chịu đứng dậy, anh cũng không đưa tay ra giúp.

Cả người Trịnh Thư Ý mềm nhũn, đầu thì choáng váng, Thời Yến không giúp cô, cô cũng không giận, xoay người mang giày xong liền đỡ tường đi vào phòng tắm.

“Vậy em đi tắm đây.”

Thời Yến ngồi trên sofa, ánh mắt dõi theo bóng lưng của cô, tuy cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng khóe môi lại bất giác cong lên.

Trịnh Thư Ý mà uống rượu vào cũng dịu dàng ngoan ngoãn hẳn, lại rất biết nói lí lẽ. Khác hẳn với lúc bình thường, giống như một người bình thường.

Nhưng lại khiến người ta cảm thấy không quen.

Nghĩ đến đây, Thời Yến cảm thấy hình như mình có tiềm chất cuồng ngược.

Anh ngửa đầu ngả lên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, nhưng ngón tay không tự chủ được mà sờ môi mình, cố gắng nhắm nháp chút dư vị vẫn còn chưa biến mất ấy.

Trong phòng tắm nhanh chóng truyền đến tiếng nước, Thời Yến lại mở mắt ra, nhìn sang phía phòng tắm, anh đưa tay nớ lỏng cà vạt.

Trịnh Thư Ý tắm xong, sấy khô tóc, cảm giác lâng lâng nặng đầu đã vơi đi được một chút, nhưng cô lại buồn ngủ đến díp cả mắt.

Cô mặc đồ ngủ đi ra, Thời Yến vẫn còn đang ở trong nhà cô.

Anh ngồi yên trên ghế sofa, yên lặng giống như đã ngủ thiếp đi.

Trịnh Thư Ý dừng bước, sau đó khe khẽ bước đến bên anh, nhỏ giọng gọi, “Thời Yến?”

Không có động tĩnh.

Trịnh Thư Ý lấy tay khều mặt anh, “Thời Yến? Anh ngủ rồi hả?”

Người này vẫn không nhúc nhích, hô hấp đều đặn.

Trịnh Thư Ý đứng dậy, phe phẩy tóc, “Thế anh cứ tự nhiên, em đi ngủ trước.”

Nói xong, cô đứng dậy, ngón tay lại bị người ta nắm lấy.

Ngay sau đó, anh hơi dùng sức một chút, Trịnh Thư Ý liền bị kéo trở về.

Cô biết Thời Yến không ngủ, anh chỉ mệt, đến bây giờ vẫn chỉ mở mắt hi hí.

Trịnh Thư Ý ngồi xuống bên cạnh anh, cô thu chân lại, hai tay đặt trên đầu gối, dáng ngồi giống như đang bàn chuyện công việc.

“Thời Yến, hôm nay em uống rượu nên suy nghĩ rất nhiều, cho nên có lẽ em sẽ nói hơi nhiều, anh đừng chê em phiền nha.”

Thời Yến “ừ” một tiếng.

“Có lúc nào em nói ít đâu?”

“…”

Trịnh Thư Ý có hơi bực vì cái câu chọc ngoáy này của anh, “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó, xem ra anh lúc say rượu đáng yêu hơn nhiều.”

Thời Yến, “Ừ, em cũng thế.”

“Anh có ý gì hả?” Trịnh Thư Ý hoàn toàn không thấy Thời Yến đang khích lệ mình, “Bình thường em không đáng yêu ư?”

Thời Yến mở mắt ra, sắc mặt thả lỏng, nhưng anh không nhìn người bên cạnh mình.

“Cũng đáng yêu.”

Cái câu “cũng đáng yêu” này lọt vào tai Trịnh Thư Ý chẳng khác nào đang nói, “Thôi thì anh dối lòng khen em đáng yêu được chưa?”

Mang cái mặt lạnh lùng đi khen người cũng chỉ có mỗi Thời Yến thôi.

Trịnh Thư Ý lại càng nhớ đến Thời Yến khi say.

Mà Thời Yến không chờ được câu tiếp theo, anh ngồi thẳng dậy, xoa xoa cái cổ, hờ hững nói, “Em nói đi.”

Trịnh Thư Ý rất buồn ngủ, cô không muốn lãng phí thời gian nữa, thế là đi thẳng vào vấn đề, “Trước khi tắm em định nói với anh, nhưng lại bị anh gián đoạn.”

Thời Yến cong khuỷu tay, choàng qua bên ghế sofa phía sau đầu Trịnh Thư Ý, khóe môi cong cong, nở nụ cười cợt nhã.

“Anh gián đoạn? Em chắc chứ?”

Trịnh Thư Ý chột dạ, cô cụp mắt sửa sang lại tóc, mặt không đổi sắc, “Ai gián đoạn không quan trọng, dù sao thì em cũng muốn nói với anh là…”

Cô ngẩng đầu, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, đôi mắt mơ màng ánh lên ánh sáng dịu dàng.

Ngay lúc này, Thời Yến lại đổi tư thế, anh thấy trong phòng có hơi ngột ngạt, định bụng đứng dậy mở cửa sổ lại nghe cô nói.

“Em thật lòng thích anh.”

“Không liên quan đến kịch bản nào cả.”

“Tuy mục đích ban đầu của em quả thật không hề đơn thuần, chuyện này anh cũng biết mà, em cũng không biết phải làm sao…”

“Tóm lại là bây giờ em rất thích anh.”

Nói xong, Trịnh Thư Ý căng thẳng nhìn Thời Yến.

Chuyện này xem như cô nghiêm túc tỏ tình vậy, tuy nói năng có hơi lộn xộn.

Không biết Thời Yến sẽ đáp lại thế nào.

Anh từ từ quay đầu lại, ánh mắt sáng rực rơi lên mặt Trịnh Thư Ý, vẻ dịu dàng cũng trở nên nóng bỏng.

Trong thoáng chốc, Trịnh Thư Ý ngỡ rằng đây không phải là anh.

Nhưng khi anh vừa mở miệng thì vẫn là Thời Yến.

“Ồ? Em làm thế nào để chứng minh?”

Trịnh Thư Ý, “… Chuyện này mà phải chứng minh ư? Muốn em móc tim ra cho anh xem hả?”

Dường như Thời Yến đang nghiêm túc suy nghĩ.

Trịnh Thư Ý càng căng thẳng hơn, vì say rượu nên trông cô có hơi ngốc nghếch.

Một lát sau, Thời Yến nghiêng đầu sang.

“Nếu có một ngày anh bị phá sản, em sẽ kiếm tiền nuôi anh chứ?”

Nét mặt của anh quá nghiêm túc, không giống như đang đùa khiến Trịnh Thư Ý không biết người say là mình hay là Thời Yến.

“Chỉ cái này thôi á?”

“Em nghĩ nuôi anh dễ lắm hả?” Thời Yến cười, “Anh không dễ nuôi đâu, chi phí ăn mặc cũng không được tạm bợ.”

“…”

Trịnh Thư Ý, “Ý anh là anh muốn ăn bám em hả?”

“Ồ?” Thời Yến nhướng mày, “Dạ dày anh không tốt, ăn cơm mềm* thì có làm sao?”

*Ăn cơm mềm có nghĩa là ăn bám.

“…”

Một trận im lặng.

“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy, sao anh lại trẻ con thế hả?” Trịnh Thư Ý đứng dậy, ghét bỏ nói, “Em đi ngủ đây.”

Thời Yến hỏi, “Em ngủ sớm thế?”

“Vâng, sáng mai phải đi làm.” Trịnh Thư Ý bước về phòng.

“Nếu không thì làm sao mà nuôi anh đây.”

“…”

Thấy Thời Yến không nhúc nhích, Trịnh Thư Ý đi vào phòng, đóng cửa, chui vào chăn.

Một lúc sau, trong phòng khách cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân.

Thời Yến đứng bên giường, im lặng nhìn cô.

Vì đã tắt đèn nên Trịnh Thư Ý chỉ có thể mượn ánh trăng để ngắm nhìn bóng hình của Thời Yến.

Đôi mắt của anh trong đêm tối vẫn sáng như thế.

Nhìn nhau một lát, Trịnh Thư Ý kéo chăn lên, che khuất nửa gương mặt.

“Giường… giường em nhỏ, hai người ngủ không vừa.”

Thời Yến lạnh lùng nhìn cô.

“Anh bảo, chi phí ăn mặc của anh không được tạm bợ.”

Trịnh Thư Ý, “?”

Thời Yến, “Anh không ngủ trên giường có ga màu hồng thế này.”

Trịnh Thư Ý, “…”

Cô hừ một tiếng, quay người đưa lưng về phía anh.

Sau đó, Thời Yến cúi đầu nhìn bóng lưng Trịnh Thư Ý. Ánh trăng mờ ảo, lung lay đổ xuống người cô, phản chiếu vẻ bất an của cô.

Thật ra mỗi một câu, mỗi một lời của cô tối hôm nay đều là những tảng đá đè nặng trong lòng cô.

Áy náy cũng được, bất an cũng được, thấp thỏm cũng được, từng tầng từng lớp bao chặt lấy cô.

Thứ khiến cô tối nay trở nên dịu dàng và ngoan ngoãn không phải là cồn, mà là những cảm xúc này.

Nghĩ trước nghĩ sau, cẩn thận dè dặt, đây không phải là Trịnh Thư Ý trong lòng Thời Yến.

Đủ loại biểu cảm vào những lúc bình thường, mặc kệ là cô diễn kịch hay xuất phát từ tấm lòng, tất cả đều không giống với mấy cô gái khác.

Nhưng Thời Yến lại rất thích.

Anh rất thích.

Là kiểu thích của một người đàn ông đối với một người phụ nữ, dựa vào sự yêu thích thuần túy của hormone.

– – Muốn vuốt ve, muốn ôm hôm, muốn làm hết những chuyện nên làm giữa nam và nữ.

Thích đến mức cam tâm tình nguyện để cô dắt mũi, thậm chí sau khi những lời nói dối bị vạch trần mà anh vẫn không thể nào thoát khỏi gông xiềng của cô.

Nhưng Trịnh Thư Ý bây giờ đã bắt đầu thể hiện cảm xúc chân thật của mình với anh rồi.

Xét trên tình yêu nam nữ thì anh lại càng đau lòng hơn.

Có lẽ anh thật sự là người cuồng ngược.

Người bị lừa là anh, nhưng anh lại đau lòng thay cô.

Ngay cả cảm giác không an toàn do người khác mang tới cho cô, anh cũng muốn giúp cô xoa dịu, người giúp cô xoa dịu cũng chỉ có thể là anh.

Im lặng một hồi lâu, cuối cùng Thời Yến cũng mở miệng.

“Thư Ý.”

Anh biết Trịnh Thư Ý không ngủ, cũng không đợi cô đáp lại, anh nói tiếp, “Những chuyện đã qua, anh đã buông bỏ xuống hết rồi, vì thế em cũng phải buông bỏ, em hiểu không?”

Trịnh Thư Ý không nói gì.

Thời Yến cúi người nhích lại gần, cánh tay chống bên người Trịnh Thư Ý,

Cả người anh như chìm trong bóng đêm, xuyên qua cửa sổ sát đất, Trịnh Thư Ý nhìn thẳng vào mắt anh.

“Trịnh Thư Ý, em là bạn gái của anh, không có quan hệ gì đến người khác, là người bạn gái mà anh muốn, không vì nguyên nhân khác, không có kịch bản gì, hoàn toàn không khác gì so với những cặp đôi bình thường khác.”

Trên giường vang lên tiếng thầm thì.

“Vẫn có khác chứ…”

Trịnh Thư Ý nhìn bóng anh mơ hồ trên cửa kính, nhưng cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh.

“Bạn trai người ta sẽ không bao giờ gọi cả tên lẫn họ của bạn gái cả.”

“…”

Một lát sau, một luồng nhiệt nóng bỏng khẽ phớt qua gò má Trịnh Thư Ý.

Anh thì thầm bên tai cô.

“Ngủ đi, Ý Ý.”

Thành phố về đêm vẫn nhộn nhịp như thường, từng chiếc máy bay vụt sáng bay vút qua bầu trời cao, tô điểm thêm ánh sao trong màn đêm tăm tối.

Lúc Thời Yến cho xe dừng đèn đỏ, điện thoại anh liên tục vang lên, không hề ngừng lại.

Bình thường vào những lúc thế này thì không có chuyện gì tốt lành cả.

Anh tiện tay mở ra xem thử, lại thấy mười tin nhắn thoại đến từ người bảo mình muốn ngủ kia.

Thời Yến bấm vào.

Đèn xanh sáng lên, chiếc xe lại bắt đầu lăn bánh, giọng Trịnh Thư Ý vang lên trong xe.

“Buổi tối lái xe cô đơn lắm nhỉ?”

“Tổng đài Thư Ý sẽ làm bạn với anh.”

“Xin hỏi anh đây muốn nghe kể chuyện hay muốn nghe hát ạ?”

“Tổng đài chúng tôi hơi nghèo, nên chỉ có một bài hát mà thôi.”

“Cứ để MC tự ra trận hát cho anh nghe nhé.”

“Khụ khụ, bắt đầu đây.”

“Lẽ nào em lại cảm nắng rồi sao ~”

“Không thể nào, em lại cảm nắng nữa rồi!

“Nhưng mà em đã thật sự cảm nắng rồi ~”

“Cảm giác này thật là feel ~”

“…”

Chớp mắt đã đến thứ sáu, sáng sớm còn có một trận mưa nhỏ.

Trịnh Thư Ý đặt dù ở ngoài ban công chỗ làm để cho ráo nước, lúc quay về, Khổng Nam nháy mắt ra hiệu với cô.

“Sao thế?”

Trịnh Thư Ý vừa mở máy tính vừa hỏi.

“À…” Khổng Nam nhìn xung quanh, tuy không có nhiều người, nhưng văn phòng chưa bao giờ kín kẽ không lọt gió, cô ấy cứ có cảm giác dù mình có nói gì cũng sẽ bị truyền đi, bèn nói, “Tôi gửi Wechat cho cô.”

“Làm gì mà úp úp mở mở thế?”

Trịnh Thư Ý vừa cầm điện thoại lên, Đường Diệc đã đi đến chỗ cô, gõ gõ lên bàn cô, “Cô đến phòng tôi một lát.”

“À vâng.”

Trịnh Thư Ý đứng dậy đi theo Đường Diệc vào phòng chị ta.

Đóng cửa, Đường Diệc ngồi vào bàn làm việc, bực bội cởi áo khoác.

“Cô đang yêu phải không?”

“Đúng vậy.” Trịnh Thư Ý gật đầu, “Hôm đó tôi đã nói với chị rồi đấy, tôi không tham gia tiệc kết bạn của công ty mà.”

“Mỗi ngày có biết bao nhiêu tiệc kết bạn, tôi đâu phải trung tâm mai mối.”

Đường Diệc đặt điện thoại xuống, nét mặt nghiêm lại, nghiêm túc nói, “Tôi nói cho nghe cô một chuyện.”

“Phải nói trước là không phải tôi muốn tìm hiểu đời tư của cô đâu. Tôi và cô tuy là cấp trên cấp dưới, nhưng cũng khá thân nhau, bình thường tôi cũng xem cô là bạn. Đợt trước thấy tâm trạng của cô không được tốt lắm, còn khóc một trận to ở công ty, lúc ấy cô thất tình đúng không?”

Nhắc đến có hơi mất mặt, nhưng Trịnh Thư Ý không phủ nhận.

“Ừm… xem là thế đi.”

Đường Diệc bĩu môi, trừng mắt đảo một vòng quanh phòng rồi mới nói tiếp, “Bây giờ cô có bạn trai nữa rồi hả?”

“Vâng.”

Sắc mặt Đường Diệc càng thêm khó coi.

“Tôi nói thẳng cho cô biết luôn, mấy ngày nay có không ít đồng nghiệp thấy cô lên xe bạn trai mình sau khi tan làm, đó là xe của bạn trai cô hả?”

Mấy hôm nay sau khi tan làm quả thật cô đều lên xe của Thời Yến.

Nhưng anh chỉ xuất hiện đúng một lần, mấy lần khác vì bận nên anh chỉ để tài xế đến đón cô về nhà mà thôi.

Trịnh Thư Ý thấy có hơi khoa trương cho nên đều bảo tài xế không cần phải lái đến trước cửa công ty, chỉ cần dừng ở đầu đường đối diện là được, còn cô thì tự mình đi qua.

Nhưng cô không ngờ rằng, hành động đó của mình trong mắt người có ý lại trở thành cố ý che giấu.

Bây giờ nhìn vẻ mặt của Đường Diệc, không cần nói thì Trịnh Thư Ý cũng đã đoán ra được.

“Sao thế, trong văn phòng có tin đồn gì à?”

“Dù sao thì loại tin đồn này cũng chẳng phải là chuyện gì hiếm lạ.” Đường Diệc trước tiên chuẩn bị một bước đệm, “Bọn họ nói cô quen bạn trai ghê gớm lắm.”

Trịnh Thư Ý cười gượng gạo.

“Đúng thế, thế thì sao?”

Bạn trai của cô rất ghê gớm.

Vấn đề nằm ở cái câu mà Tần Thời Nguyệt nói với cô qua điện thoại bữa trước, “Chị quen với cậu út của em hả?”

Hứa Vũ Linh chẳng xa lạ gì với giọng nói của Tần Thời Nguyệt, cô ta đã nghe thấy.

Mà toàn bộ nhân viên trong công ty đều biết Tần Thời Nguyệt là đại tiểu thư, đến đây thực tập chỉ như đi chơi mà thôi.

Tần Thời Nguyệt đã hai mươi mấy tuổi rồi, cậu của cô ta chắc cũng phải năm sáu chục tuổi ấy chứ?

Ngay từ đầu chị ta cũng thấy nghi ngờ, không phải Trịnh Thư Ý và Thời Yến đang quen nhau hay sao? Sao nay lại biến thành cậu của Tần Thời Nguyệt rồi?

Sau đó chị ta ngẫm lại, có lẽ là đổi người rồi.

Vì thế, chuyện này một truyền hai, hai truyền ba, dần dần lan truyền khắp các nhóm nhỏ trong công ty.

Đường Diệc cũng là người hóng hớt, cho nên chị ta cũng có nghe nói đến.

Thật ra chuyện này dù có là thật thì đó cũng là chuyện riêng của người ta, Đường Diệc không có tư cách nhúng tay vào.

Nhưng chị ta cũng đã nói, hai người quen nhau cũng đã được mấy năm, bình thường cũng là bạn bè, nếu mà nghĩ sâu thêm một tí, thì chuyện này không có gì đáng để tuyên dương.

Nói dễ nghe thì chỉ là tìm một người bạn trai có hơi lớn tuổi một chút.

Còn nếu nói khó nghe hơn chính là, chẳng biết người ta đã có vợ hay chưa.

Hơn nữa gần đây vị trí phó chủ biên lại đang trống, tuy nhiên cũng không phải ở trạng thái không tìm được người kế nhiệm, mọi người đều biết ứng cử viên sáng giá là ai.

Lúc này mà để nổ ra tin đồn tình cảm, chắc chắn sẽ đốt cháy lòng hóng hớt của toàn thể nhân viên trong công ty.

Đường Diệc nói với cô, “Quen bạn trai thì cũng chẳng sao, nhưng nghe nói bạn trai cô lớn tuổi lắm hả?”

Trịnh Thư Ý, “…”

Quả nhiên, cô biết ngay mà.

Tuy Đường Diệc hỏi rất khéo, nhưng nó lại chứa rất nhiều thông tin, có đứa ngu mới nghe không hiểu.

Bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, Trịnh Thư Ý ném điện thoại lên bàn làm việc một cái rầm, đập mạnh vào khiến đầu cái bàn cũng phải ong lên.

Đường Diệc, “Này, cô đừng có mà nổi cáu ở đây. Cô nói thật với tôi đi, có thật hay không?”

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, nếu tôi có suy nghĩ đó thì tôi còn chờ đến tận hôm nay làm gì?”

Già có, trẻ có, cao có lùn có, xấu có, đẹp cũng có, đã kết hôn cũng có, chưa lập gia đình cũng có luôn, cô đều đã từng hợp tác với biết bao nhiêu người như thế.

Nếu cô muốn dựa vào mấy người này để đổi đời, thế thì sao bây giờ cô vẫn còn phải đi thuê nhà?

Trịnh Thư Ý giận đến bật cười, phẩy phẩy mái tóc, “Bạn trai tôi có vai vế hơi cao thôi, chứ anh ấy mà gặp chủ biên chị đây còn phải gọi một tiếng chị ấy chứ.”

Đường Diệc, “…”

Sao tự dưng chị ta cảm thấy mình bị công kích tuổi tác thế này.

Tóm lại là Trịnh Thư Ý đã nói thế, Đường Diệc không có lý do gì mà không tin.

“Được rồi, chuyện riêng của cô tôi không hỏi nữa, tóm lại cũng không phải là chuyện lớn gì. Nếu là hiểu lầm thì kiểu gì cũng sẽ được cởi bỏ, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng.”

Tuy Đường Diệc đã an ủi như thế, nhưng khi Trịnh Thư Ý rời khỏi văn phòng, cô vẫn giữ im lặng.

Mấy năm vào nghề, chìm ngập trong những tin đồn tình cảm không mấy tốt đẹp, Trịnh Thư Ý đã nhìn thấy những bàn đạp vô hình bên trong giới này.

Bọn cô là nữ phóng viên kinh tế và tài chính, nếu không nhanh nhạy thì chưa chắc viết được một bài báo, càng đừng nói đến chuyện xã giao với các ông lớn trong giới tài chính.

Có không ít ông lớn yêu thích và thiên vị những cô gái như thế, có tài hoa, có học thức, nếu có thêm tí nhan sắc nữa thì không còn gì tốt hơn.

Được thỏa mãn sắc dục, lại còn được thể hiện bản thân là một người coi trọng nội hàm. Loại chuyện này dù có xảy ra nhiều thêm thì mọi người cũng không còn cảm thấy bất ngờ.

Có người dứt khoát vứt hết mặt mũi, nhờ chuyện này mà bay lên cành cao, thoát khỏi cuộc sống hiện tại.

Lại càng có nhiều người làm việc nhưng lại như đang đi trên băng mỏng, tuy nơm nớp lo sợ nhưng vẫn phải duy trì khoảng cách an toàn, sợ chạm vào ranh giới, đến lúc đó dù có mười cái miệng cũng không thể ngăn được thành kiến của người khác.

Nhưng có đôi khi, có những nam phóng viên “có tài nhưng không gặp thời” thấy mình không có bản lĩnh đó, khi thấy nữ đồng nghiệp có tài nguyên tốt thì dùng lời lẽ ghen tỵ mà miệt thị “ưu thế giới tính”.

“Chủ biên tìm cô nói gì thế?”

Trịnh Thư Ý vừa quay lại chỗ ngồi, Khổng Nam đã xông đến, “Có phải nói đến chuyện bạn trai cô không?”

Trịnh Thư Ý liếc cô ấy, “Cô cũng nghe nói hả? Sao không nói sớm cho tôi biết?”

“Sáng nay vào thang máy tôi cũng mới nghe hai ông làm bên phòng kế bên nói thôi, nhưng mà…”

Khổng Nam vỗ vai Trịnh Thư Ý, “Tôi không thèm tin dù chỉ một chữ.”

Trịnh Thư Ý nhíu mày, “Cô tin tưởng tôi đến thế cơ à?”

“Không phải tôi tin cô.” Khổng Nam nói, “Tôi chỉ tin vào nguyên tắc của một đứa mê vẻ ngoài mà thôi.”

Trịnh Thư Ý, “…”

Khổng Nam, “Trừ phi ông chú kia đẹp trai như Lưu Đức Hoa.”

Trịnh Thư Ý, “…”

Không biết vì sao, mà sau khi bị Khổng Nam quậy một hồi, Trịnh Thư Ý lại thấy nguôi giận.

Hoặc cũng có thể nói rằng, ban đầu cô cũng không quan tâm mấy.

“Vậy rốt cuộc bạn trai của cô là ai thế?”

Khổng Nam nhích sát lại hỏi, “Trong ngành mình luôn hả?”

Trịnh Thư Ý suy nghĩ, “Xem là thế đi, cô hẳn cũng đã nghe nhắc đến anh ấy.”

Khổng Nam, “Ai thế?”

Trịnh Thư Ý, “Thời Yến.”

Khổng Nam, “…?”

Cô ấy huơ huơ ngón tay, “Cô đùa hả?”

“Tôi không đùa cô.”

Trịnh Thư Ý đau lòng nhìn điện thoại bị mình quăng, “Nếu cô không tin thì tôi gọi cho anh ấy trước mặt cô nhé?”

Khổng Nam ngơ người ra hồi lâu, lại nhớ đến chuyện Trịnh Thư Ý từng phỏng vấn Thời Yến, thế nên cô ấy cũng không thấy bất ngờ mấy.

“Tôi tin, tôi tin, tôi hoàn toàn tin tưởng.”

Trịnh Thư Ý nằm nhoài ra bàn, ngáp một cái.

Cô không muốn trắng trợn công khai bạn trai mình là ai, nhưng cũng không muốn che che giấu giấu, làm như Thời Yến không thể nhìn mặt ai.

Trong “đĩa nuôi cấy” những tin đồn thất thiệt, cố gắng biện minh cho bản thân chính là một vòng lặp vô hạn, nó còn không có tác dụng bằng câu Đường Diệc đã nói, “Cây ngay không sợ chết đứng.”

Nếu không, nó đồng nghĩa với việc bị người có ý xấu dắt mũi dẫn đi, đẩy mình vào hố lửa. Cô đã tận mắt chứng kiến rất nhiều ví dụ điển hình.

Bình an vô sự qua được một ngày.

Buổi trưa, lúc nghỉ ngơi, Trịnh Thư Ý chống cằm gửi tin nhắn sang cho Thời Yến.

Trịnh Thư Ý: Cuối tuần rồi, không biết tối nay Thời tổng có rảnh không nhỉ?

Cẩn thận tính toán, bọn họ chưa có được một buổi hẹn hò nghiêm chỉnh.

Thời Yến: Không rảnh.

Trịnh Thư Ý, “…”

Cuộc sống nhạt nhẽo.

Trịnh Thư Ý: Thế anh định làm gì?

Thời Yến: Ở cùng bạn gái.

Khổng Nam thấy Trịnh Thư Ý cười ngu với cái điện thoại, cô ấy nhíu mày đầy ghét bỏ, lặng lẽ dịch ghế xa ra một chút.

Vừa đến giờ tan làm, Trịnh Thư Ý vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.

Đáng tiếc, vừa ra đến cửa lại bị một cô bạn bên phòng tài vụ gọi về.

Phí thanh toán đi Mỹ công tác vừa rồi vẫn chưa xử lý xong, hóa đơn có chút trục trặc nên phải đối chiếu lại lần nữa.

Cái muộn này kéo dài hơn nữa tiếng.

Xe của Thời Yến đậu ở bãi đỗ xe vô cùng bắt mắt, Trịnh Thư Ý đi xuống dưới đại sảnh tại lầu một, đứng trước cửa sửa sang lại quần áo rồi mới bước sang đấy.

Tuy trong lòng đang nhảy nhót, nhưng cô vẫn cố bước đi một cách đoan trang.

Cửa xe mở ra, ghế ngồi phía sau trống không.

“Anh ấy đâu mất rồi?”

Tài xế cũng không biết, lúc nãy Thời Yến xuống xe không báo với ông ta.

Trịnh Thư Ý không lên xe, đứng bên cạnh cửa xe gọi điện cho anh.

Ban chiều vừa mới mưa, trong không khí vẫn còn mang theo chút ẩm ướt của mùa xuân, cánh hoa thưa thớt trên nhành cây chầm chậm khẽ rơi lên vai Trịnh Thư Ý.

Trong lúc chờ Thời Yến nhận điện thoại, Trịnh Thư Ý mân mê cánh hoa rơi trên áo mình, dùng đầu ngón tay miết miết.

Cô chỉ nhìn thấy cảnh xuân, đáy mắt không giấu được ý cười.

Trịnh Thư Ý thổi nhẹ, cánh hoa nơi đầu ngón tay bay lên như những cánh bướm.

Sau khi Thời Yến bắt máy, cô cười híp mắt, vừa nhoài người vào trong xe vừa hỏi, “Anh ở đâu đấy?”

Giọng nói đầy ngọt ngào, nhưng cô lại đang nhìn xuống dưới gầm xe,

Có lẽ là lại lên cơn nghiện nhập vai, Trịnh Thư Ý xốc đệm xe lên, ra vẻ như đang tìm kiếm.

“Bạn trai của em đâu rồi? Để em đi tìm nào.”

Sau đó cô lại nhìn sang hộp kê tay giữa ghế lái, “Ôi, ở đây cũng không có luôn.”

“…”

Thời Yến cầm điện thoại đứng sau lưng cô, bỗng nhiên có ý định muốn quay đầu bỏ đi.***

Đọc truyện chữ Full