*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Y Trì hỏi vấn đề này là có nguyên nhân cả.
Trước khi bụng cậu có động tĩnh gì, gia sản nhà họ Hạ trên căn bản vô duyên với Hạ Tác Chu. Cậu không rõ những năm này Hạ Lục gia có bao nhiêu tích góp, nhưng cứ nhìn tiên sinh hết mua nhà lại mau đất, có lẽ sau đó chỉ còn có thể tiêu dùng thêm một đoạn thời gian.
Phương Y Trì nghèo khổ đã quen, đối với khái niệm tiền bạc giàu lắm chắc cũng chỉ đến năm ngàn đồng, tiền có nhiều hơn nữa rơi vào tay cậu, trước kia đều được đổi thành thuốc.
Sau đó gả vào Hạ gia rồi, chưa từng phải dùng đến tiền, khái niệm này càng thêm mơ hồ, hiện giờ trong tay có cầm được đồng nào, phản ứng đầu tiên chính là giao cho tiên sinh hết.1
Mà gia sản Phương gia, trước ngày hôm nay, cậu căn bản không từng để ý.
Phương Y Trì hỏi xong, hoàn hồn, xoa mi tâm lắc đầu: "Anh cứ coi như tôi nói nhảm đi."
"Phải rồi, Phương Quân Nam chưa chịu rời đi sao?"
Vạn Phúc rót cho cậu một chén trà: "Không chịu đi, nói là chưa nhận được hồi âm của ngài thì sẽ chưa về. Y là người Phương gia, lão gia tử nhà chúng ta cũng không tiện ra mặt đuổi người, những ngày qua Tứ gia còn bận dưỡng bệnh, không thể ra tay quản việc, cho nên tôi thật đúng là không biết nên làm sao với y nữa."
Ý Vạn Phúc là, Phương Quân Nam không giống loại người du thủ du thực, tự y có tiền, nói ở nhờ nhà họ Hạ, thì thật sự là ở nhờ, chi tiêu ăn uống không cần người Hạ gia bận tâm, còn luôn lấy thân phận hậu bối biểu đạt đầy đủ lễ nghi phép tắc với Hạ lão gia tử.
Giơ tay không đánh kẻ mặt cười, huống chi người ta trừ việc đến tìm Phương Y Trì, căn bản cũng không mang lại bất kỳ phiền toái nào cho người nhà họ Hạ.
"Tôi hiểu rồi." Phương Y Trì dùng ngón tay gõ lên mặt bàn đánh nhịp, nhìn lên chiếc áo khoác của Hạ Tác Chu trong góc phòng mà ngẩn người, "Lúc gia của các anh ở nhà, gặp kiểu người như vậy, sẽ làm thế nào?"
"Gia không làm gì hết." Vạn Phúc ngoài ý muốn quan sát Phương Y Trì một hồi, thấy cậu thật sự muốn học hỏi, bèn lần nữa rũ mi, "Gia không phản ứng loại người như vậy, nếu quả thực ngại phiền liền lập tức rút súng."
Phương Y Trì phì cười một tiếng.
Hạ Tác Chu trước mặt người ngoài tao nhã lịch sự, đều là diễn mà ra, nhưng phải nói vô cùng thành công, tin đồn lan truyền khắp Tứ Cửu thành chính là minh chứng rõ rệt, nhưng nếu thật sự gặp kẻ khó dây dưa, hắn luôn dùng chiêu hữu hiệu nhất, cũng chính là chiêu đơn giản nhất.
Súng à...
Phương Y Trì vừa nghĩ đến, Vạn Phúc liền móc từ trong ngực ra một cái, "Lục gia có lời, nếu ngài muốn học, bọn tôi sẽ dạy ngài."
"Trước tiên cứ đặt đây đi." Phương Y Trì không ngờ ngay cả chuyện này Hạ Tác Chu cũng nghĩ tới, không nhịn được hỏi: "Vậy nếu tôi muốn đánh điện báo cho tiên sinh, tiên sinh có thể nhận được sao?"
"Có thể, Lục gia ra ga là có thể nhận được."
"Được." Phương Y Trì có quá nhiều lời muốn nói, lúc này không kịp chờ đợi, để Vạn Phúc lui ra, tự mình ngồi bên bàn vẽ vẽ viết viết, một mực ngồi đến quá nửa đêm mới bò lên giường đi ngủ.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Thế rồi, chuyện Hạ Lục gia nhận được một phong điện báo kể đủ việc nhỏ việc to đều để sau hẵng nói.3
Trước bàn đến Tiểu Phượng hoàng ngay lúc này, cậu viết liền một hơi những chuyện mới phát sinh gần đây, tâm tình khoan khoái được nửa ngày, lại muộn màng cảm thấy hối hận.
Tiên sinh còn đang bận bịu xử lí chuyện đường sắt bên kia, nào có rảnh để ý mấy thứ lặt vặt của cậu đâu?
Phương Y Trì ưu sầu ôm bé sói, dán mắt nhìn Vạn Phúc huấn luyện ưng.
Hải Đông Thanh được dạy dỗ đứt quãng mấy tháng, đến giờ này căn bản đã hiểu tính người, chỉ là Vạn Phúc vẫn chưa dám để Phương Y Trì thân cận trực tiếp với nó, dù sao xuất thân cũng là ác điểu, may còn chưa bị hiểu nhầm thành chó giống như thằng nhóc đằng kia.3
Nhắc tới sói con, nếu không phải nó ngay cả kêu thế nào cũng chẳng biết, Hạ Tác Chu cũng không dám để Phương Y Trì ôm trong tay.
"Tiểu gia, người họ Phương kia lại tới tìm ngài." Vạn Phúc mang bao tay da, đút nốt cho Hải Đông Thanh miếng thịt dính máu còn dư lại, quay đầu nói với cậu: "Ngài thấy sao, muốn gặp chứ?"
Sau khi nhận tấm điện báo cha ruột bị bệnh nặng, Phương Y Trì liền không để ý Phương Quân Nam nữa.
Tách ra quá lâu, liên kết máu mủ vốn chẳng mấy sâu đậm đã sớm bị năm tháng làm phai nhạt, Phương Y Trì cũng không phải thiếu niên ngày xưa vì tiền mà có thể nhắm mắt làm người phục vụ nữa.
"Phương" của hiện tại, không còn là "Phương" của thời xưa cũ.12
"Chuyện cha tôi bị bệnh là thật sao?" Thời điểm Phương Y Trì nhắc tới Phương gia, giữa hai lông mày luôn ẩn ẩn một tầng sương lạnh.
Hạ gia ở phía Nam cũng có ít cơ sở ngầm, mấy ngày trước Phương Y Trì để Vạn Phúc bắt tay thăm dò, tính toán thời gian, hẳn giờ nên có kết quả.
"Bệnh là thật." Vạn Phúc đáp, "Nhưng mà không nghiêm trọng, chẳng qua là cảm lạnh."
"Chẳng qua là cảm lạnh?" Dù đã làm xong công tác tư tưởng, nhưng khi nghe được câu trả lời này, Phương Y Trì vẫn có chút dở khóc dở cười, "Bọn họ bởi vậy muốn tôi trở về à?"2
"Tiểu gia, ngài bây giờ không chỉ là thiếu gia nhà họ Phương, mà còn là người thân của Lục gia nữa."
"Cho nên bọn họ còn muốn thông qua tôi khống chế tiên sinh nhà tôi sao?" Phương Y Trì chợt nâng cao giọng, rốt cuộc thì tuổi vẫn bé, kinh nghiệm non nớt, lòng dạ không sâu được như Hạ Tác Chu, tức giận cũng hiện hết lên trên mặt.
Vạn Phúc bị vẻ mặt của cậu chọc cho cười cong eo, "Tiểu gia, người Phương gia hành nghề buôn bán, mang cậu đi nói chuyện làm ăn với Lục gia nhà chúng ta cũng không phải chuyện kỳ quái gì."
"Bọn họ cứ thế chắc chắn tôi sẽ giúp họ hả?" Phương Y Trì không ôm hy vọng gì với người nhà bao năm không gặp, nhưng cũng không ngờ bọn họ lại ngây thơ đến vậy, "Hay là bọn họ ngốc đến mức cho rằng sau khi tôi biết thân phận mình xong sẽ không kịp chờ đợi mà cấp tốc quay về?"
Cậu hỏi xong, chợt lấy lại tinh thần.
Đổi thành bản thân ngày xưa trước khi gặp Hạ Tác Chu, e là sẽ thật sự vô cùng phấn khởi quay trở về.
Phương Y Trì đỡ trán thở dài, vuốt ve chén trà trong tay, tâm tư có chút lơ lửng, "Vạn Phúc này, tiên sinh có đánh điện báo về hay không?"
"Tiền tuyến không thể so với nơi này của chúng ta, dù đã trả lời, e là cũng không kịp truyền về sớm vậy." Vạn Phúc an ủi cậu, "Ngài chờ thêm chút, gia chúng ta nhận được điện báo của ngài, tuyệt đối sẽ lập tức hồi âm."
Hạ Tác Chu đúng thật đã viết thư hồi âm, nhưng mà thư của hắn không nhanh bằng báo.
Thời điểm trước kia Phương Y Trì cùng Phương Y Tĩnh sinh hoạt, có thói quen đặt báo, sau khi theo Hạ Tác Chu rồi, Hạ Lục gia cũng thường xuyên đặt, cậu thường ghé qua xem cùng. Hiện nay Hạ Tác Chu không ở nhà, tờ báo liền đến thẳng tay cậu.
Trên trang nhất tờ báo xã thời bình toàn bộ đều liên quan tới thời cuộc, hôm nay cũng không ngoại lệ, viết rằng người Nga cùng người Nhật vì tranh đoạt quyền sở hữu tuyến đường sắt mà ra tay giao chiến, đương cục đang phải đối mặt với tình cảnh nguy hiểm chưa từng có trong lịch sử.
Mấy dòng chữ in to tổ chảng lưu lưu loát loát trên mặt báo, Phương Y Trì một mực không để tâm, cậu biết tin tức viết ra trong báo còn có mấy phần phóng đại, cậu chỉ nhìn thấy một điều: tiên sinh nhà mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm, cậu sao có thể ngồi yên không lo lắng?
Phương Y Trì siết chặt tờ báo, gọi Vạn Phúc tới, để cho y đến tiệm cơm tìm A Thanh, trước tiên mang toàn bộ số tiền kiếm được tới.
A Thanh đã không còn người phục vụ nữa, mà được thăng cấp lên tương đương quản lý, thậm chí còn có quyền lực lớn hơn, trực tiếp quản lý sổ sách. A Thanh không nói hai lời, đổi toàn bộ tài sản lưu động có tính thanh khoản cao nhất* thành ngân phiếu, đưa hết cho Phương Y Trì.
(* hiểu tóm tắt là tài sản dễ chuyển thành tiền mặt nhất)
Phương Y Trì vẫn cảm thấy còn xa mới đủ.
Cậu chọn trong đám cảnh vệ một người trông đáng tin cậy, cầm tiền đổi thành hối phiếu ngân hàng *, cậu nghĩ rất đơn giản, cái gọi là giao dịch, không thể tách rời khỏi một chữ tiền, coi như tiên sinh không cần, những đồng này của cậu cũng có thể dùng cho việc khác.
(*hiểu đơn giản là Tiểu Trì thông qua ngân hàng gửi tiền cho Lục gia)
Dù sao điều này cũng không sai.
Ngay trong lúc Phương Y Trì còn bận vì Hạ Tác Chu mà lo lắng, Phương Quân Nam tìm đến Bắc phòng lần cuối.
Phương Y Trì đang viết điện báo, không ngẩng đầu lên, lập tức cự tuyệt: "Không gặp."
"Tiểu gia, người của Phương gia nói," Vạn Phúc truyền lời làm hết bổn phận nhắc lại từng câu bên tai cậu, "Chỉ nói một câu, nếu ngài chịu gặp y một lần, y sẽ không bao giờ đến Bắc Bình làm phiền ngài nữa."
Những lời này có sức dụ dỗ không nhỏ, Phương Y Trì không kiềm được đứng dậy, khoác áo, đi ra ngoài cửa, lại nghe Vạn Phúc sau lưng nói: "Tiểu gia, hôm nay phía Nam truyền đến tin tức mới, ngài nghe chút đã."
"Tin tức mới?" Phương Y Trì dừng bước, "Nói đi."
Tay trong của Hạ gia vươn tương đối dài, chỉ là Phương gia ở phía Nam cách đây khá xa, tin tức truyền đi hiển nhiên sẽ chậm.
Vạn Phúc thay cậu giũ áo khoác, nhẹ giọng trả lời: "Phương gia có thể phát tài, căn bản là nhờ đồ cưới của mẹ đẻ ngài mang tới. Ban đầu Phương gia chỉ là gia tộc nhỏ thế lực bé, cha ngài dùng đồ cưới mua một thuyền bột mì từ nước ngoài, lại ngay đúng lúc chiến sự nổi lên, từ đó Phương gia mới có được thành tựu như ngày hôm nay."1
"Chỉ là Phương Chính Bắc thành công trong việc buôn bán này xong, vừa muốn tiếp quản việc làm ăn của gia đình, ngài liền bị bắt đi mất, trong quá trình đi tìm ngài lão bị què một chân, mất đi tư cách thừa kế tài sản, cũng ghi hận mẹ ngài, nghe nói thời điểm mẹ ngài qua đời, lão cũng không nhìn lấy một cái."13
Gió ban đêm lạnh lẽo âm u, Phương Y Trì đứng lặng tại chỗ, chăm chú nhìn bầu trời đầy sao như những đốm lửa nhỏ lập lòe giữa nền mây thẫm, hết một đốm lại một đốm nối tiếp lóe sáng.
Cho tới giờ Vạn Phúc chưa bao giờ nói quá điều gì, lời y đề cập tới đều là sự thật: "Lúc này Phương Chính Bắc muốn tìm ngài quay về, dường như là bởi mẹ ngài còn để lại một khoản tiền, nhưng không ở Phương gia, mà ở bên nhà ngoại. Mà nhà mẹ ngài truyền lời, nói không gặp được ngài, tiền này ai cũng đừng hòng đụng tới."3
"Cho nên cha tôi muốn dùng tôi đổi lấy khoản tiền này." Phương Y Trì bình tĩnh khẳng định, bàn tay siết áo khoác dùng sức đến trắng bệch, cho dù chưa bao giờ ôm mộng tưởng gì đối với hai chữ "thân nhân", nhưng đến khi tận tai nghe được chân tướng, vẫn khó tránh khỏi cảm giác bi thương.
"Tiểu gia, ngài không cần biết Phương Quân Nam nói gì, cũng đừng để trong lòng."
Phương Y Trì lấy lại tinh thần, lần nữa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhưng lại không tìm được những ánh sao ban nãy: "Không để trong lòng, còn để đâu được chứ?"
Trong chốc lát, cậu đã đưa ra quyết định, từ phía cổ họng nặn ra một tiếng cười mơ hồ: "Không phải lão muốn tiền sao? Vậy cứ để lão tận mắt nhìn tôi giành lại số tiền này, trực tiếp mang cho tiên sinh nhà tôi!"15
"Tiểu gia?" Vạn Phúc thoáng chốc run lên, Phương Y Trì đã dứt khoát ra đến tiền viện.
Cậu thấy Phương Quân Nam thái độ nghiêm túc, quai hàm khẽ thả lỏng: "Nghe nói anh có chuyện tìm tôi, nói đi, tôi tới rồi."
Phương Quân Nam lúc này đã có chút hiểu biết đối với Phương Y Trì, trước kia khi tham gia tiệc cưới, y cũng như mọi người, trong lòng đều cho rằng Hạ Tác Chu cưới một kẻ dáng dấp xinh đẹp, đầu óc rỗng tuếch, nhìn được mà không dùng được, đừng nói mang về phương Nam, dù có bảo cậu thoái hôn, hẳn là cũng rất dễ dàng.
Sự thật chứng minh, tất cả mọi người đều sai bét.
Phương Y Trì thật sự trở thành "Ông chủ Phương", còn chưa hề cho Phương gia chút mặt mũi nào.
Đối với người "em trai" từ nhỏ đến lớn không gặp nổi mấy lần này, tâm tình Phương Quân Nam tương đối phức tạp. Tình hình tranh gia đoạt sản giữa con cháu nhà họ Phương cũng như phần lớn các đại gia tộc, đều dấy lên một hồi gió tanh mưa máu.
Nhưng Phương Quân Nam không phải người có dã tâm, để đem được Phương Y Trì về mà y nán lại trong Hạ trạch mấy ngày này, cũng chỉ bởi y đối với trưởng bối trong nhà cơ bản là "nói gì nghe nấy", mà người như vậy không thể nào điều hành gia tộc.
Phương Quân Nam tự biết mình, một tiểu bối nhà họ Phương đứng giữa Tứ Cửu thành, không có địa vị như nam thê mà Hạ Lục gia cưới hỏi đàng hoàng, cho nên sau khi bị cự tuyệt lần đầu tiên, thái độ của y đối với Phương Y Trì không còn cứng cỏi cố chấp như trước.
"Chuyện đường sắt, Phương gia có lẽ có thể giúp đỡ ít nhiều." Phương Quân Nam không vòng vo, trực tiếp lôi chuyện đối phương quan tâm nhất ra bàn, "Tôi biết cậu không muốn về nhà, cũng không muốn gặp cha cậu, nhưng chuyện nào cấp bách, cậu hẳn rõ ràng, việc ngoài tiền tuyến, càng kéo dài lâu càng nguy hiểm."
Phương Y Trì rũ mi mắt, ngón tay nhỏ nhắn đan chéo trước thân, dường như đang suy ngẫm điều Phương Quân Nam đề xuất.
"Cậu nghĩ một chút, nếu thật sự trở về, gia sản Phương gia cậu cũng có phần." Phương Quân Nam không ngừng dẫn dụ, nhưng lại khổ không thể tả, bởi ngay cả chính y cũng không biết chắc được sau này gia sản có phần nào cho mình hay không, giờ phút này vẫn phải lôi ra làm mồi, cám dỗ một kẻ y căn bản không đắc tội nổi, "Chỉ có thể nhiều không thể ít, cậu có thể hỏi thăm bất kỳ người nào từng đi qua phương Nam, Phương gia chúng ta hoàn toàn xứng với cánh cửa này của nhà họ Hạ!"1
"Cũng đúng." Phương Quân Nam vốn không ôm hy vọng được đáp lại, không ngờ, Phương Y Trì lại cười yếu ớt ngẩng đầu, đáy mắt cậu ẩn chứa ngọn lửa lập lòe, cũng không biết lời nói có mấy phần thật giả, "Để tôi cân nhắc một chút."
Phương Quân Nam thở phào nhẹ nhõm, cáo từ trở về.
Cậu đưa mắt nhìn theo bóng lưng Phương Quân Nam biến mất sau chiếc cổng bán nguyệt, chưa kịp sửa sang lại tâm tình, dư quang đã đụng phải một ánh sáng đỏ thắm.
Người làm giơ đèn lồng, dẫn Nghiêm Nhân Tiệm về phía trước.
Chân Hạ Tác Phong chưa khỏi hẳn, Hạ Tác Chu lại không tín nhiệm kẻ khác, liền để bác sĩ Nghiêm ở lại hỗ trợ thêm, Phương Y Trì vừa muốn bước tới chào hỏi, đầu chợt lần nữa nhói đau.
Cũng không phải là quá đau, chỉ là mệt mỏi thoát lực dâng lên từng trận. Những ngày qua cậu chạy đi chạy lại quá nhiều, buổi tối lúc ở một mình thường xuyên nhức đầu, không có sức đi tìm bác sĩ, lúc này gặp Nghiêm Nhân Tiệm mới chợt nhớ ra hỏi một câu.3
Nghiêm Nhân Tiệm liền muốn xách hòm thuốc đến Bắc phòng chẩn mạch cho Phương Y Trì.
Cậu ngược lại dửng dưng: "Không việc gì, ngày mai hẵng nói, hẳn là mài mặt ngoài gió hơi nhiều, không có gì đáng ngại."
Nghiêm Nhân Tiệm nương theo ánh nến cẩn thận nhìn sắc mặt Phương Y Trì, cảm thấy không quá nhợt nhạt, nhưng vẫn không buông tha: "Tiểu gia, nếu ngài không phiền, bây giờ tôi bắt mạch luôn cho ngài."
Phương Y Trì nói tiếng tạ ơn, đưa tay vén áo, gió rét thét gào, hơi lạnh giống như lưỡi đao sắc bén đảo qua đảo lại trên cổ tay cậu, cậu không quan tâm, ánh mắt hờ hững, cho đến khi Nghiêm Nhân Tiệm thu tay lại, mới nói: "Thế nào rồi?"
Nghiêm Nhân Tiệm kinh ngạc: "Rất tốt."27
"Rất tốt?" Phương Y Trì bật cười, "Vậy là tôi không có bệnh gì phải không?"
"Không có bệnh." Bác sĩ Nghiêm vẫn chưa hoàn hồn, khuôn mặt còn có mấy phần nghi ngờ hiện rõ.
Cậu mơ hồ nghe thấy Nghiêm Nhân Tiệm lẩm bẩm câu gì đại loại như "Không nên chứ", còn có câu "Cho ngài phóng túng này, thế này còn lâu mới ra tay được."1
Trong lúc Nghiêm Nhân Tiệm rơi vào trầm tư, Phương Y Trì đang định cáo biệt, y chợt nhảy cẫng lên, chạy biến không quay đầu lấy một lần, nói gì mà muốn đi đánh bức điện báo.5
Phương Y Trì cho là Nghiêm Nhân Tiệm cần đi xem bệnh cho người khác, không ngăn lại, còn phân phó Vạn Phúc lấy xe cho bác sĩ Nghiêm mượn, tiếp đó xoay người về phòng, không để ý cảnh vệ ngăn cản, lao vào thu thập hành lý.
Chuyện Phương gia, Phương Y Trì không định dính vào, nhưng cậu cần phải đoạt lấy những thứ thuộc về mình, rồi đưa cho tiên sinh hết.
- ------ Loảng xoảng!
Mảnh vỡ chén trà văng tứ tán trên mặt đất, nước trà nóng rát bắn ướt mũi chiếc giày lính đen bóng.
Hạ Tác Chu còn chưa kịp cởi áo khoác ngoài, sắc mặt âm trầm, dường như mưa giông sắp sửa ùn ùn kéo tới: "Đây là nguyên nhân cậu chạy tới đây?"
Nghiêm Nhân Tiệm vác cái hòm thuốc, khóc không ra nước mắt: "Lục gia, tôi đây chẳng phải là vội vã đến báo tin tiện chúc mừng ngài luôn sao? Ai biết tiểu gia không nói một lời, cả đêm vác đội cảnh vệ đi về phía Phương gia chứ!"3
"Em ấy không biết mình mang thai đứa bé?" Hạ Tác Chu đạp lên đống mảnh vụn vỡ, tay nắm mã đao khẽ run rẩy, "Nghiêm tiện nhân, phu nhân nhà tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi lập tức biếu cậu ngay một viên đạn!"17
Nghiêm Nhân Tiệm đã chịu kinh sợ tương đối nhiều lần, hôm nay lại nghe Hạ Tác Chu uy hiếp, hoàn toàn chết lặng, thảm thương nhếch mép một cái: "Lục gia, cái này ai dám nhận?"
"...Trong thời gian tôi đánh điện báo, tiểu gia đã dẫn người xông thẳng tới trạm xe, bắt chuyến xe lửa cuối cùng, trực tiếp lao về phương Nam."1
"Nghe nói Vạn Phúc muốn ngăn, ngăn không nổi. Tiểu gia còn trói luôn cái tên Phương Quân Nam đó vào, nói là cướp tiền xong sẽ trở về, bảo ngài không cần lo lắng."
"Cướp tiền?" Trước mắt Hạ Tác Chu tối sầm, hận không thể bay qua túm Phương Y Trì trở lại, "Cái đệt, em ấy tưởng mình là thổ phỉ chắc?"27
"Còn không phải bởi vì ngài..."
"Lời trên báo mà tin được à?!" Hạ Tác Chu suýt thì bóp nát thêm tách trà nữa, "Người Nhật thì có nhằm nhò gì!"
Dứt lời, cởi bao tay, mất hồn mất vía lượn quanh phòng mấy vòng, giày lính đạp cho vụn sứ nát bét, liên tiếp phát ra thứ âm thanh chói tai rợn người.
"Đặt vé, đi đặt vé ngay bây giờ cho tôi." Hạ Lục gia hung hăng đội nón lính, gạt Nghiêm Nhân Tiệm ra, bước vào giữa màn tuyết trắng xóa, "Không còn vé thì đoạt luôn xe lửa cho tôi, chuẩn bị tiến về phía Nam."20
"Không tóm được con phượng hoàng ăn no rảnh rỗi này, tôi liền không mang họ Hạ!"15
________________
Tác giả có lời:
Tiểu Trì: Em là nhóc thổ phỉ, em phải đi cướp tiền!17
Hạ lão Lục:.... #ông mệt tâm quá mà# 33
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trộm Hương
Chương 64: Thổ phỉ
Chương 64: Thổ phỉ