DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trêu Nhầm
Chương 19

Trêи dòng suối nhỏ bên dưới hành lang chợt có vài chiếc lá khô rơi xuống, lềnh bềnh trôi theo dòng nước chảy róc rách.

Mấy ngọn đèn lồng cổ kính hắt sáng lên những cột tranh, phản chiếu gương mặt mờ ảo của từng người.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, một nhóm người vừa đi vừa trò chuyện không dứt mang theo hơi say ngà ngà, bầu không khí khá vui vẻ và hòa hợp.

Chỉ có mỗi Trịnh Thư Ý là không hòa hợp với bầu không khí lúc này.

Cô không còn vui vẻ đến nỗi cười tít mắt như lúc đến, bây giờ cô chỉ im lặng đi theo Thời Yến, cụp mắt không nói gì, mặt ủ mày chau.

Có vài cô gái muốn trò chuyện đôi ba câu cùng cô, nhưng lại rút lui vì ánh mắt lạnh lùng của cô, cuối cùng chỉ biết nói với Thời Yến, “Bạn của anh không thích nói chuyện nhỉ.”

Thời Yến liếc nhìn cô rồi “Ừ” một tiếng.

“Tính cô ấy có hơi hướng nội.”

Mọi người chào tạm biệt nhau tại bãi đỗ xe.

Tài xế vẫn luôn chờ ở đây, vừa chạy đến trước mặt Thời Yến và Trịnh Thư Ý, nhân viên ở bãi xe vội vàng tiến lên mở cửa xe giúp Trịnh Thư Ý.

Cô chui tọt vào xe, đóng cửa lại rồi ngồi im một góc.

Chỉ một lát sau, Thời Yến ngồi vào xe từ phía bên kia.

Từ mặt kính trêи cửa sổ, Trịnh Thư Ý nhìn thấy anh khom người lên xe, hơi thở thuộc về riêng anh phút chốc tràn ngập toàn bộ không gian trong xe.

Bây giờ, chỉ cần nghe tiếng anh hít thở thôi là Trịnh Thư Ý đã cảm thấy xấu hổ muốn nghẹt thở.

Vì tính cách của mình, Trịnh Thư Ý không phải là kiểu con gái thích lôi mấy chuyện s.εメ ra để pha trò hay gây cười, bình thường nói chuyện với bạn bè, cô cũng không thích lấy mấy chuyện này ra để nói.

Nếu hôm nay không phải muốn chọc tức Nhạc Tinh Châu, cô sẽ không bao giờ nói những câu như thế.

Ít nhất là trước mặt bạn bè khác phái, từ trước đến giờ cô luôn xây dựng hình tượng thông minh, nhã nhặn để giữ vững hình ảnh trong công việc của mình.

Đặc biệt hơn là, cô vẫn luôn xây dựng hình tượng phẩm hạnh đoan trang ở trước mặt Thời Yến.

– – Mặc dù thường xuyên thất bại.

Nhưng, chuyện này cũng có thể xem là một vấn đề vô hại mà, đúng không?

Thế nhưng mà chuyện ngày hôm nay quả thật khiến cô xấu hổ không thôi.

Cô nói mình đang “Làʍ ȶìиɦ” thì cũng coi như xong, đằng này còn bị anh cố tình nói kháy. Trong giây phút ấy, dường như cô có thể nghe thấy tiếng vỡ nát của hình tượng mà mình vẫn luôn cô gắng giữ gìn.

Trịnh Thư Ý thầm nghĩ, nếu cô gửi tin này vào lúc khác thì không nói làm gì, nhưng lại cố tình gửi vào lúc cô và Thời Yến đang ở cạnh nhau.

Mối liên hệ tế nhị này khiến cô cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ trở nên vô cùng khó tả.

“Đưa cô Trịnh về nhà trước hay sao ạ?”

Tài xế ngồi phía trước chợt hỏi.

“Ừ.” Thời Yến lên tiếng.

Trịnh Thư Ý vẫn không nói lời nào, ngón tay cứ gảy gảy viền cửa sổ, quan sát vẻ mặt của Thời Yến đang phản chiếu lên cửa kính.

Sau khi lên xe, anh vẫn tỏ ra bình thường, vẫn chăm chú dán mắt vào điện thoại như thường lệ, tựa như trêи xe không còn ai khác.

Chiếc xe chạy bon bon trêи đường, hướng về phía nhà của Trịnh Thư Ý.

Không lâu sau, cánh cổng của khu chung cư đã hiện ra trong tầm mắt.

May là Thời Yến không móc máy gì cô nữa, nếu không chắc cô phải tìm cái lỗ để chui vào mất.

Xe vừa dừng lại, Trịnh Thư Ý vội vàng mở cửa, trượt xuống xe như một cơn gió.

“Em về đây, cám ơn anh.”

Giờ đây, cô cảm thấy may mắn vì mình mang giày đế bằng, động tác nhanh gọn, trượt một cái đã xuống xe.

Nhưng khi vừa đóng cửa, cô lại nghe thấy Thời Yến gọi tên mình.

“Trịnh Thư Ý.”

Tim Trịnh Thư Ý thắt lại, cô vờ như không nghe thấy, ba chân bốn cẳng lủi đi.

Nhưng chưa đi được mấy bước, cô đã nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.

Dựa vào giác quan thứ sáu, không cần nhìn cô cũng biết Thời Yến đã xuống xe.

Trịnh Thư Ý giật mình, ngược lại bước chân càng nhanh hơn.

Tiếc là hành động này của cô quá rõ ràng, đến khi cổ tay bị người ta chộp lấy, cô còn giãy giụa theo bản năng.

Thế là một giây sau, cô bị anh ấn bả vai đẩy vào một gốc cây.

Thời Yến cao hơn cô rất nhiều, anh cúi đầu nhìn cô, ánh đèn đường hắt lên mắt kính của anh tạo thành một bóng mờ, Trịnh Thư Ý nhìn thấy, bỗng ngừng thở.

“Tôi đang gọi cô đấy, cô không nghe thấy à?”

Giọng anh khá hờ hững, Trịnh Thư Ý có thể nhận ra anh đang không được vui.

“Em nghe mà…”

“Thế cô vội vội vàng vàng làm gì?”

Trịnh Thư Ý căng thẳng khi bị anh nhìn mình như thế, giờ phút này chỉ muốn về ổ mình sớm một chút, trong chốc lát không biết phải trả lời thế nào.

Thời Yến nhướng mày, nhìn xuống cô.

“Vội vàng về nhà làm bánh à?”

“…”

Trịnh Thư Ý ngẩng đầu, bấy giờ cô mới nhìn thấy rõ, đôi mắt ẩn sau lớp kính kia tràn ngập ý cười.

“Thời Yến, anh phiền quá đi!!”

Nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô, Thời Yến buông tay ra, thu lại ý cười, xoay người đi về phía xe mình, chỉ quăng lại một câu.

“Dọn cái đống lộn xộn của cô đi.”

“…”

Trịnh Thư Ý xách mấy túi mua hàng về nhà, ngã lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ về cuộc đời.

Điện thoại để trong túi xách liên tục rung lên, cô để một lát lâu mới lấy ra xem.

Sau khi nhận được hai tin nhắn trả lời của cô, Nhạc Tinh Châu liên tiếp nhắn lại cho cô vài tin.

Ban đầu là một dấu chấm hỏi, sau đó là mười dấu chấm hỏi. Và tin nhắn của anh ta vẫn không ngừng được gửi đến.

Nhạc Tinh Châu: Thư Ý? Em đang nói gì thế?

Nhạc Tinh Châu: Có phải em say rồi không?

Nhạc Tinh Châu: Em vẫn ổn chứ?

Trịnh Thư Ý bực bội vò đầu, dồn hết sức gõ tin nhắn: Anh bị bệnh hả!! Quấy rầy người khác làʍ ȶìиɦ sẽ bị thiên lôi đánh đấy!!!

Sau khi gửi tin nhắn đi, cô hết chặn rồi lại xóa cuộc trò chuyện của anh ta, xong xuôi rồi lại thả người lên giường.

Không lâu sau, âm báo Wechat lại vang lên.

Cô mở bừng đôi mắt, chợt có linh tính là tin nhắn của Thời Yến gửi đến.

Trịnh Thư Ý đưa tay mò điện thoại, trong đầu cô đã soạn sẵn cuộc trò chuyện của mình.

Nếu Thời Yến còn dám lôi chuyện đó ra mà móc mỉa cô nữa, cô sẽ đáp lại: Đúng đó! Em đang làm bánh ngọt đó! Anh có làm không? Không làm thì biến đi đừng quấy rầy em!

Nhưng may là lúc mở Wechat lên thì đó không phải là tin nhắn của Thời Yến.

Trịnh Thư Ý thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, thần kinh căng cứng cuối cùng cũng được thả lỏng.

Tạ ơn trời đất, Tạ Quảng Khôn*.

*Diễn viên người Trung Quốc.

Tần Thời Nguyệt: Sao rồi chị.

Tần Thời Nguyệt: Hôm nay sao rồi chị?

Trịnh Thư Ý: Nước mắt chảy thành sông.jpg

Trịnh Thư Ý: Đừng nói nữa, em không bao giờ tưởng tượng ra được cái cảnh tượng ngày hôm nay đâu, cá muối không những không lật mình được mà còn bị dính chảo nữa TVT.

*Cá muối lật mình, cá muối đã chết rồi nên không thể lật mình, ý chỉ có thể chuyển biến từ tình huống xấu thành tốt. Cá muối ở đây cũng chỉ những người không có lý tưởng.

Tần Thời Nguyệt: Buồn cười, có cảnh tượng nào mà em chưa từng nhìn thấy hả?

Tần Thời Nguyệt: Nói em nghe thử xem nào.

Trịnh Thư Ý: Chị đi ăn tối với anh ta, bỗng nhiên bạn trai cũ nhắn tin đến hỏi chị đang làm gì, chị liền trả lời lại rằng chị đang “làʍ ȶìиɦ”, nhưng lại bị anh ta nhìn thấy.

Trịnh Thư Ý: Sau đó anh ta nói kháy chị mãi.

Tần Thời Nguyệt: Cảnh tượng này đúng là em chưa nhìn thấy bao giờ…

Tần Thời Nguyệt: Nếu em mà là chị chắc em xấu hổ chết mất ha ha ha ha ha.

Nhìn một hàng ha ha ha của Tần Thời Nguyệt, Trịnh Thư Ý úp mặt vào gối, buồn bực hồi lâu mới chịu đứng dậy đi tắm rửa.

Hôm sau là chủ nhật, Trịnh Thư Ý không đi đâu hết, chỉ yên phận ở nhà đọc sách.

Xế chiều ngày thứ hai, cô thu dọn hành lý đi ra sân bay.

Tuần này ở Vụ Thành có hội nghị quốc tế, Trịnh Thư Ý phải đến đó công tác một tuần.

Vụ Thành là thành phố ở phía Tây Nam, thời tiết vừa ẩm vừa lạnh, Trịnh Thư Ý vừa ra khỏi cửa máy bay đã cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt ấy.

Cũng may là có tất nhược san đến sân bay đón, cô ấy đang đứng ở cửa ra vào vẫy tay với cô.

“Thư Ý!! Ở đây này!!”

Từ khi tốt nghiệp đến nay, bọn họ chỉ gặp nhau được vài lần, mỗi lần bàn chuyện đi du lịch thì thế nào cũng có chuyện làm hoãn kế hoạch của bọn họ.

Vụ Thành là quê của tất nhược san, sau khi tốt nghiệp, cô ấy về quê nhà làm việc, biết lần này Trịnh Thư Ý đến đây công tác, cô ấy đã sắp xếp tất tần tật mọi thứ một cách ổn thỏa.

Buổi tối ngày đầu tiên, Tất Nhược San dẫn cô đi ăn mấy món đặc sản địa phương.

Trong quán ăn nhỏ khá ồn ào, hai người ngồi cạnh nhau trêи một cái bàn, mấy người khác đến cùng lúc với bọn cô đều đã ra về, còn hai người vẫn đang gọi thêm đồ uống.

Bạn bè lâu năm gặp nhau có biết bao nhiêu chuyện muốn nói, hơn nữa dạo gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra với Trịnh Thư Ý, câu chuyện vừa được gợi mở thì chẳng còn thời gian để ăn cơm nữa.

Đặc biệt là khi Trịnh Thư Ý kể về Thời Yến, Tất Nhược San nghe mà sững sờ.

“Thật không? Tổng giám đốc ngân hàng Minh Dự đấy! Mày cũng dám ra tay luôn hả?”

Trịnh Thư Ý: “Có gì không dám hả? Tổng giám đốc không phải là đàn ông ư?”

Tất Nhược San vỗ tay khen cô, “Tao nói mày nghe, mày mà cứ tiêu xài hoang phí dũng khí như thế này thì đừng trách Lương Tịnh Như không cho mày dũng khí nữa.”

*Lương Tịnh Như là ca sĩ có bài hát nổi tiếng là Dũng Khí.

Trịnh Thư Ý: “…”

Khi ánh hoàng hôn dần buông xuống, Tất Nhược San dẫn cô đến bờ sông có cảnh đêm tuyệt nhất Vụ Thành.

Ở đây về đêm không hề có sự hối hả và nhộn nhịp của những tòa nhà cao tầng mà ngược lại khá là yên tĩnh, hai người chụp vài tấm dưới ánh đèn, sau đó kết thúc buổi tụ tập ngày hôm nay.

Quay về khách sạn, Trịnh Thư Ý chọn ra một tấm ảnh chụp chung đẹp nhất, sau đó đăng lên trang cá nhân.

“Lâu rồi không gặp, có hơi nhớ rồi.”

Bốn năm ngày kế tiếp, ban ngày thì Trịnh Thư Ý làm việc, sau đó Tất Nhược San dẫn cô đi thăm thú khắp nơi, ăn uống, chơi bời vui đến quên trời.

Nhưng mỗi khi đêm về, Trịnh Thư Ý cô đơn nằm trêи giường, mỗi lần muốn kiếm chuyện với Thời Yến thì cô lại nhớ đến vụ bánh ngọt tối hôm đó.

Vì thế, cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn dừng lại ở mấy ngày trước.

Tối trước ngày về, Trịnh Thư Ý ăn tối xong liền quay về khách sạn.

Lúc một mình nằm trong phòng, mọi tạp âm ở bên ngoài đều dừng chân phía sau cánh cửa sổ, Trịnh Thư Ý cầm điện thoại, trong lúc phân vân không biết có nên nhắn tin cho Thời Yến hay không, cô đã thϊế͙p͙ đi lúc nào không hay.

Cách Vụ Thành ngàn dặm xa xôi, Giang Thành lúc này đang mưa.

Những cơn mưa vào mùa đông luôn khiến người ta dễ buồn ngủ, lúc này, Thời Yến đang tham dự một bữa tiệc xã giao, đối tác ngà ngà men say bắt đầu nói dông dài, dù thế vẫn không gợi được hứng thú của anh.

Điện thoại trêи bàn bỗng nhiên rung lên, Thời Yến mở lên xem, là lịch trình tháng sau của thư ký gửi sang cho anh.

Thời Yến bấm vào ảnh lướt xem, không hăng hái mấy, lướt một vòng danh sách Wechat từ đầu đến cuối, ảnh đại diện hoạt hình của Trịnh Thư Ý hiện lên vô cùng nổi bật trong đám ảnh đại diện của một đám đối tác.

Ngón tay Thời Yến khẽ dừng lại. Anh chợt nhận ra, đã lâu rồi không thấy cô có động tĩnh gì.

Ma xui quỷ khiến thế nào, anh bấm vào tường nhà cô, nhìn thấy tấm ảnh cô vừa đăng cách đây vài ngày.

Trịnh Thư Ý quấn một cái khăng quàng cổ lông xù, đội mũ len, gương mặt bị che gần hơn một nửa, chỉ lộ ra đôi mắt và phần mặt ửng đỏ vì quá lạnh.

Xem ảnh chụp, trong đầu Thời Yến bỗng nhớ đến dáng vẻ cô vùi mặt vào lòng bàn tay ở bữa tiệc tối mấy hôm trước.

Hóa ra cô ấy cũng biết ngượng ngùng.

Lúc ngượng ngùng cô ấy sẽ có dáng vẻ thế này.

Thời Yến khẽ nở nụ cười, ánh mắt chậm rãi chuyển lên khung cảnh làm nền trêи tấm ảnh.

Hai ngón tay anh khẽ kéo ra, phóng to tấm ảnh lên.

Phía sau Trịnh Thư Ý là một cây cầu trông khá xa lạ, dưới ánh đèn ban đêm có thể nhìn thấy dãy núi phía xa, mọi cảnh vật trong tấm ảnh đều không thuộc về Giang Thành.

Thời Yến nhìn một hồi, đóng ảnh lại mới chú ý đến dòng trạng thái kèm theo:

Lâu rồi không gặp, có hơi nhớ rồi.

Tiếng người nói chuyện bên tai bỗng nhiên trở nên xa xăm, không chân thực, dường như Thời Yến đã thoát khỏi nơi đây, một mình chăm chú nhìn câu nói trong điện thoại kia.

Người ngồi bên cạnh chợt lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Thời Yến, “Đây có phải là cô phóng viên lần trước không?”

Người vừa lên tiếng là Quan Hướng Thành.

Thật khéo, tiệc xã giao hôm nay cũng mời Quan Hướng Thành đến dự.

Ông ngồi bên cạnh Thời Yến, thấy anh không có hứng thú nói chuyện, ngược lại cứ nhìn điện thoại mãi, lúc quay sang thì ông nhìn thấy ảnh chụp của Trịnh Thư Ý.

“Mấy bữa trước chú vừa đọc bài báo mới nhất của cô nhóc, chính là bài phỏng vấn của cháu ấy, cô nhóc viết tốt lắm.” Quan Hướng Thành nói, “Cô nhóc ấy còn trẻ mà viết rất chắc tay, ngòi bút còn sắc bén hơn cả cánh đàn ông nữa.”

Ông nói xong, dừng lại một chút, nhớ đến tin đồn Thời Yến và cô diễn viên vô danh nào đó, ông hỏi nhỏ, “Sao dạo này chú không thấy cô ấy thế?”

Mười giờ tối, Trịnh Thư Ý choàng tỉnh bởi vì một tiếng sấm.

Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy. Bên ngoài cửa sổ vẫn còn sáng đèn, không gian tĩnh mịch, thỉnh thoảng lại có tiếng lá rơi.

Bây giờ là mùa đông, tục ngữ có câu, sấm sét giữa trời đông.

*Mùa đông mà có sấm sét dự báo sẽ có bão tuyết.

Điều này chứng tỏ rằng, đến lúc bình minh thì Vụ Thành có thể đã khoác lên mình một chiếc áo trắng, ẩn mình trong màn tuyết.

Trịnh Thư Ý lớn lên ở một thành phố ven biển, sau khi đến Giang Thành thì vẫn là một nơi quanh năm không thấy tuyết rơi.

Bây giờ nghĩ đến cảnh mỗi khi đông về Tất Nhược San lại đăng ảnh Vụ Thành tuyết phủ trắng ngần, Trịnh Thư Ý lại thấy động lòng.

Dù sao cũng là cuối tuần, ở lại thêm hai ngày cũng không sao.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên.

Thời Yến: Khi nào cô về Giang Thành.

Trịnh Thư Ý nhìn tin nhắn này thật lâu, cô cứ tưởng mình đang nằm mơ.

Rất lâu sau đó, cô mới gửi sang một dấu chấm hỏi.

Trịnh Thư Ý:?

Thời Yến: Chú Quan muốn gặp cô.

Đọc truyện chữ Full